“Đệ nói, ta nhớ.” Giọng Diệp Vong Quy nghiêm túc.
“Không dám làm chậm trễ thời gian của sư huynh, đệ giảng một câu đơn giản thế này.” Lộ Thính Cầm trầm ngâm một lát, đối truyền âm phù nói.
“Sư huynh dạy học lấy giảng giải làm chủ, tan học thì để đệ tử dựa vào tự hoạt động mà giác ngộ, tính tình A Na bướng bỉnh, khi nghe giảng có thể duy trì chuyên chú mà không ngủ đã không dễ, thời gian còn lại ắt sẽ không học, huynh có thể giúp muội ấy quy hoạch thời gian mỗi ngày, gộp vài canh giờ làm một đoạn, khi chơi chuyên tâm chơi, vào học thì nghiêm túc mà học, để muội ấy biết học tập là một phần sinh hoạt trong sơn môn,”
Lộ Thính Cầm dừng một chút, tiếp tục nói.
“Trên cơ sở việc học, có thể thiết kế thêm ôn luyện mỗi ngày một lần, mỗi tuần nhìn lại nhiệm vụ sau khi tan học, dùng vấn đề đơn giản dẫn dắt muội ấy tự xét lại, ngoài ra khơi gợi hứng thú của muội ấy vào mục môn học tự chọn, bao gồm học nhạc, cho đến khi tâm tính muội ấy trưởng thành, có năng lực lựa chọn phương hướng cho bản thân.”
Trọng Sương bị một câu dài chừng ấy của Lộ Thính Cầm dọa cho ngốc.
Y nghẹn họng nhìn trân trối, hít một hơi, vội vàng nén lại âm thanh, ánh mắt đen láy nhìn Lộ Thính Cầm, sinh ra một ảo tưởng không nên có.
Trọng Sương lặng lẽ đem mình thay thế lên trên người A Na.
Trong tưởng tượng của Trọng Sương, Lộ Thính Cầm cho rằng Trọng Sương vừa mới vào sơn môn không thể hoàn thành nhiệm vụ, đau đầu mà tới tìm Diệp Vong Quy bàn cách giải quyết.
Không đúng… Sao ta có thể làm sư tôn đau đầu được? Trọng Sương nghĩ phần mở đầu, lập tức phỉ nhổ bản thân.
Y tự cảm thấy đây là đại bất kính đối với Lộ Thính Cầm, không dám ảo tưởng nữa, khát khao mà duỗi tai, muốn nghe Lộ Thính Cầm nói nhiều hơn.
Một bên nghe, một bên trong lòng Trọng Sương không kìm được mà lên men, không ngừng cắn môi.
“Được, việc học thường ngày của các đệ tử cũng có thể tăng thêm cái này.” Lần đầu tiên Diệp Vong Quy nghe Lộ Thính Cầm nói câu dài như thế, vô cùng vui vẻ, nhiệt tình mà đáp lại, “Ta có thể dạy bọn họ nhạc lý, tên đệ có đàn, sau khi suy nghĩ cẩn thận không chừng A Na sẽ đồng ý học đàn.”
(Đàn = Cầm (琴))
Lộ Thính Cầm nhớ đến sau khi Trọng Sương nhìn thấy A Na cùng Long Giang Long Hải, thế giới quan toàn thân thay đổi, nói với Diệp Vong Quy: “Trừ cái này ra, cũng có thể thêm vào du học giữa các đệ tử với bên ngoài, cũng trang bị thêm khái quát nhân văn địa lý vào lớp học.”
“Đúng vậy, là ra ngoài nhiều nhận thức nhiều kiến thức.
Cơ hội lớn nhất bây giờ là Tiên môn đại bỉ năm năm một lần, vào lúc không tỷ thí, thì ở trong núi không ra ngoài… Khụ, Thính Cầm, ta vô tình mạo phạm.” Diệp Vong Quy ngượng ngùng nói, “Ta chỉ dẫn một ít đệ tử, có người muốn chuyên tâm tu luyện, có rất nhiều người không dám ra cửa.
Trước kia không trông coi chặt chẽ, nên chuyện này làm không được tốt.”
“Ừm, thiếu niên nên ra ngoài lang bạt nhiều hơn.” Lộ Thính Cầm trạch đến đúng lý hợp tình, không cảm thấy bị mạo phạm gì, “Nếu sư huynh có giao thiệp tốt với tu sĩ bên ngoài, cũng có thể định kỳ mời vào núi, cho các đệ tử chiêm ngưỡng đạo pháp và võ học khác, biết nhiều sẽ có ích.”
Lộ Thính Cầm càng nói càng cảm thấy vấn đề dạy học của Huyền Thanh môn có nhiều lỗ hổng, có lòng muốn đề xuất nhiều ý kiến hơn.
Hiểu biết của hắn đối với thế giới này vẫn chưa đủ, muốn đưa ra đề nghị thiết thực hơn vẫn là nên đi một vòng các núi khác, xem thử cách dạy học chính thông của tiên môn.
Còn có một số nơi kỳ quái được nhắc đến trong sách ở mật thất, thành trì dưới sự bảo vệ của đạo pháp tiên gia… Hắn đi vào thế giới này, lại là người có khinh công tuyệt đỉnh, có cơ hội nhìn một chút không?
Trong suy nghĩ miên man, Lộ Thính Cầm nhớ tới sự tồn tại của Trọng Sương và ma khí, thở dài, tạp niệm biến mất, tâm cảnh một lần nữa bình tĩnh như nước.
“Đều là chút linh quang hiện ra, chưa phải thứ gì trải qua thực tiễn.
Sư huynh chê cười, mong huynh dùng tình huống thực tế làm cơ sở, châm chước điều chỉnh.” Lộ Thính Cầm nói.
Huyền Thanh đạo nhân vui mừng nhìn Lộ Thính Cầm, tràn đầy ý cười bổ sung: “Vong Nhi, Tranh thú thiên phú cao tuyệt, tâm địa hướng thiện.
Sư huynh đệ các con đồng tâm hiệp lực, chỉ dẫn nhiều hơn, tranh thủ đem khoá học ba môn cơ sở, tu hành, tu tâm của tiểu sư muội xử lý ổn thoả.
Trong một thời gian ngắn ta sẽ không về núi, đoạn thời gian này giao cả cho con.”
Sư phụ, người căn bản không về núi mà, Diệp Vong Quy yên lặng nghĩ.
Ngày xưa y cũng nghe được câu dặn dò kiểu này, cũng không nhịn được muốn kêu rên một tiếng đáp lại, hôm nay nghe được lời của Lộ Thính Cầm, ngoài hưng phấn, còn trào ra một tia nặng nề không rõ.
Diệp Vong Quy mím mím môi, trầm giọng nói: “Sư phụ yên tâm, con sẽ cố hết sức.”
Đây là một lần đáp ứng thành khẩn nhất, nghiêm túc nhất của Diệp Vong Quy.
Diệp Vong Quy nhớ lại thời điểm Lộ Thính Cầm mới vừa vào núi.
Khi đó Lộ Thính Cầm là đứa nhỏ quái gở, tính tình nóng nảy, thấy ai thì hung dữ với người đó.
Mà Diệp Vong Quy vào độ tuổi hào hoa phong nhã đẹp nhất đúng là thoả thuê mãn nguyện.
Y dựa vào một thanh Minh Toàn kiếm xông xáo ra tên tuổi, nơi nào gặp nguy thì cứu nạn, tưới tắt địa vị Huyền Thanh môn không một tiếng động mà đột ngột thăng tiến trong Tiên môn, nhận được khen ngợi từ khắp nơi.
Một lần Diệp Vong Quy từng căn cứ vào biểu hiện của Lộ Thính Cầm, rất tin rằng Lộ Thính Cầm chán ghét sơn môn và sư tổ, không muốn dạy dỗ đệ tử, mãi đến khi mâu thuẫn của Lộ Thính Cầm cùng Trọng Sương bị bóc trần, đổ máu, mới ý thức được bản thân mình thất trách.
Y làm đại sư huynh, ngoài sư phụ ra theo lý nên trở thành chỗ cho các sư đệ tin tưởng dựa vào.
Y làm Thủ tọa sư bá, trừ Thái Sơ phong, theo lý nên trông nom các đệ tử khác trong Huyền Thanh môn, đi sâu vào chiếu cố tâm lý mỗi một đệ tử, mà không phải đơn giản là giảng bài mỗi tháng hai lần.
Lộ Thính Cầm gửi gắm A Na cho y, Diệp Vong Quy mỗi ngày đuổi theo tiểu sư muội lông xù xù đọc sách, đuổi theo đuổi theo, đáy lòng luôn có một âm thanh hối hận: Nếu như năm đó giống như bây giờ, đuổi theo quan tâm Lộ Thính Cầm thì sao? Có thể sẽ sớm phát hiện chuyện Lộ Thính Cầm bị ma khí ăn mòn, có thể giúp đỡ chút gì không ——
Có thể khiến cho Lộ Thính Cầm bình thản đứng chung với sư tổ, có thể khiến hắn nói ra cái nhìn về việc dạy học với các đệ tử như hôm nay vậy.
“Thính Cầm, ra ngoài rồi chăm sóc bản thân cho tốt.
Có bất kỳ chuyện gì thì liên lạc với ta, không cần lo lắng chuyện của A Na.
Muội ấy khỏe, các đệ tử cũng khoẻ, ta sẽ coi chừng tốt.” Diệp Vong Quy trịnh trọng nói.
Y vừa dứt lời, giọng nói của Lệ Tam mơ hồ vang lên từ phía sau.
“Sư huynh, đệ, không giữ được.”
Lộ Thính Cầm nghe thấy giống như A Na đạp đạp chạy chậm một đường, giọng sữa phát ra từ xa đến gần: “Sớm một chút, về sớm một chút! Thính Cầm!”
A Na kêu xong, sau đó là một trận tiếng cọ xát.
Trên đại điện Thái Sơ phong, A Na lay truyền âm phù, để sát vào khuôn mặt bụ bẫm của mình, cọ cọ chóp mũi vào Truyền Âm phù, giống như cọ được ống tay áo của Lộ Thính Cầm.
“Bao giờ mới về ô,” nàng mềm mụp mà nói hứa hẹn với Lộ Thính Cầm, “A Na chờ ngươi.”
“Sẽ không lâu lắm.
Ngươi tìm một cái cây sắp rụng lá, chờ lá cây rụng hết, khi thời tiết chuyển lạnh, thì ta trở về.” Lộ Thính Cầm ôn thanh nói, “Ngươi chuẩn bị một chút, đến lúc đó đọc sách đã xem qua cho ta nghe.”
“Ying!” A Na nghe đến đọc sách, dường như là phản xạ có điều kiện biến trở về Nãi Quất.
Mấy ngày nay nhãi con quất bạch béo lên không ít, nó muốn chạy, nhưng luyến tiếc giọng nói của Lộ Thính Cầm, tiếp tục cọ Truyền Âm phù.
“Nghe lời.” Lộ Thính Cầm nói.
Diệp Vong Quy tiếp tục nói vài câu với Lộ Thính Cầm, A Na chờ ở một bên, cho đến khi linh lực của Huyền Thanh đạo nhân tan biến đi, Truyền Âm phù không còn sáng lên, mới lưu luyến không rời mà rời đi.
Nó đè trên truyền âm phù làm ổ thành một cục nhỏ, đầu vùi đến bụng, “Ying ying…”
Vô Lượng sơn.
Huyền Thanh đạo nhân thu hồi Ngự Linh tráo bao phủ cả tòa núi non, để gió xanh lại lưu động lần nữa, mây trắng như tơ như lũ một lần nữa chăm sóc mảnh đất này.
Thân Huyền Thanh đạo nhân ngồi xổm xuống sờ sờ một đóa hoa nhỏ màu tím mới nở, mỉm cười nói với Lộ Thính Cầm: “Hoàn cảnh đã trở lại quỹ đạo một lần nữa, không chừng một đoạn thời gian, yêu thú mới sẽ tiếp tục an gia tại đây.
Đi thôi, ta đưa các con một đoạn đường, đến thành Liên Châu ở Đông Hải trước.”
“Kê sư huynh thì sao?” Lộ Thính Cầm có điểm thấp thỏm.
Lo rằng sau khi Kê Hạc quay lại không thấy người, đuổi tới Đông Hải đánh một trận với Long tộc.
“Con hy vọng nó đi chờ con à?” Huyền Thanh đạo nhân hỏi.
“… Cái này thì không cần, sau khi huynh ấy hết bận đi giúp Diệp Thủ tọa là được.” Lộ Thính Cầm nói.
Trái tim treo cao của Trọng Sương nghe được câu trả lời của Lộ Thính Cầm nháy mắt rơi xuống đất.
Y nhìn thấy hành động của Long Giang Long Hải, nhỏ giọng uy hiếp: “Này, các ngươi đang làm gì hả?”
Hai con rồng màu xanh lá bạc đang xoay quanh, một con hướng lên trên, một con vòng đến trước mặt Lộ Thính Cầm.
Long Hải bay đến trên trời, âm thanh to lớn vang dội vang lên như sấm: “Đệ à, mỹ nhân cùng chúng ta về nhà, chúng ta đi lấy hạt châu.”
Long Giang duỗi dài hơn một chút, từ một con rồng bạc Thanh Long nhỏ nhắn biến thành kích cỡ không lớn không nhỏ, nổi trước mặt Lộ Thính Cầm thể hiện cảm giác tồn tại.
“Long Cung ở trong dòng chảy loạn của biển sâu, khách được mời cần phải cầm Tị Thủy châu từ Long tộc dẫn đường mới có thể đi vào.
Ta cùng ca ca đích thân đi nhận hạt châu, sau đó đến thành Liên Châu tìm các ngươi.”
Đồng tử màu xám nhạt của Long Giang ngóng nhìn Lộ Thính Cầm, nhìn một hồi, mê mê mẩn mẩn xán về phía trước, muốn thơm thơm.
Lộ Thính Cầm nói: “Cút.”
Long Giang gục đầu xuống, cùng Long Hải bay về phía chân trời.
Lúc sắp bay đi, động tác của hai huynh đệ nhất trí quay đầu lại, mắt lưu luyến nhìn mặt Lộ Thính Cầm, thân hình chợt lóe, theo quỹ đạo của gió cùng mây, biến mất ở chỗ sâu trong trời cao.
Trời xanh mây nhạt, chỉ còn lại Lộ Thính Cầm, Trọng Sương cùng Huyền Thanh đạo nhân ở cạnh nhau.
Tổng nhân số nhỏ hơn bằng ba, hơn nữa đều là người tương đối quen thuộc, cả người Lộ Thính Cầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Căng thẳng sau lưng hắn hơi thả lỏng, nhìn rừng cây như ẩn như hiện cuối con đường xương trắng, cảm thấy mình xã giao đã có tiến bộ.
Hắn muốn xin Huyền Thanh đạo nhân một chút thời gian, một mình tiến trong rừng đợi một lúc, ai cũng không gặp.
Huyền Thanh đạo nhân buồn cười mà nhìn qua Lộ Thính Cầm, nói với Trọng Sương: “Trọng Sương, không vui à?”
Trọng Sương hoảng loạn mà cúi đầu, “Bẩm sư tổ, đệ tử không có.”
Huyền Thanh đạo nhân nói: “Đôi mắt của con chẳng giấu được cái gì, nhưng như vậy cũng tốt, còn có thể đường hoàng hơn một chút, là thiếu niên mà, con nhìn xem ta cũng rất có dáng vẻ thiếu niên.”
Không, các người đều không phải thiếu niên theo ý nghĩa tiêu chuẩn.
Lộ Thính Cầm nhích nhích về sau, đứng ở nơi trống trải hơn hưởng thụ không khí một người.
Trọng Sương không nói lời nào.
Y không muốn trở nên thẳng thắn, bởi vì Lộ Thính Cầm thích vẻ kính cẩn giữ khoảng cách của y.
Coi như bây giờ Lộ Thính Cầm cho sư tổ sư bá phần nhu hòa, phần cho sư thúc mèo sữa trong Huyền Thanh môn, chịu phát một phần cho y, y cũng phải kinh sợ mà nhận, quý trọng mà cất đi.
Tay Huyền Thanh đạo nhân tay đặt trên vai Trọng Sương, nặn nặn.
“Trọng Sương, giữa sư tôn con và con phát sinh rất nhiều chuyện.
Ta hy vọng con nhớ rõ quá khứ, nhưng lại là cắt đứt giữa quá khứ và hiện tại.”
Cắt đứt quá khứ và hiện tại? Trọng Sương theo bản năng nhìn về phía Lộ Thính Cầm, nghĩ đến ngày đó ở trước sân Sơn Cư Lộ Thính Cầm nói không ai nợ ai.
Từ lúc đó, trong cơn bàng hoàng y nhận thấy được, càng xa mà cách đối đãi với Lộ Thính Cầm, thái độ của Lộ Thính Cầm càng bình thản tự nhiên hơn với y.
Thật giống như Lộ Thính Cầm cắt đứt quá khứ trở thành một con người hoàn toàn mới, giữa bọn họ cũng cần phải nhận thức lại một lần nữa.
“Sư tổ, đây là có ý gì?” Trọng Sương hoang mang nói.
“Ma khí tạo thành ảnh hưởng rất lớn đến sư tôn của con, nó của hiện tại và quá khứ vừa giống vừa khác.
Ta hy vọng con có thể nhìn thấy được nó của hiện tại.” Huyền Thanh đạo nhân quay đầu, nói với Lộ Thính Cầm càng đứng càng xa, mới lơ đãng chút đã ở nơi xa, cách bọn họ một khoảng, “Con cũng vậy, Thính Cầm.”
“Vâng.” Lộ Thính Cầm tùy ý gật đầu.
Huyền Thanh đạo nhân bí mật truyền âm cho Lộ Thính Cầm, dịu dàng mà nói: “Đến thành Liên Châu, trước tiên đem Long cốt của Trọng Sương cho ta xem một chút.
Ma khí trong thân thể của con không đơn giản như vậy, không thể nhiều động linh lực… Con bây giờ thế này, coi như bỏ mạng thì cũng chẳng sao, coi như muốn giúp đứa nhỏ Cầm Nhi kia hoàn thành nguyện vọng.”
Lộ Thính Cầm tránh ánh mắt của Huyền Thanh đạo nhân, không khác gì Trọng Sương, cố chấp mà cúi đầu không nói lời nào.
Huyền Thanh đạo nhân thương tiếc mà nhìn hắn, truyền âm: “Thính Cầm đồ nhi, nghe lời sư phụ, con để bản thân đè ép quá nhiều trói buộc, cần phải nghĩ đến bản thân.”.