Bên gáy lại truyền đến cảm giác bị gặm cắn, có kinh nghiệm từ lần trước, lần này Thương Quân Lẫm không dám cắn quá mạnh, hắn chỉ dùng răng nanh để ngậm một phần da thịt nhỏ rồi nhẹ nhàng cọ xát.
Không thể nghi ngờ điều này càng khiến người ta khó có thể chịu đựng hơn sự đau đớn.
Thẩm Úc bị nam sớm đã có ý đồ từ trước giữ chặt trong lồng ngực, không thể động đậy nổi, chỉ có thể để mặc người làm gì thì làm.
"Không phải bệ hạ đã ngầm đồng ý sao?" Thẩm Úc thở dốc hỏi.
Việc một mình đi gặp Cố Hoài, từ lúc bắt đầu Thẩm Úc cũng đã từng ám chỉ với Thương Quân Lẫm.
Y còn thầm nghĩ không biết Cố Hoài có thể gặp để nói chuyện trực tiếp với Thương Quân Lẫm hay không, dù sao trong trí nhớ của y thì từ trước đến nay Cố Hoài cũng là một người vừa quả quyết vừa tàn nhẫn, vì đạt được mục đích của mình, hắn sẽ không thèm để ý tất cả mọi thứ.
Cũng có khả năng là bởi vì đời này Cố thái y còn sống, con sói điên vẫn còn cam tâm tình nguyện đeo lên gông xiềng chính mình.
"Quý quân đang suy nghĩ gì vậy?" Nhận thấy Thẩm Úc đang thất thần, Thương Quân Lẫm dường như trừng phạt bằng cách gia tăng lực cắn.
Trong nháy mắt Thẩm Úc không rảnh suy nghĩ nữa.
"Ta thấy bệ hạ chỉ đang tìm bừa một cái cớ để cắn ta mà thôi." Thẩm Úc khó chịu mà lẩm bẩm.
"Sao quý quân có thể nghĩ như vậy, nếu không phải tại quý quân không chịu chủ động, trẫm cũng không cần phải tự mình tới đòi."
Cảm giác khó tả lan đến sườn mặt, rồi một đường lan tràn tới những đường nét nhỏ nhắn của chiếc cằm, đó là một chiếc cằm rất tinh xảo, và cuối cùng chúng rơi xuống khóe môi y.
Thương Quân Lẫm nhìn chằm chằm cánh môi mềm mại đang gần trong gang tấc, ánh mắt như vực sâu tối đen, hắn đã từng hôn lên đôi môi này dưới tình huống thanh niên đang hôn mê và không hề hay biết gì, cho dù ở giữa còn có nước thuốc vừa chua vừa đắng nhưng vẫn không thể lấn át được khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau.
Mềm mại như vậy.
Mang theo nhiệt độ cơ thể trên người thanh niên, chỉ mới đụng vào đã có thể mang lại một cảm giác rùng mình không thể diễn tả nổi.
Lúc ấy hắn chỉ vội vàng bắt y nuốt thuốc xuống nên đã bỏ qua mọi cảm thụ của mình, chỉ có những lúc đã đút xong rồi hắn mới nhớ lại cảm giác đã được chôn sâu vào trong ký ức.
Nó cắm rễ sâu trong đầu óc hắn.
Cảm nhận được hơi thở của nam nhân càng ngày càng tới gần, Thẩm Úc hơi nghiêng đầu, đôi môi của nam nhân vốn dĩ sẽ dừng lại trên môi y lại rơi xuống khóe môi y.
Sức lực của Thẩm Úc dần tan rã với từng động tác của nam nhân, Thẩm Úc cố chấp ngẩng đầu, không muốn cho Thương Quân Lẫm hôn mình.
"Vì sao A Úc lại không muốn?" Thương Quân Lẫm cũng không miễn cưỡng y, hắn lại tiếp tục gặm cắn rồi thơm lên mặt Thẩm Úc, để lại cho Thẩm Úc những cơn tê dại.
Chính Thẩm Úc cũng không nói ra được là vì nguyên nhân gì, nhưng đồng thời y lại không nhịn được mà nảy lên sự ấm ức và tủi thân: "Ngươi buông ta ra."
Thương Quân Lẫm cũng đành thỏa hiệp.
Hắn hôn hôn lên trán Thẩm Úc để trấn an y rồi mới buông người ra.
Thẩm Úc trượt xuống từ trên người Thương Quân Lẫm, y ngồi xuống một bên, biểu cảm có chút ngơ ngác.
"Sao lại vẫn còn ấm ức như vậy?" Thương Quân Lẫm đứng dậy, ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Úc, "A Úc, ta với ngươi là chồng chồng, chúng ta làm những chuyện thân mật như vậy cũng rất bình thường, ta biết hiện tại ngươi tạm thời vẫn chưa quen được, ta sẽ chờ ngươi thích ứng đã."
Cho y đường sống, nhưng cũng không cho y từ chối nó.
Thẩm Úc mờ mịt sờ sờ mặt: "Biểu hiện của ta rõ ràng vậy sao?"
"Trên mặt A Úc tràn đầy sự không muốn." Thương Quân Lẫm nắm lấy tay Thẩm Úc, nhẹ nhàng nhéo nhéo, "Ta và ngươi đã là chồng chồng, sao lại không làm những chuyện thân mật được."
Thẩm Úc cũng không rõ trong lòng mình đang nghĩ gì, y không kháng cự sự thân mật của Thương Quân Lẫm, thậm chí còn có chút thích, nhưng y không muốn làm đến cuối cùng.
Dường như vận mệnh đã âm thầm dự báo sẽ cho y, một khi làm đến bước đột phá đó thì sẽ xảy ra chuyện gì đó y không ngờ đến.
"Ta biết," sau một lát trầm mặc, Thẩm Úc nhỏ giọng nói, "Ta sẽ cố......"
Thương Quân Lẫm nâng bàn tay, phủ lên môi y, ngăn lại lời nói sắp tuôn ra: "Khiến cho A Úc cảm thấy bất an là do trẫm sai, A Úc không cần phải vì thuận theo ý trẫm mà miễn cưỡng bản thân."
Thứ Thương Quân Lẫm muốn là sự tự nguyện sâu trong đáy lòng Thẩm Úc.
Hắn có thể cảm nhận được trong lòng Thẩm Úc có sự vướng mắc nào đó, nhưng hắn sẽ nghĩ cách cởi bỏ nó.
"Bệ hạ ôm ta một cái." Thẩm Úc không phải là người có sẽ nghĩ nhiều, y vứt bỏ những suy nghĩ rối loạn trong đầu rồi thầm nghĩ: Thôi thì thuận theo tự nhiên đi, nếu xảy ra chuyện gì, y tin mình có năng lục giải quyết chúng.
Thương Quân Lẫm đứng lên, cúi người, ôm chặt Thẩm Úc vào trong lồng ngực.
Hơi thở lạnh thấu xương của nam nhân đã lập đầy khoảng trống giữa hai người, dưới hơi thở quen guộc ấy, tâm trạng Thẩm Úc tĩnh lặng lại.
"Sau khi về cung, ta sẽ pha trà cho bệ hạ, bệ hạ muốn uống trà gì?" Đôi tay Thẩm Úc vòng qua eo của nam nhân, y chôn mặt vào lồng ngực của nam nhân rồi cọ cọ.
"Chỉ cần là do A Úc nấu, trẫm đều thích."
Chuyện ở núi Thương Kỳ nháo lên quá lớn, tuy đã phong tỏa tin tức nhưng một vài đại thần vẫn biết được tin tức bệ hạ và quý quân bị ám sát, cũng trong lúc này, bọn họ mới biết được, Thương Quân Lẫm lén mang Thẩm Úc rời cung.
Tấu chương khuyên nhủ bay tới nhiều như những bông hoa tuyết, nhưng dù có viết rõ ràng ra hay không thì ý chính vẫn là khuyên Thương Quân Lẫm hãy ngoan ngoãn ở yên trong cung, đừng gây chuyện.
Lần này không xảy ra chuyện gì còn có thể nói là nhờ may mắn, ai có thể bảo đảm lần sau, hay lần sau nữa vẫn sẽ không xảy ra vấn đề? Lỡ không may thì sao?
Thẩm Úc tùy ý lật lật mấy cuốn sổ con được đặt trên chiếc bàn thấp, nghìn bài như một, đều là khuyên Thương Quân Lẫm nhanh chóng trở về cung.
"Bọn họ dâng sổ con mà chỉ toàn nói mấy thứ này?" Thẩm Úc cảm thấy cạn lời.
"Cũng có một ít người nói chuyện quan trọng." Thương Quân Lẫm chỉ chỉ mấy cuốn sổ con trước mặt mình.
Thẩm Úc thả cuốn sổ con trong tay xuống, đi đến bên cạnh Thương Quân Lẫm ngồi xuống, "Những chuyện không quan trọng bệ hạ giao cho mấy thần tử khác xử lý là được, bệ hạ tự mình xem chẳng qua cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi."
"Quý quân nói có lý, hay là quý quân xử lý giúp trẫm một ít đi."
"Nếu tiện thì giao những chuyện không quan trọng cho bệ hạ xử lý?" Thẩm Úc chọt chọt người Thương Quân Lẫm.
"Quả nhiên quý quân và trẫm đã thấu hiểu lẫn nhau." Nói xong, Thương Quân Lẫm đẩy một phần sổ con đến trước mặt Thẩm Úc.
Thẩm Úc thấy ở bên trong có tên của Phương đại nhân liền lấy nó ra đẩy đến trước mặt Thương Quân Lẫm: "Chuyện của Việt Vương đã có kết quả rồi sao?"
Thương Quân Lẫm mở sổ con ra, nội dung bên trong là những tin tức Phương đại nhân đã tra ra.
Nếu muốn tìm hiểu kỹ càng hơn thì ông sẽ sắp xếp lại rồi viết vào hồ sơ chính thức để trình lên.
"Tạm thời còn phải từ từ." Thương Quân Lẫm muốn mượn cơ hội này để thử xem cuối cùng tiên đế đã để lại thứ gì cho Việt Vương.
Ở trong ngục tối.
Việt Vương vốn tưởng rằng rất nhanh mình sẽ được ra ngoài, thế nhưng sau vài ngày hắn đã không nhịn được mà bắt đầu luống cuống.
Không ai thẩm vấn hắn, ngoại trừ một ngày hai bữa sẽ ngục tốt đưa cơm tới, còn những khoảng thời gian khác hầu như không thấy người.
Dường như Thương Quân Lẫm đã quên mất sự tồn tại của hắn.
Quá trình chờ đợi luôn rất dày vò, đặc biệt là dưới trạng thái không có bất cứ người nào xung quanh lại càng khiến Việt Vương không thể chịu nổi.
Hắn không nhịn được bắt đầu nghĩ: Vì sao Thương Quân Lẫm không tới thẩm vấn hắn? Người của hắn đâu? Vì sao mãi vẫn chưa có hành động nào? Hiện tại tình hình bên ngoài thế nào? Thương Quân Lẫm dám ra tay với mình, hắn thật sự không còn e ngại tiên đế sao?.....!
Thứ lớn nhất Việt Vương có thể cậy vào chính là đồ vật mà tiên đế để lại cho hắn, hắn sinh ra tâm tư muốn cướp ngôi cũng vì có nó.
Có thể thấy hoàng tử được tiên đế yêu thương nhất chính là hắn, nếu không vì sao lại giao thứ đó cho hắn?
Lòng dạ ác độc của con người là thứ dễ dàng bị phóng đại, càng không nói đến bọn họ là hoàng tử- những người từ nhỏ đã được dạy cách tranh quyền đoạt lợi.
Mỗi lần trôi qua một ngày, nỗi lo âu trong lòng Việt Vương lại nhiều thêm một chút.
Cuối cùng vào một lần ngục tốt đưa cơm tới hắn đã không nhịn được gọi đối phương lại nói: "Ta muốn gặp bệ hạ!"
Ngục tốt biết thân phận của người này, cũng biết cấp trên đã cố ý phân phó chỉ có thể nhố người lại, không được làm gì hắn.
Vì không đoán được ý của cấp trên nên hắn chỉ có thể báo tin tức lên.
Rất nhanh Thương Quân Lẫm đã nhận được tin tức truyền đến từ ngục tối.
"Bệ hạ muốn đi gặp sao?" Thẩm Úc ngồi ở bên cửa sổ, một tay giữ tay áo, một tay nâng ấm trà, chậm rãi pha trà xanh nóng hổi.
Mỹ nhân ngồi sát cửa sổ, động tác pha trà thuận lợi như nước chảy mây trôi, chỉ nhìn thôi thì cũng là một loại hưởng thụ đối với thị giác.
Bọn họ đã về cung, nhận thấy các đại thần có ý định bệ hạ không trở về cung thì sẽ không ngừng tay, hơn nữa thân thể Thẩm Úc cũng đã có chuyển biến tốt đẹp, ở ngoài cung cũng không tiện như ở trong cung, sau khi thương lượng cuối cùng cả hai quyết định về cung trước đã.
Sau khi về cung quả nhiên các đại thần đã chịu dừng tay.
Cuối cùng cũng không thấy tấu chương khuyên nhủ về cung nữa,Thẩm Úc thỏa mãn nhẹ nhàng thở ra.
"Không nhất thiết phải gặp hắn." Thương Quân Lẫm đi đến ngồi xuống đối diện với Thẩm Úc, thưởng thức những động tác của thanh niên.
So với việc gặp Việt Vương, hắn càng thích ngồi yên ở Ngọc Chương Cung với Thẩm Úc, cho dù không làm gì hết cũng có thể khiến cho tâm trạng thoải mái hơn.
Thẩm Úc nhanh nhẹn đưa trà ngon vừa mới pha xong tới trước mặt Thương Quân Lẫm: "Bệ hạ nếm thử nhé?"
Thương Quân Lẫm bưng trà lên nhẹ nhấp một ngụm, trong miệng tràn ngập hương thơm quấn quýt không biến mất, hắn khen ngợi:"Tay nghề của A Úc rất tốt."
"Rảnh rỗi không có việc gì nên học, bệ hạ thích là tốt rồi." Thẩm Úc cũng rót cho mình một ly.
Kiếp trước sau khi đến đất phong của Việt Vương y đã học pha trà chỉ vì muốn giúp Việt Vương mượn sức một nhà nho tài năng đã lánh đời, nhưng sau này cũng dần dần trở thành một sở thích.
Vì ảnh hưởng của thân thể, có rất nhiều chuyện Thẩm Úc không thể làm, lúc pha trà có thể khiến y cảm thấy bình yên, không cần nghĩ những chuyện đấu đá lẫn nhau nữa.
Dần dần nó đã hình thành thói quen.
"Không biết Giang công tử và Hạ công tử có đoán ra thân phận của chúng ta hay không," Thẩm Úc bưng chén trà lên, "Hy vọng hai vị công tử đều có thể đậu giải cao."
Hạ Thừa Vũ thì Thẩm Úc không rõ lắm, kiếp trước y không hề quen người này.
Còn Giang Hoài Thanh thì y hiểu rất rõ, nếu hắn không bị liên lụy thì nhất định có thể lên như diều gặp gió.
"A Úc rất coi trọng hai người này?" Thương Quân Lẫm vuốt ve cái ly trong tay, "Ánh mắt A Úc quả thật không tồi, Hạ Thừa Vũ kia chính là người xuất sắc nhất trong lớp trẻ của Hạ gia ở Giang Nam.
Hắn cũng thuộc dòng chính.
Từ lúc tiên đế còn đang tại vị thì Hạ gia đã không còn sản sinh ra người tài nào, không biết vì sao lần này lại dám để một người trẻ tuổi lại xuất sắc như vậy ra ngoài."(cha của HTV là con vợ cả+HTV cũng là con vợ cả.
Cha của HTV đang nắm quyền thì HTV thuộc dòng chính.
Hình như vậy.)(đang làm hoàng đế)
"Hẳn là cảm thấy bệ hạ là người đáng để trung thành, cớ sao bệ hạ phải nghĩ bọn họ nghĩ thế nào.
Nếu Hạ Thừa Vũ thật sự xuất sắc như lời đồn thì nếu hắn có thể vì nước góp sức, không phải như thế lại càng có thể phát huy tài năng hơn sao?"
Nếu không sao lại có câu "Học thành văn võ nghệ, hóa cùng đế vương gia.)
"A Úc thật là......" Thương Quân Lẫm lắc đầu, "Trẫm thấy A Úc vẫn luôn rất chú ý Giang Hoài Thanh, hắn thực sự có tài như vậy sao?"
"Nói như thế sao được? Hay là bên hai và ta đánh cuộc, nếu lần này Giang Hoài Thanh là người nổi bật nhất, bệ hạ phải động ý một yêu cầu của ta, thế nào?"
"Nếu A Úc thua, phải chủ động hôn trẫm một cái?" Thương Quân Lẫm chỉ chỉ lên môi mình, "Hôn ở nơi này."
Thẩm Úc nghĩ nghĩ một lát liền đồng ý.
"Chuyện bệ hạ phân phó đã chuẩn bị tốt." Mạnh công công cúi đầu đi vào.
Thương Quân Lẫm buông chén trà đứng dậy: "A Úc đi cùng trẫm, trẫm cho ngươi xem một thứ."
"Xem cái gì?"
Thương Quân Lẫm đi đến trước mặt Thẩm Úc, nắm tay y, hai người bước song song ra khỏi cửa.
Mạnh công công đi theo phía sau hai người, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, thầm nghĩ: Bệ hạ thật sự càng ngày càng quan tâm tới quý quân, hiện tại những lúc ở cùng quý quân thì những lễ nghi của bậc đế vương cũng không thèm quan tâm mấy nữa.
Xuyên qua hành lang gấp khúc, ánh vào mi mắt chính là một cây cổ thụ khoảng trăm năm có cành cây thô to, dưới tàng cây có một chiếc xích đu lẳng lặng rũ xuống.
"Trẫm không thể phục hồi chiếc xích đu được như cũ nên dựa theo sự yêu thích của ngươi mà làm một cái mới cho ngươi, có thích không?" Thương Quân Lẫm nhìn chăm chú vào góc nghiêng của thanh niên, trong mắt chất chứa sự dịu dàng không thể hòa tan nổi.
.