Trước kia anh không biết, thì ra Kiều San đáng yêu như thế. Anh lật Kiều San lại, dùng tay chống đầu lẳng lặng nhìn mặt cô.
Nhìn không chớp mắt, chẳng mấy chốc qua hai tiếng, cứ yên tĩnh mà nhìn cô như vậy, dường như không biết mệt là gì, cho dù bên ngoài mưa to tầm tả, sấm chớp đùng đùng cũng thấy thế giới bình yên, ấm áp nhập vào tủy.
Anh tắt đèn trùm trong phòng ngủ, chỉ để lại một cái đèn phục cổ của đầu tường, ánh sáng vàng nhẹ nhàng ấm áp chiếu rọi giống như bạch ngọc ấm áp.
Khoảnh khắc đó, anh cảm thấy cuộc đời này của mình sẽ bị thiệt trên tay cô. Trong khoảng khắc xúc động đó anh vô cùng muốn chiếm lấy cô, tuyên bố với toàn bộ thế giới, cô là của anh.
Anh tắt đèn trong phòng chỉ để lại một ngọn đèn duy nhất, ôm chăn đi vào phòng khách, nằm trên ghế sofa không hề buồn ngủ. Nhớ lại màn vừa rồi, anh cảm thấy kỳ diệu. Anh lại thích cô? Là lúc nào nhỉ?
Rõ ràng... Cảm giác chán ghét lúc trước rất mãnh liệt, sao có thể thành thích cô được? Chẳng lẽ đây chính là ghét của nào trời trao của ấy? Lúc đầu ghét ghê gớm, cuối cùng chuyển thành yêu? Anh lật người, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh vừa mới hôn trộm người nào đó, phía dưới... cứng ngắc.
Đây không phải là lần đầu tiên hôn cô, là lần thứ ba.
Lần đầu tiên là ở thang máy, bây giờ nghĩ lại, anh hoàn toàn không thể hiểu được tại sao lúc đó anh lại hôn cô. Đơn giản là vì để chọc tức cô sao?
Lần thứ hai thuần túy là do trò đùa của Ứng Sênh Nam. Về phần lần thứ ba này... Ừm, ngọt ngào, hương vị như ăn kẹo vậy.
Anh mở mắt đến bốn giờ sáng vẫn không ngủ được, vì vậy đứng dậy gọi điện thoại cho Ứng Sênh Nam. Đầu bên kia điện thoại, Ứng Sênh Nam uể oải nghe máy, ngáp một cái hỏi anh, “E bị mộng du hả? Sao lại gọi điện thoại sớm vậy.”
Tả Dịch đứng dậy đi đến phòng sách, đóng cửa lại, lấy ảnh chụp của Kiều San lúc nhỏ từ trong ngăn kéo ra. Tấm hình này anh mang từ nhà đến văn phòng, rồi lại mang từ văn phòng về nhà, lặp đi lặp lại nhiều lần, hôm nay tâm tình không giống với lúc trước.
Anh không nói chuyện hồi lâu, Ứng Sênh Nam cho là anh thật sự bị mộng du, đang chuẩn bị cúp điện thoại thì trong ống nghe lại truyền đến giọng nói bình tĩnh mà không hề có chút cảm xúc.
“Em hôn rồi.”
Ứng Sênh Nam: “Hả? Mộng xuân hả?”
Tả Dịch lời ít mà ý nhiều: “Cô ấy say, ở chỗ của em.”
Ứng Sênh Nam ở đầu bên kia điện thoại cuối cùng cũng phản ứng, à một tiếng: “Em được đấy, làm xong chuyện nhanh vậy?”
Giọng Tả Dịch vẫn nhàn nhạt, “Kế tiếp em nên làm thế nào?”
“Làm thế nào?” Ứng Sênh Nam, “Em cầm thú, ăn sạch cô gái nhà người ta xong giờ hỏi anh làm thế nào? Cầm thú cầm thú tiểu cầm thú! Cưới em dâu về cho ông!”
Tả Dịch: “Ừ, nếu như cô ấy nguyện ý em sẽ phụ trách, cũng bằng lòng cưới cô ấy, nhưng cô ấy không biết em làm gì cô ấy, ngày mai em nói cho cô ấy biết như thế nào? Trực tiếp cầu hôn có quá nhanh không? Trước khi kết hôn, cần phải làm người yêu trước sao? Em nên làm thế nào đây?”
Giọng điệu Ứng Sênh Nam ghét cay ghét đắng, nhưng biểu hiện lại hoàn toàn trái ngược với giọng điệu, lúc này cầm điện thoại thầm há mồm cười to.
“Em cầm thú, tìm cớ gì đây? Ngày mai mua bó hoa tặng cô ấy, theo đuổi thôi! Cầm thú, cầm thú, tiểu cầm thú!” Rốt cục Ứng Sênh Nam không nhịn được nữa bật cười ha hả, lúc lâu sau mới nói, “Em ba, nếu anh hai của em có một nửa cầm thú của em thì tốt rồi. Anh nói em nhé, em tỏ ra đứng đắn nghiêm chỉnh, không ngờ lại cầm thú như vậy đấy, hửm? Không cần nói nữa, việc đã đến nước này anh phải nhanh chóng chuẩn bị lễ hỏi cho em rồi, em mau theo đuổi, cố gắng theo đuổi nha... À đúng rồi, em biết theo đuổi con gái nhà người ta như thế nào không?”
Tả Dịch: “Biết sẽ điện thoại cho anh sao?”
Ứng Sênh Nam suýt chút nữa té xỉu, đặt mông ngã ngồi dưới đất, cầm điện thoại bò dậy, bình tĩnh nói: “Trước tiên tặng hoa, mời cô ấy ăn cơm, ở bên cạnh cô ấy, che chở yêu thương cô ấy. Cô ấy nói đông, em không được đi tây. Cô ấy nói tây, em không được đi đông. Tóm lại cô ấy là nữ thần của em, em phải nghe theo lời cô ấy, hiểu không?”
Tả Dịch gật đầu: “Đại khái là hiểu rồi, vậy ngày mai mua hoa trước đi.”
Ứng Sênh Nam búng tay một cái: “Đúng, hỏi cô ấy thích hoa gì, sau đó thì tặng.”
Sáng sớm Kiều San tỉnh lại phát hiện trên người mình bị cái chăn bọc lại như cái bánh chứng, cô ngồi dậy, cách cánh cửa hỏi Tả Dịch, “Lại nhờ chị bảo vệ thay quần áo giúp tôi hả? Thật sự rất làm phiền cô ấy rồi. Quần áo của tôi đâu?”
Cách một lát, cánh cửa được gõ vang, cô mở ra một khe nhỏ, người đàn ông đưa lần lượt quần áo đã được hông khô vào cho cô.
Cô mặc quần áo xong vào toilet rửa mặt, soi gương thì phát hiện tóc dài của mình được thắt thành một bím tóc bát cổ, hơn nữa còn được thắt rất đẹp. Loại bím tóc bát cổ này được thắt rất chặt, ngủ một đêm cũng không bị rối, nhúm lược vô nước, nhẹ nhàng chải vài đường là xong.
Chải xong Kiều San nhìn cái lượt trên tay, phía trên được khắc rỗng hoa văn tinh xảo. Cô cầm cái lược đi đến phòng ăn tìm Tả Dịch, nói với người đang đưa lưng về phía cô: “Tả keo kiệt, cái lược này của anh mấy tiền thế?”
“Hả? Em thích à?” Tả Dịch bứng trứng ốp la với ly sữa tươi đặt lên bàn.
Cô gật đầu: “Thích.”
Tả Dịch: “Vậy thì tặng cho em đấy.”
Cô vừa mới ngồi xuống chuẩn bị ăn thì bỗng nhiên đứng dậy, vỗ ót một cái nói: “Chết rồi, chắc chắn Đô Đô đói chết ở nhà rồi, tôi phải nhanh về nhà đổ đồ ăn cho nó ăn.”
“Con chó ngu ngốc kia?” Tả Dịch hất cằm, chỉ chỉ ban công.
Kiều San nhìn sang hướng anh chỉ thì thấy Đô Đô đang nằm trên mặt đất, dùng đôi chân trước béo tốt bưng một cái bát lớn, say sưa liếm thức ăn bên trong.
Mắt chó nhìn thấy có người đang quan sát, bèn nhanh chóng dùng móng mập bảo vệ cái bát, cái đầu nặng nề che trên cái bát, đậy kín thức ăn của mình.
Con chó ngốc này... Tả Dịch lắc đầu cảm khái, thật sự không hiểu tại sao lúc trước mình lại sợ con chó ngu ngốc này. Anh cắt vài miếng quả sổ cho vào dĩa nhỏ, đưa cho Kiều San, giải thích nói: “Tên nhóc đó không ngừng cào cửa sủa nhặng, anh sợ nó làm ồn đến hàng xóm nên dùng chìa khóa của em để mở cửa, mang nó sang đây. Có thể là đói quá, ừ, ăn hết mười hai cân thịt ức gà.”
( tựa như quả vải bên mình á)
Kiều San uống một ngụm sữa, liếc nhìn con chó bụng đói ăn quàng, cảm khái nói: “Mười hai cân thịt ức gà, nếu anh nuôi chó kiểu vậy sẽ mau chóng phá sản đấy nhỉ?”
Tả Dịch hỏi cô: “Bình thường em cho nó ăn cái gì?”
Kiều San: “Thức ăn của nó cũng giống như mỳ ly tôi hay ăn.”
“Ăn như vậy mà có bộ dạng thế này, thật không dễ dàng gì.” Tả Dịch liếc nhìn con chó mập nói.
Kiều San mỉm cười nói nghiêng đầu, chỉ bím tóc bát cổ của mình hỏi: “Này, Tả keo kiệt, anh xem chị bảo vệ thắt bím tóc bát cổ cho tôi đẹp không?”
Tả Dịch ho một tiếng, cúi đầu xuống, từ ngữ mập mờ nói: “Ừ, rất đẹp.”
Kiều San: “Ôi ôi, miệng ngọt như vậy từ lúc nào thế? Nói... Tối qua tôi uống rượu không làm gì với anh đấy chứ?”
Tả Dịch: “Không có, tối qua em rất ngoan, lần trước ôm anh ói đầy người, anh không ném em ra đường thật sự là anh hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi đấy.”
Kiều San xấu hổ gãi gãi ót: “Xin lỗi, khi tôi uống rượu tính tình không tốt chút nào.” Cô cúi đầu nhìn trừng ốp la, lại thở dài một tiếng: “Tả keo kiệt, anh biết không? Văn Văn rất thích trứng ốp la.”
Tả Dịch nói: “Vừa vặn hôm nay công ty không có việc gì bận, đợi lát nữa chúng ta tới bệnh viện thăm con bé, bây giờ con bé có thể ăn thì làm trứng ốp la mang qua cho con bé.”
Ăn cơm xong, Kiều San mang chó về nhà nhốt lại, cùng đi ra ngoài với Tả Dịch. Cô ở dưới lầu đợi Tả Dịch lái xe qua, nhìn thấy chị bảo vệ thì nhiệt tình chào hỏi, “Tối qua thật sự cảm ơn chị, lại phiền chị thay quần áo giúp em.”
Chị gái bảo vệ ngây ra một lúc, “Gì vậy?”
Kiều San chỉ chỉ bím tóc của mình nói: “Chị khéo tay thật đấy, bím tóc bát cổ này rất đẹp ạ!”
Chị gái bảo vệ đầu đầy dấu chấm hỏi, đang muốn hỏi cô có phải hiểu lầm hay không thì Tả Dịch lái xe tới, thô lỗ ấn kèn mấy cái. Kiều San vẫy vẫy tay với chị bảo vệ: “Cảm ơn chị nha, hôm nào mời chị ăn cơm!”
Chị gái bảo vệ đưa mắt nhìn xe Tả Dịch biến mất trong tầm mắt, quả thật mờ mịt chẳng hiểu gì.
Dọc đường đi đến bệnh viện, Tả Dịch đột nhiên hỏi cô: “Em thích hoa không? Nếu thích, thì thích hoa gì?”
Kiều San ừ một tiếng, nói: “Thích chứ, tôi thích hoa Tây Lan, có thể ăn đấy, hoa của nó có nhiều tác dụng lấy đấy nhé?” Nói qua liếm liếm môi, Tây Lan trộn là món ăn ngon nhất, cảm giác giòn tan, đã lâu rồi không ăn, thật có chút nhớ.
Tả Dịch liếc cô một cái. Hoa Tây Lan... Thẩm mỹ đủ đặc biệt.
