Khi Lộ Thính Cầm tỉnh lại, không biết là đã ngủ qua bao lâu.
Ánh mặt trời bị màn che ngăn cản, để lại cho hắn một không gian ấm áp, an toàn mà tối tăm để nghỉ ngơi. Loáng thoáng có một bóng người ngồi bên giường, truyền đến động tĩnh một tiếng lật sách.
Vẫn là... Kê sư huynh sao?
Lộ Thính Cầm mơ hồ chớp mắt.
Hắn cảm thấy hít thở thông suốt rất nhiều, không còn nóng đến mức chọc người ta bực bội như lúc trước nữa. Trán vẫn nặng như cũ, huyệt Thái Dương nảy lên phát đau. Nhiệt độ cơ thể còn chưa hoàn toàn giảm, trêи đầu đắp một cái khăn vải có độ ấm thích hợp, toàn thân trêи dưới đều mệt, chỉ muốn chợp mắt thêm.
Nhưng vấn đề là, cái màn giường này nhìn thế nào cũng không đúng lắm.
Trụy Nguyệt phong này là nơi hẻo lánh, trước đây từng có loại mành làm từ tơ lụa thêu chỉ vàng chỉ bạc quanh viền sao? Thấy thế nào... cũng giống với phong cách của Kê Hạc.
"Khụ khụ..."
Lộ Thính Cầm nhỏ giọng ho khan vài tiếng. Hắn không bị xách tới trêи Phi Vân phong đi.
Người chờ bên giường nghe thấy tiếng ho khan, gập sách lại. Không lập tức xốc màn che lên, thong thả ung dung đi ra ngoài.
Lộ Thính Cầm đợi một lúc, một góc màn che bị xốc lên. Một cục lông xù xù tròn vo, bị một đôi bàn tay to nhét vào.
Là một con thỏ toàn thân màu xám, bước chân ngắn cũn, đuôi ngắn run run, đâm về phía trước, đến bên gối đầu của Lộ Thính Cầm, mờ mịt đối mắt với hắn.
Lộ Thính Cầm phụt một tiếng, không nhịn được cười.
Hắn nghiêng đầu, làm khăn vải trêи đầu trượt xuống, cái trán cọ cọ với cục lông thỏ xám. Nhận ra con trước kia ôm ở Dược Sư cốc, không phải là cùng một con.
Là Lệ sư huynh, không sai.
Lệ sư huynh rốt cuộc có bao nhiêu con thỏ.
Lộ Thính Cầm vui mừng nghĩ tới cả đàn thỏ, tay trái một con tay phải một con, cảnh tượng sờ cũng sờ không xong.
Hắn không cảm thấy như bị giam trong giấc ngủ nữa, chống người ngồi dậy, ôm chặt con thỏ đặt ở trong ngực xoa xoa.
Quả cầu thỏ xám bị hoảng sợ, chân ngắn giãy đạp muốn chạy đi. Cách hai giây, phát hiện không có việc gì, lại quên mất tình cảnh của mình, ngửi tới ngửi lui trêи tay Lộ Thính Cầm.
Người bên mép giường hắng giọng, nhắc nhở sự tồn tại của mình. Kéo màn che ra, ánh nắng ấm áp của buổi sáng chiếu vào.
Ánh sáng chói đến mức Lộ Thính Cầm nheo mắt lại. Hắn nâng con thỏ thân thể vừa mềm vừa béo, bế lên che trước mặt, quơ quơ tay thỏ về phía người kia.
"Cảm ơn Lệ sư huynh."
Khóe miệng Lộ Thính Cầm mang theo ý cười nho nhỏ. Sắc mặt tốt lên không ít, như là mảnh sứ trắng xinh đẹp dán ở bên lông thỏ xám.
Lệ Tam trầm ổn gật đầu. Da mặt ngăm đen, nóng lên một chút.
Trước khi gặp được Huyền Thanh đạo nhân, từ nhỏ Lệ Tam và bầy sói cùng nhau lớn lên, chưa từng nói chuyện. Về sau học được cách phát âm cùng thói quen của con người, đọc sách biết chữ, tu hành ngự thú cùng thảo dược, lại phá lệ yêu quý hết thảy sinh vật nhìn qua đáng yêu vô hại.
Từ trước đến nay y luôn mang một vẻ mặt nghiêm túc. Toàn dựa vào đôi mắt sâu mang sắc xanh kỳ dị, toát ra vẻ tự hỏi, vô tội hoặc là không tán đồng. Nhiều năm như vậy, bản thân không nói gì, cũng không ai biết rằng mấy thứ y yêu thích này, đều được nuôi để thử thuốc.
"Ta đã cải thiện, một chút."
Lệ Tam đưa thuốc ra.
Y thấy bộ dạng thả lỏng của Lộ Thính Cầm, cảm thấy thuốc trong tay không được ổn lắm. Nhưng người thì đã tỉnh, mắt thấy không kịp đổi lại, chỉ có thể đưa ra.
Độ cong trêи khóe miệng Lộ Thính Cầm lập tức biến mất, đem thỏ xám thả tới bên gối, cau mày nhận thuốc.
"Lệ sư huynh, thuốc này có thể... ôn hòa một chút không?" Hắn ngửi ngửi, lập tức ngừng thở.
Định một hơi nuốt hết xuống, nhấp một ngụm nhỏ, dưới cơn buồn nôn mãnh liệt thì từ bỏ chuyện tính toán, chia làm vài lần chầm chậm uống xong.
Đây là phiên bản tất thối đã nhẹ bớt, từ vứt xó ba mươi ngày giảm thành vứt xó còn bảy ngày!
Lộ Thính Cầm cầm chén ném về trêи bàn, xoa nhẹ cái ót của con thỏ.
"Có dược hiệu, liên quan. Ta cố gắng, sửa sửa lại."
Lệ Tam rót một chút nước đưa cho Lộ Thính Cầm, ý bảo hắn vươn cổ tay.
Đầu ngón tay thô ráp của Lệ Tam đặt lên cổ tay mang theo chút nóng do sốt nhẹ của Lộ Thính Cầm, nghe cả nửa ngày, lại đổi cách khác, xác nhận lại.
Vẻ mặt y ngưng trọng, đường nét đôi mắt nghiêng sâu mang theo khí tràng nghiêm túc, dường như vào thời khắc này, không có chuyện gì quan trọng hơn so với việc xác nhận tình hình sức khỏe của Lộ Thính Cầm.
Lộ Thính Cầm không được tự nhiên mà quay đầu đi, không nhìn mặt Lệ Tam.
Lúc này, hắn mới có thời gian quan sát bài trí trong phòng, khóe miệng giật giật.
Nhìn bố cục, hắn vẫn còn ở trong phòng nhỏ trong Sơn Cư tại Trụy Nguyệt phong.
Chẳng qua phòng ở trước sau hình như từng bị dẹp qua một lần. Nhìn điệu bộ này, có thể khẳng định là do Kê Hạc dẫn đầu làm ra. Nếu có thêm thời gian, hẳn là sẽ phá căn phòng này đi xây lại.
Toàn bộ đồ đạc thô sơ đều bị đổi, đồ gốm cùng đồ sứ cũng thay bằng thứ ngọc ôn hòa, sứ Vô Hạ, bàn gỗ đã nứt thay đổi thành bàn gỗ đỏ khắc hoa, vải dệt vốn có thống nhất đổi thành màu trắng hoặc màu trăng non, bên trêи thêu u lan thanh nhã, thậm chí còn có hoa quế.
Hoa văn kiểu này không phải loại thường hay thấy... Không phải là huynh ấy tự mình gấp gáp chế tạo rồi thêu suốt đêm đó chứ.
Trong lòng Lộ Thính Cầm nghi rằng mình đã ngủ mất mấy ngày.
Hắn gục đầu xuống, có chút thấp thỏm, lại thấy thật vui vẻ. Bong bóng tỏa ra hơi ấm nổ lóc bóc trong lòng, tê tê nhức nhức.
Lệ Tam thu lại bàn tay bắt mạch, chú ý tới ánh mắt Lộ Thính Cầm.
"Tứ sư đệ làm đấy. Lần trước sau khi đệ ấy tới đây, thì rất tức giận. Nói rằng trước kia đệ ấy, mang đồ tới, không biết, bị ném đi đâu rồi."
Lệ Tam thay Lộ Thính Cầm gom chăn lại, mang tới mấy cái gối mềm thêu hoa quế giống nhau màu xanh nhạt, nhét vào dưới eo Lộ Thính Cầm. Thân trêи nghiêng về phía trước, đôi mắt ghé sát vào Lộ Thính Cầm, dịu dàng như hồ nước.
"Đệ không thích, nói thẳng, lại đổi. Chúng ta đều muốn, làm cho chỗ ở của đệ thoải mái một chút."
"... Ừm."
Lộ Thính Cầm để mái tóc đen như thác nước rũ xuống, che khuất đôi mắt chua xót.
"Đã tốt lắm rồi."
Trong hắn dâng lên một cỗ cảm giác tự trách mãnh liệt. Cả người giống như là bị kim đâm, cảm thấy bản thân trộm được đồ không thuộc về mình. Nghĩ đi nghĩ lại, lại không có cách nào nói ra.
" Ta chỉ mong ngươi thay ta, trông coi Sư phụ, Sư huynh Sư tỷ nhiều hơn. "
Ánh mắt Trụy Nguyệt Tiên tôn khi đó, giống như mới chỉ là ngày hôm qua.
Lệ Tam giống như vỗ mèo, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Lộ Thính Cầm.
"Ngũ sư đệ, ngẩng đầu." Lệ Tam ngồi ở bên giường, ý bảo hắn nhìn thẳng. "Đệ biết, lần này đệ ngủ, bao lâu không?"
"Một ngày?"
Lộ Thính Cầm nhớ tới lúc trước khi đi, Lệ Tam căn dặn hắn không được động đến linh lực, nắm góc chăn, không dám nhìn sư huynh.
"Bốn ngày."
Lệ Tam đem tóc rũ bên mặt Lộ Thính Cầm vén ra sau tai. Nghiêm túc nói:
"Mấy ngày nay, đệ không thể dùng linh lực vào bất cứ việc gì. Bao gồm cả khinh công."
Ý là không thể ra khỏi cửa, cái này không thành vấn đề. Lộ Thính Cầm ngoan ngoãn gật đầu.
Hắn vốn dĩ cũng không thích đi ra ngoài. Có ít sách, lại có mèo, có thể sống đến thiên hoang địa lão.
"Chuyện đồ đệ của đệ, tạm thời, trước tiên dừng lại một đoạn thời gian... Có không, chuyện gì đó, ta có thể giúp?"
"Ờ." Vui sướиɠ khi có thỏ của Lộ Thính Cầm nháy mắt tan thành mây khói. Hắn nhớ tới Trọng Sương, lập tức phát sầu. "Không cần đâu sư huynh... Đệ có chừng mực."
Liên lụy càng nhiều người thì chuyện càng phức tạp. Đây vốn dĩ là chuyện của chính hắn, có thể giải quyết một cách đơn giản là tốt nhất.
Đêm đó, hắn thấy cảm xúc của Trọng Sương không ổn, nghĩ rằng nói nhiều thì vô ích, dứt khoát đưa long cốt ra. Tính qua mấy ngày, chờ Trọng Sương bình tĩnh hơn, thì lại đi lấy về.
Trọng Sương cầm theo xương cốt đó, phỏng chừng tựa như bắt được chìa khóa ký ức đen tối nào đó. Nhìn thấy gian phòng nhỏ này ở Trụy Nguyệt phong thì không chịu nổi.
Cũng không biết hiện giờ đang tránh ở nơi nào, nếu đang ở Thái Sơ phong, đệ tử đông đúc, hắn thật sự không tình nguyện đi tìm cho lắm.
"Sư huynh, huynh thấy Trọng Sương không?"
Ánh mắt Lệ Tam dao động. "Nó ở ngoài cửa"
"... Cái gì?"
Cửa phòng ngủ sao?
Lộ Thính Cầm sợ tới mức ôm lấy con thỏ, dùng khí âm ý bảo với Lệ Tam: "Để, y, đi."
Lệ Tam bị hắn dọa, cũng hạ giọng giống vậy, "Viện tử, cửa vào. Cũng cần, ngay sao?"
"À, vậy bỏ đi."
Lộ Thính Cầm mềm mại dựa lên trêи tường. Viện tử, tốt xấu gì cũng còn có cách một khoảng. "Y nán lại ở đó làm gì?"
Lại tới đòi nợ sao?
"Tự nó muốn ở. Đuổi không đi. Ban đầu, cũng là nó gọi chúng ta." Lệ Tam nghĩ nghĩ, buồn rầu nói: "Tứ sư đệ cũng đã, cãi nhau một trận."
Lộ Thính Cầm mím mím môi, nhẹ nắm một nhúm đuôi thỏ. Con thỏ ngây thơ nhìn hắn, vặn vẹo thân hình bụ bẫm.
"Vậy chờ một lát, ta đi ra ngoài... Bỏ đi, sư huynh giúp ta đi ra ngoài, thay ta nói một tiếng cảm tạ, rồi để y về đi." Trong chốc lát, Lộ Thính Cầm đều không nghĩ đến chuyện nhìn mặt Trọng Sương.
"Chuyện hóa hình, sư huynh cũng không cần lo lắng. Lần gần nhất, sẽ không có vấn đề gì xảy ra."
Trước cây hoa quế, hắn đã cố gắng khai thông một lần. Căn cứ vào bút ký của Trụy Nguyệt Tiên tôn, lúc này đây, ít nhất có thể kiểm soát hơn mười ngày, lúc bình thường thì nhìn qua một cái là được.
"Đệ bảo đảm, nghe theo lời huynh. Ít nhất một tuần sẽ không động đến linh lực."
Lệ Tam trịnh trọng gật đầu, nghe được lời Lộ Thính Cầm nói, thả lỏng một chút.
"Việc Trọng Sương là Nhân Long, tạm thời, trong mấy sư huynh đệ chúng ta, giữ bí mật. Đệ hàng năm không ra khỏi cửa, có thể không biết, những năm gần đây tình thế chuyển biến tốt đẹp, trong Tiên môn, cũng có tông phái tiếp nhận sự tồn tại của Yêu tu. Chỉ cần, không lạm sát, thị huyết. Đều không phải là không thể đội trời chung. Đệ có thể giúp nó, nhưng không thể, xúc phạm tới chính mình."
Lệ Tam sầu lo mà nhìn sư đệ nhỏ nhất nhà mình.
Y suy đoán, Lộ Thính Cầm đã giấu giếm chuyện này nhiều năm, là lo sợ huyết mạch Trọng Sương bại lộ, tiền đồ đều bị hủy sạch, không dung thứ với tông môn.
"Có bất luận chuyện gì, nhất định phải, tìm chúng ta. Lại dùng linh lực, thân thể của đệ áp chế không nổi, tốc độ xâm nhiễm của ma khí. Khả năng sẽ có, kết quả càng khó giải quyết."
Lệ Tam vươn một ngón tay, chỉ hướng hai mắt cùng lỗ tai của mình.
Lông mày Lộ Thính Cầm hơi hơi nhăn lại, "Sẽ điếc, hay là mù?"
Nếu là mù, sẽ ảnh hưởng tới việc hắn nhìn thấu kinh mạch của Trọng Sương, dẫn đường hóa rồng sao?
"Đều có khả năng." Lệ Tam u buồn nói.
"Ma vật, mấy năm nay mới xuất hiện. Chạm vào nhân loại, bất luận là tu đạo hay không, không chết cũng tức điên. Ta đã liên lạc qua, Đoạn Tràng, Từ Hàng, rất nhiều thủ pháp từ đồng đạo khắp nơi, đều không thể tinh lọc thanh trừ. Nhiều năm như vậy, đệ là ví dụ điển hình một người duy nhất trước mắt mà chúng ta biết, thân nhiễm ma khí, còn tồn tại."
Thần Châu rộng lớn, Nhân tộc và Yêu tộc cùng nhau tồn tại, tu hành thiên kỳ bách quái. Chỉ là Lộ Thính Cầm đọc được ghi chép trong thư phòng, thì có Quỷ đạo, Yêu tu, luyện Dược, luyện Khí, Phù văn... Trong đó đề cập Y tu, không phải là ít. Đề cập đến ma khí, lại ít ỏi không có bao nhiêu.
Nếu như có nhiều con đường như vậy, đều tìm không được phương pháp tinh lọc...
Lộ Thính Cầm nắm chặt ngón tay, có chút hoảng hốt.
Hắn nghĩ đến ma khí phát tác khi vừa mới xuyên đến. Tiếng nói nhỏ khe khẽ vờn quanh bên tai khiến người ta nổi điên, mê hoặc, nhiễu loạn mà phóng đại mặt trái cảm xúc vốn có trong trái tim con người. Nếu không áp chế, hắn có chút nghi ngờ, sẽ có một ngày mình chịu đựng không nổi, khó tìm lại lý trí.
"Không có... Cách nào sao?"
Lệ Tam như trấn an mà mang con thỏ, nhét vào trong lồng ngực hắn.
"Từ khi đệ còn bé, sư phụ đã đem ma khí, áp chế đến bây giờ. Mấy năm nay người, vẫn luôn tìm kiếm, căn nguyên sinh ra ma vật, cùng phương pháp tinh lọc. Hành tung khó tìm, tin tức thường gián đoạn. Chúng ta, liên lạc rất nhiều ngày, cũng không nhận được hồi đáp."
Tay Lộ Thính Cầm đặt ở trước ngực, cách vải dệt, cảm nhận độ ấm của ngọc bài.
Giọng nói Lệ Tam từ tính mà bình thản, cảnh báo nói:
"Một trận này, ngọc bài không ổn, ở bên cạnh mất đi hiệu lực. Yêu cầu mau chóng, để sư phụ bổ khuyết một lần nữa. Cho nên, đừng động. Tuyệt đối đừng động. Chờ người trở về."