()
Ấn tượng đầu tiên của Ứng Sênh Nam về Điềm Giản thuần túy cảm thấy cô gái này rất đặc biệt, ngạc nhiên ở giây phút mở cửa đó có lẽ cả đời anh cũng không quên đc.
Anh đã qua độ tuổi để lộ tình cảm trên mặt, cô gái có thể làm cho anh trằn trọc cho đến bây giờ chỉ có một mình Điềm Giản, từ trước đến nay anh không tin vào chuyện vừa gặp đã yêu, cảm thấy nó rất nông cạn. Nhưng bây giờ lại cảm thấy cảm giác này hoàn toàn không thể dùng lời để tả. Anh vừa gặp Điềm Giản là đã yêu không chỉ bị nét đẹp của cô hấp dẫn, mà còn có một khí chất độc nhất vô nhị trên người cô.
Có thể kích thích Ứng Sênh Nam vừa gặp đã yêu, còn là bộ dạng đáng thương lúc đó của Điềm Giản, hoàn toàn kích động ý muốn bảo vệ của anh.
Nói cho cùng thì cũng rất kỳ quái, cô gái ra vẻ đáng thương của trước mặt anh không hề ít chút nào, nhưng Điềm Giản lại là người duy nhất khiến anh sinh lòng thương tiếc.
Mặc dù Điềm Giản nhỏ hơn Ứng Sênh Nam mười mấy tuổi, nhưng nhan sắc của hai người chênh lệch không bao nhiêu, đứng cạnh nhau rất xứng đôi.
Ứng Sênh Nam dùng danh nghĩa công việc ở lại thành phố Minh Dương, phàm là nơi Điềm Giản thường lui tới ắt sẽ có bóng dáng của anh.
Tình hình của Điềm Giản vô cùng đặc biệt, đào tạo truyền thống đã không thể thỏa mãn cô. Điềm Giản chỉ học những chương trình học cô cảm thấy hứng thú, gần đây cô ham mê vẽ tranh, anh trai Điềm Hạo liền mang cô đến phòng vẽ tư nhân.
Đây là một biệt thự độc lập, muốn vào cửa phải đi qua cửa sắt nhỏ.
Trên cửa sắt có cây tử đằng rủ xuống, dây leo chập chờn lắc nhẹ theo gió, mỗi khi Điềm Giản mặc váy dài bồng bềnh, lưng vác dụng cụ vẽ đi qua cửa sắt, Ứng Sênh Nam sẽ cảm thấy cảnh tượng này đẹp như một bức tranh vẻ.
Liên tục nhìn trộm hành trình của Điềm Giản ba ngày, anh cố tình tạo ra cơ hội tình cờ gặp mặt hết sáu lần.
Lần thứ sáu, tài xế đưa đón Điềm Giản chậm chạp chưa tới.
Điềm Giản mặc váy viền thêu hoa vàng mỏng, lưng vác bản vẽ đứng ở bên đường. Tóc đen mềm mại dài tới eo, gió vừa thổi qua, mái tóc tùy ý dán lên mặt cô.
Lúc đợi người tới đón Điềm Giản đã quen đứng im một chỗ, sừng sững bất động như núi.
Ứng Sênh Nam lái xe đến dừng trước mặt cô, hạ cửa kính xe xuống, tiếp tục làm như tình cờ gặp nhau, "Giản Giản, về nhà sao? Lão Ứng đưa em về."
Mặc dù lão Ứng không phải là người ngoại, nhưng Điềm Giản vẫn quả quyết từ chối, đứng đắn mà nghiêm túc nói lý do: "Không thể, tôi đứng đây đợi tài xế của anh trai, sau khi tới đây mà không nhìn thấy tôi sẽ lo lắng."
Dáng vẻ nói chuyện của cô gái hoàn toàn ngốc nghếch, không hề có chút hơi thở của thiên tài. Ứng Sênh Nam cảm thấy dì nhỏ của cô nói quá rồi, ngược lại anh cảm thấy, cho dù cô gái này là kẻ ngốc hay thiên tài, anh đều yêu thích như nhau.
Tài xế đã trễ một tiếng, Điềm Giản vẫn khăng khăng đứng đợi.
Ứng Sênh Nam xuống xe, đứng ở nơi cách cô gái năm thước hút thuốc, cầm đầu thuốc khẽ hít một hơi, phả ra một luồng khói trắng trong không trung, nhìn sườn mặt của Điềm Giản qua làn khói trắng, khuôn mặt điềm tĩnh của cô gái ở dưới ánh mặt trời càng long lanh sáng rỡ.
Mấy thiếu niên vác bản vẽ đi qua, nhìn thấy Điềm Giản thì xì xào bàn tán với nhau:
"Nhìn thấy không? Em gái Điềm Hạo, là kẻ ngốc đấy."
"Ngốc? Khó trách khi đi học, bức tranh cô ấy vẽ đều có chút ly kỳ cổ quái."
Một thiếu niên huýt sáo với Điềm Giản, quát to một tiếng: "Này! Đồ ngốc!"
Điềm Giản nghe thấy những lời này rất rõ ràng, cô nắm váy, xoay người, thở hồng hộc giải thích: "Tôi không phải là đồ ngốc!"
Lập tức dấy lên một trận cười vang: "Đồ ngốc nói mình không phải là đồ ngốc đấy!"
Ứng Sênh Nam dập tắt điếu thuốc ném vào thùng rác, đi qua dùng thân hình cao lớn ngăn chặn những tầm mắt xấu xa giúp Điềm Giản.
Anh lấy điện thoại ra chụp hình mấy thiếu niên lại, vẻ mặt ôn hoà nhìn bọn nhóc, vân vê điện thoại gằn từng chữ một: "Thanh thiếu niên không được nuôi dậy, ở nơi công cộng mắng nhiếc người già. Nếu tấm hình này bị phát tán trên blog, dân mạng sẽ đánh giá hành vi thấp hèn này của mấy cậu như thế nào?" Ngón tay thon dài của anh xẹt qua màn hình, cố ý ấn vô blog, "đinh" một tiếng, khóe môi nhếch lên, trong ánh mắt hàm chứa ý cười lộ ra tinh ranh của lão hồ ly, "Thứ cho tại hạ bất tài, trên blog có trăm ngàn fan, khả năng vận động bạn bè trên mạng vẫn có, mấy cậu muốn nổi tiếng không? Hửm?"
Mấy tên thanh niên kinh ngạc nhìn anh: "Ứng... Ứng Sênh Nam?"
Người cực kỳ nổi tiếng trên giới mạng - Ứng Sênh Nam.
Nét cười trên mặt Ứng Sênh Nam lộ ra vẻ xảo trá khiến người ta không rét mà run, "Muốn nếm thử mùi vị bị người phỉ báng không? Tôi không ngại gậy ông đập lưng ông đâu."
Điềm Giản cảm thấy Ứng Sênh Nam làm như vậy rất bắt nạt người khác, nhưng lại cảm thấy được anh bảo vệ rất là vui vẻ.
Ứng Sênh Nam đưa cô về nhà, lại cố ý lạc đường, vòng quanh thành phố Minh Dương mấy vòng cuối cùng dẫn Điềm Giản vào Ứng Thực Hiên ở Minh Dương.
Điềm Giản đói bụng một ngày rồi, bụng kêu ục ục liên tục, ăn xong bát mì vằn thắn do Ứng Sênh Nam tự tay làm thì bỗng cảm thấy vừa no bụng lại hạnh phúc. Ứng Sênh Nam nói chuyện dí dỏm hài hước, Điềm Giản ít khi cười, bạn bè trò chuyện cũng không thích nghe, vậy mà anh có thể chọc cho Điềm Giản ôm bụng cười lăn lộn.
Điềm Giản trước giờ không nói dối, lại vì Ứng Sênh Nam mà nói dối anh trai Điềm Hạo.
Vốn cô không biết nên nói dối Điềm Hạo như thế nào, Ứng Sênh Nam liền dạy cô, thậm chí ngay cả biểu hiện cũng mô phỏng đúng chỗ giúp cô. Mỗi lần cô bắt chước thành công, Ứng Sênh Nam sẽ thưởng cho cô một viên kẹo nuga tự tay làm. Điềm Giản chưa từng có bạn bè, Ứng Sênh Nam bằng lòng chơi đùa với cô, vì cô làm chút đồ ăn vặt. Cho nên đối với cô mà nói, có thể lúc nào cũng ở cùng với người như vậy, có lẽ cả đời sẽ rất vui vẻ.
Sau khi tiếp xúc với Ứng Sênh Nam, trái tim nhỏ bé của Điềm Giản lúc nào cũng như kem lạnh bị nhiệt độ ấm áp làm tan chảy, trong không khí tràn ngập hương bơ sữa.
Điềm Giản thích gắp búp bê, Ứng Sênh Nam dẫn cô đến khu vui chơi chơi.
Ứng Sênh Nam không hề biết gắp búp bê, liên tiếp quăng mười tệ mà vẫn không gắp được con nào.
Điềm Giản chỉ dùng một tệ mà có thể dễ dàng gắp hết tất cả búp bê bên trong.
Ứng Sênh Nam giúp cô ôm một đống búp bê đi về phía bãi đậu xe, Điềm Giản sánh vai đi bên cạnh anh, cẩn thận hỏi anh: "Lão Ứng, anh có thích những con búp bê này không?"
Ứng Sênh Nam hơi ngẩn ra, gật đầu cười nói: "Thích, Giản Giản tặng đồ gì lão Ứng đều thích."
Điềm Giản vui vẻ híp mắt cười, hai má lúm đồng tiền được đèn đường vàng nhuộm thành màu ánh mặt trời. Ứng Sênh Nam bỏ hết búp bê vào cốp xe, Điềm Giản cúi người sắp xếp đống búp bê lại cho gọn gàng, miệng lẩm bẩm nói: "Các em phải làm thần bảo vệ của lão Ứng đấy nhé, giúp lão Ứng xua tan tất cả những chuyện không vui!"
Ngón tay của cô gái nhéo lỗ tai của một con búp bê, sau đó đứng dậy nhìn Ứng Sênh Nam, phồng má lên, một lát sau nói: "Lão Ứng, cảm ơn anh, trừ anh trai ra, anh là người đối tốt với tôi nhất."
Dì nhỏ và chị họ cũng đối tốt với cô, nhưng hai người họ không đi theo cô gắp búp bê, cũng không làm đồ ăn vặt cho cô.
So sánh lại thì Ứng Sênh Nam là một sự hiện diện cực kỳ đặc biệt.
Ứng Sênh Nam đóng cốp xe lại, nghiêng người hỏi cô: "Không sợ anh là người xấu sao? Có ý đồ với em ý?"
Cô lắc đầu, ngón tay chọc chọc lồng ngực Ứng Sênh Nam, sau đó nói: "Lão Ứng, anh có thể không tin nhưng tôi có thể cảm nhận được tất cả ý nghĩ ở nơi này của anh. Anh đang nghĩ, Giản Giản cần được bảo vệ, không thể để cho Giản Giản bị bắt nạt đúng không?"
Ứng Sênh Nam giật mình một phen.
Trong lòng anh quả thật nghĩ vậy.
Điềm Giản nhếch khóe môi, lúc cười lộ ra hai má lúm đồng tiền nhạt: "Lão Ứng, Giản Giản không cần bảo vệ, Giản Giản sẽ tự bảo vệ mình!"
Cô cầm một ngón tay của Ứng Sênh Nam, cực kỳ chân thành nói, "Giản Giản hi vọng, có một ngày có thể trở nên mạnh mẽ, bảo vệ anh trai, bảo vệ lão Ứng, bảo vệ tất cả những người đối tốt với Giản Giản."
Ứng Sênh Nam nhìn cô, xoa xoa đầu cô nói: "Tiểu Điềm Giản, đàn ông bảo vệ phụ nữ là chuyện hiển nhiên."
Ánh mắt Điềm Giản phức tạp nhìn anh, "Lão Ứng, ở chung một chỗ với anh, tôi nhớ tới một câu."
"Hửm?"
Điềm Giản nói từng chữ: "Vừa thấy đã yêu là Hormone sinh ra cộng hưởng."
Ứng Sênh Nam phì cười nhìn cô, ngón tay hơi cong chà chà đầu mũi của cô, "Cô gái à, em đang tỏ tình với anh sao?"
Khuôn mặt của cô bỗng chốc đỏ lên, lắc đầu ngây ngốc nói: "Nhìn thấy anh thì trông đầu tôi lại hiện ra câu nói này, lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Lão Ứng, anh nói, có phải thật sự giống như bác sĩ nói, trong thân thể của tôi vẫn có một người đang tồn tại?"
Ứng Sênh Nam: "Cái này gọi là phản ứng bản năng. Giản Giản, anh đối với em cũng là vừa thấy đã yêu. Mới quen em không lâu nhưng lại ngỡ như đã lâu lắm rồi. Vậy chứng tỏ từ trường của chúng ta hợp nhau, không chỉ thích hợp làm bằng hữu, còn thích hợp làm..."
Anh cố ý dừng lại, trịnh trọng nói ra hai chữ cuối cùng: "Người yêu."
Gần đây Điềm Giản lúc nào cũng tránh tài xế, đến khuya mới về nhà.
Điềm Hạo phái người đi thăm dò chiếc xe màu đen đưa Điềm Giản về nhà mỗi đêm, chủ nhân của chiếc xe lại là tài xế taxi, người "bắt cóc" Điềm Giản dường như biết anh ta đang theo dõi nên tận lực che dấu tung tích.
Điềm Hạo không tra ra được gần đây Điềm Giản qua lại với ai, cũng không moi ra được từ chỗ Điềm Giản, hôm nay đặc biệt tới trước bốn tiếng đứng chờ ở bên ngoài phòng vẽ của Điềm Giản. Nhìn thấy Điềm Giản đi ra khỏi phòng vẽ sớm hơn hai tiếng, lên một chiếc xe màu đen.
Điềm Hạo để tài xế đuổi theo xe phía trước, chạy xuống cầu vượt đi ra ngoại thành chạy thêm hai cây số, chiếc xe dừng lại ở trước Ứng Thực Hiên.
Ứng Sênh Nam xuống xe trước, vòng qua đầu xe mở cửa giúp Điềm Giản, dắt tay Điềm Giản.
Hai mắt Điềm Hạo trở nên nham hiểm hung ác, đá văng cửa xe đi xuống, nổi giận đùng đùng đi tới kéo Điềm Giản lại, sau đó tung một quyền lên sườn mặt của Ứng Sênh Nam.
Ứng Sênh Nam không tránh kịp một quyền này, khóe môi chảy ra tơ máu, Điềm Giản hoảng hồn thốt lên, muốn đi qua kiểm tra thương thế của Ứng Sênh Nam lại bị Điềm Hạo kéo mạnh trở về.
Ứng Sênh Nam nhìn Điềm Hạo, sớm biết sẽ có ngày này, không ngờ lại đến nhanh như vậy.
Anh dùng ngón tay cái ấn giữ khóe miệng, lau vết máu đi, khẽ cười nói: "Anh vợ, khéo vậy?"
Anh vợ? Điềm Hạo thật muốn mần cho Ứng Sênh Nam một trận.
Người đàn ông này còn lớn hơn cả anh, lại muốn chấm mút em gái anh.
Hừ, Ứng Sênh Nam, đấu nhau trên thương trường không đủ, bây giờ định dùng "đường ngang ngõ tắt" khiêu khích sao?