Editor: Bèng
Beta: Đậu Xanh
Hứa Y buông tay.
Thẩm Dục cười nói: "Anh sẽ không ngại, khi em lại khen anh như vậy đâu."
"Vậy thì anh thật không biết ngượng."
"Quá khen." Thẩm Dục cười nói một câu.
Hứa Y vỗ vỗ tay anh, ý bảo anh buông ra, trong mắt Thẩm Dục đầy ý cười, anh buông lỏng tay.
Cô đứng dậy đi rót một ly nước, nói: "Với trình độ buồn nôn này của anh, đã có thể so được với Phó Viễn rồi."
"Cậu ta thì tính là gì chứ?" Thẩm Dục lẩm bẩm.
"Hả?" Hứa Y không nghe rõ lời anh nói, cô ngẩng đầu, "Anh vừa rồi nói gì đó?"
"Hôm nay lúc Phó Viễn ra ngoài có làm chuyện gì kỳ quái không?"
Thẩm Dục hỏi lại một câu, Hứa Y cẩn thận suy nghĩ một chút, ngoại từ Phó Viễn hôm nay to gan lớn mật sờ soạng bên ngoài cô vài cái, thì cũng không có xảy ra chuyện gì lớn. Nhưng Hứa Y cảm giác cô không thể nói ra chuyện này, nếu không sẽ có chuyện gì đó khó lường.
Thành thật mà nói, Hứa Y nên biết ơn với trực giác của mình...
Hứa Y nói: "Giống như trước nói vài câu không đứng đắn thôi, sau đó đã ngoan ngoãn đi làm, anh ta không gây chuyện gì chứ?"
Thẩm Dục có vẻ tin lời cô nói: "Nhìn Trương Chiếu như vậy thì chắc không có chuyện gì quan trọng."
"Vậy là tốt rồi," Hứa Y thở phào nhẹ nhõm, "Đúng rồi, tối hôm nay Lâm gia tổ chức tiệc rượu, lần trước công ti vượt qua nguy cơ phá sản Lâm gia xuất ra không ít lực, hiện tại bọn họ mời chúng ta tham gia đại thọ của ông Lâm. Lâm gia tuy rằng nhỏ, nhưng em thấy chúng ta vẫn nên đi chào hỏi một chút.
Giống như nhớ tới gì đó, Hứa Y mở miệng: "Không cần quá công khai, em sợ bọn họ sẽ xuất hiện giữa chừng."
Lâm gia?
Tuy nhiên chỉ là đi cho có lệ thôi, anh còn không yếu ớt đến nổi phải đi cầu một cái hộ tiểu thương [].
[]Hộ tiểu thương: người buôn bán nhỏ.
Nhưng mặt mày Thẩm Dục vẫn ôn hòa như cũ, anh cười nói: "Đã biết, em sắp xếp là được rồi, tối mấy giờ bắt đầu?"
" giờ."
"Bây giờ còn sớm." Lâm gia không ở bên trong thành phố, nhưng bây giờ đi cũng quá sớm.
Thẩm Dục uống mấy ngụm nước Hứa Y đưa đến, sau đó đứng dậy nói: "Anh về phòng đổi quần áo trước."
Hứa Y gật đầu.
Thẩm Dục xoay người trở về phòng, tay anh run rẩy khó có thể phát hiện, dã thú dưới đáy mắt từ từ lộ ra móng vuốt sắc bén.
Người phụ nữ Thẩm Bội này, vậy mà lại dám chạy đến trước mặt Hứa Y giương oai.
Thẩm Dục trở lại phòng, anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, ngả người ra sau, tuy rằng trên mặt vẫn mang theo nụ cười ôn nhu, nhưng ánh mắt lại như một mảnh mực đen, lạnh như băng mùa đông.
Đám người này thật là, một người rồi một người, chẳng lẽ đều muốn chết hết rồi sao?
Anh lấy bình thuốc từ trong quần áo ra, đổ ra vài viên thuốc màu xám rồi nuốt xuống một hơi.
Tâm tình Thẩm Dục hồi phục, đi dạo trong sân vắng, bỏ thuốc vào lại trong túi, cầm lấy quần áo trong tay ném sang một bên, kéo tượng Phật như muốn che lại cái gì đó. Sau đó anh giơ tay kéo cà vạt ra, lồng ngực lỏa lồ còn lưu lại vài vết hoa ngân ái muội.
Anh duỗi tay lấy máy theo dõi bí ẩn phía trên ra.
Anh cần phải biết rằng buổi sáng hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Lâm gia.
giờ tối.
Hứa Y mặc một cái váy đỏ dài đến đầu gối, duyên dáng yêu kiều, trang điểm tinh xảo, tư thái cao quý, làm cho mọi người thường xuyên phải quay đầu nhìn lại. Rốt cuộc Hứa Y cũng là con gái duy nhất của Hứa gia, những người có mặt đều không thể so sánh được, cao quý như vậy, đương nhiên làm cho mọi khách đều ghé mắt suy đoán.
Vị này, sợ là Hứa đại tiểu thư nổi tiếng trong thành phố rồi.
Hứa Y đã sớm quen với loại chú ý này, không có phản ứng gì, nhưng điều này không có nghĩa là cô thích bị người ta vây xem như con khỉ, cô nhíu nhíu mày.
Thẩm Dục bên cạnh liếc mắt nhìn. Anh ôn hòa cười cười với mọi người, lẳng lặng che khuất ánh mắt từ bốn phương tám hướng.
Hứa Y kéo khuỷu tay anh, cô kỳ quái ngước mắt nhìn Thẩm Dục một cái, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Thẩm Dục mỉm cười lắc đầu nói không có việc gì, lúc này trùng hợp có phục vụ bưng khay đi tới, anh giơ tay lên, từ phía trên cầm một ly đồ uống lạnh.
Thẩm Dục đã đồng ý với Hứa Y sẽ không uống rượu, bởi vì tình huống đặc thù, không có cách nào.
Trên đường thỉnh thoảng lại có người nhận ra bọn họ, Thẩm Dục cười nâng nâng chén rượu. Ông Lâm thấy bọn họ đi tới, vội vàng tiến lên nghênh đón.
"Thẩm tổng, Thẩm phu nhân, hai người tới rồi."
Thẩm Dục lễ phép gật đầu, rồi sau đó nói: "Ông Lâm không cần như vậy, kêu tôi Thẩm Dục là được rồi, đây là Hứa Y."
Hứa Y mỉm cười gật đầu, kêu một tiếng ông Lâm.
Mấy người bọn họ trò chuyện vui vẻ trong chốc lát, người xung quanh bọn họ không dám nói chen vào, Thẩm gia và Hứa gia không phải là người mà bọn họ có thể trêu chọc.
Ngay cả khi bạn muốn leo lên những cành cây cao, cũng phải phụ thuộc vào việc bạn có một chiếc thang đủ dài hay không đã.
Cũng có một ít người lớn mật âm thầm nghiền ngẫm, tuy nói Lâm gia không nhỏ, nhưng nếu so về thực lực, thì so ra còn kém một góc nhà Thẩm gia, làm sao lại có thể lôi kéo được người thừa kế Thẩm gia gây dựng sự nghiệp?
Lâm Văn Hiên bước nhanh đến, anh ta đỡ ông Lâm, không dấu vết mà liếc nhìn Hứa Y một chút.
Hứa Y ngước mắt nhìn lại anh ta một cái, cảm thấy kỳ quái.
Lâm Văn Hiên hơi hơi mỉm cười, nói: "Thẩm tổng, ông tôi thân thể không tốt, tôi dìu ông ấy trở về trước."
Thẩm Dục cười gật đầu. "Vậy ông Lâm nghỉ ngơi đi."
Ông Lâm khom người, ha hả cười vài tiếng, để cho đám người Thần Vũ tự lo liệu.
Lâm Văn Hiên xin lỗi mà nói: "Ba tôi không biết hai người đến lúc này, vừa vặn có người nói có một vị khách quan trong muốn đến đây nên đi ra ngoài."
Vị khách quan trọng? Thẩm Dục bình tĩnh lắc nhẹ rượu.
"Đã biết, vậy thì lát nữa gặp." Thẩm Dục giơ chén rượu lên, để bọn họ đi trước.
Không có người của Lâm gia, những người bên ngoài ngo ngoe rục rịch đi lên phía trước muốn lôi kéo làm quen với Thẩm Dục. Tầm mắt của bọn họ thỉnh thoảng lại nhìn qua gương mặt xinh đẹp điềm tĩnh của Hứa Y, trên mặt Thẩm Dục mang theo điểm khiến người khác nhìn mà sợ hãi, âm trầm đáng sợ.
Đám kia người cũng không phải không biết nhìn ánh mắt, thấy Thẩm Dục như vậy, trong lòng có chút nhút nhát, vội vội vàng vàng tìm lấy cái cớ rời đi.
Thẩm Dục dẫn Hứa Y đi theo hướng ít người, Hứa Y đi theo bên cạnh anh, tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Bảo vệ chặn những người đến tìm bọn họ lại phía sau.
Địa vị khác nhau, cái nhìn cũng khác nhau. Thẩm Dục đi trước, không có người nào nghĩ rằng anh vô lễ. Anh có thể đến đây, cũng xem như là đã cho Lâm gia mặt mũi rồi.
Hứa Y cười trêu ghẹo nói: "Anh đi sớm vậy làm gì, trong bữa tiệc có không ít người nhìn đó."
Thẩm Dục cắn răng nói: "Người Lâm gia mời, chúng ta đến đây thì có thể có ích lợi gì chứ? Giao lưu với bọn họ chỉ là lãng phí thời gian."
Lời này của Thẩm Dục có chút khó chịu, tuy rằng đây là lời nói thật, nhưng lại khác hoàn toàn với vẻ ôn hòa khiêm tốn bình thường của anh, Hứa Y bất ngờ.
Thẩm Dục biết chính mình đã lỡ lời, lại một lần nữa thay đổi, anh nở một nụ quen thuộc với Hứa Y, quay đầu nói: "Chờ thấy Lâm Nguyên thì chúng ta đi ngay thôi, thời gian còn sớm, có muốn đi dạo hay không?"
Hứa Y lắc đầu: "Ngày mai bác sĩ Trần muốn đến, hôm nay vẫn nên trở về sớm một chút."
Thẩm Dục cam chịu đáp ứng.
Ánh đèn màu ấm chiếu xuống, làn da Hứa Y giống như được tô lên một tầng sữa bò hơi mỏng, tinh tế đến mức làm người ta không rời được mắt. Nếu có thể cẩn thận quan sát xuống dưới, còn có thể thấy mơ hồ dưới lớp váy màu đỏ, dấu vết hôm qua anh để lại.
Ái muội vô cùng.
Thẩm Dục chớp mắt, khóe mắt cong lên quái dị, lộ ra ý cười nhạt.
Hứa Y không nhìn thấy vẻ mặt của anh, còn tưởng rằng anh đang phát sầu vì bệnh, cô mỉm cười trấn an anh vài câu.
Thẩm Dục ngẩng đầu, khóe miệng làm như miễn cưỡng mà giật giật.
Hứa Y không phải loại hoa nhu nhược nuôi trong lồng kín, cô điềm đạm và có tầm nhìn xa, từ đầu đến cuối đều nhìn thật rõ ràng, cho dù cô và Thẩm Dục đã kết hôn, hơn nữa còn có quan hệ.
Nhưng Thẩm Dục có người anh thích, không phải cô.
Thẩm Dục có bệnh muốn giấu, hơn nữa cần phải phải giữ thật kín kẽ. Đương nhiên khi anh cầu hôn Hứa Y, trong lòng Hứa Y hiểu rõ rằng đây là suy tính của anh, để che giấu bệnh tình mà tiến đến kết hôn giả.
Những ngày sau đó cứ thế trôi qua từng ngày.
Thẩm Dục không thích thay đổi, đối với hôn nhân Hứa Y cũng không có chờ mong gì, hai người ăn nhịp với nhau, kết hôn giả biến thành sinh hoạt thật.
Hứa Y nghĩ, dù sao sau này cũng không có khả năng gặp lại người mình thích, còn không bằng tạm chấp nhận làm vợ người mình quen biết.
Lâm Nguyên ở ngoài cửa lớn Lâm gia nôn nóng, anh ta mời Thẩm Dục đến đây, vốn định mượn bữa tiệc mừng thọ làm nổi tiếng mình một phen.
Nhưng không lâu trước đây, một cuộc điện thoại đến, người gọi giải thích ý định của mình vì sao muốn tham gia bữa tiệc, nhưng lại làm lòng Lâm Nguyên nóng nảy. Chỉ có thể vội vàng chạy ra ngoài đón người.
Bước chân ông ta có chút lảo đảo, Lâm gia nho nhỏ, chỉ là một tiệc mừng thọ bình thường như thế, mà làm sao lại mời tới nhiều nhân vật lớn như vậy!
