Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Huyền tỉnh dậy khi sắc trời đã sáng, từ cửa sổ nhìn hướng ra phía ngoài, có thể nhìn thấy một chút lá cây tầng tầng lớp lớp, đón ánh nắng sáng sớm, một màu xanh tràn đầy sức sống
"Tỉnh?" Đào Thiên Thụy vừa kéo ghế dựa qua ngồi xuống liền thấy hắn mở mắt, lập tức kề sát "Cảm giác thế nào? Tối hôm qua ngươi thiếu chút nữa hù chết ta"
Đống tạp vật kia ít nhiều gì cũng không có đồ quá bén nhọn, hoặc quá nặng như là những đồ dùng điện vứt đi bằng sắt hay thiết linh tinh gì đó, chỉ là trong đó có mấy nhánh thân cây bị cắt đứt, theo mấy miếng nhựa trượt xuống khi vừa vặn nện ở trên đầu Thẩm Huyền
Sau khi bọn hắn cứu được người ra Thẩm Huyền đã sớm hôn mê, máu tươi theo cổ chảy vào áo, nhìn có chút ghê người, mà Lăng Bắc lại không biết vì cái gì cũng bị hôn mê, bọn họ liền vội bận rộn đem hai người này đưa vào bệnh viện.
"Tàm tạm" Thẩm Huyền bình thản nói, chậm rãi khởi động thân thể, thứ đầu tiên đập vào trong mắt là bốn chữ to "Bệnh viện Thần Ái" in trên chăn
Điều này thật ra cũng dễ hiểu. Tuy rằng bệnh biện Thần Ái có điểm tà hồ, nhưng còn chưa tới nỗi tất cả mọi người đều biết chuyện, thành phố lớn như vậy, phỏng chừng chỉ có số rất ít nhân tài trải qua chuyện hồn xuyên
Mà nhìn từ phía khách quan, bệnh viện Thần Ái là một bệnh viện có tỷ lệ cứu sống sau các loại sự cố là khá cao, thiết bị cùng đọi ngũ quân y cũng phi thường không tệ, có thể xếp vào top
Hiện tại thành phố C một ít nhân vật có tiền hoặc trọng yếu nếu gặp chuyện không may, ngược lại không đi bệnh viện tổng hợp loại tốt nhất, mà là trước tiên là đưa đến nơi này, sau đó lại thích hợp chuyển viện — may mắn không xuyên
Ý niệm chợt lóe qua trong đầu Thẩm Huyền, ngay sau đó liền nghĩ đến cái gì, trong lòng lộp bộp một tiếng "Người kia đâu?"
"Cũng hôn mê, đang nằm ở phòng bên cạnh, hiện tại hẳn là......" Đào Thiên Thụy cả kinh nói "Khoan, ngươi tính làm gì, tốt nhất nên nằm xuống"
Trong lòng Thẩm Huyền chỉ tràn đầy ý niệm muốn xem linh hồn của Lăng Hi có còn ở đó hay không, vội vàng ném một câu "Ta không có việc gì" liền nhanh chóng chạy ra phía ngoài, bởi vì quá gấp gáp, thiếu chút nữa là đụng phải Thẩm đại thiếu đang mở cửa đi vào
Thẩm đại thiếu hơi hơi né tránh, cảm nhận được gió thổi bên tai, trầm mặc hai giây, ngữ khí ôn nhu "Ngươi xác định...... Hắn coi trọng là Lăng Hi chứ không phải Lăng Bắc?"
Đào Thiên Thụy há miệng, yếu ớt nói "......Hiện tại không xác định"
Thẩm đại thiếu nhã nhặn gật đầu, phân phó trợ lý phía sau "Một lát đi tìm bác sĩ khám xem đầu óc A Huyền có phải bị nước vào hay không"
"Vâng!" trợ lý đối với bất cứ quyết định của lão bản đều là phục tùng vô điều kiện, lập tức lưu loát ghi lại
Thẩm đại thiếu nghĩ một chút "Nhân tiện đi mua cho hắn một ít thực phẩm lót dạ tốt cho đầu óc"
"Vâng!"
Đào Thiên Thụy "......"
Thẩm Huyền xông vào phòng bệnh của Lăng Hi khi người kia cũng đã mở mắt, đang dựa vào đầu giường nghịch dao gọt hoa quả
Lăng lão gia tử mặt đầy nghiêm túc ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy hắn liền cười, lập tức nhíu mày "Lúc ta rời đi ngươi còn chưa có tỉnh, đây là vừa tỉnh?"
"Ta không sao" Thẩm Huyền biết hắn đang quan tâm mình, thả chậm tốc độ đi vào, âm thầm thở ra một hơi
Lão gia tử biết chuyện hồn xuyên, nếu chịu ngồi ở chỗ này, ít nhất cho biết linh hồn Lăng Hi còn ở đó, hắn nhìn chằm chằm tiểu hài tử "Hắn thế nào?"
"Không có chuyện gì lớn" Lão gia tử cảm khái "Lần này thật sự là làm phiền ngươi"
Thẩm Huyền vẫy tay, vội nói nếu không phải hắn không trông tiểu hài tử cho tốt thì sẽ không đến mức xảy ra loại chuyện này. Hắn đem lực chú ý đặt ở trên người Lăng Hi, gặp người này buông mắt chuyên chú gọt táo, sợ hắn tự cắt trúng mình, định cầm lấy
Lão gia tử đúng lúc ngăn lại, thuận miệng nói "Cứ để hắn làm đi, hắn không có yếu ớt như vậy"
Thẩm Huyền hơi giật mình, lời này của lão gia tử nghe vào tai là thái độ trước giờ đối với Lăng Bắc, động tác ngăn cản hắn cũng rất tự nhiên, nhưng toàn bộ đều khiến hắn cảm giác có chút cố ý, không khỏi lại nhìn về phía Lăng Hi
Trên tay tiểu hài tử quấn băng vải, dao gọt hoa quả đối với hắn mà nói có chút lớn, lại nắm thật sự ổn, đến giờ quả táo đã gọt được một nửa, vỏ trái cây vẫn không đứt. Tựa hồ nhận thấy được tầm mắt của mình, hắn tùy ý nhìn lướt qua, rất nhanh lại quay tầm mắt lại, tiếp tục gọt vỏ
Thẩm Huyền lại ngẩn ra, chỉ cảm thấy lạnh lùng sắc bén trong mắt ẩn chứa sự điên cuồng, làm cho người ta cảm giác phi thường quen thuộc — là vì bị trói mà chịu kích thích? Thẩm Huyền chỉ có thể nghĩ như vậy, một bên cùng lão gia tử đáp lời, một bên âm thầm quan sát người nào đó
Lăng Hi chậm rãi gọt vỏ xong, lấy khay bên giường qua đặt lên trên đùi, ở trên cuống táo nhấn một cái, giơ tay chém xuống, xoát xoát xoát, trong chớp mắt liền đem nó cắt thành vô số khối vuông nhỏ, toàn bộ quá trình sạch sẽ lưu loát, đao công tương đối thuần thục
Thẩm Huyền "......"
Lăng Hi liếm liếm thân dao, nếm vị nước trái cây, sung sướng nheo mắt lại, đem khay đẩy qua "Cám ơn ngươi cứu ta"
"......" Thẩm Huyền nói "Không có gì"
Hắn lấy tăm bắt đầu ăn táo, âm thầm tự hỏi Lăng Hi đây là tạm thời lại trở về trạng thái ban đầu năm đó, bất quá ngược lại cũng không quan hệ, lần trước hắn không thể bồi người này đi qua giai đoạn gian nan kia, ít nhất lần này có thể
Lăng Hi một lần nữa với tay lấy một trái táo khác, bình tĩnh nói "Gia gia, ta không sao"
Biểu tình lão gia tử chợt buông lỏng, tôn tử sẽ không lừa hắn, nếu nói không có việc gì thì có nghĩa là còn có thể chịu đựng mà khống chế được, sẽ không làm ra những hành vi hại người hại mình. Ông xụ mặt, thản nhiên nói "Ta đây phải đi rồi"
Lăng Hi biết trong nhà còn rất nhiều chuyện, vâng một tiếng. Thẩm Huyền đưa lão gia tử đi, trở về ngồi xuống "Nghe nói ngươi cũng hôn mê, bác sĩ chưa nói cái gì?"
Lăng Hi nheo mắt theo dõi hắn "Ừm, không có việc gì"
Thực ra hắn phát bệnh là vì bỗng nhiên bị Thẩm Huyền ôm lấy, nhưng lúc ấy bị thương, cảm xúc vừa kích động liền mất đi ý thức, sau khi tỉnh lại hắn đã điều chỉnh xong, sẽ không tái phát lại
"Những chỗ khác trên người thì sao?"
Lăng Hi không quan trọng nói "Lúc ngã sấp xuống xoay người một chút, cổ chân cũng bị thương theo"
Thẩm Huyền tầm mắt dời xuống, thấy hắn che lại, liền hơi chút xốc lên một chút, phát hiện chân trái thoa thuốc "Cần dưỡng bao lâu?"
"Chừng một tháng"
Thẩm Huyền gật gật đầu, cùng hắn tùy ý trò chuyện. Lăng Hi mà nói không nhiều, đại bộ phận lực chú ý đều ở trên quả táo. Thẩm Huyền đang nghĩ tới chuyện tiểu hài tử có muốn đi ra ngoài phơi nắng hay không, đã thấy hộ sĩ đi tới nói muốn truyền nước biển, nên đành rời đi
Phòng bệnh rất nhanh trở nên im lặng. Gió nhẹ phất qua lá cây, mơ hồ mang theo một vài tiếng "sàn sạt", bức màn trên không trung ôm lấy độ cong duyên dáng, không gian phập phồng mà hỗn loạn cuối mùa xuân mang theo không khí nhẹ nhàng khoan khoái, khiến người ta không tự chủ được muốn thả lỏng
Đặng Văn Hồng bãi bình bệnh viện kéo Husky vào cửa khi liền cảm giác được cỗ hương vị yên tĩnh này, theo bản năng cười cười, nhưng ngay sau đó hắn liền nhìn thấy có chút vấn đề, giương mắt nhìn hướng tiểu hài tử
Có lẽ là không khí rất tốt, ngược lại làm nổi bật tiểu hài tử có chút cô lãnh. Có lẽ là do trên mặt không biểu tình? Hoặc chính là do...... Đổi linh hồn?
Đặng Văn Hồng cười tủm tỉm đi lên "Không có việc gì đi?"
Lăng Hi ừ một tiếng, vừa vặn lại cắt xong một quả táo, đẩy qua, cười cười với bọn họ. Nụ cười kia hoàn toàn không có ôn hòa thường ngày, ngược lại mang theo một chút hương vị băng lãnh mà diễm lệ, Đặng Văn Hồng quét mắt nhìn Husky, gặp nó thụt lùi về phía sau, không khỏi dừng lại
Husky cảnh giác nhìn chằm chằm tiểu hài tử, trực giác của động vật thực chuẩn, bởi vậy có thể tinh tường cảm nhận được áp lực từ lệ khí trên người tiểu hài tử, điều này làm cho hắn cảm giác nguy hiểm.
có thể hiểu là sự u ám, ác độc, gần giống như âm khí
Đặng Văn Hồng rất nhanh thu hồi tầm mắt đánh giá, cười hỏi "Còn nhận ra ta sao?"
"Nhận ra" Lăng Hi mí mắt đều không nâng một chút "Ảnh đế"
Đó chính là không đổi a...... Đặng Văn Hồng lại nhìn Husky, đã thấy cả người nó đều lui về phía sau hắn, thầm nghĩ hẳn là do tâm tình tiểu hài tử hẳn không tốt, sờ sờ mũi, dừng lại một lát thấy tiểu hài tử thật sự không có dục vọng muốn nói chuyện phiếm, dứt khoát kéo Husky rời đi
Hắn vốn muốn đưa Husky về nhà, mà Husky biết tên hỗn đản Thạch An Yến kia trước khi đi khẳng định khóa cửa phòng ngủ, chỉ có hộ công có chìa khóa, hắn trở về cũng vô dụng, liền không muốn đi. Đặng Văn Hồng cùng nó câu thông một chút, cười gật đầu, mang theo nó đi dạo chung quanh giết thời gian
Thẩm Huyền thân là nhị thiếu gia Thẩm gia, hắn nằm viện, người thăm bệnh dứt khoát nối liền không dứt, chỉ sợ đến chậm hơn người khác. Thẩm Huyền tính tình nhẫn nại ứng phó vài câu, chỉ cảm thấy có chút phiền, liền lấy cớ mệt mỏi, đem sự tình ném cho người khác
Thẩm đại thiếu ôn hòa nhìn về phía Đào Thiên Thụy, người phía sau nheo mắt, cơ hồ không cần đợi phân phó, vội vàng gọi hắn đến. Thẩm đại thiếu thoáng vừa lòng, đi ra ngoài chơi một vòng, đợi đến giữa trưa mới trở về, nói vài câu đơn giản liền thành công tống cổ trợ lý cùng Đào Thiên Thụy đi ăn đại tiệc
Thẩm Huyền đang có chuyện muốn tìm hắn, thấy thế nhướn mày "Muốn nói cái gì?"
