Sân bóng đá mênh mông, bãi cỏ xanh mướt được ánh đèn chiếu sáng bừng. Bác Yến đứng trên sân bóng, người cao mét tám mấy mà vẫn tỏ ra hết sức nhỏ bé.
Xung quanh hắn chỉ có bóng dáng của chính hắn được ánh đèn in xuống mặt cỏ.
Bác Yến cho rằng mình có thể đã điên. Tại sao hai chữ chia tay lại có thể nói ra miệng dễ dàng như vậy?
Tống Lâm Giai có gì không tốt? Trong đợt du học sinh đó, Tống Lâm Giai là cô gái xinh đẹp nhất, thông minh nhất, nói chuyện với hắn hợp nhất, đi bên cạnh cũng nở mày nở mặt nhất.
Cũng là sau khi gặp Tống Lâm Giai, hắn mới thật sự hiểu được, từ lâu hắn đã không còn yêu Viên Mãn nữa. Thứ duy nhất chống đỡ tình cảm của hắn và Viên Mãn chính là quá khứ, những kí ức của tám năm trời. Nhưng hơi ấm của quá khứ sao đọ được với sự ấm áp hiện tại?
Thế là dần dần hắn càng ngày càng không muốn nghe điện thoại Viên Mãn gọi tới. Cho dù khi nhìn thấy mặt Viên Mãn trên màn hình, trong đầu hắn cũng chỉ còn một nghi vấn: Tại sao cô ta lại béo hơn rồi...
Hắn chỉ lựa chọn như tất cả những người đàn ông khác sẽ lựa chọn, có lẽ có một chút áy náy, nhưng thật sự không quá quan trọng...
Chủ yếu là đáng mừng, đáng mừng vì cuối cùng hắn đã thoát khỏi Viên Mãn, thoát khỏi một người phụ nữ chỉ biết nói “Không sao, không mua nhà cũng có thể kết hôn”, “Không sao, chúng ta cùng kiếm tiền nuôi con”, “Không sao, có vấn đề gì chúng ta cùng nhau giải quyết”.
Cuối cùng cũng cáo biệt một người phụ nữ không mang nổi cho hắn bất cứ động lực nào, cuối cùng nghênh đón cuộc sống tràn ngập cảm xúc mà hắn mong muốn.
Một Tống Lâm Giai hoàn toàn trái ngược với người yêu cũ đi vào cuộc sống của hắn, đây không phải điều hắn muốn sao? Nhưng vì sao lại càng ngày càng mệt mỏi? Càng ngày càng kìm nén?
Mới đầu hắn thích Tống Lâm Giai vì cô ta luôn có chính kiến, nhưng dần dần số lần bất đồng ý kiến càng ngày càng nhiều, kéo theo tranh cãi cũng càng ngày càng quyết liệt.
Mới đầu hắn thích tính đỏng đảnh đặc thù của phụ nữ, hắn có thể chịu thua để dỗ dành cô ta, có thể cứng rắn chinh phục cô ta, cả hai cách đều mang lại niềm vui. Nhưng dần dần hắn bắt đầu bận công việc, không có thời gian và sức lực dỗ dành, thế là lại tranh cãi không ngớt. Hắn không muốn tranh cãi, cô ta nói hắn bạo hành lạnh. Hắn tranh cãi, cô ta nói hắn đạt được rồi là không còn trân trọng...
Quả thật, hắn đã mắc bệnh chung của đàn ông, nắm trong tay là không còn quý trọng?
Bác Yến không biết.
Một cú sút xa búa tạ, vào! Đồng thời hắn cũng trượt chân ngã bệt xuống đất, đầu đầy mồ hôi.
Phiền muộn thật sự có thể lăn xa theo trái bóng sao? Không hề...
Đến tận lúc một cảm giác lạnh buốt chạm vào cánh tay hắn.
Có lúc trí nhớ của da thậm chí còn tốt hơn của đầu óc. Đã bao lâu qua rồi? Mỗi lần gặp phải chuyện phiền lòng nào, hắn đều sẽ tới chỗ này đá bóng. Mỗi lần hắn mệt nằm xuống trước cầu môn đều có một người nhẹ nhàng đến gần, chạm chai nước khoáng mát lạnh vào cánh tay hắn.
Hắn rùng mình vì lạnh, đồng thời quay lại, nhất định có thể nhìn thấy một gương mặt tươi cười: “Biết ngay là anh lại đến đây đá bóng mà...”
Cứ thế, kí ức và hiện thực xáo trộn trong một thời gian ngắn ngủi. Lúc này Bác Yến quay đầu lại, nói gần như là vô thức: “Viên Mãn!”
Quay lại.
Sửng sốt.
Trước mắt Bác Yến là Tống Lâm Giai.
