Bệnh Án: Bệnh Tâm Thần

chương 4: nhiều hơn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Bèng.

Beta: Đậu Xanh

Thẩm Vân Khinh khoanh tay lại, một mình ngồi trên sô pha, anh chuẩn bị ngồi ở đây suốt cả đêm.

Nếu Hứa Y không cho phép anh đến công ty, vậy thì anh cũng không ngủ, không thèm cho Thẩm Dục có cơ hội thức dậy luôn!

Thẩm Vân Khinh lòng đầy giận dữ. Anh tự nhận mình có thiên phú không gì sánh bằng, tuy rằng anh chưa từng học qua việc quản lý công ty, nhưng mà công việc đối với anh chẳng qua chỉ giống như một bữa ăn sáng mà thôi.

Thẩm Dục có thể đem những chuyện đơn giản đó xử lý xong, thì anh đương nhiên cũng không thể kém cạnh. Thẩm Vân Khinh rất có lòng tin với tài năng của mình.

Hứa Y dựa vào tay vịn bên cầu thang, cô nhìn Thẩm Vân Khinh đang giận dỗi ngồi trên sô pha trong đại sảnh, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

Cô bước lên phía trước vài bước, vòng qua bình hoa, ngồi xuống ghế dựa bên cạnh anh, Thẩm Vân Khinh nhìn cô một cái, sau đó "chậc" một tiếng quay đầu sang nơi khác, hơi ngửa ra sau, giơ chân lên.

Ngày mai bác sĩ sẽ đến chữa bệnh, tuyệt đối không thể để Thẩm Vân Khinh biết. Ánh mắt cô bình tĩnh, lên tiếng hỏi anh trước: "Tại sao hôm nay lại đánh nhau với Trình Mộ?"

Thẩm Vân Khinh quay đầu lại, nghiêm túc nói: "Thời gian của tôi rất quý giá, không thèm ở đây thảo luận đến người không liên quan với cô, còn không bằng đưa tôi đến công ty đi."

Mày Hứa Y hơi nhíu lại, Thẩm Vân Khinh thấy vậy, bắt đầu nhẹ giọng, dụ dỗ: "Chẳng lẽ cô cho rằng Thẩm Dục kiếm tiền nuôi cô rất dễ à? Chẳng lẽ cô không biết bọn tôi rất vất vả sao?"

Hứa Y nhếch miệng, những lời mà Thẩm Vân Khinh nói... Giống như cô là một người phụ nữ chỉ biết phá của vậy. Hứa gia chỉ có một người con gái là cô, chỉ tính của hồi môn của cô thôi cũng đã đủ cho mười người Hứa Y cả đời sống không phải lo toan rồi.

"Tại sao tôi lại không biết mình được A Dục nuôi dưỡng?" Hứa Y nhướng mày nói: "Cho dù là A Dục nuôi tôi thì đã sao, vậy anh cho rằng A Dục nuôi các anh cũng đơn giản lắm sao? Chẳng lẽ anh cho rằng bác sĩ không cần tiền à? Chẳng lẽ anh cho rằng anh giúp ích cho sự nghiệp của A Dục rất nhiều à?" Cô dễ dàng trả lại lời nói cho Thẩm Vân Khinh.

"Tôi sẽ tự kiếm tiền!"

"Tiền bồi thường thuốc men cho việc đánh người quả thật rất tốn kém, để tôi tính xem..." Hứa Y xòe ngón tay nghiêm túc đếm đếm: "Em trai của Tô tổng, con trai út của Lâu Hoàng tổng..."

"Không phải tôi đánh! Tôi không thèm làm kẻ dối trá gạt người như tên Thẩm Dục kia đâu."

Hứa Y thở dài, sau đó đặt hai tay lên trên đầu gối: "Anh cần gì phải đấu khẩu chuyện này với tôi? Người nào đã làm công ty bị tổn thất vì nhầm tên? Người nào đã đem văn kiện bí mật công ty tiết lộ ra ngoài? Những việc đó đến giờ còn không có ai chịu thừa nhận, còn không biết là ai làm đấy? Thật khiến người ta đau đầu."

Thẩm Vân Khinh có chút tức giận: "Những chuyện đó chỉ là sai lầm thôi! Mỗi người đều có khả năng phạm phải!"