Thẩm đại thiếu ưu nhã ngồi ở bên giường, ôn nhu nói "Hôm nay ta nghe được bệnh viện thế gia này có một tin đồn nghe rất thú vị, rất có ý tứ, nghĩ muốn cùng ngươi chia sẻ một chút"
Thẩm Huyền "......"
Thẩm đại thiếu tiếp tục nói "Sau đó ta phát hiện đặc thù nào đó của Lăng Bắc nhìn thật khiến cho người ta quen mắt, ngươi muốn biết là cái gì sao?"
"......" Thẩm Huyền nói "Không muốn, ngươi biết chuyện Lăng Hi khi còn nhỏ là như thế nào không?"
Thẩm đại thiếu nhìn chằm chằm đệ đệ nhà mình vài lần, chung quy không nói gì thêm, đưa cho hắn một chiếc máy tính bảng, hiển nhiên sớm liền dự đoán được đệ đệ sẽ muốn, hắn vỗ vai đệ đệ "Tâm tình lại không tốt, cũng phải ăn cơm"
Hắn nói xong không thèm để ý tới đệ đệ, rời đi tìm trợ lý, chuẩn bị hưởng thụ cơm trưa. Đào Thiên Thụy ngứa ngáy trong lòng, hỏi thăm Thẩm Huyền như thế nào lại không cùng ra đây, tiếp liền nghe Thẩm đại thiếu nói khiến hắn một người lẳng lặng, liền nháy mắt mấy cái "Ra để làm gì?"
"Không có gì"
Đào Thiên Thụy im lặng, rơi vào giãy dụa
Thẩm đại thiếu liếc hắn một cái "Lòng hiếu kỳ hại chết mèo, chính là nói những người như ngươi"
Đào Thiên Thụy bị châm chọc, dứt khoát không thèm che giấu, kêu một phần cơm hộp, chạy hồng hộc về bệnh viện, muốn nhìn tình huống của Thẩm Huyền một chút, kết quả vừa vào cửa liền nghe đến một tiếng vang lớn, đột nhiên ngẩng đầu
Chỉ thấy tủ đầu giường bị Thẩm Huyền trực tiếp đẩy ngã, đồ vật rớt tứ tung trên mặt đất, mà Thẩm Huyền thì đứng bên giường, phía sau lưng kéo căng đến thẳng tắp, sắc mặt âm trầm mang theo dấu hiệu một trận mưa gió nào đó sắp kéo đến, phảng phất như dã thú nổi giận
Giờ phút này nhận ra có người vào cửa, hắn liền lạnh lùng quét lại đây
Đào Thiên Thụy "......"
Đáng lẽ hắn nên nghe lời Thẩm đại thiếu, thành thật ngồi ăn cơm không tốt sao?
"......Cái kia, ta mua cơm" Hắn nhấc túi nilon trên tay "Ngươi muốn ăn không?"
Thẩm Huyền âm thầm hút khí, điều chỉnh tốt trạng thái, nói câu không ăn, lướt qua bạn tốt đi sang phòng cách vách tìm tiểu hài tử, đối diện với con ngươi sắc bén của Lăng Hi, nhớ tới những chuyện hắn từng trải qua, cảm thấy trong lòng đau không ngừng
Lăng Hi chỉ nhìn một cái liền thu hồi tầm mắt, lẳng lặng nhìn chằm chằm mép giường. Thẩm Huyền nhìn ra vấn đề, chậm rãi nói "Như thế nào?"
Lăng Hi không đáp, thân thể lại hướng ra phía ngoài cọ cọ
"Ngươi muốn đi WC?" Thẩm Huyền nói trong lòng vừa động, thử hỏi "Ta ôm ngươi đi?"
"Không cần"
"Vậy ngươi phải đi như thế nào?" Thẩm Huyền vươn cánh tay ra "Đừng lộn xộn, chân bị thương cần dưỡng cho tốt, ngươi bây giờ còn nhỏ, vạn nhất rơi xuống bệnh đâu?"
Lăng Hi hơi khựng lại, nếu đổi thành chính hắn ngược lại không cần quá để ý, nhưng khối thân thể này dù sao cũng là đệ đệ, hắn không thể không suy xét
Thẩm Huyền thấy hắn do dự, thanh âm càng chậm "Đi thôi, vài giây liền đến"
Lăng Hi nhìn chằm chằm hắn, cuối cùng nhắm chặt mắt, vươn tay về phía hắn, sau đó cảm thấy thân thể nhẹ đi, mơ hồ ngửi được một cỗ khí tức xa lạ, vội vàng nghiêng đầu ra phía ngoài, một biểu tình "Mọe kiếp ngươi nhanh lên lão tử muốn phun ra"
Thẩm Huyền buông mắt đánh giá Lăng Hi, thầm nghĩ quả nhiên phỏng đoán của mình là đúng, Lăng Hi không thích người khác cởi quần áo của hắn, nhưng nếu tự mình cởi thì không sao, Lăng Hi không thích người khác nhìn hắn lỏa thể, chính mình xem cũng không quan hệ — này có lẽ thuyết minh chỉ cần là xuất phát từ hắn chủ động ý nguyện sự, là có thể tránh cho phát tác
Hôm nay vừa thấy, quả nhiên giả thiết là đúng. Lăng Hi tuy rằng sẽ ghê tởm, nhưng sẽ không tức giận— đây là một hiện tượng tốt. Thẩm Huyền chỉ cảm thấy chỗ đau nơi lồng ngực có chút chậm lại, đáy mắt đầy ý cười, rất nhanh ôm hắn vào phòng tắm
Màn đêm buông xuống, đèn rực rỡ mới thắp lên. Đặng Văn Hồng chơi một ngày, thấy bạn tốt cũng chơi đến mệt mỏi, liền đưa nó về nhà, kết quả vừa vào cửa liền dừng lại
Thạch An Yến thật sự chịu đựng cái con chó ngu ngốc này đủ rồi, liền muốn tìm một số chuyện dời lực chú ý của nó, vì thế hôm nay ra lệnh cho trợ lý mua ba con chó khác về — Husky, Alaska, Golden Retriever
Husky + Alaska
Golden Retriever
Hắn tính sẽ quan sát trước một lần, nếu không được lại đi mua giống khác, hắn cũng không tin con chó ngu này còn có thể theo dõi hắn mỗi ngày
Ba con chó chơi đến vui vẻ, cảnh phòng khách vô cùng thê thảm như có cơn gió to quét qua vậy, Thạch An Yến lại vững như Thái Sơn, ngồi trên sô pha lẳng lặng xem báo, giờ phút này nghe được động tĩnh, ngẩng đầu quét mắt nhìn, cười như không cười "Đã trở lại?"
Husky "......"
Đặng Văn Hồng "......"
Ba con chó kia thấy bỗng nhiên thấy nhiều ra một con nữa, liền chạy rầm rập lại đây
Đặng Văn Hồng "......"
Husky "= 口 =!!!"
Husky vội vàng chạy như điên ra ngoài, nhanh chóng xông vào trong bóng đêm, chỉ chốc lát sau liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi
Đặng Văn Hồng "......"
Thạch An Yến "......"
"...... Từ từ, ngươi trở về cho ta!" Thạch An Yến đột nhiên hoàn hồn, ném tờ báo xuống cùng với ba con chó khác đuổi theo, đây chính là chó của Tiểu Huyên, vạn lần không thể không có!
Đặng Văn Hồng "......"