Khởi La tiễn Lục Vân Chiêu xuất phủ rồi tới tới thư phòng thỉnh an Quách Tùng Lâm.
Mạnh thị vừa hay cũng ở đó, nhắc tới chuyện về kinh. Khởi La ngồi xuống, nghe Mạnh thị hỏi thăm Quách Tùng Lâm, trong phủ còn cần thu xếp gì không. Quách Tùng Lâm tựa trên ghế xếp nhắm mắt hỏi: "Không cần chuẩn bị cái gì nữa. Lúc nào các con chuẩn bị về kinh?"
Mạnh thị cung kính trả lời: "Con dâu tới là muốn hỏi ý kiến phụ thân."
"Nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa rồi lên đường đi. Nơi này của ta là chốn thanh tịnh, mấy người các con ở đây cũng ồn ào khiến ta không yên lòng nổi." Quách Tùng Lâm nghiêm túc nói.
Mạnh thị hổ thẹn cúi đầu. Trên đường đi, Huệ Lan quả thật là thêm không ít phiền phức. Sau khi ở lại, còn mời đại phu, còn mua thuốc bổ nấu thuốc, ngày nào cũng loay hoay nhốn nháo. Lúc trước Quách Doãn Chi muốn cưới Chu Tuệ Lan, Quách Tùng Lâm không đồng ý. Nhưng Quách Doãn Chi kiên trì, Mạnh thị yêu thương con trai nên năn nỉ Quách Hiếu Nghiêm quyết mối hôn sự này. Nhưng Quách Tùng Lâm vẫn không thích tam tiểu thư phủ Quốc Công yểu điệu kia, làm gì có thứ nữ nào bị nuôi tới mức yếu ớt như thế?
Khởi La ở bên cạnh nói: "Cữu mẫu cũng không nỡ xa ông ngoại. Về sau trời nam đất bắc, muốn gặp mặt một lần nữa cũng chẳng còn dễ dàng."
Lúc trước Quách Tùng Lâm muốn chọn Dương Châu để dưỡng lão, Quách Hiếu Nghiêm và Quách Nhã Tâm khuyên hồi lâu, muốn ông dưỡng lão ở ngay trong kinh để có thể chăm sóc. Nếu như thực sự không thích thì tới Tây Kinh Lạc Dương cũng gần hơn chút. Nhưng Quách Tùng Lâm khăng khăng nói Dương Châu núi cao Hoàng đế xa, thế tục bình thường không quấy nhiễu ông, ông còn phải viết sách luận, cần yên tĩnh. Mấy người Quách Hiếu Nghiêm không lay chuyển ông nổi, cũng chỉ có thể thuận theo ông.
Mạnh thị xin được cáo lui trước, Khởi La bị Quách Tùng Lâm giữ lại hầu hạ bút mực. Ông cụ viết thư pháp, nét chữ có loại độ nặng và độ đậm bị phai theo thời gian, mỗi một nét đều rất khí phách. Vương triều trọng văn khinh võ, quan viên thông qua thi cử vào sĩ có rất nhiều đại nho học nhiều hiểu nhiều. Trong số trọng thần đương triều, kéo bất cứ một người nào ra cũng là người có thực lực văn chương nổi danh ngàn đời.
Khởi La vừa mài mực vừa nói: "Ông ngoại đuổi chúng con trở về là có ẩn tình gì vậy?"
Quách Tùng Lâm ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lại tiếp tục viết chữ: "Làm sao con biết?"
"Ở trong lòng Khởi La, ông ngoại như trái dừa Đam Nhĩ[], bên ngoài cứng rắn, bên trong mềm dẻo. Nếu trong lòng ông ngoại thật sự bỏ được chúng con thì giờ phút này viết "chỉ nguyện người trường cửu, ngàn dặm dưới trăng thâu []" để làm gì?"
[] Đam Nhĩ: tên quận thời Trung Quốc cổ.
[] Trích Thuỷ điệu ca đầu - Trung thu.
Quách Tùng Lâm không nhận ra mình viết cái gì, nhìn kỹ, cười nói: "Thật sự là nha đầu tinh quái! Các con còn chưa tới Dương Châu, Công chúa đã mời con tới hành cung, trông như trùng hợp lại như có người cố ý sắp đặt. Chuyện hỏa hoạn ở hành cung chỉ sợ cũng chẳng hề đơn giản. Tóm lại, các con nên về sớm đi, tránh cho chọc phải thị phi."
Khởi La biết rất nhiều chuyện có thể giấu giếm được những phụ nhân nội trạch như Quách Nhã Tâm, nhưng không giấu được người từng trải ngâm trong quan trường nhiều năm như Quách Tùng Lâm. Ông xuất thân bình dân, leo được lên chức quan lớn, sau đó ngồi vững trên vị trí ấy mấy chục năm chỉ dựa vào may mắn thôi thì không làm được. Qua mấy chuyện nhỏ nhặt là ông có thể thấy rõ liên hệ phía sau.
Lưu Phương bị giết, thật ra chỉ cần ngẫm lại một chút là có thể phát hiện ra manh mối. Chỉ là bây giờ bị hủy xác xóa dấu vết, không có chứng cứ mà thôi.
Hạ nhân ở bên ngoài bẩm báo: "Lão gia, mấy người Tứ điện hạ tới. Lúc này đang chờ trong sân."
Quách Tùng Lâm hơi nhíu mày, quay đầu nói với Khởi La: "Con về trước đi."
"Vâng." Khởi La lui ra khỏi thư phòng, về chỗ ở của mình. Bởi vì xa nhà mang ít nha hoàn theo, vừa rồi Ninh Khê lại đi cùng Quách Nhã Tâm, cho nên hiện tại nàng chỉ có một mình. Nhưng mà trong nhà của Quách Tùng Lâm chắc chắn an toàn.
Lúc đi ngang qua vườn hoa, nàng trông thấy Chu Huệ Lan ngồi một mình ngẩn người trong đình, Toái Châu chạy chậm đến, nói thầm bên tai Chu Huệ Lan.
Chu Huệ Lan bỗng nhiên đứng lên nói: "Hắn... tới thật ư?"
"Vâng. Nô tỳ thấy Thế tử và mấy người Tứ điện hạ cùng lão thái gia tới thư phòng."
Chu Huệ Lan cắn môi, buồn bã cười nói: "Gặp lại thì có thể thế nào? Ta đã gả cho người khác. Huống hồ, hắn cũng chưa từng muốn cưới ta."
Toái Châu nhìn dáng vẻ mất hồn của nàng, nói thầm: "Tiểu thư gả cho cô gia là quyết định quá qua loa. Rõ ràng chẳng phải thích, mà là bị cảm động, phu nhân cũng rất không bằng lòng nhưng ngài khăng khăng không nghe lời. Ngài xem cô gia nhà chúng ta, không có công danh, cũng chẳng có tài hoa hơn người, tướng mạo cũng chỉ trung bình... Thật sự quá uất ức cho ngài."
Chu Huệ Lan chỉ cúi đầu sờ lên bụng: "Việc đã đến nước này, nói những chuyện này có ích gì? Ta không gả cho người kia được thì gả cho ai chẳng như nhau? Hắn đối xử tốt với ta là được rồi."
"Chỉ sợ bây giờ tân hôn mới mẻ, ngày sau... ngài phải chịu uất ức." Toái Châu thì thầm.
Chu Tuệ Lan nói: "Thật sự có ngày đó cũng chỉ có thể trách mệnh ta không tốt, về sau dựa vào con trai là được. Vận mệnh nữ nhân phần lớn như vậy mà, gả cho nhà khác cũng chưa chắc tốt hơn bây giờ. Mẫn Quân gả cho Lục Hoàng tử, nhìn như vẻ vang, nhưng Lục Hoàng tử đối xử với nàng ta thế nào? Ta thỏa mãn rồi."
Khởi La thở dài trong lòng, chỉ sợ Chu Mẫn Quân là thê tử kiếp trước của Lục Vân Chiêu, kiếp này bởi vì nàng gả vào, nàng ta bất đắc dĩ chỉ có thể gả cho người khác. Lục Hoàng tử... Khởi La nhớ mang máng tình cảnh chẳng tốt lắm. Bên kia Toái Châu ghen tị còn nói: "Hừ, cũng chẳng phải không có người tốt số. Nô tỳ nghe nha hoàn hầu hạ nhị phu nhân nói, hôn sự của lục tiểu thư và Lục công tử cơ bản chắc chắn rồi, chỉ chờ cuối năm chính thức hứa hôn rồi bàn bạc chuyện sính lễ."
Chu Huệ Lan hâm mộ nói: "Từ nhỏ Lục Vân Chiêu đã rất tốt với Khởi La. Lúc trước muội ấy như thế cũng đã coi như bảo bối, khỏi phải nói bây giờ. Chỉ sợ ngậm trong miệng cũng sợ tan."
"Tại sao không nói là lục tiểu thư thủ đoạn cao chứ?" Toái Châu bĩu môi nói: "Trời sinh là hồ ly tinh giống nhị phu nhân."
Khởi La nắm chặt nắm đấm, vừa muốn ra ngoài quát lớn Toái Châu, bên kia bỗng nhiên có nam tử mặc cẩm y đi đến bên cạnh đình, còn ngây người nhìn Chu Huệ Lan, định tới gần. Chu Huệ Lan và Toái Châu đều rất sợ hãi, cùng nhau đứng dậy.
"Người đâu đến..." Toái Châu vừa muốn kêu lên thì nam tử đã nhanh hơn một bước, không biết vung phấn gì qua mà Toái Châu xụi lơ mềm nhũn trên mặt đất. Chu Huệ Lan kinh hãi lùi ra sau, nam tử đi tới bắt cổ tay nàng, kéo nàng vào trong nguc: "Không ngờ Quách phủ này còn có mỹ nhân như thế?"
"Ngươi là ai? Mau buông ta ra! Không buông ta gọi người đấy!"Chu Huệ Lan cả giận nói.
"Nàng gọi đi, gọi mọi người nhìn một đại cô nương như nàng ở trong nguc ta. Nàng còn cần thanh danh không?"
Chu Tuệ Lan nghiến răng: "Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng buông ra hả?"
"Cho ta hôn một cái nha." Nam nhân chẳng biết xấu hổ nói.
Dưới tình thế cấp bách Khởi La ném cục đá qua, vừa hay đập trúng đầu của nam tử. Nam tử quay lại, quát: "Ui da! Mẹ nó, cút ra đây cho ta! Có phải chán sống không!"
"Ngươi buông tỷ ấy ra!" Khởi La đi ra ngoài: "Tỷ ấy có thai, ngươi có gánh nổi trách nhiệm không!"
Nam tử nghe xong, vô thức buông tay ra, lúc nhìn thấy Khởi La thì hai mắt sáng lên. Hắn ta cười xấu xa đi tới: "Quách phủ này thật sự thần kỳ, sao cô nương nào cũng xinh đẹp vậy! Đại mỹ nhân, ngoan ngoãn tới chỗ gia, gia sẽ yêu thương nàng thật tốt!"
"Ngươi là ai? Vì sao lại ở trong nội trạch Quách phủ?" Khởi La nhíu mày hỏi.
"Ta là Thế tử Lăng Vương - Triệu Triết. Đừng nói nơi này là Quách phủ, cho dù là hoàng cung ta cũng ra vào thoải mái!" Triệu Triết nhìn chằm chằm Khởi La, nghĩ thầm phụ vương nói quả nhiên không sai, Quách phủ thật sự là nơi trù phú! Người phía sau hắn ta đã là mỹ nhân hiếm có, tiếc là gả cho người ta còn có thai rồi nên hắn ta lập tức chẳng còn hứng thú. Người đứng trước mặt này càng là sắc nước hương trời. Màu da nõn nà vô cùng mịn màng, tóc đen như áng mây bồng bềnh, phối hợp với ngũ quan xinh đẹp vô song, còn có khí chất cao quý trong trẻo, quả thật giống tiên nữ hạ phàm. Còn có vóc dáng lồi lõm lả lướt kia... Ánh mắt của hắn lưu luyến ở nguc Khởi La, gần như là thèm nhỏ nước dãi.
Khởi La ghét ánh mắt trn trụi như mình không mặc quần áo của hắn ta. Thế tử Lăng Vương quả thật chẳng phải người lương thiện gì! Nàng liên tục lùi về sau, nhìn thấy Triệu Triết từng bước áp sát, bèn quay đầu bỏ chạy.
Triệu Triết tất nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng, co chân đuổi theo. Khởi La dứt khoát lớn tiếng kêu lên: "Cứu mạng! Có thích khách!"
Triệu Triết nóng vội muốn bắt được nàng, cũng bất chấp hậu quả. Nghĩ tới hắn ta là Thế tử Lăng Vương cao quý, nghênh ngang ở Hoài Nam Nhị Lộ. Cho dù đây là Quách phủ, cô nương này là thiên kim Quách gia, hắn ta đã muốn thì có gì không được? Chưa từng có một nữ nhân nào dám phản kháng hắn ta, càng không có nữ nhân mà hắn ta không có được!
Phản ứng của hộ viện xem như nhanh nhạy, đã nhanh chóng chạy tới. Triệu Triết trách mắng người bao vây: "Đồ có mắt như mù, ta là Thế tử Lăng vương, các ngươi dám cản ta à? Còn không tránh ra!" Bọn hộ vệ nhìn nhau, có một người to gan nói: "Đây là nội trạch Quách phủ, xin Thế tử ra ngoài!"
"Ngươi ăn gan chó rồi!" Triệu Triết vung tay tát người kia một cái rồi đẩy mạnh bọn họ ra, đuổi theo Khởi La. Hôm nay hắn ta nhất định phải bắt nha đầu kia! Triệu Triết dồn Khởi La tới lan can bên hồ, đang muốn tiến tới thì một bóng người nhảy xuống từ trên trời, ngăn cản trước mặt hắn ta. Hắn ta không thể không dừng lại.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Người trước mắt hỏi.
"Biểu ca?" Khí thế của Triệu Triết lập tức yếu đi không ít.
Nếu nói trên đời này Triệu Triết sợ người nào thì cũng chỉ sợ hai người. Một là phụ vương của hắn ta, một người khác là biểu ca Lâm Huân của hắn ta. Người trước chèn ép hắn ta, người sau hắn ta đánh không lại, chỉ có thể ngoan ngoãn thừa nhận kinh sợ. Lâm Huân thấy Triệu Triết ở trong nhà xí lâu quá chưa trở về thì lập tức sinh nghi trong lòng, nhưng hắn không thể tùy tiện xông vào nội viện phủ đệ của người khác, mãi tới khi nghe thấy tiếng Khởi La kêu cứu. Dưới tình thế cấp bách, hắn cũng không lo được nhiều mà xông thẳng vào.
"Tốt nhất ngươi giải thích xem ngươi đang làm gì?" Lâm Huân lạnh lùng hỏi, tay giữ chặt bả vai Triệu Triết, Triệu Triết lập tức không thể động đậy.
"Nhẹ... Huynh nhẹ chút!" Chân Triệu Triết run lên, gần như sắp quỳ xuống đất: "Biểu ca, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói!"
Lâm Huân hơi nghiêng đầu nhìn sau lưng một chút: "Ngươi không sao chứ?"
Khởi La lắc đầu, còn đang thở mạnh. Nàng bệnh nặng mới khỏi, sắc mặt vốn tái nhợt, sau khi chạy hai má đỏ bừng, làm tăng thêm mấy phần xinh đẹp. Nàng tốn quá nhiều sức, cảm giác đầu nặng chân nhẹ, vô thức nắm lấy tay áo rũ xuống của Lâm Huân ở bên cạnh mới tạm thời đứng vững. Thậm chí nàng cũng không nhận ra đó là ống tay áo của hắn, chỉ bắt lấy rồi thả lỏng ra.
Cơ thể Lâm Huân cứng đờ, không hề cử động, tim lại như bị một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng bắt lấy, vừa nóng vừa nhột. Đúng lúc này các nha hoàn đều chạy tới, Ninh Khê vội vàng đỡ Khởi La, sốt ruột nói: "Tiểu thư, chuyện gì xảy ra vậy?"
"Không có gì. Thế tử Lăng Vương lạc đường, sau đó đùa với ta." Nàng nhìn Triệu Triết, nghiến răng nói: "Đúng không?" Nàng cố ý dàn xếp ổn thỏa, làm lớn chuyện cũng không tốt cho thanh danh nàng, nhìn đối phương chẳng biết có hiểu ý hay không.
Triệu Triết vốn còn muốn nói thêm hai câu, bàn tay giữ vai hắn ta hơi dùng sức, hắn ta nói như cầu xin tha thứ: "Đúng! Nàng nói đều đúng!"
Ninh Khê lườm Triệu Triết một cái rồi đỡ Khởi La về nghỉ ngơi. Hộ viện Quách phủ thì tiễn Lâm Huân và Triệu Triết xuất phủ. Triệu Triết vừa xoa vai mình vừa nghĩ tới chuyện Khởi La: "Ta vẫn cho rằng cô nương Giang Nam là đẹp nhất. Hôm nay gặp nàng mới biết, những người trước kia chỉ là son phấn dung tục. Biểu ca, ta không làm bừa, ta thật sự muốn cô nương kia."
Lâm Huân không nói lời nào, sắc mặt u ám. Hắn không cần nghĩ cũng biết vừa rồi xảy ra chuyện gì. Nếu không phải vì thân phận của Triệu Triết, chắc là hắn đã đánh cho Triệu Triết một trận. Nếu hôm nay hắn không đi cùng Triệu Lâm, hoặc là đuổi tới muộn một chút, Triệu Triết sẽ làm gì với nàng? Nghĩ tới đây, hắn nắm chặt nắm đấm tới nỗi vang lên tiếng lạch cạch.
Triệu Triết lại hoàn toàn không biết, vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, lúc lên xe ngựa vẫn còn nhắc tới Khởi La.
Triệu Lâm đã chờ một lúc ở trên xe, chẳng biết vì sao hai người chậm trễ như vậy, bèn nhìn Lâm Huân hỏi: "A Triết sao vậy? Vẻ mặt si mê này."
Triệu Triết cười hì hì hai tiếng: "Tứ điện hạ, vừa rồi ta bất cẩn xông vào nội trạch Quách gia gặp được hai cô nương như hoa như ngọc. Phong thuỷ Quách gia quả thật rất tốt."
"Nói như vậy là ngươi nhìn thấy hai biểu muội của ta rồi à?" Triệu Lâm cười nói: "Ngươi may mắn mới được thấy đấy, hai cô nương ấy ở trong kinh cũng là mỹ nhân số một số hai. Các nàng tiễn ông ngoại ta tới Dương Châu dưỡng lão, mấy ngày nữa phải về kinh rồi."
"Cái gì? Phải về kinh?" Triệu Triết lập tức ngồi thẳng, trong lòng gảy bàn tính: Không được, sao hắn ta có thể để nàng về kinh? Giành được người đẹp như thế, bày ở trong nhà cúng, cho dù chỉ nhìn cũng cảm thấy thoải mái.
Trên đường đi, Lâm Huân nói với Triệu Triết cái gì hắn ta cũng không nghe lọt tai. Chờ vào phủ Lăng Vương, Triệu Triết lập tức muốn đi tìm Lăng Vương. Lâm Huân nhanh tay giữ chặt hắn ta: "Ta nói chuyện với ngươi."
"Làm gì? Ta đây còn có chính sự phải làm mà!" Triệu Triết nóng vội, lại không chống lại được sức mạnh của Lâm Huân, đành để bị hắn kéo vào vườn hoa.
Giọng Lâm Huân chẳng có ý tốt: "Triệu Triết, đừng có ý với cô nương kia."
Triệu Triết nghe được ý ngoài lời của hắn: "Biểu ca, chẳng lẽ huynh cũng thích nàng à?"
Lâm Huân đi đến trước mặt Triệu Triết, một tay túm cổ áo hắn ta: "Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám động vào một sợi tóc của nàng thì ta không thể cam đoan mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Triệu Triết bị nét mặt của hắn hù dọa, vội vàng nói: "Được! Được! Được! Huynh đừng nóng giận, ta không động vào nàng, cam đoan không động!" Thấy rốt cục Lâm Huân cũng buông lỏng tay, Triệu Triết sửa lại cổ áo nói: "Huynh nói huynh cũng coi trọng nàng sớm thì cho ta mười lá gan, ta cũng không dám có ý nghĩa xấu."
Lâm Huân xoay người rời đi, Triệu Triết nắm quyền đấm đá ở sau lưng hắn để xả giận. Lòng hắn ta nghĩ, dù sao ngày mai ngươi về kinh, toàn bộ Hoài Nam đều là địa bàn của ông đây, ông đây muốn cưới cô nương kia thì nấu gạo sống thành cơm rồi ngươi có thể làm gì! Lâm Huân bỗng dừng bước, cũng chẳng quay đầu lại nói: "Nói với cữu phụ một tiếng là ta còn có việc, ngày mai tạm thời không đi."
"Hả? Cái gì?" Triệu Triết còn muốn truy hỏi, Lâm Huân đã rời đi. Tính toán của hắn ta thất bại, hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi. Ông trời ơi, sao người này khó chơi như vậy chứ!?