Đến bệnh viện anh để Kiều San mang trứng ốp la đi lên trước cho Văn Văn, còn mình thì lái xe đến bãi đỗ xe. Đợi Kiều San đi rồi, anh đậu xe xong thì đi ra con đường ở phía sau bệnh viện, đi dạo một hồi không nhìn thấy chợ, nhưng cửa hàng bán hoa thì không hề ít.
Đi vào một tiệm hoa hơi lớn ở cuối đường, nhìn thấy một nhân viên nam đang ầm ĩ đánh đuổi một bà cụ đi ra, thân thể bà cụ mất ổn định té ngã trên mặt đất, đồ ăn trong rổ đều rớt hết ra ngoài.
Tả Dịch đi qua ngồi xổm xuống đỡ bà cụ ngồi dậy, rất có kiên nhẫn giúp bà nhặt từng củ tỏi lên, sau đó quay đầu hỏi nhân viện: “Chỗ cậu có bán hoa Tây Lan không?”
Nhân viên nam liếc nhìn Tả Dịch quần áo chỉnh tề, mặc tây trang, không nhịn được nói: “Bệnh viện tâm thần ra hả? Mua thức ăn thì đến chợ thức ăn, tại sao đều đến cửa hàng bán hoa mua thức ăn hả?”
Tả Dịch giương mắt nhìn bảng hiệu, nhàn nhạt nói: “Tiệm hoa tươi Lý Ký, cậu là nhân viên ở đây?”
Nhân viên nam mất kiên nhẫn nói: “Thì sao? Mắng hai người bị bệnh bệnh tâm thần nên không vui hả? Cút cút cút cút, tôi ghét nhất là những người hay hỏi lung tung mà không mua hoa đấy.”
Tả Dịch xoay người, đi tới cửa thì dừng lại, không hề quay đầu lại nói: “Tiệm này của cậu một tháng sau nhất định bán hoa Tây Lan.” Nói xong vịn bà cụ rời đi.
Anh đỡ bà cụ đến chợ thì dừng lại, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Bà ơi, mua thức ăn thì mua chỗ này, không nên đến cửa hàng bán hoa, biết không ạ?”
Bà cụ cái hiểu cái không, nghệch đầu nhìn anh, giọng điệu nói chuyện giống như một đứa bé, “Nhưng cụ muốn đến cửa hàng bán hoa mua thức ăn...”
Tả Dịch cúi đầu nhìn băng đai tay trên cổ tay bà cụ, kéo tay bà qua xem, phía trên có tên, tuổi và chứng bệnh của bà. A Nhĩ Tư Hải Mặc, khó trách bà cụ lại như vậy, anh thở dài một tiếng, cầm tay dúm dó của bà cụ, nhỏ giọng nói: “Bà ơi, bà đi với cháu mua hoa Tây Lan, rồi lát nữa cùng quay về bệnh viện, được không bà?”
Bà cụ cực kỳ nghe lời, gật đầu: “Được, ông à.”
Tả Dịch đến quán đồ ăn chọn một bó hoa Tây Lan, bỏ vào trong rổ thức ăn của bà cụ, sau đó tìm cửa hàng bán hoa bọc hoa Tây Lan lại, mang bà cụ trở về bệnh viện.
Hai người vừa bước vào bệnh viện liền có y tá chạy ra nắm lấy bà cụ, “Bà Lưu bà thật sự hù chết chúng cháu rồi! Tại sao lại lén ra ngoài vậy? Giỏ thức ăn ở đâu ra thế này?”
Tả Dịch dời tay bà cụ giao cho y tá: “Mắng bà cụ không bằng tự trách mình, không trông bệnh nhân cho kỹ, nếu bệnh nhân bỏ đi, mấy ngươi chịu trách nhiệm nổi không? Hả?”
Cô y tá ngẩng đầu nhìn thấy mặt Tả Dịch thì lập tức cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống nói: “Tôi biết rồi thưa ngài, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Tả Dịch ôm hoa Tây Lan của mình, chào tạm biệt bà cụ. Quay người lại, phát hiện Kiều San đang đứng sau lưng mình. Kiều San đi tới, khó tin nhìn anh: “Wow, Tả keo kiệt, vừa rồi tôi nhìn thấy anh cầm tay bà cụ đi vào. Tôi phát hiện con người anh đối xử với người già và trẻ em rất tốt, còn đối với người trẻ tuổi chúng tôi thì vô cùng hung dữ!”
“Có sao?” Tả Dịch đưa bó hoa Tây Lan cho cô, “Này.”
Kiều San nhận hoa Tây Lan, trêu ghẹo nói: “Anh mua hoa Tây Lan làm gì? Còn bọc đẹp như vậy nữa?”
Tả Dịch: “Không phải để ăn, để thưởng thức.” Anh sợ cô nghe không hiểu, lại nhắc nhở nói: “Tặng em...”
Kiều San bừng tỉnh hiểu ra: “À à à, tặng cho Văn Văn sao? Làm sao anh biết Văn Văn chơi với hoa Tây Lan? Anh được đấy, anh thật sự là cao thủ dỗ trẻ em mà.”
Cô nhịn không được dựng ngón tay cái lên với anh.
Tả Dịch: “Anh nói là đặc biệt mua tặng cho em, em tin không?”
Vừa đúng lúc thang máy chạy xuống, Kiều San nắm lấy cánh tay anh đi vào trong thang máy, “Đương nhiên sẽ không tin... Mau lên, thang mới đến rồi.”
Đợi vào thang máy, Kiều San cảm khái nói: “Chừng nào thì anh có thể đối xử tốt với tôi được nửa như Văn Văn, tôi sẽ cảm động đến khóc mất.”
Tả Dịch: “...”
Đi vào phòng bệnh, Văn Văn đang ngồi ở trên giường xem phim hoạt hình, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Tả Dịch và Kiều San thì cao hứng động đậy, “Mẹ Kiều chú Tả!”
Kiều San xách hộp cơm trong tay lên quơ quơ trước mặt bé, “Ting ting ~ Văn Văn xem này, đây là cái gì!” Cô mở hộp cơm ra, bên trong là một trừng ốp la dùng sốt cà chua vẽ hình mặt cười.
Văn Văn xoa xoa bụng, tỏ vẻ không hề thèm ăn, “Con ăn rồi, vừa nãy chú nam thần có làm hai cái trừng mặt trời cho con, hai cái lận đó!”
Kiều San hỏi bé: “Ồ, mẹ con đâu rồi?”
Văn Văn nói: “Ra ngoài với chú Giản rồi. Mẹ Kiều, con cảm thấy dường như chú Giản rất thích mẹ con, nhưng mẹ lại rất không thích chú Giản, phải làm sao đây? Con muốn hai người đến với nhau.” Con bé cảm thán một mình, níu lấy ngón tay giữa của Kiều San quơ quơ, “Mẹ Kiều, mẹ là bài mai, mẹ giúp chú Giản được không?”
Kiều San yếu ớt nói: “Giúp thế nào đây?”
Văn Văn cũng cúi đầu nói: “Mẹ Kiều, con biết cả rồi, hôm qua bọn họ đều cho rằng con đã ngủ nên lúc đi ra ngoài không đóng cửa lại. Con nghe bọn họ nói, con bị bệnh ung thư máu, bệnh rất nghiêm trọng. Anh trai bên cạnh cũng bị bệnh này, anh ấy nói, chúng con sẽ không còn được sống lâu nữa, sẽ không được lớn lên. Con nghĩ cả đêm, một mình mẹ rất đáng thương, con muốn có một chú nào đó có thể chăm sóc mẹ con, sau đó sẽ sinh thêm một đứa con gái như con, như vậy con đi rồi, mẹ sẽ không đau buồn nữa.”
Con bé nói rất chân thành, tỏ ra rất nhẹ nhàng. Nhưng tối qua bé lại không hề rộng lượng như vậy, mà là nhốt mình ở trong chăn trộm khóc cả đêm. Bé cũng sợ, sợ sẽ không còn được gặp lại mẹ nữa, sợ sau khi bé đi rồi, mẹ sẽ bơ vơ một mình.
Lỗ mũi Kiều San hơi xót, vành mắt đỏ lên. Lúc nước mắt muốn rơi xuống, Tả Dịch véo cô một cái, cô lập tức nhịn xuống. Cô nói: “Được, mẹ Kiều nhất định sẽ hoàn thành sứ mệnh này, để mẹ con thuận lợi thoát khỏi cô đơn!”
Văn Văn cười rộ lên, tựa như vẻ mặt trên trứng mặt trời dùng sốt cà chua vẽ ra vậy, đầy ấp hơi ấm.
Kiều San đặt ở hoa Tây Lan ở đầu giường bé, “Này, sợ con nhàm chán nên chú Tả của con đặc biệt mua hoa Tây Lan đến đây cho con chơi đấy.”
Văn Văn ôm hoa Tây Lan yêu thích không buông tay, mềm mại nói: “Cảm ơn chú Tả!”
Tả Dịch nâng trán.
... Hai người vui là được rồi.
Đi ra ngoài phòng bệnh, Kiều San và Tả Dịch nhìn thấy Quách Phỉ và Giản Thời Chương vào một phòng nghỉ.
Kiều San kéo Tả Dịch lén lút đi qua, trốn trong một góc rẽ lắng nghe động tĩnh bên trong.
Quách Phỉ: “Giản Thời, Văn Văn không có quan hệ với anh, sau này anh đừng đến nữa.”
Giản Thời Chương: “Phỉ Phỉ, Văn Văn là con gái anh, tiền giải phẫu tiền thuốc thang đáng lẽ do anh trả mới đúng.”
Giọng điệu Quách Phỉ quyết tuyệt: “Không cần, tôi đã ứng trước tiền phí diễn ở công ty rồi, cũng đủ để làm giải phẫu cho Văn Văn. Người không có tư cách gọi Văn Văn nhất, chính là anh... Giản Thời. Những năm này tôi vất vả nuôi Văn Văn, hoàn toàn không hề hối hận sinh con bé ra, cho dù hiện tại con bé bị bệnh này tôi cũng không hối hận.”
Im lặng mấy phút sau, Giản Thời Chương mở miệng, “Phỉ Phỉ, anh hối hận. Mấy năm nay anh vẫn luôn hối hận, nếu như có thể, có thể cho anh một cơ hội bù đắp cho hai mẹ con em được không?”
Quách Phỉ: “Dối trá.”
Giản Thời Chương: “Văn Văn là con gái của anh, trong người chảy dòng máu của anh.”
Quách Phỉ cả giận nói: “Không, lúc anh nói muốn phá bỏ đứa bé thì anh đã không còn là cha của nó nữa rồi. Mối quan hệ duy nhất trên đời này giữa anh với con bé đã bị đứt rồi.”
Hai người nghe lén bên ngoài ngừng thở, vì nhìn lén nên hai người chập chờn lay khung cửa.
Kiều San lùn nên cằm của Tả Dịch vừa vặn gác ở trên đỉnh đầu cô, anh không tự chủ được mà đè xuống, ừ... rất thoải mái. Kiều San cảm giác được đỉnh đầu nặng nặng, thỉnh thoảng lại dùng cùi chỏ đụng anh, thế nhưng người nào đó không hề có chút phản ứng, cứ lười biếng mà gác cằm ở trên đầu cô.
Kiều San tức giận đến mức muốn đấm cho anh hai đấm, nhưng lại không dám phát ra tiếng động, sợ bị hai người bên trong nghe thấy.
Trong phòng nghỉ lại im lặng một lát, Quách Phỉ xoay người muốn rời đi, Giản Thời Chương thuận tay kéo cổ tay cô lại, giọng nói trầm thấp: “Phỉ Phỉ, chúng ta nói chuyện chút đi. Anh biết lúc này em nhất định rất khổ sở, rất hận anh, nhưng dù sao anh cũng là cha con bé.”
Quách Phỉ xoay người, dùng ngón tay chọc mạnh vào ngực anh ta, “Anh mà được xem như là cha sao? Được xem là đàn ông sao?”
Giản Thời Chương rủ mí mắt xuống, “Những năm này không có giây phút nào là anh không hối hận về quyết định ban đầu. Em chia tay anh là đúng, nhưng em không nên gạt anh nói nó đã không còn.”
“Ồ.” Quách Phỉ trả lời lại một cách mỉa mai, “Ý của anh là, tôi nên nói cho anh biết, sau đó đợi con bé sinh ra thì bóp chết nó sao? Xin lỗi, tôi sẽ không để anh đạt được ý nguyện, Văn Văn sẽ bình an lớn lên, con bé sẽ nhận được trị liệu tốt nhất.”
Người phụ nữ có chút cuồng loạn, ngang ngạnh không thể nói lý, vành mắt đỏ ửng, trải qua một đêm không ngủ, cảm xúc rõ ràng sụp đổ hẳn.
Giản Thời Chương đau lòng cho Quách Phỉ, kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô.
Cô gái trong ngực không còn là cô gái yếu ớt lúc trước mà là một người phụ nữ độc lập có nghị lực. Anh ta không biết mấy năm nay rốt cuộc Quách Phỉ đã trải qua những gì mới trở thành như thế này.
Anh ta càng không biết, mấy năm nay cô vì Văn Văn mà bị cô lập, không có người thân nào chịu nhận cô.
Những năm này cô vất vả giấu diếm thân thế mình có con gái, đi ra nước ngoài du học, nhận được vô số ánh mắt khinh bỉ. Năm đó là thời điểm khó khăn nhất, đường đi của cô bập bềnh khó nhọc, ngay cả tiền mua sữa cho Văn Văn cũngkhông đủ.
Bởi vì thời gian đó thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng cho nên cả người đầy bệnh. Những thời gian cực khổ đó không có người đàn ông này bên cạnh thì hiện tại anh ta xuất hiện còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Tình yêu là mây bay, bây giờ tất cả tình thương yêu của cô đều đặt hết ở trên người Văn Văn.
...
Giữa trưa Kiều San và Tả Dịch ở lại căn tin ăn cơm, cô đãng trí dùng đũa khuấy gạo trong chén, hỏi anh: “Anh có biện pháp gì để hai người nối lại tình cũ không?”
Tả Dịch: “Em không phải là bà mai à, sao hỏi anh?”
Kiều San đặt đũa xuống, thở dài một tiếng nói: “Tôi chưa từng làm mai kiểu này, hơn nữa Quách Phỉ có thành kiến với Giản Thời Chương nặng như vậy thì làm sao nối đây?”
Tả Dịch: “Em thông minh như vậy, không phải đã nói ra điểm mấu chốt rồi sao?”
Kiều San sửng sốt một chút, nói: “Ý anh là... Trước tiên cởi bỏ khúc mắc của Quách Phỉ với Giản Thời Chương, sau đó...”
“Chỉ có thể như vậy.” Tả Dịch lại nói, “Giản Thời Chương cho rằng đứa bé đã bị Quách Phỉ phá, mấy năm nay anh ấy gặp rất nhiều ác mộng, anh ấy tin Phật, hàng năm đều đến chùa Thánh Thủy thắp hương, hàng năm đều mời cao tăng cầu phúc cho đứa bé. Nếu nói anh ấy là người không có phụ trách, làm sao có thể nhớ chuyện này nhiều năm như vậy?”
Kiều San: “Cho nên, lúc trước Giản Thời Chương khuyên Quách Phỉ phá đứa bé không phải là vì suy nghĩ cho mình, mà là cho Quách Phỉ?”
Tả Dịch: “Đương nhiên rồi.”
Kiều San đột nhiên có chút hiếu kỳ, hỏi anh: “Nếu như là anh khi còn học đại học làm con nhà người ta lớn bụng thì sẽ như thế nào? Khuyên đối phương phá hay là giữ?”
Tả Dịch: “Nếu em nhất định giả thiết như vậy thì anh chỉ có thể nói, anh trai của anh đập nồi bán sắt cũng phải cung cấp đầy đủ cho người phụ nữ mang thai đó.”
Kiều San: “Có anh trai tốt thật, tôi cũng muốn có một anh trai, tôi cũng muốn có người quan tâm có người yêu thương.”
Tả Dịch: “Nếu em muốn thì từ nay về sau Ứng Sênh Nam chính là anh trai của em.”
Kiều San: “Thật sao? Nhưng chuyện này một mình tôi muốn cũng vô dụng, phải được anh ấy đồng ý nữa đấy? Cái này có phải học theo người xưa, kết bái gì đó dung không?”
Tả Dịch cảm thấy cô gái này đủ ngốc, ý của anh chẳng lẽ không rõ ràng sao?
Đồng ý làm bạn gái anh, đi theo anh, gả cho anh, Ứng Sênh Nam không phải là anh trai cô à?
Nếu Ứng Sênh Nam biết Tả Dịch nghĩ như vậy, chắc hẳn lại duy trì nụ cười một lát, sau đó phát điên nói: “Em trai, không phải em ngốc rồi đấy chứ? Em không nói rõ, con gái người ta làm sao biết em có ý gì!!!”