"Nhưng tại sao A Dục chưa bao giờ làm chuyện gì gây thiệt hại cho công ty?"

Thẩm Vân Khinh bị nghẹn đến nói không nên lời. Anh tức giận đến há hốc mồm, mặt đỏ bừng lên, nói không ra lời. Anh đứng dậy, cầm lấy quần áo bên cạnh rồi bước về phòng dành cho khách.

Anh quay đầu lại buông xuống một câu: "Cô chờ đi, sớm muộn gì cũng có ngày tôi tốt hơn Thẩm Dục thôi!"

Tuy rằng ngữ khí của anh có chút hung dữ, nhưng Hứa Y vẫn thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cũng đưa được anh trở về phòng rồi.

Thẩm Vân Khinh là một người cuồng công việc, nhưng tính tình lại đơn thuần đến không ngờ được, những nhân cách khác căn bản không có tính cách giống như anh, chỉ cần nói vài câu đã tức muốn chết.

Tính cách của Thẩm Vân Khinh quả thật rất đơn thuần, có nhân cách trong A Dục muốn nhân cách chủ chết đi, nhưng anh tuyệt đối không có ý tưởng như vậy. Anh cũng không có khả năng sẽ nói dối cô, Hứa Y rũ mi, vậy chuyện anh nói A Dục đánh người là chuyện thế nào?

Sáng sớm, ánh nắng ấm áp chiếu vào người nằm trước cửa sổ, tuy nói ấm áp, nhưng có chút chói mắt, làm cho mí mắt anh hơi giật giật.

Hình như đang nghĩ đến cái gì, Thẩm Dục bỗng nhiên trợn mắt, ngẩng đầu nhìn xung quanh,

Giữa mày anh hơi nhíu lại, đứng dậy, cả người tê dại, không đứng vững mà vịn lấy cái bàn.

Có nhiều folder khác nhau nằm khắp mọi nơi trên mặt bàn, bên trong không có văn kiện nào, nhưng chúng lại được sắp gọn gàng với nhau.

Căn phòng này, là của Thẩm Vân Khinh.

Nhân cách xuất hiện ngày hôm qua chính là anh ta.

Một tay Thẩm Dục chống trên mặt bàn, nhíu mi trầm tư, dưới tình huống lúc đó, Thẩm Vân Khinh quả thật có thể xuất hiện.

Nhưng thật là kỳ lạ, trước nay Thẩm Vân Khinh xuất hiện đều chịu sự khống chế của anh, mà lúc này đây anh nắm chắc tuyệt đối sẽ không để Hứa Y phát hiện anh đánh nhau với Trình Mộ.

Nhưng mà Thẩm Vân Khinh vẫn xuất hiện.

Thẩm Dục rũ mi, khả năng khống chế nhân cách của anh đã giảm xuống, đây không phải là ảo giác. Chuyện Phó Viễn xuất hiện đã làm anh nổi lên nghi ngờ, nhưng lần này lại càng khiến cho anh chắc chắn hơn.

Hứa Y không biết nguyên nhân anh biến thành như vậy, nhưng trong lòng anh lại biết rõ ràng.

Cho dù tính cách bọn họ bất đồng, nhưng bản tính tuyệt đối sẽ không khác với anh. Thẩm Dục nhẹ nhàng đấm lên mặt bàn, phát ra tiếng vang nặng nề. Nếu để bọn họ tiếp tục tùy ý như vậy, thì Hứa Y sẽ gặp nguy hiểm.

"Cộc cộc cộc."

Tiếng đập cửa vang lên: "Thẩm Vân Khinh?"

Giọng của Hứa Y truyền đến.

Thẩm Dục giật mình, lấy lại tinh thần. Anh ngước mắt lên, xoay người lại, mở cửa phòng đang khóa trái ra.

Hứa Y đứng ngoài cửa, cô thấy Thẩm Dục ở bên trong, nhất thời sửng sốt: "...A Dục? Sao hôm nay lại như vậy..."

Còn chưa đợi cô nói xong, Thẩm Dục đã ôm chặt cô vào lòng. Câu nói của Hứa Y đành phải dừng lại, cô đã nhận ra sự bất an của Thẩm Dục, nghi hoặc trong lòng: "A Dục? Xảy ra chuyện gì?"

"Anh ta đã làm gì rồi?"

Hứa Y sửng sốt, lúc này mới phát hiện ra ý của anh là Thẩm Vân Khinh.

"Không có gì xảy ra cả?"

Thẩm Dục rũ mắt: "Anh cảm thấy tổng kết nhân cách trước kia có chút không đúng. Những người đó... em trăm triệu lần đừng quá tin tưởng bọn họ."

"Hả?" Hứa Y ngẩng đầu muốn hỏi anh, nhưng Thẩm Dục lại ôm chặt cô vào lòng, Hứa Y cảm thấy có chút khó thở.

Tay Thẩm Dục hơi hơi buông lỏng, Hứa Y thở ra một hơi, tay Thẩm Dục chậm rãi đặt trên đầu cô, từ trên trượt xuống dưới.

"Tin anh." Thẩm Dục nhẹ giọng nói.

Hứa Y cảm thấy Thẩm Dục bây giờ có chút không đúng, nhưng lại không biết ở chỗ nào không đúng...sau mỗi lần phát bệnh xong, Thẩm Dục cũng có ít nhiều gì đó chút kỳ quái.

Chẳng lẽ chỉ là phản ứng căng thẳng bình thường?

Hứa Y cảm giác được nụ hôn của Thẩm Dục nhẹ nhàng rơi trên tóc cô, vừa ôn nhu vừa thân mật, nhưng cũng có chút khác thường.

Thẩm Dục im lặng một hồi, mở miệng nói: "Những người đó không đơn giản như em nhìn thấy đâu." Thẩm Dục dừng một chút: "Bọn họ đều là những thợ săn xuất sắc, lại giỏi giấu tâm tư ác độc của mình, nếu quá tin tưởng bọn họ, sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra."

Tay Thẩm Dục lại buông lỏng, Hứa Y ngẩng đầu, muốn hỏi anh những lời này rốt cuộc có nghĩa gì. Nụ hôn ấm áp đột nhiên đến, làm cho Hứa Y không khỏi bị dọa sợ.

Cô đẩy đẩy Thẩm Dục ra: "A Dục..."

Hứa Y còn chưa nói xong, miệng đã bị một nụ hôn cuồng nhiệt bịt kín. Thẩm Dục kéo cô về phòng, đóng cửa phòng lại.

Hứa Y ngồi trên giường, lập tức hiểu được ý định của anh.

Mặt cô có chút ửng đỏ khó có thể phát hiện, ánh mắt cũng hơi mơ hồ: "Hôm nay bác sĩ sẽ đến, chúng ta không được làm như vậy đâu."

"Tiểu Y, anh sợ." Hai tay Thẩm Dục chống lên trên giường, giam Hứa Y ở giữa, Hứa Y ngước mắt, tầm mắt hai người giao nhau. Tay Thẩm Dục khẽ run, giọng nói cũng có chút không xong, anh nói: "Anh sợ anh sẽ thua bọn họ, đến lúc đó anh nên làm sao bây giờ."

Trong lòng Hứa Y cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cô vẫn an ủi nói: "Không đâu, mặc dù bọn họ có lợi hại đến đâu, cũng chỉ là một cái nhân cách của anh mà thôi, anh sẽ không thua đâu."

Thẩm Dục cúi đầu dựa vào vai Hứa Y. Hứa Y có chút mất tự nhiên quay đầu đi, hơi thở nóng ẩm phun lên cổ cô, kiều diễm đến say lòng người.

"Tiểu Y!" Thẩm Dục ngẩng đầu hôn vành tai cô.

"Anh thật sự rất sợ." Sợ bọn họ sẽ cướp em đi.

Hứa Y nghe thấy lời anh nói, đáy lòng có chút chua xót: "Không sao đâu."

Nụ hôn nhẹ nhàng dừng lại trên trán, giống như chính anh nhẹ nhàng ôn nhu, hắc ám ở chỗ sâu đôi mắt bị che giấu hoàn mỹ, khóe miệng nhếch lên một độ cong nhẹ.

Yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không để họ thành công.

Có chết cũng không.

Một chiếc xe hơi màu đen từ từ dừng ở cửa chính một khu biệt thự, Trương Chiếu quan sát bốn phía vài lần, thấp giọng nói: "Bác sĩ Trần, đi thôi."

Trần Lý Nguyên hơi hơi gật đầu, anh ta nhanh chóng ngồi vào trong xe. Chiếc xe chậm rãi khởi động, Trần Lý Nguyên ngáp một cái: "Khi nào tới rồi mới gọi tôi dậy. Tôi ngủ trước, trên đường nếu không xảy ra chuyện gì lớn thì đừng gọi tôi."

Trương Chiếu bất lực gật đầu với tài xế, ý bảo anh ta hãy lái xe đi. Người tài xế hiểu ý, xe dần dần chạy vào thành phố.

Anh ta mở điện thoại lên, nhìn chằm chằm giao diện trước mắt, tin nhắn đã gửi rất lâu vẫn chưa nhận được câu trả lời, điều này rất khác với phong cách của Thẩm tổng.

Điện thoại bị sập nguồn rồi?

Nửa ngày rồi Thẩm tổng không nghe điện thoại còn chưa nói, sao Thẩm phu nhân quan tâm đến chuyện này nhất cũng không thèm nghe máy luôn rồi?

Anh ta gọi thêm một cuộc nữa, trong lòng có chút nôn nóng.

Thật vất vả bác sĩ Trần mới tới một chuyến, tại sao cả hai chính chủ đều không thấy, vậy thì sẽ rất xấu hổ đó!

"Đô đô đô"

"Ừ." Thanh âm lười biếng xuyên qua điện thoại truyền đến, làm cho Trương Chiếu vốn tưởng sẽ không gọi được bị dọa sợ.

Cả người anh ta lập tức ngồi thẳng dậy, giọng có hơi lớn kêu một tiếng Thẩm tổng!

Rồi đột nhiên Trương Chiếu nhớ rằng Trần Lý Nguyên từng nói đừng quấy rầy anh ta, vội vàng nhìn ra sau vài lần, thấy người đang ngủ không có nhúc nhích, mới nhẹ nhàng thở ra.

Anh ta che điện thoại lại, nhỏ giọng nói chuyện: "Thẩm tổng, bác sĩ Trần tới rồi! Hai người đâu rồi? Sao lại không nghe điện thoại?"

"Khi nãy có việc." Thẩm Dục đang nói bỗng khựng lại trong chốc lát: "Chờ một chút."

Trương Chiếu đầu đầy mơ hồ đồng ý trong vô thức, rồi sau đó loáng thoáng nghe được tiếng từ điện thoại truyền đến: "Không có chuyện gì, ngủ đi...thật sự không có gì, chỉ là cuộc điện thoại công việc đẩy mạnh tiêu thụ mà thôi."

Nhân viên mới tiếp thị qua điện thoại Trương Chiếu: ???

"Không cần đến đây." Ngữ khí Thẩm Dục bình thường.

Trương Chiếu hiểu rõ: "Thẩm tổng, trực tiếp đưa bác sĩ Trần đến chỗ đó phải không?"

"Cậu để anh ta chờ, đợi lát nữa tôi sẽ đến đó."

Thẩm Dục trả lời.

"Tôi biết rồi! Vậy..." Còn chưa đợi anh ta nói xong, Thẩm Dục đã ngắt điện thoại.

Trương Chiếu không có cách nào, chỉ có thể bảo tài xế quay xe lại, trở về. Anh ta lén liếc mắt nhìn Trần Lý Nguyên đang ngủ một cái, trong lòng cảm thấy thương hại, làm bạn với ai không chịu làm, lại đi làm bạn với Thẩm tổng.

Bên ngoài trời vẫn còn nắng gắt, cho dù hai người kia ngủ trưa thì cũng nên thức dậy rồi.

Nhưng nghe giọng điệu đó của Thẩm tổng, không đơn giản chỉ là một giấc ngủ trưa bình thường.

Ở cái phương diện nào đó Trương Chiếu cũng được coi như là thần đó.

Với cái tính cách này của Hứa Y, nếu biết bác sĩ chữa trị đến, mặc dù cả người bủn rủn cũng sẽ bò dậy nói nhiều hai câu.

Đương nhiên Thẩm Dục sẽ không cho cô làm vậy.

Là đơn thuần sợ cô mệt, hay là không muốn để người ngoài nhìn thấy cô?

Điều này thật khó đoán đấy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio