Edit: Bèng
Beta: Đậu Xanh
"Thẩm tổng." Chu Trúc thấp giọng nói: "Hai tiếng trước phu nhân đã đi ra ngoài, từ lúc đầu người của chúng ta không để ý nên đã để lạc mất."
Thẩm Dục dựa vào bên cửa sổ, ánh sáng ấm áp chiếu lên người anh, dưới bóng tối khuôn mặt vô cùng thanh tuấn, nhưng sương mù dưới đáy mắt lại khiến người ta run sợ.
"Đi đâu?" Anh lạnh lẽo thốt ra một câu.
Chu Trúc dừng lại một chút: "... Đến nơi của bác sĩ Trần."
Đầu dây bên kia của điện thoại như bị ngắt, không phát ra chút âm thanh nào.
Khi phát hiện ra, Chu Trúc yên lặng nhìn vào điện thoại.
Quả nhiên, Thẩm Dục đã sớm cúp điện thoại.
Tay Thẩm Dục rũ xuống một bên, tay khẽ run nhè nhẹ đã làm bại lộ suy nghĩ không yên của anh.
Từ nhỏ Hứa Y và Trần Lý Nguyên đã là bạn bè. Hai nhà là bạn nhau, nên mối quan hệ của hai người cũng gần giống như là anh em.
Hứa Y không nói gì đã trực tiếp chạy đi. Sao đột nhiên cô lại đi tìm Trần Lý Nguyên? Có phải Trần Lý Nguyên đã nói gì đó với cô không?
Tại sao, tại sao, tại sao, tại sao...
Hứa Y, Hứa Y, Hứa Y... môi Thẩm Dục mấp máy, đáy mắt lộ ra điên cuồng khiến người ta sợ hãi.
Nhất định cô sẽ biết.
Biết anh là kẻ điên biến thái cố chấp.
Điều này Thẩm Dục vẫn luôn hiểu rõ.
Nhưng anh không bao giờ muốn Hứa Y biết điều này vì sợ cô nhất định sẽ rời xa anh.
Không thể, không thể!
Hứa Y là của anh, chỉ có thể là của anh. Không ai được phép cướp cô ấy đi.
Hắc ám giấu tận trong dáy lòng của anh dần dần nảy mầm.
Bình thường Thẩm Dục tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị chi phối cảm xúc như vậy, nhưng nhân cách vừa xuất hiện thường xuyên lại thời gian lâu như thế, đã khiến cho lòng anh vô cớ nảy sinh vài phần sợ hãi.
Thẩm Dục từ từ nâng tay, che nửa khuôn mặt mình, khóe miệng hơi nhếch lên, vừa quỷ dị vừa khủng bố.
Đến lúc rồi.
Thẩm Dục khẽ run, đây là lúc thực hiện kế hoạch của anh rồi.
Cả người Hứa Y đột nhiên run rẩy, cái ly trên tay không cầm chắc, suýt chút nữa rơi trên mặt đất.
"Lau đi." Trần Lý Nguyên đưa khăn giấy cho cô, đặt cái ly về lại trên bàn: "Không sao."
Hứa Y hoàn hồn, cuống quít nhận lấy khăn giấy, xoa xoa lung tung.
"Tiểu Y, anh biết em rất muốn biết về bệnh tình của Thẩm Duc." Trần Lý Nguyên nâng mắt kính: "Nhưng anh chỉ có thể nói đến đây thôi, sợ là Thẩm Dục cũng không muốn để em biết... Anh mong em có thể khiến cho Thẩm Dục hợp tác điều trị nhiều hơn."
Hứa Y nhìn Trần Lý Nguyên, có chút khó khăn mở miệng: "Thật... sao?"
Trần Lý Nguyên trầm mặc, sau đó nói: "Vốn dĩ anh không nên nói những lời này với em, nhưng mà bệnh của Thẩm Dục nếu còn tiếp tục tệ đi, vậy thì chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra mất."
Hứa Y rũ mắt.
USB chứa video đánh người của Thẩm Dục còn lẳng lặng nằm trong túi của cô, lòng của Hứa Y chợt căng thẳng, ngón tay dài mảnh khảnh hơi hơi cuộn tròn.
"Em biết rồi." Một lúc lâu sau, Hứa Y mới thấp giọng trả lời một câu.
Trần Lý Nguyên giống như không nhìn thấy một mặt giằng co của cô, anh ta khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ bả vai Hứa Y: "Yên tâm đi, chút bệnh nhỏ này anh của em vẫn có thể trị."
Hứa Y đỡ trán không lên tiếng.
Vẻ mặt Trần Lý Nguyên bất đắc dĩ: "Nói đi, em còn gạt anh gì nữa?"
"Không có." Hứa Y theo bản năng phản bác.
"Tất cả lời nói của em đều viết lên trên mặt rồi." Trần Lý Nguyên nhún vai: "Chẳng lẽ em nghĩ anh là đồ ngốc à? Có phải Thẩm Dục lại làm chuyện kì quái gì rồi không?"