Lâm Nguyên ra ngoài tiếp người này không phải vì người này có địa vị cao, mà là người này rất ít khi xuất hiện trong nước, so với tính cách ôn hòa của Thẩm Dục, thì tính tình người này táo bạo có tiếng, hở một chút liền bạo phát.
Đương nhiên, nếu không phải có nghe nói vướng mắc giữa ba người này, Lâm Nguyên sẽ rất vui vẻ.
Hy vọng xe Thẩm tổng bị chặn trên đường, không thì trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhỏ cũng được!
Một người vội vội vàng vàng lao ra khỏi biệt thự: "Ông chủ..."
Người phục vụ kia còn chưa mở miệng, cách đó không xa truyền đến thanh âm xe tiến vào, trên mặt Lâm Nguyên biến đổi, ngàn vạn lần đừng là Thẩm tổng!
"Chờ lát lại nói." Ông ta đáp lại một câu, chào đón chiếc xe màu đen đang chạy đến đây.
Bảo vệ được huấn luyện có tiêu chuẩn đứng một bên, cửa xe điệu thấp xa hoa chậm rãi mở ra, một đôi mắt sáng mày kiếm, người đàn ông trên mặt tràn đầy nghiêm túc bước xuống.
Trong lòng Lâm Nguyên trực tiếp hô lên 'rốt cuộc cũng tới'. Ông ta tiến lên phía trước nói: "Xin chào, Trình tổng, tôi là Lâm gia..."
Trình Mộ đánh gãy lời nói của ông ta, nói thẳng vào đi thôi, để Lâm Nguyên xấu hổ tại chỗ.
Chân dài Trình Mộ duỗi ra, ném lại Lâm Nguyên ở phía sau, trong lòng Lâm Nguyên chửi má nó, nhưng tốt xấu gì ông ta cũng lăn lê bò lết trên thương trường nửa đời người, sự coi thường này đương nhiên có thể nhịn. Thật không biết người Trình gia này tới làm gì, bày mặt mũi à?
Khi bước vào sảnh tiệc bước chân Trình Mộ chậm lại, hắn nhìn quanh bốn phía, nhưng không thấy người mình muốn gặp, trong lòng cảm thấy mất mát không thể giải thích được.
Người trong bữa tiệc đột nhiên nhìn nhìn thấy một người anh tuấn xa lạ, không khỏi có chút tò mò, Trình Mộ nghe thấy âm thanh bọn họ nói nhỏ với nhau, nhìn gương mặt của một đám người xa lạ.
Hắn nhíu nhíu mày, Hứa Y thật sự sẽ đến sao?
Mỗi tầng đều có vòng tròn đặc thù riêng, người trong những vòng tròn nhỏ này tuyệt đối không thể chạm vào vòng tròn của Trình Mộ, hơn nữa Trình Mộ đã ở nước ngoài nhiều năm, chẳng trách không có nhiều người biết đến hắn.
Lâm Văn Hiên mới từ phòng nghỉ ra cảm thán trong lòng, nếu không phải có quen với Thẩm Dục, chỉ sợ ông cũng chỉ là một người đứng xa xa trông lại giai cấp khác mình.
Lâm Nguyên từ phía sau chạy tới, anh ta thở hồng hộc mà nói: "Trình tổng, ngài tới là muốn tìm người nào sao?"
Khuôn mặt vô cùng lo lắng, giống sợ người khác không giống anh ta biết được chân tướng.
Trình Mộ không để ý đến Lâm Nguyên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người vừa đi vào, Lâm Nguyên nhìn theo tầm mắt của hắn, trong lòng cả kinh.
Hứa Y không nghĩ sẽ chào hỏi người khác, Thẩm Dục tự nhiên cũng như ý cô. Ông chủ Lâm Nguyên này cũng đang đón tiếp người khác, cho nên không có nhận được điện thoại của người giúp việc.
Thẩm Dục dẫn đầu cảm nhận được ánh mắt Trình Mộ, anh bỗng nhiên ngẩng đầu, bốn mắt hai người nhìn nhau, ánh mắt Thẩm Dục lãnh đạm.
Hứa Y thấy Thẩm Dục che phía trước cô, không khỏi thấy kỳ quái, cô ngước mắt, bắt gặp ánh mắt Trình Mộ gắt gao dính chặt trên người cô.
Bạn trai cũ? Hứa Y nhướng mày.