Bệnh Án: Bệnh Tâm Thần

chương 6: đùa giỡn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Bèng.

Beta: Đậu Xanh

Ánh mắt Hứa Lâu mơ màng, thấy Thẩm Dục nhìn mình chằm chằm, ông ta cuối cùng chỉ có thể xấu hổ mà nói đúng.

Thẩm Dục đứng lên đi đến trước mặt Hứa Lâu ngồi xổm xuống, tầm mắt nhìn trực diện vào ông ta, ánh mắt sâu không thấy đáy.

"Tôn Lê cũng là do chú sắp xếp vào sao?"

Tôn Lê là bạn gái cũ của Thẩm Dục, chết vì bị tai nạn giao thông. Mồ hôi lạnh của Hứa Lâu chảy ròng ròng: "Tôn Lê là ai? Tôi không quen người này."

"Tôn Khống và Tôn Lê đều là họ Tôn, cháu còn tưởng rằng bọn họ có liên quan đến nhau đấy."

Trong giọng nói của Thẩm Dục có chút thất vọng, giống như anh đang rất nhàm chán khi nhắc lại chuyện này, anh dùng ngón tay ưu nhã gõ lên mặt bàn mấy cái, sau đó đứng dậy, thở dài nói: "Xem ra chỉ là suy đoán của cháu mà thôi."

"Có nhiều người cùng họ như vậy, cũng không nhất thiết phải có quan hệ với nhau."

Hứa Lâu thầm lặng giơ tay lau mồ hôi, ra vẻ bình thường nói.

Thẩm Dục không nói gì cả, anh khẽ cười, sau đó hung tợn đạp một cước lên người Hứa Lâu, Hứa Lâu không có sự chuẩn bị, bất ngờ trúng một cước rồi nặng nề ngã xuống.

Ông ta đã quỳ rất lâu, không còn sức để chống đỡ nữa, té thật mạnh trên mặt đất, phát ra một tiếng trầm vang.

Hứa Lâu ôm bụng, đau đến trong đầu xẹt qua toàn sao. Ông ta không ngừng ho khan, lại bị Thẩm Dục tàn nhẫn đá một lần nữa, cổ họng Hứa Lâu tràn ngập mùi tanh, phun ra ngụm máu.

"Thẩm Dục...Khụ khụ khụ... mày có ý gì." Hứa Lâu lau vết máu trên miệng, đứt quãng hô lên.

Trên mặt Thẩm Dục vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt, đôi mắt hơi nheo lại, bước lên vài bước, đi đến trước mặt Hứa Lâu.

"Chú Hứa à, chẳng lẽ trong mắt chú tôi vẫn còn vô dụng như lúc nhỏ sao?"

Rõ ràng Thẩm Dục đang cười, nhưng Hứa Lâu lại cảm giác như máu trong người mình đang đông cứng lại vậy.

"Rốt cuộc mày muốn làm gì!" Đến giờ phút này mà còn không nhìn ra suy nghĩ của Thẩm Dục thì chắc chắn Hứa Lâu là kẻ ngu rồi. Thẩm Dục này căn bản là không định buông tha cho ông ta!

"Chú đoán xem?" Thẩm Dục ngồi xuống ghế bên cạnh, nhìn Hứa Lâu chật vật ngã xuống đất.

"Chuyện Tôn Lê chết không liên quan đến tôi đâu, đáng lẽ ra lúc trước nó phải ở trường học...khụ khụ... tôi cũng không biết tại sao nó lại ở đó nữa... khụ..."

Cho đến giờ, Hứa Lâu vẫn còn cho rằng Thẩm Dục chỉ muốn tìm hiểu nguyên nhân Tôn Lê chết.

"À." Thẩm Dục bất lực thở dài, ý cười trên mặt đã nhạt đi vài phần: "Tại sao chú Hứa chỉ chọn những chuyện không quan trọng để nói thôi nhỉ?" Anh nhướng mày, một tay chống đầu, cười nói: "Tôn Lê à, thành thật mà nói, thân phận của cô ta tôi đã sớm biết, đến chuyện vì sao cô ta lại ở chỗ đó mà xảy ra chuyện..."