"... Cái này thật sự không có." Hứa Y đắn đo mở miệng:"A Dục anh ấy thật sự không chịu hợp tác với anh hả?"
"Anh không có lý do gì phải lừa gạt em." Có lẽ là do Trần Lý Nguyên quá mức tự tin, cũng có thể do anh ấy quá quen thuộc với Hứa Y, cho rằng Hứa Y quả thật nên có loại phản ứng này khi biết được tin chính xác, cho nên anh ta hoàn toàn không nghi ngờ lời Hứa Y nói.
Nếu anh ta cẩn thận một chút, nói không chừng sẽ phát hiện thứ trong túi xách của Hứa Y. Nếu anh ta thấy thứ bên trong, nhất định sẽ không để Hứa Y trở về.
Thẩm Dục như vậy đâu phải chỉ là bệnh, là thật sự sắp điên rồi.
Anh ta suy nghĩ thật lâu rồi mới từ từ mở miệng: "Nói chung em cần phải cẩn thận hơn chút."
"Tiểu thư." Tài xế thấy Hứa Y đi ra, kính cẩn mở cửa xe cho cô.
Ánh mắt Hứa Y lạnh nhạt: "Trở về đi."
"Đúng vậy."
Người đang nghỉ ngơi cách đó không xa, nhìn chiếc xe dần dần đi xa, sau đó lặng lẽ lấy điện thoại ra, nhấn một dãy số.
Hứa Y nhìn cảnh vật vụt lại đằng sau bên ngoài xe, trong lòng thở dài. Cô xoay đầu lại, nhìn USB trong tay, giữa mày nhíu chặt.
Quả nhiên vẫn không có dũng khí lấy ra.
Nhìn nhìn, Hứa Y ném thứ trong tay trở về túi xách.
Cho dù Thẩm Dục thật sự điên rồi, cô cũng có năng lực nuôi sống anh, cần gì phải đem thứ kỳ quái đó cho người khác xem cơ chứ?
Hứa Y đáng thương, chắc hẳn cô còn không biết cái gì đang chờ mình ở nhà.
Sân to như vậy lại không có bóng người nào đi lại, ánh nắng chiều tà trông có vẻ hơi hiu quạnh.
"Đi đâu?" Giọng của Thẩm Dục đột nhiên vang lên.
Bức màn kéo chặt, trong đại sảnh một mảnh đen như mực.
Động tác đổi giày của Hứa Y dừng lại một chút, cô ngẩng đầu nhìn bóng đen trên sô pha nói: "Em đi ra ngoài một chuyến. Trời đã tối vậy rồi, sao anh không bật đèn lên?"
"Trần Lý Nguyên nói gì với em rồi?" Thẩm Dục đứng lên, đi đến chỗ Hứa Y: "Hoặc là... em đã biết cái gì rồi?"
Trong bóng đêm Hứa Y sờ soạng tìm công tắc bật, cô quay đầu hỏi: "Cái gì..."
Đột nhiên đằng sau xuất hiện bóng dáng khiến cô hoảng sợ, bỗng nhiên Thẩm Dục ấn chặt cô lên trên tường, một tay vây chặt vòng eo nhỏ của cô, chậm rãi vùi đầu vào cần cổ cô.
"A Dục?" Trái tim Hứa Y thình thịch nhảy lên không ngừng, cô hít sâu một hơi, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Làm sao vậy?"
Thẩm Dục hôm nay thật khác lạ, trong lòng Hứa Y có chút sợ hãi không thể giải thích được.
Nhưng hơi thở trên người anh thật sự là Thẩm Dục, không phải tính cách kỳ lạ của Phó Viễn.
Thẩm Dục lẳng lặng ôm cô.
Trời sinh Hứa Y đã mảnh mai, cả người đều bị giam cầm trong lòng ngực của Thẩm Dục.
Cô khẽ giãy giụa chút, sức lực của Thẩm Dục lại lớn thêm vài phần. Khiến cho Hứa Y càng cảm thấy không đúng.
"A Dục, anh dùng sức mạnh quá." Hứa Y ngập ngừng mở miệng: "Em có hơi đau."
Cả người Thẩm Dục cứng đờ, dùng sức nhỏ hơn, Hứa Y thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng cảm xúc lạnh lẽo từ làn da truyền đến khiến trái tim cô trầm đi vài phần.
"Ngủ đi."
Hứa Y còn chưa kịp phản ứng, sau đó cả người mềm nhũn, ngã vào lòng ngực của Thẩm Dục.
Hứa Y không biết mình đã hôn mê bao lâu, khi cô tỉnh lại, trong phòng vẫn là một mảnh tối đen như cũ, đèn đầu giường giống như sắp hư, chỉ còn lại một chút quầng sáng, xa hơn một chút, thì không thể nhìn thấy gì cả.
Đầu cô choáng váng, thân thể vô cùng mệt mỏi, không thể nhúc nhích. Ký ức dừng ở thời gian trước khi hôn mê, Hứa Y không thể nhớ nổi tại sao mình lại ở đây.
Một bóng người lặng yên không chút tiếng động ở bên cạnh, đáy mắt tràn ngập điên cuồng giống như dã thú, đáng tiếc Hứa Y không thể nhìn thấy gì cả. Nếu không phải hai người mười ngón đan nhau, chỉ sợ thậm chí Hứa Y cũng sẽ không cảm giác được sự tồn tại của anh.
"... Ưm..." Hứa Y cố gắng cử động, trong cổ họng bất giác phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt.
Cô đang ở đâu? Bây giờ là mấy giờ? Người bên cạnh là Thẩm Dục ư? Hứa Y giãy giụa muốn đứng dậy, âm thanh kim loại rất nhỏ đã phá vỡ yên tĩnh cả phòng, mắt cá chân truyền đến cảm giác lạnh lẽo.
Hứa Y bỗng chốc bừng tỉnh.
Người ở mép giường cảm nhận được trạng thái của cô, theo bản năng dùng thêm sức, Hứa Y bị đau đến than lên một tiếng, Thẩm Dục hoàn hồn, buông tay ra.
Cổ Hứa Y cứng đờ, từ từ quay đầu, giọng nói nghẹn ngào kêu một tiếng Thẩm Dục.
Nghe thấy tiếng của cô, Thẩm Dục chỉ im lặng không đáp. Anh dịu dàng đem tay Hứa Y để vào trong chăn rồi chỉnh chăn lại, sau đó đứng dậy đặt một nụ hôn nhẹ lên sườn mặt của Hứa Y. Hơi thở quyến rũ phun bên tai, người Hứa Y khẽ cứng đờ.
"Tại sao?" Hứa Y mở miệng hỏi anh, giọng điệu bình tĩnh cất giấu vài phần không nói nên lời.
Thẩm Dục không trả lời lại, cũng không dừng lại, anh cắn môi Hứa Y một cái, sau đó xoay người rời đi.
Hứa Y nhắm mắt, tâm trí cô vừa mới hồi phục, lại tiến vào trầm tư.
Người trước mắt này là Thẩm Dục, thật sự là Thẩm Dục, là Thẩm Dục %.
Trạng thái tinh thần anh không đúng, nhưng cũng không bị chuyển sang nhân cách khác. Nếu không phải hành vi của nhân cách khác, vậy thì rốt cuộc là cái gì đã khơi dậy thần kinh mẫn cảm của Thẩm Dục, khiến anh làm ra chuyện cầm tù người khác không thể hiểu được như vậy, Hứa Y nhớ lại mấy câu cuối cùng Thẩm Dục nói, suy nghĩ như sợi tơ rối thành một nùi.
Lúc trước mặc kệ cô ép buộc thế nào, Thẩm Dục cũng không muốn để lộ tình huống cụ thể ra ngoài, không có anh đồng ý, sao Trần Lý Nguyên có thể để lộ tình huống của anh được?
Hứa Y cười khổ trong lòng, cô hy vọng Trần Lý Nguyên nói cái gì đó, vậy thì phần gánh tội này cũng đáng giá.
Nhưng tình huống bây giờ... cái này nên gọi là gì?
Tiếng bước chân đột nhiên vang lên, nhất là trong khung cảnh yên tĩnh này khiến người ta khó có thể bỏ qua. Hứa Y nhắm chặt hai mắt, lông mi hơi run rẩy, cô không biết nên dùng thái độ nào để đối mặt với Thẩm Dục. Chẳng lẽ nên dùng ngữ điệu thánh mẫu nói cho anh rằng em biết anh bị bệnh tâm thần em sẽ không trách anh à? Hay là cuồng loạn chửi đánh anh?
Hứa Y phát hiện cả hai mình đều không làm được.
Tha thứ thì quá hoa mỹ, nói ra sợ ngay cả cô cũng không tin, cuồng loạn chửi mắng cô làm không được, từ nhỏ đến lớn Hứa đại tiểu thư chưa làm loại chuyện này bao giờ. Trong lòng Hứa Y rất rối rắm vì từ lúc sinh ra hoàn toàn không biết hai chữ lo lắng là gì.
Trước nay Hứa Y không nghĩ Thẩm Dục sẽ làm cô tổn thương. Ngay cả khi cô không biết thứ đang treo trên chân mình được làm bằng chất liệu gì.
Hơi thở của Thẩm Dục từ từ đến gần. Khi Hứa Y còn chưa biết anh muốn làm gì, thì Thẩm Dục đã hơi nhấc bổng cô lên, đôi môi lạnh lẽo linh hoạt cạy miệng cô ra, môi lưỡi chạm nhau, nước đột nhiên truyền vào miệng cô.
Hứa Y bị sặc một ngụm, cô chống ngực người trước mặt, theo tính phản xạ khụ thêm vài cái.
"Thẩm Dục." Mặt Hứa Y đỏ lên mở miệng: "Anh... khụ... Làm gì?"
Thẩm Dục không nói gì, hô hấp trầm thấp đảo qua vành tai mẫn cảm của Hứa Y, còn không để Hứa Y phản ứng lại, lại lần nữa hơi thở của Thẩm Dục đã bao phủ cô.