Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chủ topic : //
Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Khi tôi rời giường đi phỏng vấn anh đã không ở trong nhà. Thấy các bạn trả lời lại, tôi đã làm chuyện có lỗi rồi, nhưng anh ấy không ở nhà. Anh không thường như vậy, bình thường anh sẽ làm điểm tâm, sau đó lái xe đưa tôi đến chỗ tôi muốn đến. Tôi không biết nên làm gì, lấy sữa trong tủ lạnh ra uống. Sữa mới lấy trong tủ lạnh ra rất lạnh, nhưng cũng khiến cho tôi tỉnh táo bình tĩnh lại.
Tôi thay ngoài quần áo, viết từng bước phải làm lên giấy nhớ, trước khi ra ngoài còn quay sang tấm gương hơi cười. Người trong gương đang sống trong thành phố này là người bình thường.
Đến trạm xe buýt —— ngồi năm trạm —— xuống xe —— đến địa điểm phỏng vấn.
Quá trình rất thuận lợi, tiệm cà phê đang thời điểm thiếu người, lương theo giá thị trường, tăng ca tính thêm theo giờ. Người phụ nữ trước mặt tôi không giống bất cứ ai tôi từng gặp trong cuộc sống này, trang phục lịch sự, đuôi tóc xoăn buông xuống bờ vai, tốc độ nói rất nhanh, đang phỏng vấn mà điện thoại không ngừng kêu. Cô ấy không chỉ có một tiệm cà phê.
Tất cả gần như đều giống tôi ở nhà luyện tập, tôi nhận được công việc này, chỉ cần lấy thêm một tờ giấy khám sức khỏe nữa. Tôi vui cực kỳ, lấy điện thoại di động ra muốn báo cho anh tin tốt này.
Nhưng chợt nghĩ đến lỗi lầm của tôi.
… Cũng không phải là trốn tránh, chỉ là đối với một chuyện không muốn làm, luôn muốn kéo dài ra một giây sau mới làm. Mỗi một giây tôi đều tự nói với mình một giây sau nhất định gọi điện thoại, cứ vậy đến khi trời tối, tôi một lần nữa tôi ngồi xe bus về nhà
Không ngờ anh đang ở nhà. Tôi thấy Hamburger xảo trá không buồn không lo vùi đầu ăn thức ăn mèo trong bát, ăn một cách vô tâm vô phế.
Nhìn nó ngốc nghếch như vậy, tôi cảm thấy mình lại lớn hơn một chút rồi.
Đanh nghĩ vậy thì nhìn thấy anh đeo bao tay nhà bếp dày bưng một đĩa cánh gà nóng bốc hơi ra. Anh chăm chú nhìn tôi một lúc, chẳng hỏi tôi gì cả, chỉ bảo tôi ngồi xuống ăn cơm tối. Tôi mới phát hiện đã qua một ngày, tôi chỉ uống một ly sữa nhưng cũng không cảm thấy đói bụng.
Tôi thích ăn cơm tẻ. Mới đầu tôi còn muốn nói chút gì, cuối cùng thành vùi đầu ăn cơm, lúc muốn ăn đến bát thứ ba, anh ngăn tôi lại, nói “Không được”, xem ra lại tức rồi.
“Cả ngày em không ăn cơm?”
Gật đầu.
Anh cầm bát thả xuống, sờ sờ bụng tôi, một tay khác nắm chặt thành quả đấm, gân xanh như trong thân thể muốn chạy ra.”Em giận dỗi anh thì thôi, sao phải lấy thân thể của mình ra làm trò đùa?”
?
“Em thật trẻ con.”
Tôi không biết xảy ra cái gì, hiện tại mình anh trở về phòng. Chỉ chừa tôi ở đây.
Tôi trẻ con sao? Tôi một vừa rửa bát vừa nghĩ.
Cánh gà thật sự ăn rất ngon, so với đồ hộp thì ngon hơn nhiều. Kỳ thực mỗi thời mỗi khắc tôi đều cảm thấy tên nhóc trong nội tâm đang lớn lên, không bao lâu nữa sẽ lớn bằng bề ngoài cua tôi. Vậy nên không lây sau một ý nghĩ lóe lên, rõ ràng anh đang vì tôi cố ý không ăn cơm mà tức giận.
Nghĩ thông suốt rồi tôi ở trong phòng vẽ vời, tổng cộng bốn tấm: Tờ thứ nhất vẽ anh có con mắt phun lưa, bên cạnh vẽ mắt đứa nhỏ đang khóc, bối cảnh là đồ đạc bừa bộn khắp nơi; tấm thứ hai là vẽ mặt đứa nhỏ chiếm cả bức tranh giấy, vì đả động anh, tôi vẽ “Tôi” đến mức rất đáng thương, bên cạnh vẽ vòng tròn, trên đó viết chữ, “Xin lỗi.” ; tấm thứ ba là bốn bức tranh liên hoàn, đồng hồ báo giờ chỉ về buổi sáng, đứa nhỏ rời giường, chỉ về buổi trưa, đứa nhỏ xuống xe, chỉ về buổi tối, đứa nhỏ về nhà, thứ tư đứa nhỏ ôm bụng, “Nó” quên ăn cơm; bức cuối cùng tôi vẽ cảnh chúng tôi đang vui vẻ ăn cơm.
Vẽ xong tôi mở cửa ra, tôi đưa lén lút nhét giấy vào trong phòng anh. Nhìn trang giấy biến mất, tơi mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Chờ đến lúc đó đồng hồ quay nửa vòng, anh lại đi ra, cầm trong tay tranh tôi vẽ.”Anh không phải cố ý hung dữ với em… Đúng rồi, còn chưa chúc mừng em tìm được việc.” Anh trở lại rồi, anh cười nói chuyện với tôi.
Đêm nay, để ăn mừng, chúng tôi đi mua sáu chai bia và một túi lớn đồ ăn vặt, chúng tôi không nhắc lại chuyện đã qua. Ở ban công nhìn ra cơn mưa bên ngoài rơi xuống như trút nước, nước mưa tí tách bắn vào kính cửa.
Bia có vị cay đắng, dù cho uống bao nhiêu lần cũng không thể thích ứng loại đắng kia. Nhưng tôi vẫn uống, không biết tại sao, chúng tôi nói chuyện linh tinh, chân đạp trên gạch lành lạnh. Anh nói anh chưa từng uống bia nhắm khoai thế này, tôi nói bây giờ anh thử rồi.
Chúng tôi cứ như vậy hòa nhau, dựa vào bốn tấm vẽ và sáu chai bia.
À, đúng rồi, tôi không say, tôi sẽ không uống say.
@Flag đã lập Flag đã lập : //
Xong, tôi vốn không lo lắng chuyện này
Nhìn cách lz viết tám phần mười là say rồi
Tôi cũng cũng muốn ăn cánh gà!!
@vampire_j : //
Cánh gà cũng còn tốt tôi thì muốn húp trọn anh Run (?
@Tiểu trứng gia : //
Ha ha ha, làm hòa là tốt rồi, chúc mừng Tiểu Nguyện tìm được việc ~
@champollion : //
Chúc mừng Tiểu Nguyện tìm được công việc, ngày càng hòa nhập với xã hội rộng lớn này nha, bắn tim.
@Bàn trà bạch : //
Ồ Hamburger ngủ cảm thấy ra sao, không hề xuất hiện, trọng điểm sai…
Say rồi sẽ rơi vào tình trạng quỷ quái gì đây, ha hả
@Phân khối a ÚY : //
Tiểu Nguyện ~~~
Biết sai liền thay đổi thực sự là đứa trẻ tốt!
@Ngư thu dung : //
Chúc mừng Tiểu Nguyện tìm được việc!!!
Còn nữa… các bạn trên suy nghĩ quá không thuần khiết rồi!! run ca là ngưòi nghiêm chỉnh biết chứ???
Anh nói xem phải không??? Anh Run???
@xihaha : //
Không biết sau khi uống say chủ topic sẽ như thế nào? Sẽ trêu đùa như điên chăng
@Thường thường : //
Ha ha ha ha, Tiểu Nguyện thật sự không uống say mà ←_←
@miejue : //
Mấy ngày nay rất bận sao, đang đi làm sao? Thích ứng thế nào rồi?
@◇◆ Lệ Nhi ◆◇ : //
Làm lành với anh rồi thì tốt quá
@xihaha : //
Chủ topic rất nhiều ngày không đến rồi đấy.
@Bắp ngô thịt giáo : //
Chủ topic làm ở tiệm cà phê có thuận lợi không, nghỉ hè năm nay tôi cũng muốn đi tìm tiệm cà phê làm thêm ʕ.ᴥ.ʔ
@Vạn năm thi : //
Tiểu Nguyện bận rộn làm à mấy ngày nay không thấy em? Hi vọng mọi việc thuận lợi! Tỷ gần đây cũng muốn tìm việc làm thêm kiếm ít tiền tiêu vặt....
_________________________________
Đọc đến cái đoạn Tiểu Nguyện nhìnHamburger lại nhớ đến bức tranh trên fb về việc cố làm để nuôi bạn thân. Muốn tìm mà không tìm được.
À hồi xưa mình đã nuôi mộng làm tác giả truyện tranh hồi cấp gì đó. Từng vẽ cả quyển truyện bằng bút chì. Sau đó nhận ra mình không có tài năng nên thôi. Nay edit đến đoạn Tiểu Nguyện vẽ tranh mình nổi cảm hứng vẽ theo. À… ờm… dù đã cố gắng nhưng đúng là mình không có năng khiếu… Nhìn bức tranh như một trò đùa. Chắc Tiểu Nguyện khóc thét mất.