Nhìn vẻ mặt của anh, đôi mắt Hứa Lâu trợn to, trong lòng dần dần sinh ra một loại suy nghĩ cực kỳ khủng bố.

Trên mặt Trình Mộ một mảng xanh tím, khuôn mặt anh tuấn có hơi sưng lên.

Anh ta đối diện với gương, cẩn thận mà thoa thuốc cho mình, trợ lý bên cạnh nhịn không được nói vài câu.

Trình Mộ không kiên nhẫn mà xua xua tay: "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến cho thằng khốn đó trả một cái giá đắt, bây giờ nói nhiều như vậy làm gì."

"Vậy thì ngài cũng đừng đứng nhìn để cho người khác đánh chứ." Trợ lý nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Cút ra ngoài!" Trình Mộ lạnh lùng nói một câu: "Nếu để cho người Trình gia biết chuyện này, thì cậu cứ thu dọn chăn gối rồi cút cho tôi."

Trợ lý hoảng sợ, vâng dạ mà đáp. Anh ta thấy Trình Mộ sắp nổi giận, vội vàng xoay người lui ra ngoài.

Cửa phòng được trợ lý lặng lẽ đóng lại.

Trình Mộ tiếp tục bôi thuốc rồi ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, làm cho động tác của anh ta hơi dừng lại một chút. Đôi mắt hơi rũ xuống, khiến cho người ta không rõ cảm xúc.

Sau một lúc lâu, anh ta đột nhiên đứng lên, dữ tợn nén bình thuốc văng trên mặt đất, thở hổn hển vài cái. Nước thuốc rơi trên tấm thảm, để lai một vệt dấu vết màu nâu.

Trình Mộ xoa xoa cái trán, hít sâu mấy hơi rồi ngồi xuống.

Trợ lý này là người của Trình gia, chính xác mà nói là người của cha mẹ Trình Mộ, tuổi tác đã cao nên không được linh hoạt lắm rất lớn, lại nhút nhát nhát gan, căn bản không làm nên tích sự gì.

Tính cách Trình Mộ táo bạo, nếu thật sự nổi giận thì có thể trực tiếp động thủ. Trợ lý này cũng đã nếm phải vài chuyện xui xẻo, bây giờ cũng không dám nói cho nhà họ Trình biết chuyện gì nếu không có sự cho phép của Trình Mộ, Trình Mộ cũng không lo lắng việc anh ta bị đánh sẽ bị tiết lộ ra ngoài. Suy cho cùng mặc kệ là anh ta làm sai cái gì, thì anh ta vẫn là thiếu gia nhà họ Trình, còn trợ lý kia thì không bằng một cái rắm.

Chuyện làm anh tức chính là anh thế nhưng lại bị con gà yếu ớt Thẩm Dục đánh!

Trình Mộ giơ tay đụng vào miệng vết thương đang rách ra, khóe miệng anh ta đau đến khẽ run lên, trong mắt chất chứa vài phần tàn nhẫn.

Tên Thẩm Dục kia, chắc chắn không đơn giản.

Khi Thẩm Dục bên ngoài về thì trời đã khuya, tài xế từ từ dừng xe lại, Chu Trúc ngồi ở ghế phụ quay đầu nhìn lại: "Thẩm tổng, Hứa Lâu nên tính thế nào."

Thẩm Dục xoa xoa giữa mày, dựa người ra phía sau, mở miệng nói: "Cẩn thận, đừng để người Hứa gia phát hiện."

Đôi mắt Thẩm Dục rũ xuống, đầu có hơi căng ra, đau đớn vô cùng, nhưng anh có thói quen che dấu rất tốt cho nên không ai phát hiện điều khác thường.

Chu Trúc giống như nhớ ra gì đó, anh ta quay đầu lại hỏi: "Thẩm tổng, vừa rồi người phu nhân vẫn luôn đi theo, có cần tôi làm gì đó không?" Anh ta dừng lại một chút rồi nói: "Người lần này đến thật sự rất kỳ quái, tôi cảm thấy không giống với người trước kia. Người của chúng ta đã cắt đuôi được rất nhiều lần, nhưng bây giờ cứ xuất hiện lại."

Chu Trúc đã theo Thẩm Dục nhiều năm cây nên anh cũng rất tin tưởng người của mình, nếu có anh ta ở đây, vậy thì người của Hứa Y sẽ không phát hiện ra điều gì. Nhưng lần này người của cô anh cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

Thân thể Thẩm Dục cứng đờ, đuôi mắt nhấc lên, cảm xúc trầm ổn mang theo chút ngả ngớn khó có thể phát giác: "Không cần phải xen vào, người của tiểu Y không tra được gì đâu."

"Đã rõ." Chu Trúc lưu loát trả lời: "Vậy vết thương của Hứa Lâu có cần chữa hay không? Ngài đánh mạnh quá, ông ta bị thương... có hơi nặng."

Đâu chỉ là có hơi nặng, mồ hôi đã chảy ròng ròng trên mặt Chu Trúc, đến mạng của Hứa Lâu đều sắp không giữ nổi rồi! Đến lúc đó đừng nói là hỏi cái gì, chỉ sợ ông ta đã đi đời nhà ma.

Đáy mắt Thẩm Dục hiện lên một tia sáng: "Chữa đi." Anh từ từ ngước mắt lên nói: "Đừng để ông ta chết là được rồi."

"Vâng." Chu Trúc nói: "Đúng rồi Thẩm tổng, ba ngày sau..."

Thẩm Dục vẫy vẫy tay, suy nghĩ lung tung rối loạn. Anh nói: "Hôm nay trễ rồi, có chuyện gì để mai rồi nói."

Lời nói quanh quẩn vài vòng trong cổ họng Chu Trúc, cuối cùng cũng nuốt xuống: "...Vâng."

Thời gian ba ngày sau là ngày bác sĩ Trần đã định ra, Trương Chiếu muốn anh ta nhắc nhở Thẩm tổng một lần.

Chu Trúc nghĩ nghĩ, tuy rằng bọn họ giấu diếm phu nhân rất nhiều chuyện, nhưng chuyện này có liên quan đến Thẩm tổng hẳn là cô sẽ biết, đến lúc đó chắc là phu nhân sẽ nhắc nhở ngài ấy thôi.

Phu nhân không dối gạt Thẩm tổng chuyện gì, Thẩm tổng cũng có biện pháp xoay sở, một người chỉ bảo vệ như anh ta thì vẫn nên bình tâm và ngẫm lại xem làm thế nào để giữ mạng Hứa Lâu thôi.

Phó Viễn đi vào trong phòng, duỗi cái eo lười, trên mặt nở một nụ cười nhẹ. Thẩm Dục gần đây thật đúng là kỳ lạ, còn chưa được mấy ngày thì anh đã ra ngoài rồi, trước kia chưa từng có chuyện này.

Chuyện vụn vặt linh tinh anh không có hứng thú quản, cuộc đời ngắn ngủi, sao không tận hưởng lạc thú trước mắt cơ chứ.

Bước chân Phó Viễn hơi dừng lại, bây giờ chắc chắn Hứa Y đã ngủ rồi. Trong lòng anh thầm cười lên một tiếng, đồ của anh có thể lấy về rồi.

Trong phòng loáng thoáng vang lên âm thanh sột soạt, giống như có người đang tìm gì đó.

Hứa Y bỗng nhiên bừng tỉnh. Những cái bóng đen luôn dễ dàng làm cho người ta sợ hãi, cô chần chừ một lúc hỏi: "A Dục?"

Bảo an được huấn luyện của Thẩm gia còn chưa yếu đến mức để cho một tên trộm có thể vào, đã trễ thế này, ngoại trừ Thẩm Dục thì không còn ai có thể bước vào nhà này nữa.

Hứa Y xoa xoa cái trán.

Bóng dáng màu đen dừng lại một chút, anh hơi khựng người, quay đầu lại nói: "Tiểu Y em có thấy cái hộp anh để trong phòng không? Màu đỏ."

"Hộp gì? Anh tìm hộp để làm gì?"

Ngữ khí của anh vẫn ôn hòa như cũ, đẩy ngăn kéo trên tay lại: "Cũng không có gì, chỉ là đột nhiên quên mất đã để ở đâu rồi."

Mồ hôi lạnh của Hứa Y tuôn ra, chống tay đứng dậy nói: "... Phó Viễn?"