Tống Lâm Giai có lẽ cũng phát hiện, khi hắn gọi cái tên này và quay đầu lại, trong ánh mắt và giọng nói của hắn đều ngập tràn chờ mong, dù có lẽ ngay cả chính hắn cũng không biết.
Tống Lâm Giai cầm chai nước khoáng, lòng bàn tay có lạnh đến mấy cũng không lạnh hơn trái tim cô ta lúc này được.
Vội vội vàng vàng tìm đến đây, mồ hôi chảy nhòe cả trang điểm, bạn trai mình lại buột miệng gọi tên một người phụ nữ khác.
Tống Lâm Giai muốn cười lạnh mà không cười nổi.
Bác Yến vội vàng đứng lên, ánh mắt bối rối, tận lực che giấu gì đó. Có lẽ ngay cả chính hắn cũng kinh hãi, tại sao mình lại gọi tên Viên Mãn...
“Sao em lại đến đây?”
Trả lời hắn là một cái tát của Tống Lâm Giai.
Tiếng bạt tai vang vọng trong trời đêm thăm thẳm.
Vẫn dưới bầu trời sao này, Trịnh Diễn Tự còn đang tiếp tục hồi tưởng.
“Có điều nói cho cùng thì tôi nên cảm ơn cô và Bác Yến. Năm đó hai người đã làm cho tôi nhìn thấy hi vọng. Béo không có gì đáng ngại, vẫn có thể sống vui vẻ, vẫn có thể có người yêu. Nếu như tôi không đột nhiên hiểu ra điều này, sợ rằng bệnh kén ăn của tôi vẫn không khỏi được, sợ rằng bây giờ tôi đã chết rồi”.
Lần đầu tiên Trịnh tiên sinh phân tích quá khứ của mình một cách chân thành như thế. Đã quen với một Trịnh Diễn Tự lạnh lùng, Viên Mãn thật sự có chút không thích ứng. Cô gãi đầu xấu hổ: “Vậy tôi chẳng phải là ân nhân cứu mạng của anh sao?”
Trịnh Diễn Tự nhìn cô, ngán ngẩm bóp trán: Ôi... Đúng là chỉ giỏi trát vàng lên mặt mình.
Qua động tác chán nản ôm đầu của anh ta đã đoán được anh ta đang khinh bỉ mình, Viên Mãn nhếch miệng vô vị, đột nhiên lại ngẩn ra: “Chờ đã, đột nhiên anh nói với tôi những chuyện này làm gì?”
Cuối cùng cô giáo Viên đã hỏi đúng điểm mấu chốt.
“Nếu cô thật sự không bỏ hắn được thì đi tìm hắn đi”.
Viên Mãn trợn trừng hai mắt.
Đây là lí luận quái gì?
“Không! Viên Mãn tôi tuyệt đối không nhai lại! Tôi từng cho đi rất nhiều, chính hắn không biết quý trọng, chà đạp tình cảm của tôi. Hắn có thế nào cũng là đáng đời!”
Trịnh Diễn Tự bớt cau mày một chút.
Đây là lần đầu tiên từ khi biết Viên Mãn, anh ta thấy cô bùng nổ như vậy.
Quả thật anh ta không hề tiếp xúc nhiều với phụ nữ, anh ta còn tưởng tất cả mọi phụ nữ đều luôn do dự khi bị tổn thương, giống như Hướng Mông. Mấy ngày nay câu anh ta nghe thấy Hướng Mông nói nhiều nhất chính là: “Tôi nên làm thế nào? Tôi muốn đi tìm anh ấy. Nhưng tôi không thể... Tôi rất muốn tha thứ cho anh ấy, nhưng tôi không thể...”
Nhưng lúc này Viên Mãn lại kiên cường như vậy, dứt khoát như vậy. Trịnh Diễn Tự kinh ngạc: “Vì sao?”
“Tôi là thế, lúc yêu sẽ toàn tâm toàn ý, có thể cho đi mọi thứ. Tất cả mọi người bảo tôi ngớ ngẩn, bảo tôi dở hơi, tôi đều không quan tâm. Nhưng một khi đã kết thúc, tôi sẽ không quay lại, tất cả mọi người đều cảm thấy đáng tiếc thì đã sao? Tôi phải nhìn về phía trước, nếu là bạn thì đừng có khuyên tôi quay lại, được không?”
Trịnh Diễn Tự suy tư một lúc lâu, cuối cùng bật cười gật đầu, nói gần như là than thở: “Nếu Hướng Mông cũng có thể nghĩ giống như cô thì thật tốt”.
Sau một hồi phát tiết, Viên Mãn cũng thoải mái hơn, cúi đầu nhìn Trịnh Diễn Tự. Anh ta còn ngồi trên bậc thềm, khẽ buông mắt u sầu.
Viên Mãn thở dài, lại ngồi xuống bậc thềm: “Tại sao nói như vậy?”
Trịnh Diễn Tự không trả lời, chỉ nở một nụ cười ba phần đắng chát, bảy phần chán nản.
Được lắm! Gã Trịnh tiên sinh này lại bắt đầu úp mở rồi! Tại sao mọi chuyện từ gã này lại khó như vậy chứ? Viên Mãn chỉ có thể cố nén sốt ruột, dẫn dắt từng bước: “Vừa rồi anh nói đã nhìn thấy Daniel Trương đúng không? Thế nào? Hướng Mông định làm lành với hắn ta à?”
“Không có. Hướng Mông đột nhiên hẹn tôi đi ăn trưa, lúc tôi đến thì Daniel cũng có mặt”.
“Hắn ta lại đến tận Bắc Kinh cơ à?”
Trịnh Diễn Tự gật đầu.
Trịnh tiên sinh lại yên lặng. Cô giáo Viên đoán nếu mình cứ dò hỏi chút một như vậy, phỏng chừng đến lúc trời sáng cũng chưa moi được tin tức gì đáng giá, vì thế dứt khoát phát huy trí tưởng tượng của mình.
Hướng Mông, Daniel, Trịnh Diễn Tự... Trong một nhà hàng, có thể xảy ra chuyện gì chấn động lòng người hay sao? Kết hợp với tâm tình sa sút của Trịnh Diễn Tự lúc này...
“Không phải là Hướng Mông nói dối anh là bạn trai mới của cô ta để Daniel lui bước chứ?”
Trịnh Diễn Tự nhướng mày, rõ ràng như đang nói: Chuyện này cô cũng đoán được?
Cô giáo Viên nhếch miệng như trả lời: Biết ngay mà, thời đại nào rồi mà Hướng Mông còn dùng bài vở cũ rích như vậy?
“Sau đó thế nào? Daniel bị đánh lui chứ?”
Mặc dù tình huống cũ rích nhưng vẫn đủ hấp dẫn, cô giáo Viên sốt ruột đứng lên, Trịnh Diễn Tự không ngẩng đầu, đưa tay kéo cô ngồi xuống.
Tại sao người phụ nữ này không thể ngồi yên một lát, cứ hoa chân múa tay, lúc ẩn lúc hiện trước mắt anh ta?
“Không biết, hắn không tỏ thái độ gì, chỉ hẹn chúng tôi cuối tuần tham gia tiệc mừng hắn về nước”.
Cô giáo Viên bấm đốt ngón tay tính toán, gã Daniel này, đạo hạnh thâm hậu...
“Không sao, tôi sẽ định ra kế hoạch tác chiến giúp anh”. Cô giáo Viên vỗ ngực cam đoan: “Bảo đảm anh có thể đánh bại tình địch, giành được mỹ nhân...”
Còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.
“Không cần”.
“Vì sao?”
Trịnh Diễn Tự không trả lời cô, chỉ đứng dậy, đứng trước mặt Viên Mãn, quay lưng về phía Viên Mãn: “Về ngủ sớm một chút đi”.
Nói xong tay đút túi quần, đi thẳng không quay đầu lại...
Trịnh tiên sinh đúng là phất tay áo bỏ đi, không vương vấn mây mờ. Viên Mãn ngồi yên tại chỗ, thật sự là không nói được gì.
Cuối tuần cứ thế đến trong yên lặng.
Một chiếc xe con màu đen chạy vào khu biệt thự Mật Vân. Xe nhanh chóng dừng lại bên ngoài một tòa biệt thự, tài xế đeo bao tay trắng xuống xe mở cửa, ngay sau đó một đôi giày cao gót tinh xảo bước xuống từ cửa sau xe.
Tiếp theo đôi giày cao gót là một đôi giày da kiểu nam sáng loáng.
Từ giày da nhìn lên trên có thể thấy chiếc quần tây là phẳng phiu. Lên trên nữa, trên cổ áo sơ mi là hai chiếc kim gài lấp lánh chói mắt, khiến đôi mắt hơi hẹp dài cũng rạng rỡ lấp lánh theo.
Chính là Trịnh Diễn Tự đã đơn độc hành động, bỏ lại quân sư quạt mo.
Người bên cạnh Trịnh Diễn Tự đương nhiên là Hướng Mông trang điểm xinh đẹp tuyệt trần, mục đích là lấn át chủ nhân.
Hai người đi vào cổng biệt thự.
Hướng Mông lo lắng cúi xuống nhìn chính mình: “Tôi mặc như vậy có long trọng quá không?”
Trịnh Diễn Tự lại chỉ cười cười: “Miễn đẹp là được”.
Hướng Mông nhìn chính mình phản xạ trong mắt Trịnh Diễn Tự, yên tâm khoác tay Trịnh Diễn Tự đi vào chiến trường.
