Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thư tình của Tiểu Nguyện
Chào anh!
Em là Tiểu Nguyện, hôm nay đang ở nhà vẽ bỗng nhiên rất nhớ anh, thế là em lập tức bắt đầu viết thư cho anh, tuy rằng anh mấy tiếng nữa mới về. Trừ anh ra, em còn muốn ăn dưa hấu và màu vẽ màu xanh lam nữa. Đây là ba thứ bây giờ em rất muốn có.
Cảm giác rất muốn có một thứ với em đã rất lâu rồi, giống như ngày sinh nhật mở to mắt ra phát hiện trước mặt vẫn chẳng có gì cả, viết phong thư này em cũng rất lo lắng về anh và cả các nguyện vọng sau cũng sẽ không thực hiện được. Em có thể tự mình đi mua dưa hấu màu vẽ, thế nhưng đối với anh thì không có biện pháp khác.
Bác gái gọi em đi uống nước trái cây, chờ em một chút.
Em muốn viết cái gì ấy nhỉ, à. Vừa nãy em thấy bác gái đặt hoa của chúng ta lên trên ban công, vô cùng đẹp đẽ, em cảm thấy hoa rất giống người, tỉ mỉ chăm sóc có thể sống rất tốt nở rất đẹp, nhưng có vài loại hoa mặc kệ nó, nó cũng sẽ không chết. Bác gái nói với em, có những loài hoa thậm chí bẻ gẫy chúng rồi thì sau chúng vẫn có thể sống khỏe mạnh. Chỉ cần có người chăm sóc tốt cho nó là được, đưa nó về nhà, bỏ vào trồng trong chậu hoa, tưới nước cho nó, bón phân cho nó. Nói chuyện với nó thì nó có thể lại nở hoa rồi.
Nhưng hoa lại không giống người, nó không thể tự đi bộ, cũng không thể muốn đi nơi nào thì đi. Chậu hoa nếu như bị vỡ… ( đoạn này bị gạch đi nét gạch chồng chất)
Không phải em muốn nói anh chuyện về hoa, sáng sớm hôm nay anh không tìm thấy cà vạt là bởi vì em lấy cà vạt của anh đi chơi với Hamburger. Thật ra lúc em ở nhà đã mặc quần áo của anh vào, chuyện đó em đã làm từ rất lâu rồi, em chưa từng nói cho ai biết. Hóa ra em luôn tưởng tượng nếu như trở nên giống anh thì thật tốt.
Tóc Xoăn nói thần tượng một cách mù quáng là không tốt. Em cảm thấy anh ấy nhất định chưa từng toàn tâm toàn thần tượng một ai cả.
Cũng rất khó nói để em nói rõ ràng.
Trên thực tế em bắt đầu cảm thấy viết thư không phải một ý kiến hay, hay là em vẽ cho anh một bức tranh. Nhưng em đã tặng anh rất nhiều tranh rồi… Vẫn là viết tiếp đi (viết đi viết lại mấy lần).
(Mấy hình vẽ xấu nhìn không rõ )
… Muốn ở bên anh, nhảy lên trên lưng của anh, cùng anh nằm trên ghế sa lông. Anh còn nhớ không? Trí nhớ của anh tốt hơn em. Chúng ta cùng nhau chơi những trò chơi kia, dùng ngón tay hoặc là gối, hay có khi em thì vẽ tranh, anh thì đọc sách, hoặc là làm những chuyện khác, những lúc chỉ có hai chúng ta.
Thời gian của chúng ta ngày càng ít nửa năm sau em phải thi rồi. Các bạn ở phòng vẽ tranh thảo luận rất nhiều về chuyện này, bọn họ đều có trường đại học họ muốn đến, em không biết em sẽ thế nào. Có thể có một ngày nào đó em sẽ đi đến một nơi rất xa. Nhưng hiện tại em muốn chúng ta ở bên nhau, không biết anh có đồng ý hay không. Cuối cùng em nhất định sẽ trở về, trước đó thì hãy để chúng ta ở bên nhau đi.
Sáng sớm nay anh không tìm thấy cà vạt của mình là bởi vì hôm qua ta ló nó đi trêu Hamburger, quên trả về.
Lâm Nguyện
Tác giả có lời muốn nói:
Theo lý mà nói thư tình là không có cách nào để mọi người thấy, suy cho cùng Run không phải kiểu người sẽ lấy thư ra khoe cho người khác xem, mọi người coi như tôi lén lấy cho mọi người xem đi…
Hôm qua là sinh nhật Hạ Xưa đó, một ngày thật dễ nhớ phải không nào. Vậy nên có chuyện bạn học cùng năm cấp vẫn nhớ được sinh nhật Hạ Xưa đó.
Mời mọi người ăn bánh với Hạ Xưa nha. Hôm qua quên mất nến nhưng bánh vẫn rất ngon. Nếu mọi người ở Hà Nội thì đến số Vạn Phúc Ba Đình thử red velved nha. Hạ Xưa đối với bánh ngọt chỉ bình thường thôi nhưng bánh quán này Hạ Xưa thích lắm.
Trước đó thì Hạ Xưa đến phố Gầm Cầu ăn nướng. Gọi vậy vì nó nằm dưới gầm cầu thật luôn. Hạ Xưa thích ăn đồ nướng lắm haha. Quán vỉa hè gì đó cũng ok. Đồ quán này thì cũng bình thường thôi.
Vì lâu lâu mới đến Hà Nội mà đến rồi thì chỉ có đi ăn.