Phó Viễn khẽ nhướng mày, trực giác của Hứa Y đúng là càng ngày càng nhạy bén.

"Anh là Thẩm Dục."

Hứa Y ngáp một cái nói: "Tôi nhớ rõ trước đây chúng ta đã thỏa thuận rằng buổi tối không cho anh vào trong phòng."

Hứa Y ngước mắt nhìn về phía trước vài lần, nhìn bóng đen trước mặt, không nhịn được cau mày.

Bệnh tình của Thẩm Dục không có bị lộ, một là bọn họ đã chuẩn bị phòng bị kỹ càng, hai là khi trước mặt người khác những nhân cách này sẽ biết cách che giấu.

Trước đây nếu không phải là Hứa Y cẩn thận, dựa vào dấu vết Thẩm Dục để lại mà phát hiện thì chỉ sợ cũng sẽ bị lừa xoay vòng vòng như những người khác.

Phó Viễn rất kinh ngạc, tuy rằng lời nói của anh có chút không đứng đắn, nhưng anh lại là người sắm vai Thẩm Dục giống nhất trong tất cả nhân cách.

Mấy cái khác không nói, nhưng gương mặt này rõ ràng là Thẩm Dục, ngay cả người của Thẩm gia cũng chưa từng phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ, nhưng mỗi lần Hứa Y chỉ cần một cái liếc mắt liền gần như có thể nhận ra bọn họ, chẳng lẽ đây chính là giác quan thứ sáu trong truyền thuyết sao?

"Tại sao cô lại có thể nhận ra tôi?" Phó Viễn ngạc nhiên nói.

"Đoán." Hứa Y không thèm để tâm đáp lại. Cô sờ sờ bên cạnh, ấn chốt mở trong tầm tay, ánh đèn nhu hòa dần xua tan bóng đêm.

Phó Viễn bị nghẹn ở cổ họng: "... Vậy cô đoán cũng chuẩn thật."

Hứa Y không tiếp tục nói chuyện cái hộp mà anh đã nhắc.

Mặc dù anh có hỏi như thế nào thì cũng không nói.

"Rốt cuộc A Dục xảy ra chuyện gì." Hứa Y đặt ra câu hỏi: "Phó Viễn."

Chân dài của Phó Viễn duỗi ra, ngồi xuống sô pha bên cạnh. Anh chống cằm, nhìn Hứa Y ngữ khí có chút trào phúng: "Anh ta bị cái gì thì làm sao tôi biết được."

Hứa Y nhìn thẳng vào mắt anh, khẽ nhích lại gần, làm bộ không thèm để ý nói: "Đã trễ vậy rồi, anh không ngủ thì thôi, còn chạy đến phòng tôi tìm đồ, tinh thần của anh thật không tồi."

"Tôi không phải là Thẩm Vân Khinh bị cô tùy tiện nói vòng vài câu thì đem mọi chuyện nói ra đâu." Phó Viễn khẽ nhướng mày, nhìn thoáng qua Hứa Y nói: "Đừng có ghi lại, cô ghi lại Thẩm Dục cũng không có cách nào đâu."

Biểu tình Hứa Y hơi hơi sửng sốt, im lặng một lúc rồi lại nói: "A Dục đã từng nói các người không thể liên thông ký ức, bây giờ xem ra anh biết cũng không ít đâu nhỉ."

Lúc trước vì phòng ngừa có vấn đề xảy ra, đồng thời cũng vì muốn nghiên cứu quá trình thay đổi của nhân cách, Thẩm Dục đã có sự chuẩn từ trước, Hứa Y là người thực hiện đầu tiên cho nên cũng biết mấy thứ đó ở đâu. Nhưng Phó Viễn lại trực tiếp chỉ ra, làm cho người ta không thể không suy nghĩ nhiều.

Phó Viễn than nhẹ một tiếng, ngữ khí sâu xa: "Căn phòng này có cô, cho nên đương nhiên tôi cũng phải chuẩn bị một chút. Cô xem, tốt xấu gì chúng ta cũng ngủ với nhau vài lần, tôi cũng cảm thấy dáng người cô không tồi, da cũng trắng nõn trơn mềm, sờ lên cũng thật..."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio