[]孤勇: Cô dũng: Chỉ việc chiến đấu một mình, kiên trì và mạnh mẽ.
Sau khi xong việc, Lý Ninh Lệnh đứng dậy mặc quần áo.
Giang Văn Xảo vô cùng xấu hổ giận dữ, ôm chăn mền ngồi ở góc giường, ánh mắt oán độc nhìn hắn ta.
Lý Ninh Lệnh quay người liếc nhìn nàng ta một cái, chẳng qua là phong thái tầm thường, thậm chí còn có vẻ kém hơn các cô nương Tây Hạ.
Bản thân mình uống rượu vào, trong người nóng ran, không phân biệt chay mặn.
Có điều là một xử nữ, cảm thụ về nàng ta vẫn rất tốt đẹp, ít nhất thì nơi đó tốt hơn các cô nương nơi hoa bướm.
Hắn ta cúi người mang giày, cầm áo choàng bên cạnh rồi đứng dậy: “Với thân phận của ngươi, bây giờ chọn một con cháu công hầu cũng có thể, cứ nhất định phải là tiểu quan lại không có tiếng tăm đó à? Huống chi tên tiểu quan đó còn lấy thê tử rồi.
Nếu như là ở Tây Hạ chúng ta thì cũng không phải là việc lớn gì, quan văn của Trung Nguyên cổ hủ nhất, nói gì mà lễ nghĩa liêm sỉ.
Sứ thần mà hôm nay ta phái vào cung đã hồi bầm nói, Hoàng đế không đồng ý ngay, nói là phải hỏi ý của bách quan trên triều bàn bạc một chút, rõ ràng là từ chối.”
Giang Văn Xảo quay đầu sang chỗ khác không nói lời nào, khẽ cắn khóe miệng.
Lý Ninh Lệnh thấy nàng ta như thế thì cũng không tự chuốc nhục nhã, mở cửa đi ra ngoài.
Giang Văn Xảo gọi Trúc Nhi và Lâm Nhi múc nước cho nàng ta tắm rửa.
Nàng ta dùng sức chà làn da trên người mình, luôn cảm thấy tắm không sạch, dùng tay vỗ mạnh vào mặt nước, làm bắn lên vô số bọt nước.
Tấm thân trong sạch của nàng ta, đã vì nàng ta mà đổi lấy thân phận hiển hách, thật ra cũng không tính là chịu thiệt thòi.
Nhưng nàng ta cũng không còn nguyên vẹn nữa, từ nay về sau nàng ta còn có thể bị người ta khống chế.
Sỡ dĩ nàng ta đi đến bước này đều là nhờ mẹ con Chu Khởi La ban tặng!
Trúc Nhi ở bên ngoài bình phong nói: “Có người nhắn lời với Quận chúa, hẹn ngày mai đến Phong Lạc Lâu gặp mặt, liên quan đến Diệp đại nhân.”
Giang Văn Xảo lau nước mắt trên mặt: “Có biết là ai đưa lời nhắn đến không?”
“Không có nói, chỉ nói là nếu Quận chúa không đi thì chỉ sợ không có cách nào giải quyết thích đáng được chuyện của Diệp đại nhân.”
“Ta biết rồi.
Ngươi lui xuống đi.” Giang Văn Xảo cầm lấy khăn vải treo trên bình phong, choàng lên người mình.
Lại nói đến Tô Tòng Tu bên kia tạm biệt Hoàng đế rồi xuất cung, đứng ở bên cạnh Tả Dịch môn đợi một lúc, quả nhiên nhìn thấy xa giá của Tần Vương Triệu Tiêu từ trong cung đi ra, nội thị kéo hắn lên.
Triệu Tiêu nói: “Mẫu phi của bổn vương nhận được tin tức, vội vàng phái bổn vương đi thông báo với ngươi.
Bây giờ ngươi không sao, bổn vương cũng yên tâm.”
Tô Tòng Tu hành lễ: “Đa tạ nương nương và Tần Vương quan tâm, mặc dù Hoàng hậu nương nương nhắc đến hôn sự của Công chúa nhưng cũng không làm khó hạ thần.”
Triệu Tiêu xua tay áo: “Tòng Tu à, đến cùng ngươi vẫn ngây thơ.
Có biết phòng bếp của cung Khôn Ninh đã nấu chén canh, vào lúc chỉ chờ bưng lên cho ngươi thì phụ hoàng chạy tới.
Nếu không bây giờ ngươi không có cách nào đi ra an toàn được.”
Lúc này Tô Tòng Tu mới nhớ tới, khi đó ở cung Khôn Ninh, Hoàng hậu quả thật đã bảo phòng bếp nấu vài thứ, Thái tử cũng muốn cáo từ đi về.
Sau đó nữ quan đến bẩm báo, Hoàng thượng giá lâm, Hoàng hậu còn hơi thay đổi sắc mặt.
Chỉ có điều tuy hắn biết Hoàng hậu và Thái tử không phải là loại người lương thiện gì, nhưng Tần Vương nào phải thật lòng suy nghĩ cho hắn? Có dụng ý khác mà thôi.
“Nghe nói khi còn bé ngươi đã theo Thi phu nhân học vẽ? Bà ấy đối xử với ngươi có phần không giống với những người khác.” Triệu Tiêu vừa cười vừa nói.
Tô Tòng Tu không nghĩ tới Triệu Tiêu lại nhắc đến Thi Phẩm Như, lặng lẽ nói: “Mấy năm nay gia sư yên tĩnh đã quen, thỉnh thoảng thần đến Trúc Lý Quán thăm hỏi, thảo luận về vẽ tranh, cũng không thể nói là đặc biệt có phần coi trọng với thần.”
“À, là thế này.
Khi còn bé Thi phu nhân từng dạy bổn vương, sau khi lớn lên thì lại không thân thiết lắm.
Hôm nay đến chỗ Thái hậu thăm hỏi, Thái hậu còn nhắc đến bà ấy.” Triệu Tiêu cầm lò sưởi tay, cũng không hỏi lại mà nhìn sắc trời ngoài cửa sổ xe: “Chỗ đó của bổn vương mới có đầu bếp ở phía Tây tới, chi bằng Tòng Tu hồi phủ cùng bổn vương dùng bữa tối? Bổn vương có mấy bức tranh muốn mời ngươi giám định thưởng thức.”
Tô Tòng Tu vốn định từ chối, nhưng nhìn dáng vẻ Triệu Tiêu lại không giống như có chỗ để từ chối, cũng chỉ có thể đồng ý.
Bên trong phủ Tần Vương là cảnh ca múa thái bình, đầu bếp đã sớm nhận được lệnh, làm đồ ăn tây hoàn toàn, mùi hương lan tỏa.
Triệu Tiêu gọi Thẩm Oánh hầu hạ bên cạnh, lại để cho hai vũ cơ ngực to mông nở ngồi bên cạnh Tô Tòng Tu mời rượu, Tô Tòng Tu không cản được nên thuận thế uống mấy chén.
Sau khi cơm nước no nê, Triệu Tiêu kéo Tô Tòng Tu đến thư phòng.
Triệu Tiêu nhìn sắc trời, bảo Tô Tòng Tu đợi một lúc, bản thân mình thì đi đến kệ bát bảo, không biết đã đưa tay động đến chốt mở gì, hai cái giá sách lại tách ra hai bên, để lộ ra một mật đạo.
Triệu Tiêu cầm tay Tô Tòng Tu đi vào mật đạo.
Mật đạo được cây vuông vức thẳng tắp, trên vách tường hai bên đặt đuốc chiếu đường.
Tô Tòng Tu vốn rượu nóng lên não, giờ phút này đã tỉnh rượu hơn một nửa mới biết được Triệu Tiêu đâu phải muốn hắn xem tranh, là muốn hắn tới xem kịch.
Càng đi về phía trước thì càng nóng, địa thế từ thấp đến cao, phía trước hình như có suối nước nóng gì đó.
Triệu Tiêu quay đầu làm động tác im lặng với Tô Tòng Tu, xoay mở một cánh cửa lộ ra sân nham thạch, trên sân hình như khắc hình hoa lưu ly lớn, bên dưới mơ hồ có tiếng nước chảy truyền đến.
Triệu Tiêu kéo Tô Tòng Tu đến chỗ cánh hoa lưu ly nhìn xuống, bên dưới là một suối nước nóng lớn, bố trí xa hoa, trên mặt nước đặt một bồn hoa bằng đá có thể chứa được một người, hai người trần truồng lõa thể, đang hành sự trên bồn hoa.
Tô Tòng Tu giật mình, Triệu Tiêu ghé vào tai hắn nói: “Người bên dưới không nhìn thấy chúng ta được.”
Chỉ thấy nữ tử bị đặt bên dưới kia nghiêng đầu, trong miệng tràn ra âm thanh ngượng ngùng, mà nam tử đè trên người nàng ta có bắp thịt nơi mông eo rắn chắc, đang suồng sã rong ruổi, đầu thì chôn trước ngực nữ tử gặm cắn châu hoa.
“Biểu ca… A… Dục Nhi không được nữa… A…” Toàn thân nữ tử run rẩy, trong nháy mắt xụi lơ.
Nam tử kia lại va chạm mạnh mấy cái, phát ra tiếng gầm nhẹ, sau đó nghiêng người nằm bên cạnh nữ tử, duy trì động tác tiến vào.
Tô Tòng Tu vốn tránh né ánh mắt, không muốn nhìn đôi nam nữ này tằng tịu, lúc này mới thấy rõ nam tử chính là Thái tử Đông Cung, Triệu Tế.
“Ta không muốn ở phủ Quốc công thêm một ngày nào nữa, khi nào huynh mới đến cưới ta?” Nữ tử nhẹ giọng giận dỗi.
Triệu Tế vén mái tóc ẩm ướt của nàng ta ra: “Sau khi muội hòa ly, chờ tin đồn qua rồi, ta sẽ cưới muội.
Cái tượng gỗ Tôn gia này, ta chịu đủ rồi.”
Nữ tử khẽ cười, bàn tay sờ soạng xuống phía dưới, Triệu Tế ngửa đầu rên rỉ, lại là một trận điên long đảo phượng.
Triệu Tiêu kéo Tô Tòng Tu quay lại mật đạo, đóng cửa đá lại, tất cả tiếng vang bên kia đều không nghe thấy nữa.
Sắc mặt Tô Tòng Tu nghiêm nghị, hỏi: “Tần Vương điện hạ, mật đạo này là sao? Nữ tử vừa rồi ở cùng Thái tử là ai? Vì sao điện hạ lại muốn cho thần nhìn những thứ này?”
“Chỗ suối nước nóng đó vốn là sản nghiệp của Vương gia, là tằng ngoại tổ phụ của ta xây cho tằng ngoại tổ mẫu của ta, sau này nhiều lần đổi chủ lại quay về trong tay bổn vương.
Cho nên khi xây sửa phủ đệ thì có mật đạo này thông đến đó.
Ta cũng là trong lúc vô tình phát hiện ra Thái tử và con dâu trưởng của Tĩnh Quốc công có tư tình, bọn họ cũng không thường đến suối nước nóng này, hôm nay ta nhận được tin tức bèn mời ngươi cùng đến xem, cũng tiện để làm chứng.” Triệu Tiêu nói đến mức nhẹ nhõm, trên khuôn mặt lại có vẻ đắc ý.
Sắc mặt Tô Tòng Tu càng nghiêm nghị hơn.
Hắn luôn biết Thái tử không được sủng ái, nhưng lại không biết đức hạnh của Thái tử có thiếu sót, lại làm ra chuyện đồi phong bại tục như thế.
Nhưng dù sao Thái tử cũng là Thái tử, liên quan đến lợi ích vui buồn của Tô gia.
Triệu Tiêu kéo hắn đến xem, hắn đã không thể nào không để ý đến.
“Điện hạ định làm thế nào?” Tô Tòng Tu nghiêm túc hỏi.
“Vậy phải xem Tô đại nhân hy vọng ta làm thế nào rồi.”
Chuyện Trần Gia Trân, Lâm Huân vốn muốn giấu Khởi La.
Thế nhưng không biết là hạ nhân nào lắm miệng, vẫn để Khởi La biết được, nàng không để ý đến thân thể, nhất định phải đến Diệp gia thăm hỏi.
Hôm nay Lâm Huân không thể không đến Khu phủ làm việc, chỉ có thể để Thấu Mặc đi theo nàng.
Trong Khu phủ có một đống việc vặt vãnh, cả buổi cũng không xử lý hết được.
Vừa đến buổi trưa, Lâm Huân đã bàn giao công việc rồi gọi kiệu đi đến Phong Lạc Lâu.
Hắn gọi rượu rồi đợi người, vị trí ở gần cửa sổ, nhìn từng người đến người đi không sót gì cả.
Một lát sau, sát vách truyền đến tiếng đập cửa, nữ tử đội mũ trùm đầu đi tới, cởi mũ trùm đầu xuống thì chính là Giang Văn Xảo.
Giang Văn Xảo nhìn thấy nam tử trước mắt thì sửng sốt: “Ngươi là?”
Nam tử kia đứng lên, cúi người hành lễ: “Tiểu nhân Vu Khôn, là tổng quản của phủ Dũng Quan hầu, đặc biệt tới để đón Ngân Phiến Quận chúa.”
Giang Văn Xảo ngồi đối diện Vu Khôn, bật cười một tiếng: “Ta tưởng rằng Dũng Quan hầu sẽ tự mình đến gặp ta chứ, không nghĩ tới chỉ là một tổng quản hèn mọn.”
Vu Khôn đưa tay rót trà cho nàng ta, thấy nàng ta không uống thì tự mình uống trước một ngụm: “Hầu gia bận rộn công vụ, có việc gì thì đương nhiên sẽ do tiểu nhân làm thay.
Chắc hẳn Quận chúa đã biết rõ dụng ý của Hầu gia, không cần tiểu nhân lắm lời nữa.”
Giang Văn Xảo nói: “Hôm nay các ngươi tới tìm ta chắc là vì hôn sự của ta nhỉ? Thật ra cũng không có gì đáng nói, Hầu gia là người thông minh, nên biết rằng ta phí hết bao nhiêu công sức như vậy chính là vì gả cho Diệp Quý Thần mà thôi.”
Vu Khôn nở nụ cười, chậm rãi nói: “Diệp đại nhân đã có thê tử, người là Quận chúa Tây Hạ, bảo ngài ấy bỏ thê cưới người khác, nhất định sẽ bị quan văn trong triều chỉ trích, việc này chỉ sợ khó thành.
So với việc như vậy, sao người không tranh thủ lấy việc có lợi hơn? Người tốn sức chín trâu hai hổ, tự tiện trộm lấy thân phận của người khác, nhận được vị trí Quận chúa tôn quý này.
Gả cho Diệp đại nhân chẳng qua chỉ làm một nữ nhân trong nhà không có tiếng tăm gì, người cam lòng như vậy sao?”
Giang Văn Xảo cúi đầu, không nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt nàng ta: “Ta nghe không hiểu ngươi đang nói gì.”
“Quận chúa cũng là người thông minh, còn cần tiểu nhân nói rõ ràng ra như vậy sao? Ngọc bội đó có phải món đồ từ nhỏ của người hay không, phái một người đến quê hương của người điều tra là biết.
Hầu gia đã phái người điều tra tỳ nữ A Hương mất tích ở Diệp gia rồi.
Nàng ấy cũng là cô nhi, có một miếng ngọc bội mang theo bên mình từ nhỏ.
Người thấy ngọc bội trên người nàng ấy quý báu, biết thân thế nàng ấy không đơn giản nên trộm đi cho đồng hương Hồ Điệp ở Vũ Nhạc Phường nghe ngóng, bị A Hương phát hiện ra.
Còn cần tiểu nhân nói thêm gì nữa không?”
Sau khi Giang Văn Xảo nghe xong thì tay cứng đờ, giọng điệu hơi gấp: “Nếu đã như vậy, sao các ngươi không đi vạch trần ta? Còn nói chuyện này với ta làm gì!” Nói xong đã tím mặt đứng dậy muốn đi.
Vu Khôn vội vàng đứng dậy nói: “Quận chúa yên tâm chớ vội.
Vạch trần người đối với chúng ta mà nói không có bất kỳ lợi ích gì.
Chẳng lẽ người thật sự thích Diệp Quý Thần đến vậy? Chẳng qua là vì không chiếm được nên không cam lòng mà thôi.
Nếu như người đã là Quận chúa Tây Hạ, ở lại Trung Nguyên, lại gây thù chuốc oán rất nhiều.
Diệp Quý Thần thấp cổ bé họng, cũng không phải thật lòng thích người, không chừng còn vì chuyện của phu nhân mà hận người đấy, sao có thể bảo vệ người được? Chi bằng Quận chúa đi Tây Hạ, lại càng dễ hành động.
Vị trí trên vạn người đó cũng không phải không thể.
Liều mạng vô ích tranh giành một nam nhân hoàn toàn không yêu người, hay là trời cao đất rộng mặc cho người phát huy đều ở trong một ý nghĩ của người.”
Vu Khôn nói xong, cúi người hành lễ, thả một miệng bài ngọc trên bàn: “Nếu như người nghĩ kỹ rồi thì đưa cái này đến chỗ Nguyệt Tam Nương ở Vũ Nhạc Phường, nàng ấy sẽ tự biết làm sao.
Chẳng những Hầu gia có thể làm vẹn toàn thân thế của người không chút kẽ hở, còn có thể giúp đỡ người hoàn thành việc lớn ở Tây Hạ.”
Giang Văn Xảo do dự, vẫn đưa tay cầm miếng ngọc bội đó rồi xoay người rời đi.
Vu Khôn đi đến phòng bên cạnh phục mệnh: “Tiểu nhân không rõ, vì sao Hầu gia phải làm như vậy?”
Lâm Huân giơ chén trà, lạnh nhạt nói: “Mấy năm trước Vũ Liệt Hoàng đế thua dưới tay ta, trong lòng không cam, nhìn tình thế biên phòng trước mắt, chúng ta ắt phải cùng Tây Hạ đại chiến một trận.
Đến lúc đó, nếu như trong triều Tây Hạ có người truyền lại tin tức, đối với chúng ta có lợi mà vô hại.”
“Sao ngài biết Giang Văn Xảo sẽ nghe lời? Lại có thể đạt được sự tín nhiệm của hoàng thất Tây Hạ?”
“Ta cũng không thể đảm bảo nàng ta sẽ nghe lời, đương nhiên cũng sẽ không tin tưởng nàng ta hết được.
Chỉ là suy nghĩ của chúng ta về chuyện ngọc bội chẳng qua cũng đều là suy đoán, không có chứng cứ, hoàn toàn không thể làm gì nàng ta được.
Lựa chọn thế nào thì xem dã tâm và thủ đoạn của nàng ta.”
Những chuyện vòng vo này, Vu Khôn đương nhiên nghĩ mãi mà không rõ, nhưng trước mắt có thể khiến Giang Văn Xảo buông tay Diệp Quý Thần dễ như trở bàn tay, chỉ có thể nhử bằng lợi ích lớn hơn nữa.
Dù sao thân phận bây giờ của nàng ta cũng không còn là nữ nhi của nhà bình dân nữa, mà là quý nữ sẽ vào gia phả của hoàng thất Tây Hạ..