Bệnh Án Khám Chữa FA Di Căn

chương 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày tháng vẫn tiếp tục trôi qua yên bình. Bà Viên vẫn không bị tác động gì bởi chuyện Viên Mãn bỏ nhà ra đi, Viên Mãn vẫn sống ung dung ăn ngon mặc đẹp, Cao Đăng vẫn không hề nhắc tới chuyện Trần tiểu thư qua đêm ở chỗ hắn.

Vẫn là thứ sáu, thời gian khám chữa bệnh cố định của cô Viên.

Người bệnh hôm nay là một bệnh nhân hiểm nghèo đã bị đá mười bảy lần. Bệnh nhân này bề ngoài nhìn không có bất cứ vấn đề gì, ngoại hình cũng xinh đẹp, ăn mặc trang điểm cũng rất phong cách, vòng tròn giao tiếp cũng rộng, không lo không có cơ hội giao tiếp với người khác giới. Nhưng mỗi lần cô ta yêu đều có một kịch bản như nhau, bạn trai luôn chủ động đề nghị chia tay trong vòng tháng.

Nhưng bề ngoài không có vấn đề thì chắc chắn là bên trong sẽ có vấn đề.

Viên Mãn vẫn không lộ mặt, để Cao Đăng chịu trách nhiệm nói chuyện với bệnh nhân. Nghe xong bệnh nhân thuật lại sơ lược, Viên Mãn đã có thể đưa ra kết luận sơ bộ, nhưng cô gái này hiển nhiên còn không nhận ra mình sai ở đâu.

“Tôi muốn chuyển đến sống cùng anh ấy, ngày nào cũng có thể nhìn thấy anh ấy, ngày nào cũng có thể ở bên anh ấy, có gì là sai? Tôi vừa được nghỉ đã gọi điện thoại cho anh ấy, quan tâm đến công việc của anh ấy, có gì là sai? Tôi không cho anh ấy hút thuốc, không cho anh ấy uống rượu, quan tâm đến sức khỏe của anh ấy, có gì là sai? Tôi không cho anh ấy chơi với đán bạn mèo mả gà đồng của anh ấy, có gì là sai? Tôi làm như vậy đều vì muốn tốt cho anh ấy!”

Trong phòng giám sát, Viên Mãn nhìn dáng vẻ đầy bức xúc của cô gái trong phòng tư vấn, chán nản lắc đầu. Cô hắng giọng một tiếng vào tai nghe bluetooth, Cao Đăng đương nhiên biết dây là tín hiệu. Kết quả là hai người bắt đầu buổi diễn, Viên Mãn bên này nói, Cao Đăng bên kia nhắc lại cho cô gái này nghe.

“Có lúc đàn ông giống như một loại động vật hoang dã, thích cảm giác truy đuổi, cho nên khi anh ta theo đuổi cô đương nhiên sẽ cực kì nhiệt tình, mỗi ngày một trăm cuộc điện thoại, chỉ khao khát được ở bên cô suốt ngày cũng là chuyện bình thường. Nhưng đồng thời đàn ông cũng thích cảm giác lạ, thích có khoảng cách, cô vội vã chuyển đến sống chung với anh ta, cảm khác khoảng cách không còn, cảm giác mới lạ cũng hết. Bắt đầu từ khi đó, anh ta sẽ xa lánh cô theo bản năng; Quan hệ yêu đương cũng phải chú ý địch tiến ta lùi, cô không ngừng tiến tới, tự nhiên anh ta sẽ muốn chạy. Cô thấy có đúng như vậy không...”

Viên Mãn đang phân tích mạch lạc đâu ra đấy, đột nhiên một tiếng động mạnh cắt ngang lời cô.

Tất cả mọi người đều không phản ứng kịp, bao gồm cả Viên Mãn đang ngồi trước máy tính, bao gồm Cao Đăng và khách hàng trong phòng tư vấn. Cả ba người đều kinh ngạc nhìn về phía phát ra âm thanh: Cửa phòng tư vấn.

Thì ra là có người phá cửa xông vào, lúc này đang hùng hổ đứng ngay trong cửa, không phải ai xa lạ, chính là Trần tiểu thư.

Sau kinh ngạc ngắn ngủi, Cao Đăng thành thạo nở một nụ cười: “Trần tiểu thư? Cô đến có việc gì?”

“Cô Viên ở đâu?”

Nhìn thấy biểu hiện không có thiện ý này, Cao Đăng đâu dám nói thật. Viên Mãn vội vàng cầm tai nghe bluetooth dạy Cao Đăng ứng phó thế nào: “Cậu cứ nói chị không có đây, bảo cô ta có chuyện gì thì hẹn trước”.

Cao Đăng ngoan ngoãn nghe lời, vội vã ứng phó Trần tiểu thư: “Không may là cô Viên hôm nay không có đây. Cô tìm cô ấy có chuyện gì? Hay là thế này, cô cứ hẹn trước, lần sau...”

Gã còn chưa nói xong, Trần tiểu thư đã nhanh chóng đưa tay tới giật chiếc tai nghe bluetooth trên tai Cao Đăng. Việc làm này khiến Cao Đăng và Viên Mãn đều kinh ngạc sững sờ, trơ mắt nhìn Trần tiểu thư liếc qua chiếc tai nghe bluetooth trong tay rồi lộ ra một nụ cười lạnh.

Không đợi những người khác phản ứng lại, Trần tiểu thư đã quay đầu đi ra khỏi phòng tư vấn, quả thực hùng hổ như đi bắt ngoại tình. Viên Mãn thấy thế thầm kêu không tốt, nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi, luống cuống tắt màn hình máy tính, bắt đầu cuống cuồng tìm chỗ trốn trong phòng.

Gầm bàn? Chỉ đủ giấu ba phần tư người cô.

Phía sau rèm cửa sổ? Chỉ đủ giấu hai phần ba người cô.

Góc sofa? Chỉ đủ giấu một phần hai người cô.

Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên cô Viên cảm thấy khóc không ra nước mắt vì hình thể của mình. Đáng chết là lúc này tiếng cửa quay bên ngoài phòng giám sát đã vang lên. Viên Mãn cuống quýt trèo ra ngoài cửa sổ.

May mà ngoài cửa sổ có một tấm bê tông để đặt điều hòa vừa đủ để cô ẩn nấp.

Viên Mãn vừa ngồi xuống, bên tai đã vang lên tiếng giày cao gót lách cách.

Trần tiểu thư đã vào phòng.

Nghe tiếng giày cao gót vẫn vang lên lách cách trong phòng giám sát, Viên Mãn cảm thấy không khách gì tiếng bước chân của ma quỷ. Dù sốt ruột đến mức mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay, Viên Mãn lại không thò đầu lên nhìn. Suy nghĩ một lát, cô lấy điện thoại di động ra mở máy ảnh, dùng máy ảnh thay gương, điều chỉnh góc độ xem cảnh tượng trong phòng.

Trần tiểu thư đi tới trước bàn làm việc, nhìn thoáng qua các loại bao bì đựng đồ ăn vặt trên bàn. Cao Đăng đi theo sau lưng vội vã lên tiếng: “Cô xem, cô Viên thật sự không có đây”.

Không nói còn đỡ, nói ra lại thành nhắc nhở Trần tiểu thư. Thấy Trần tiểu thư đưa tay sờ sờ màn hình máy tính, Viên Mãn thầm than trong lòng: Hỏng rồi!

Màn hình máy tính vừa tắt, khẳng định vẫn còn nóng.

Quả nhiên Trần tiểu thư cũng phát hiện điều này, lập tức bật màn hình máy tính lên. Vừa rồi quá vội nên Viên Mãn chỉ tắt màn hình chứ không tắt máy, bây giờ màn hình sáng lên, hình ảnh giám sát từ phòng tư vấn lập tức hiện rõ.

“Lần trước tôi đến các người cũng theo dõi tôi như vậy à?” Trần tiểu thư cười lạnh quay lại nhìn Cao Đăng.

Viên Mãn không dám xem cảnh tượng tiếp theo nữa, lặng lẽ thu điện thoại lại, yên phận rụt đầu làm đà điểu trên tấm đỡ điều hòa ngoài cửa sổ.

Đến tận lúc tiếng giày cao gót đã đi xa, căn phòng chìm vào yên tĩnh như chết, Viên Mãn mới vất vả đứng lên.

Một giây sau, Viên Mãn há hốc mồm.

Trần tiểu thư đang đứng bên cửa sổ! Đứng trước mặt cô!

Viên Mãn lập tức cảm thấy mình bị lừa quá đau, quá đau! Trần tiểu thư đúng là quá ranh ma, không ngờ lại giả vờ bỏ đi rồi đứng đây ôm cây đợi thỏ.

“Cô chính là cô Viên?”

“...”

“...”

Đã không thoát được, vậy thì...

“Chào cô”. Viên Mãn cố gắng làm cho nụ cười của mình nhìn tự nhiên một chút.

Bốp!

Có lẽ là tại nụ cười của cô quá xấu, Trần tiểu thư cho cô một cái tát.

Viên Mãn bị đánh chết sững, suýt nữa không nghe rõ những gì Trần tiểu thư nói.

“Chắc chắn là các người đã giở trò, nếu không tại sao Trịnh Diễn Tự lại biết tôi thích anh ta mà điều tôi xuống thẳng dưới phòng?”

Viên Mãn ủ rũ về nhà.

Tìm chìa khóa mở cửa mới phát hiện quên chìa khóa ở công ty. Ôi... Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên cô bị ăn tát, còn không thể đánh trả đối phương nữa, đúng là tiền khó kiếm, xương khó gặm...

Viên Mãn vừa than thở vừa bấm chuông cửa.

Cửa mở ra, Viên Mãn cúi đầu chuẩn bị đi vào thay giầy, lại phát hiện...

Đôi dép lê của cô đang được đi dưới chân người trước mặt mình.

Viên Mãn ngẩng đầu lên. Chào đón cô là một gương mặt tươi cười sáng bừng như ánh nắng, sáng mù mắt người quanh quanh: “Viên Mãn!”

Viên Mãn tuyệt đối không ngờ lúc này người đứng đón mình trong cửa lại là cô em họ thân ái của mình.

Viên Mãn còn không phản ứng lại, Lộ Tử Dụ đã đi tới cho cô một cái ôm nồng thắm. Vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn nhiệt tình như vậy, vẫn sẵn sàng áp mặt nóng vào mông lạnh... Viên Mãn thấy rõ trước ngực mình bị ép chặt... Ngực cũng vẫn đầy đặn như vậy.

Viên Mãn cảm thấy đứng đối diện với cô em họ như vậy khiến mình càng tỏ ra thua kém.

Bà Viên đang bận việc trong bếp, nói mà không thò đầu ra: “Tử Dụ vừa đến lúc chiều. Con thu xếp hành lí giúp nó đi”.

Bà Viên đã lên tiếng, mặc dù Viên Mãn vừa ngưỡng mộ vừa đố kị em họ nhưng vẫn phải thể hiện địa vị chủ nhà của mình. Cô cười cười với Lộ Tử Dụ, đang định hỏi han ân cần mấy câu, Lộ Tử Dụ lại kinh ngạc nhíu mày.

“Chị Viên Mãn, sau mặt chị lại sưng thế này?”

“...”

“...”

Cô có thể nói mình bị người ta tát sao?

Không thể!

Lúc này bà Viên bưng một bát canh từ phòng bếp đi ra, nghe thấy câu hỏi liền vung đao bổ xuống, nhanh, chính xác, tàn nhẫn: “Đấy là trên mặt nó nhiều thịt thôi, không phải sưng”.

Vụ làm ăn của Trần tiểu thư triệt để đổ vỡ. Có điều tự ý bỏ cuộc, hội phí không trả lại, Viên Mãn cũng coi như khoản tiền đó là tiền bồi dưỡng cho vết thương thể xác và tinh thần của mình sau phát tát đó.

Chuyện Lộ Tử Dụ đến ở nhờ dường như cũng không khó chấp nhận như Viên Mãn tưởng. Mặc dù Lộ Tử Dụ vẫn ôm chí hướng suốt đời là chấn hưng công ty rượu phá sản của mình, nhưng bình thường cũng vẫn bận bịu tìm công việc, Viên Mãn cũng cảm thấy bình yên vô sự.

Cuộc sống vẫn giống cuộc đời, từng ngày từng ngày trôi qua. Ứng dụng cũng đã bắt đầu tìm nhà đầu tư, quả thật cũng có công ty cảm thấy hứng thú với phần mềm này. Bạn trai thân yêu cũng sắp sửa về nước. Viên Mãn cảm thấy cuộc đời mình sắp bước sang một chương mới...

Không ngờ chương mới này lại bắt đầu bằng một vấn đề bi thảm.

Hôm đó máy bay của công ty hàng không đưa Bác Yến thân yêu của cô sắp về đến Bắc Kinh, Viên Mãn đương nhiên cực kì vui vẻ đi đón. Cao Đăng thì chịu trách nhiệm đi cùng đội ngũ sinh viên lập nghiệp tới gặp công ty đầu tư.

Nhìn dòng thông báo chuyến bay sẽ tới đúng giờ hiện lên trên màn hình, Viên Mãn thấy trong lòng kích động.

Chắc chắn Bác Yến vừa xuống máy bay sẽ gọi điện thoại cho cô. Mang ý nghĩ này trong đầu, đột nhiên nhận được cuộc gọi đến của Cao Đăng, Viên Mãn hiển nhiên không hài lòng cho lắm.

Cô vội vàng nghe máy, nói chuyện không dùng dấu ngắt câu: “Nói ngắn gọn đi chị phải đợi điện thoại của Bác Yến”.

“...”

“...”

Cao Đăng bên kia lại chán nản chưa từng thấy: “Bọn em đã gặp bên đầu tư”.

“...”

“Họ từ chối chúng ta”.

“Sao lại thế được?” Viên Mãn hoàn toàn không thẻ tin được.

“Khoa Tín đang phát triển một ứng dụng rất giống của chúng ta, họ không thể đầu tư cho chúng ta được”.

Khoa Tín?

Trong nháy mắt đó, Viên Mãn cảm thấy nhận thức của mình bị đè ép ghê gớm.

Hai chữ này Khoa Tín, đương nhiên Viên Mãn hết sức quen thuộc.

Đó là công ty của Trịnh Diễn Tự.

Lúc này Viên Mãn còn chưa biết, nếu như Trịnh Diễn Tự thật sự là ác mộng của cô, vậy thì ác mộng này mới chỉ vừa bắt đầu...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio