Bệnh Phú Quý

chương 42

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khởi La nghe thấy Lâm Huân cũng ở đây, thân thể cứng đờ. Tào Tình Tình quay đầu lại hỏi nàng: "Sao vậy?"

"Không có gì." Khởi La có chút muốn rút lui, dù sao nàng không muốn đụng phải người kia. Bởi vì mỗi lần đụng phải hắn luôn luôn không thể thản nhiên. Nhưng người cũng đã ở nơi này rồi, nàng không thể bỏ chạy lúc lâm trận? Không có khí phách.

Lúc này, Nguyệt Tam Nương từ bên trong đi ra ngoài, một bộ váy mỏng màu xanh, trên thêu lá sen và hoa sen. Trong tay cầm một cây quạt xếp bằng gỗ đàn hương tinh xảo, đuôi quạt có tua rua màu đỏ. Nàng dẫn bốn người vào cửa, nhỏ giọng nói: "Lát nữa ở trong phòng riêng nhé, tuyệt đối đừng chạy lung tung."

Khởi La và Tào Tình Tình liên tục gật đầu. Khởi La không phải lần đầu tiên tới, chỉ cúi đầu nhìn con đường dưới lòng bàn chân, kéo mũ xuống thấp. Tào Tình Tình thì tò mò nhìn chung quanh, còn cầm quạt xếp che trước nguc.

Lầu một là đại sảnh, ở giữa có một bông sen ngàn cánh khổng lồ. Nhụy ho là một sân khấu hình tròn, trên nóc là quả cầu hoa bảy màu làm từ hoa tươi, phối màu xinh đẹp, có bốn dải lụa đỏ kéo tới các góc ở lầu hai. Xung quanh sân khấu có rất nhiều chỗ ngồi và đã có khách ngồi lần lượt vào chỗ. Vũ nhạc phường là nơi biểu diễn ca múa theo giờ, ban đêm mới có biểu diễn lớn. Nhưng hôm nay nếu Thái tử bao trọn, chắc là diễn cái gì cũng phải nghe theo Thái tử sắp xếp hết.

Nguyệt Tam Nương đến đầu bậc thang, hai tên hộ vệ vươn tay ra, một trong đó nói: "Phòng riêng lầu hai đã được bao trọn rồi, chúng ta đang dọn dẹp, người không có phận sự không được vào."

Nguyệt Tam Nương bật cười, ngón tay vuốt v cổ áo người nói chuyện, giọng nói mềm mại đáng yêu: "Vị tiểu ca này, khuê phòng của nô gia cũng ở lầu hai, mấy người sau lưng đều là bạn bè của nô gia, ngay cả chúng ta ngài cũng ngăn cản ư?"

Mặt hộ vệ kia lập tức đỏ bừng, đôi mắt cụp xuống, vừa vặn nhìn thấy bộ nguc trắng nõn vô cùng sống động của Nguyệt Tam Nương, mặt lại như lửa đốt, nhắm mắt lại không nói chuyện nữa nên là vị hộ vệ bên cạnh nói: "Nếu là bạn bè của bà chủ Nguyệt thì mời lên. Chỉ là đừng đi lung tung, tránh quấy rầy Thái tử và các vị đại nhân."

Nguyệt Tam Nương chớp mắt cười một tiếng với hắn: "Vẫn là vị tiểu ca này hiểu chuyện, lát nữa nô gia đi tìm ngươi."

Hộ vệ kia lập tức nhìn thẳng, bên tai đỏ lên.

Tào Tình Tình nghẹn họng nhìn trân trối, không ngờ hoá ra Nguyệt Tam Nương còn có thủ đoạn như vậy, có lẽ nữ nhân nơi trăng gió đều có chút bản lĩnh đối phó nam nhân, cũng khó trách Tô Tòng Nghiễn không về nhà. Khởi La kéo nàng ấy lên lầu, nhỏ giọng nói: "Đừng nhìn lung tung!"

Đi đến nửa đường, trên bậc thang hình như có người đi xuống. Nguyệt Tam Nương tạm thời dừng lại, nghiêng người nhường đường. Khởi La ngẩng đầu, nhìn thấy một nữ tử áo đỏ, chải búi tóc trụy mã kế[], bên tóc mai cài trâm hoa cây đại hoàng, trên trán dán bông hoa cầu kỳ tôn lên một đôi mắt ướt át càng thêm mấy phần xinh đẹp. Thân hình của nàng ta quyến rũ, bên ngoài khoác váy lụa mỏng, bên trong hình như là vũ phục, có thể nhìn thấy bộ nguc căng tròn và hình dáng trang sức trên thắt lưng màu vàng.

[] 坠马髻 - Ảnh minh họa cuối chương.

"Cái người này, ngươi có thấy phiền không?" Nữ tử khoanh tay trước nguc, chỉ gật đầu với Nguyệt Tam Nương, không hề chú ý tới mấy người Khởi La rồi mất kiên nhẫn bước xuống bậc thang. Theo sau nàng ta là một công tử trẻ tuổi, kéo nhẹ góc áo của nàng ta nói: "Bảo bối, ta nói riêng hai câu với nàng được không?"

"Ta và ngươi có gì để nói? Ngươi thành thân rồi, chẳng lẽ còn muốn nạp ta làm bé, hầu hạ vị phu nhân kia của ngươi?" Nữ tử kéo ống tay áo trở về, lạnh lùng nói.

"Nàng ta là cái gì chứ? Nhan sắc bình thường thôi, chẳng qua xuất thân tốt, làm công việc quản gia và sinh con thôi, sao bằng bảo bối nàng được..." Nam tử muốn nhào tới, nữ tử nhẹ nhàng tránh né, xuống tới tầng một. Nam tử lập tức co chân đuổi theo.

Khởi La cảm thấy Tào Tình Tình bên cạnh run run, vội vàng nắm chặt tay của nàng, lắc đầu. Nữ tử kia chính là Thẩm Oánh, mà công tử quấn lấy nàng ta là Tô Tòng Nghiễn. Tào Tình Tình cắn môi, hốc mắt đỏ bừng, không ngờ vừa tới đã gặp phu quân nhiều ngày không thấy, lại nghe thấy mấy câu nói như vậy. Trong mắt hắn ta, nàng là một công cụ quản gia và sinh con? Ha ha, quá buồn cười.

Cổng đại sảnh ồn ào, đầu tiên là một đội cấm quân xếp hàng chạy vào, bày trận thế, sau đó là một vài cung nữ và nội thị lau chỗ ngồi, xếp đệm lụa tơ vàng lên chỗ ngồi bên trên. Nguyệt Tam Nương biết nhân vật lớn sắp tới rồi nên vội vàng giục Khởi La mau lên tầng.

Chờ đi đến trước cửa phòng Nguyệt Tam Nương, Khởi La lén nhìn thoáng qua dưới tầng, Lâm Huân bất ngờ đứng ở trong đám người. Hắn mặc áo choàng màu xanh, chân đeo giày đen hoa văn hình mây thêu bằng chỉ bạc, gương mặt góc cạnh cương nghị. Nếu chỉ bàn tướng mạo, hắn tuyệt đối không tính là tốp đầu trong đám người. Nhưng bàn khí chất và khí thế, xung quanh không có người nào có thể bằng hắn.

Có đôi khi Khởi La nghĩ, nói hắn là con của rồng, chỉ sợ cũng không có người nào không tin?

Nguyệt Tam Nương đẩy các nàng vào một gian phòng, dặn dò vài câu rồi mới đóng cửa lại rời đi.

Tào Tình Tình cúi thấp đầu không nói lời nào, lau nước mắt, Thúy Bình đứng ở cạnh nàng khuyên nhủ: "Phu nhân không bằng nghĩ thoáng chút, nói thế nào ngày sau ngài còn có tiểu công tử có thể dựa vào. Hơn nữa lão gia cũng sẽ không để công tử nạp nữ nhân như vậy vào cửa."

Tào Tình Tình thê thảm cười nói: "Tâm không có ở đây, muốn cái xác rỗng làm gì? Vậy mà hắn ta cũng chẳng nhận ra ta, một lòng một dạ nhào lên người nữ nhân kia... Khởi La, chúng ta nên về thôi!"

"Tào tỷ tỷ!" Khởi La vội vàng nói: "Hiện tại bên dưới đang nhiều người phức tạp, chúng ta không thể tùy tiện hành động. Tỷ quên mình đã đồng ý với ta và Tam Nương cái gì sao? Không nên quá xúc động, tất cả nghe theo lời chúng ta."

"Được, nghe muội." Tào Tình Tình cúi thấp đầu nói.

Ngồi một lúc, bụng Tào Tình Tình bỗng nhiên không dễ chịu, tìm một vòng trong phòng cũng không tìm được thứ có thể xài.

"Không được, ta nhịn không nổi! Ta phải xuống đại sảnh tầng một giải quyết." Tào Tình Tình ôm bụng đi mở cửa, Khởi La vội vàng để Thúy Bình và Mộ Vũ theo sau chăm sóc. Vốn tưởng rằng chỉ mất một lúc, nào ngờ chờ mãi cũng chẳng thấy Tào Tình Tình trở về. Khởi La nghĩ thầm, không phải là gặp chuyện gì rồi chứ?

Trong nội tâm nàng sốt ruột, đứng ngồi không yên. Người là nàng dẫn đi, ngộ nhỡ có gì xảy ra, về nhà cũng không thể ăn nói. Nhưng mà Nguyệt Tam Nương cũng mãi chưa trở lại, tình hình bên ngoài thế nào nàng cũng không biết, đành phải mở cửa ra ngoài tìm người.

Bên dưới là đại sảnh biểu diễn ca múa, không còn chỗ ngồi. Trên hành lang tầng hai có rất nhiều cấm quân, không có người đang đi lại, rất yên tĩnh. Khởi La khom lưng ngồi xổm dưới lan can, từ khe hở lan can hoa văn chạm rỗng, lén nhìn phía tầng một, muốn tìm bóng dáng Tào Tình Tình. Bỗng nhiên, ca vũ chào cảm ơn khán giả, một giọng nói nho nhã vang lên: "Đi lên tầng kiểm tra một chút, tiếp theo chúng ta về phòng uống rượu."

"Rõ!" Sau đó truyền tới tiếng bước chân dồn dập như có một nhóm người lên tầng.

Khởi La thầm nghĩ hỏng rồi, xoy người muốn trở về phòng, lại nhìn thấy hai tên cấm quân chặn ở trước mặt và đang cúi đầu nhìn nàng. Nàng ngơ ngẩn, vô thức dựa lưng vào lan can, nở nụ cười.

"Ngươi là ai? Sao lại lên đây?" Cấm quân ép hỏi. Bọn họ chưa từng thấy thiếu niên xinh đẹp như vậy, nhất là khi hắn cười, thật sự lóa mắt. Nghe nói trong kinh có quý nhân nuôi mấy thiếu niên xinh đẹp để chơi đùa, có phải... Bọn họ phụng mệnh chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Thái tử và các vị đại nhân, không dám sơ suất.

"Ta là... bạn bà chủ Nguyệt. Ta không phải người xấu."

Cấm quân nghi ngờ nhìn nàng: "Vì lý do an toàn, nói thế nào ngươi cũng phải cùng chúng ta xuống gặp Mã Thống lĩnh để xác nhận thân phận."

Mã Thống lĩnh? Trong cấm quân có một Thống lĩnh họ Mã, Khởi La cũng biết một người tên Mã Hiến. Nhưng mà Mã Hiến từng gặp nàng rồi! Nếu bị hắn biết nàng tới chỗ này, rồi truyền tới chỗ Quách Nhã Tâm... Không được, nàng lập tức giãy giụa.

"Bên kia thế nào vậy?" Đầu bậc thang truyền tới một tiếng nói trầm thấp.

Lâm Huân chậm rãi đi tới, nhìn thấy hai cấm quân đứng trước mặt Khởi La đang muốn động thủ thì ánh mắt bỗng nhiên sa sầm. Nha đầu này điên rồi à? Với khuôn mặt ấy mà dám đi lung tung không kiêng dè gì như vậy?!

"Khởi bẩm Hầu gia, người này ở đây lén lút, dáng vẻ khả nghi, ti chức đang định kéo hắn xuống kiểm tra thân phận."Cấm quân ôm quyền bẩm báo.

Lâm Huân kéo Khởi La tới, giơ tay bảo vệ ở sau lưng: "Đây là người của ta, các ngươi không cần tra xét, xem như không nhìn thấy."

"Thuộc hạ không biết là người của Hầu gia, xin Hầu gia tha tội." Cấm quân vội vàng hành lễ, không dám nhiều lời, thức thời lui ra.

Lâm Huân kéo Khởi La vào góc khuất, vừa muốn trách nàng thì sau lưng có người kêu lên: "Hầu gia ở bên đó làm gì vậy? Không phải nói đi lên uống rượu sao?"

Lâm Huân vội kéo Khởi La vào trong nguc, dùng áo choàng che khuất. Bởi vì vóc người hắn cao lớn, áo choàng cũng được may rất rộng, Khởi La trốn ở bên trong, bên ngoài nhìn không thấy. Nàng dán vào nguc hắn, nàng ngửa đầu lên là có thể chạm phải cái cằm nghiêm nghị của hắn, trong mũi toàn mùi của hắn, tình cảm lạ lẫm mà quen thuộc xuất hiện, nhịp tim nhất thời rối loạn.

Hình như có mấy người đi tới, dừng lại ở bên cạnh bọn họ.

Mấy người này trông thấy Lâm Huân như vậy thì biết hắn giấu người trong nguc, chế nhạo nói: "Chẳng lẽ Hầu gia giấu mỹ nhân nào à, muốn lén hưởng thụ một mình sao?" Có người tò mò muốn qua xem, Lâm Huân dứt khoát quay lưng đi: "Vương công tử đi trước đi, lát nữa ta tới."

"Là bảo bối của Hầu gia à, chẳng cho người khác nhìn?" Người kia hậm hực nói.

Người còn lại cười ngượng ngùng, có một giọng nói rất nhẹ nhàng: "Nếu Hầu gia nói như vậy rồi, chúng ta đừng quấy rầy hắn, đi trước đi."

"Nghe lời Tô đại nhân vậy. Vậy Hầu gia phải mau mau lên nhé!" Vị Vương công tử cũng không dám dây dưa thêm, đi cùng người bên cạnh.

Chờ bọn họ đi xa một chút, Lâm Huân vác Khởi La lên rồi phá cửa một căn phòng gần đó. Để nàng xuống đất xong, quay người khóa cửa lại. Không khí trong phòng như ngừng lại, may mắn không có người ở đây. Hắn nhíu mày quay đầu, thấy mặt của nàng cúi thấp, đỏ bừng như bông hoa thược dược, quyến rũ động lòng người.

Hiện tại Khởi La muốn tìm một cái lo chui vào. Vừa rồi hắn ôm nàng, nàng kinh hãi, hai tay chống lên vai hắn, nguc suýt nữa chạm vào mặt hắn... Vừa rồi hắn không để ý sao? Tuy nàng chưa lớn lắm nhưng pht dục tốt hơn cùng trang lứa rất nhiều, từ ngoài nhìn vào đã rất đầy đặn.