Nhưng khi đi vào biệt thự, Hướng Mông lại không nhìn thấy Daniel mà nhìn thấy...
Bạn của cô ta khi ở nước ngoài???
Hướng Mông còn chưa đi vào đại sảnh đã sửng sốt. Daniel mời tất cả bạn của cô ta ở nước ngoài về nước, thế trận hùng tráng đến mức làm người ta không thể không kiêng kị.
Nhưng hiển nhiên tất cả những người ở đây đầu là người lạ đối với Trịnh Diễn Tự, anh ta chỉ cảm thấy bàn tay Hướng Mông đang khoác tay anh ta đột nhiên cứng đờ, không khỏi hỏi: “Sao thế?”
Hướng Mông cười cười miễn cưỡng: “Tôi nhìn thấy mấy người bạn, tôi đến chào họ”.
Trịnh Diễn Tự gật đầu, đưa mắt nhìn Hướng Mông đi rồi mới xoay người tìm nơi đứng chờ. Nhưng khi anh ta đang chuẩn bị cầm lấy một li rượu trên bàn ăn dài, đuôi mắt lại thoáng nhìn thấy gì đó rồi sững lại.
Một nhân viên phục vụ cách đó không xa đang nhìn trộm anh ta.
Trịnh Diễn Tự lập tức lia ánh mắt sắc như dao tới, nhân viên phục vụ đó sợ hãi cúi đầu.
Viên Mãn đứng sau quầy bar, cố gắng hết sức cúi đầu, trong lòng hồi hộp: “Hình như anh ta phát hiện ra chị rồi!”
Cô nói vào tai nghe bluetooth, giọng nói căng như dây đàn.
Đầu bên kia tai nghe bluetooth, giọng Cao Đăng lại tràn đầy nghi vấn: “Làm gì có chuyện đó, ở đấy có mấy chục người mà, hắn có thể phát hiện ra chị trong cả đám người cơ à?”
Mặc dù Cao Đăng khẳng định chắc chắn như vậy nhưng Viên Mãn vẫn không dám thờ ơ, cả người cứng đờ, ngước mắt nhìn về một phía khác.
Xem ra vừa rồi quả thật Trịnh Diễn Tự chỉ vô ý liếc mắt nhìn về phía cô, Viên Mãn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nơi này không nên ở lâu, Viên Mãn quyết định lập tức di chuyển, tìm một vị trí đông người hơn để lẩn trốn.
Nhưng cô vừa quay đầu đã bị một bóng dáng bất ngờ đi tới trước mặt chặn đường.
Viên Mãn ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng...
Trịnh Diễn Tự vẻ mặt lạnh lùng đứng trước mặt cô, đuôi lông mày bên trái nhếch lên.
Không cần nhiều lời, Viên Mãn đã hiểu anh ta đang dùng biểu cảm sinh động của mình để hỏi cô: Tại sao cô lại ở đây?
Viên Mãn nuốt nước bọt. Thôi, còn nước còn tát!
Cô giáo Viên cố bày ra một bộ mặt tươi tắn, nhiệt tình hỏi bộ mặt Husky trước mắt: “Hi! Drink? La?”
Thấy người phụ nữ này thật sự làm như không biết anh ta, đáng tiếc biểu diễn quá kém, Trịnh Diễn Tự sầm mặt xuống: “Cô giáo Viên, cô cho rằng tôi mù chắc? Cô thay một bộ quần áo khác là tôi không nhận ra cô sao?”
Viên Mãn cười cười, ngoan ngoãn đúng kiểu luôn luôn lắng nghe, lâu lâu mới hiểu.
Thậm chí còn phét lác không biết ngượng: “Chúng tôi đã nhận tiền của khách hàng, đương nhiên sẽ phải làm tròn bổn phận với khách hàng!”
Trịnh Diễn Tự cũng không tốn nước bọt với cô, đưa tay định lôi cô ra ngoài, không ngờ lúc này lại bị một vị khách khác phá đám.
“Chào em! Cho anh một li whiskey!”
Một người đàn ông trẻ trung đi tới cắt ngang đoạn đối thoại của hai người. Viên Mãn phản ứng rất nhanh, lập tức quay sang cười nói với vị khách không rõ chân tướng đó: “Vâng, em sẽ mang đến cho anh!”
Nói xong cô cúi người chui qua dưới cánh tay Trịnh Diễn Tự đi mất.
Trịnh Diễn Tự định lôi cô đi nhưng thất bại, một giây sau quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Viên Mãn đã trốn lẫn vào đám đông nhanh như chớp, thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu, đúng là nhanh như thỏ.
Ôi, càng ngày càng không khống chế được cô nàng này nữa.
Thôi đành để nước trôi bèo trôi. Có điều, anh ta cũng muốn xem xem hôm nay cô giáo Viên còn có thể gây ra chuyện gì nữa...