Lâm Huân quả thật là không chú ý, chỉ là sợ người khác pht hiện ra nàng. Trong kinh có rất nhiều những thiếu gia ăn chơi thích nữ nhân xinh đẹp. Ở nơi này, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn. Rốt cuộc Nguyệt Tam Nương đang làm cái gì? Sao có thể để nàng tới chỗ này nhiều lần? Hắn nắm chặt nắm đấm, kìm nén lửa giận, tiến lên tóm tay Khởi La kéo nàng tới bên cạnh bàn.

Trên mặt bàn có nghiên mực, hắn dùng ngón tay chấm mực rồi xo vào lòng bàn tay, muốn bôi lên mặt Khởi La. Khởi La vô thức tránh né, lại bị hắn giữ mặt bằng hai tay, xo nhẹ. Làn da của nàng rất mềm, hắn không dám mạnh tay, chỉ cảm thấy cảm xúc như một miếng đậu, chạm vào là sẽ nát.

Khởi La ngước mắt nhìn hắn. Hắn rất cao, nàng chỉ tới nguc của hắn, hai con mắt sâu thẳm đang nhìn gương mặt của nàng chăm chú. Lòng bàn tay của hắn rất ấm áp, khớp ngón tay toàn là vết chai vừa dày vừa cứng, nhưng hắn xo rất cẩn thận, không hề làm đau nàng.

Nàng biết không nên thân mật với nam nhân này như thế, nhưng nàng mải mê nhìn lông mày khí khái của hắn, mũi thẳng tắp, hai bờ môi không tính là dày, tất cả từng quen thuộc bây giờ lại xa lạ. Vừa rồi hắn bảo vệ nàng giống như kiếp trước vậy. Mỗi khi nàng gặp phiền toái, hắn sẽ lẳng lặng tới giải vây. Dùng sự dịu dàng ấy nuốt chửng lòng của nàng. Nhưng hắn cầm lòng của nàng đi rồi ném mạnh nó xuống đất.

Nàng đã từng rất đau đớn.

"Vì sao?" Nàng không khỏi hỏi. Vì sao rõ ràng không thích nàng, lại nhiều lần bảo vệ nàng. Nàng không muốn như vậy!

Lâm Huân dừng lại động tác, không hiểu nhìn nàng: "Cái gì?"

Đời này, nàng chắc chắn không thể phạm lại sai lầm ấy! Khởi La hất tay của hắn ra, lui về sau hai bước: "Lâm Huân, ngài cách xa ta một chút!" Nàng khàn cả giọng kêu lên rồi quay người muốn chạy ra mở cửa.

Lâm Huân tiến lên, ôm lấy eo của nàng kéo nàng vào nguc. Nàng giãy giụa, hắn lại siết cánh tay ôm càng chặt hơn, hạ giọng hỏi: "Nói cho ta biết vì sao hận ta như vậy?"

"Ngài thả ta ra!" Khởi La đẩy hắn, đánh hắn, hắn lại như tường đồng vách sắt, không dao động chút nào. Hắn chưa từng nếm thử bị một nữ nhân đánh, nhưng khi nàng đánh hắn, hắn lại không hề tức giận.

Khởi La đánh mệt rồi, trán tựa trong nguc của hắn, nức nở nói: "Vì sao... vì sao... phải đối xử với ta như vậy..."

Ta, từng hèn mọn bất chấp yêu ngài.

Nước mắt của nàng nhỏ lên cánh tay của hắn, hắn như bị bỏng, trái tim như bị quất đau, không nhịn nổi nâng cằm của nàng lên, cúi đầu hôn nàng. Khởi La kinh ngạc, giơ tay đẩy hắn, hắn lại giữ sau gáy nàng rồi hôn sâu hơn.

Nha đầu này, chẳng hiểu sao khiến hắn đau lòng. Hắn như có món nợ khó nói với nàng. Bất kể nàng có phải Tiểu Bạch hay không, bất kể nàng có hận hắn không, vì sao hận hắn... người này, hắn chắc chắn phải có được, cũng không buông tay.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio