Bệnh Sủng

chương 136

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiểu Thố ở lại nhà Cừu Tần, ông bà ngoại cũng dẫn theo Giản Đình tới, hầu như là mỗi ngày Giản Tình hoặc Tần Ca sẽ dẫn Tần Nguyệt Thăng tới đây thăm Tiểu Thố, nói chuyện với cô, Tiểu Hùng và Đỗ Chân cũng sẽ qua đây hằng ngày, chỉ là điều khiến cô thấy lạ đó là không một ai nhắc ba chữ Giản Chính Dương trước mặt cô cả, khiến cô thở phào một hơi nhưng cũng cảm thấy hơi hụt hẫng.

Nháy mắt một tuần đã trôi qua, dưới sự giám sát của Đại Tây và ông bà ngoại thì cô đã tăng lên hai cân, đây là một chuyện tốt, cả nhà Cừu gia thấy rất vui.

Tuy mọi người đều thể hiện ra là rất vui nhưng cô vẫn thấy là dường như mọi người đã thỏa thuận gì đó mà có liên quan tới cô nhưng cô lại không biết vậy.

Điều duy nhất cô thể an ủi cô đó là điệu bộ của Giản Tình không có lo lắng gì, cô có thể đáon được từ ánh mắt của bà là Giản Chính Dương không sao, với lại, nếu anh bị sao thì Giản Tình sẽ không bình thản mà tới thăm mình được.

Trải qua một tuần nghỉ dưỡng, cô đã thấy an tâm và nhẹ nhõm hơn rất nhiều, hôm nay, Tiểu Hùng ưỡn bụng nói chuyện với cô trong phòng, nhìn cái bụng to tướng của Tiểu Hùng, cô lại thấy mỗi ngày cô cũng ưỡn cái bụng to kềnh này cũng không dễ dàng gì.

“Tiểu Hùng, bây giờ bụng cậu to như vậy, đừng ngày nào cũng chạy tới đây nữa, mình không sao cả đâu.”

Tiểu Hùng biết Tiểu Thố cũng rất thông minh, tuy có lúc hơi lú nhưng mỗi khi vào lúc mấu chốt thì rất nhạy bén, một tuần nay chắc cô ấy đã cảm nhận được điều gì đó.

Đỗ Chân đã dùng một tuần này để có được tin tức mà anh muốn, bây giờ thì cần nói với Tiểu Thố là không có gì cả, vì thế nên Tiểu Hùng nhìn Tiểu Thố:

“Tiểu Thố, có phải cậu đã cảm nhận được gì đó phải không?”

Tiểu Thố gật đầu: “Mình thấy mọi người đang giấu giếm cái gì rồi.”

“Cậu rất nhạy cảm.” Tiểu Hùng gật đầu: “Tiểu Thố, cậu tin chúng mình không?”

“Đương nhiên.”

“Vậy thì, không cần nghi ngờ đâu, không cần đề phòng gì cả, nói với chúng mình biết bí mật của cậu, được không?” Tiểu Hùng kéo lấy tay Tiểu Thố:”Coi như là báo đáp đi, mình cũng sẽ nói cho cậu biết một vài bí mật của mình, thế nào?”

Không đợi Tiểu Thố mở lời, Tiểu Hùng đã nói ra quá trình mình và Đỗ Chân quen biết nhau, Tiểu Thố mới biết, hóa ra lúc đầu Tiểu Hùng và Đỗ Chân quen nhau là do duyên phận giữa bác sĩ và bệnh nhân.

Đến hiện tại mới biết, hóa ra Tiểu Hùng đã từng phải khám bác sĩ tâm lý tới mấy lần, Tiểu Hùng lấy kinh nghiệm của mình để nói cho Tiểu Thố biết, bệnh tâm lý không mất mặt, khám bác sĩ cũng vậy, để cho Tiểu Thố sẽ dễ dàng tiếp thu về mặt tâm lý.

Thực tế, một tuần nay, Đỗ Chân và Tiểu Hùng ngày nào cũng tới nói chuyện với cô, như là đã giúp cô trị liệu trong tiềm thức rồi, phải nói là một tuần nay, cô ăn rất ngon miệng, giấc ngr cũng đã có chuyển biến, đó chính là kết quả trị liệu tốt, nhưng mà để Tiểu Thố không thấy phản cảm thì họ không nõi rõ ràng là tôi đang giúp cô trị liệu tâm lsy dấy, cô phải phối hợp với tôi các kiểu.

Bản thân Tiểu Hùng đã trải qua đúng thực là đã đánh tan những mâu thuẫn tâm lý của mình trong lúc Tiểu Thố không để ý đã được bác sĩ tâm lý nhìn thấu, với lại xuất phát từ sự tin tưởng bạn bè nên cô cũng không thấy rào cản nào.

Mà Tiểu Thố trải qua một tuần, chủ động hỏi chuyện này thì có thể chứng minh trong lòng cô đã chuẩn bị tiếp thu trị liệu của bác sĩ tâm lý rồi.

Sau một hồi nói chuyện thành thật với Tiểu Hùng, Đỗ Chân xuất hiện trước mặt Tiểu Thố, Tiểu Hùng rời đi, nhìn Tiểu Thố một cách ấm áp, bảo Tiểu Thố ngồi trên ghế tựa, nhìn cô:

“Hôm nay sức khỏe cô thế nào?”

“Ổn.”

“Tinh thần thì sao?”

“Cũng thấy tốt.”

Đỗ Chân nói mấy chuyện không quan trọng với Tiểu Thố trước, sau đó mới từ từ bắt đầu vào chuyện, đối với câu hỏi của Đỗ Chân, Tiểu Thố rất cố gắng phối hợp, nhưng khi nói tới vấn đề giữa cô và Giản CHính Dương quá một tý là khiến cô thấyphản cảm, Tiểu Thố sẽ giữ lại, vì cô cảm thấy mấy chuyện như vậy thì khó nói lắm, trong tiềm thức cô không muốn để ai khác biết cả.

Đỗ Chân cảm thấy Tiểu Thố đang giữ lại điều gì đó, nhưng mà chắc là do trải qua một tuần này cộng thêm cuộc nói chuyệnlần trước nữa nên cũng đã hiểu kha khá rồi, nên anh không ép hỏi cô nữa, trong lòng cũng đã có dự định khác.

Trong cuộc nói chuyện lần này, kéo dài khoảng tiếng, sau khi thấy mình và Đõ Chân bất tri bất giác mà nói chuyện cả tiếng đồng hồ, cô cũng hơi kinh ngạc, nhìn Đỗ Chân.

“Một tiếng nói chuyệnmà toàn là tôi nói, đây chính là năng lực của một bác sĩ tâm lý như anh à?”

Đỗ Chân cười: “Yên tâm, tôi không lấy tiền đâu, nên tôi hy vọng cô coi tôi là một người bạn, tôi sẽ lắng nghe những vấn đề khó xử của cô, thay cô giải quyết những nút thắt đó, chỉ cần với tư cách là một người bạn giúp đỡ thường ngày thôi.”

Tiểu Thố cười, nhìn Đỗ Chân: “Vậy không phải tôi lời rồi sao?”

Tuy cô chưa từng khám bác sĩ tâm lý nhưng theo những gì Giản Tình nói thì cô có thể biết được, khám bác sĩ tâm lý rất đắt đỏ, đặc biệt là mấy bác sĩ giỏi như Đỗ Chân thì giá lại càng không rẻ, nếu cứ ngồi với mình hai ba tiếng như vậy thì mất khối tiền còn gì?

Không lấy tiền làm cô rất cảm động, chắc là do Tiểu Hùng nữa, vì chuyện của mình và Giản Chính Dương, Đỗ Chân lấy danh nghĩa bạn bè giúp đỡ, lại còn Tiểu Hùng bụng đã rất to mà cũng tới đây với cô.

Thực ra đối với những vấn đề liên quan tới Giản Chính Dương, cô nói những chuyện lớn có nhỏ có phức tạp có mà đơn Giản cũng có, chỉ có điều sau khi cô từ chối chuyện vợ chồng với Giản Chính Dương thì cô sinh ra tâm lý phản kháng mà thôi, ngày nào đó anh sẵn sàng thay đổi cái tật xấu này của anh thì nhanh thôi, Tiểu Thố cũng sẽ ổn định lại, mà một khi mà cô không sao nữa thì anh cũng sẽ không sao, hai người nói cho cùng thì cũng đã ràng buộc nhau, không ai tách rời ai được.

Sau khi nói chuyện với Tiểu Thố xong, Đỗ Chân và Tiểu Hùng không về nhà, mà là đi tới thăm nhà họ Giản, Đỗ Chân đi lên tầng , Tiểu Hùng thì có bà ngoại Giản tiếp, bụng lớn mà, khẩu vị của hai người cũng tương đối tốt đấy.

Trong Giản phòng ở tầng , Giản Chính Dương king ngạc nhìn Đỗ Chân: “Cậu nói xem, chuyện này là do lúc đầu là tôi từ chối chuyện vợ chồng à?”

Thực ra chuyện chăn gối thì rất là bình thường với các cặp vợ chồng nhưng Giản Chính Dương lại hơi mấu thuẫn, vì Tiểu Thố nói chuyện đó thì ý là giữa họ có vấn đề, nhưng Giản Chính Dương ljai chống đối như vậy cho nên từ chối chuyện chăm gối với Tiểu Thố nhiều lần sẽ có một vài vấn đề được tích tụ lại thành vấn đề lớn, thế là chuyện nhỏ hóa to, đến khi không chịu được nữa Tiểu Thố sẽ bộc phát, cảm xúc của hai người sẽ lâm vào thế không mấy lạc quan.

Chuyện chăn gối lại trở thành vấn đề như này khiến cho Giản Chính Dương không thể chấp nhận, nhưng mà một tuần đã qua, anh cũng thật là tin phục Đỗ Chân, nên anh áp chế sự mâu thuẫn trong lòng, nghiêm túc lắng nghe Đỗ Chân chia sẻ, những điều này có thể sẽ có ích cho cuộc sống thân mật của hai người sau này, vì vậy anh lắng nghe thật kĩ càng.

“Chính Dương, Tiểu Thố, cô ấy gặp một vài vấn đề về tâm lý, ý tôi là gì, chắc anh cũng rõ.”

Trước đây sợ làm Giản Chính Dương kích động, Cừu Tần không nói cho Giản Chính Dương biết tình hình thật sự của Tiểu Thố, theo như anh quan sát, Tiểu Thố đang gặp áp lực, đã tạo nên bệnh về tâm lý, nhưng vẫn ở trạng thái nhẹ, chỉ cần trao đổi nhiều hơn thì sẽ khỏi nhanh thôi, bây giờ Tiểu Thố sẵn sàng trao đổi với anh, cảm xúc cũng đã ổn định, thì là một tin tốt, Đỗ Chân cảm thấy hiện tại có thể nói cho Giản Chính Dương biết tin này.

Qủa nhiên, Giản Chính Dương nghe xong, lập tức kinh ngạc đứng dậy: “Cậu nói gì cơ?”

“Tôi nói là, vì Tiểu Thố không thỏa mãn trong chuyện kia với anh trong thời Giản dài nên tích tụ lại những thứ không vui lại trong lòng, dần dần trở thành một vấn đề lớn, bây giờ cô ấy cũng đang chấp nhận cách trị liệu của tôi.” Cừu Tần nhìn Giản Chính Dương nói từng câu từng chữ.

“Chính Dương, cậu muốn Tiểu Thố khỏi không, nếu muốn thì cậu phải khống chế mình.”

Vấn đề tâm lý, tâm lý xuất hiện vấn đề…

Tay chân anh lạnh băng, nghĩ tới bóng dáng gầy gò của cô, anh nghe theo lời khuyên của Cừu Tần, để không làm phiền cô, anh đã không liên llạc với cô một tuần rồi, nhưng trời mới biết tối nào anh cũng mất ngủ, không có cô trong lòng mình anh không thể ngủ yên giấc, nghĩ cô sắp phát bệnh, chỉ có thể ôm gối, quần áo của cô để mà ngửi mùi hương còn lưu lại, nhớ tới lúc cô trong lòng mình, sau đó mới cố gắng chợp mắt nghỉ ngơi.

Là do anh hại cô sao?

Vì nghĩ như vậy nên tay Giản Chính Dương bắt đầu run rẩy…

Đối với vấn đề của người bệnh, cũng không hẳn là cứ chịu đựng và an ủi, thỉnh thoảng kích động cũng rất hữu dụng hơn bất cứ phương pháp nào. Đối với Giản Chính Dương, dùng Tiểu Thố để kích thích cậu ta thì sẽ tốt hơn là cho cậu ta uống thuốc.

Giản Chính Dương “nghĩ lung tung”, đến khi Đỗ Chân cảm thấy độ nóng đã đủ rồi mới nói: “Cậu ngồi xuống đã, vấn đề của Tiểu Thố, chúng ta từ từ rồi thảo luận.”

Giản Chính Dương không thừa nhận là Tiểu Thố đang gặp vấn đề tâm lý, tuy tâm lý của chính anh cũng có vấn đề, nhưng tâm lsy Tiểu Thố cũng có vấn đề, thì anh cảm thấy như là Tiểu Thố đã bị vấn đề gì rất lớn vậy, cảm giác như ngày tận thế, nhưng nếu như vậy thì những điều anh mang tới cho cô, anh sẽ không tha thứ cho mình.

“Tôi muốn gặp Tiểu Thố.” Giản Chính Dương lại không nhịn nổi nữa, đứng dậy muốn đi tìm cô.

“Cậu muốn làm cô ấy kích động à?” Đỗ Chân nhàn nhã nói, ngăn lại Giản Chính Dương.

Không để ý tới ánh mắt hung ác của Giản Chính Dương, Đỗ Chân chỉ vào cái ghế đối diện mình: “Nếu cậu muốn Tiểu Thố khỏe mạnh, muốn sống tới già với cô ấy thì nghe tôi, bây giờ, ngồi xuống.”

Thi thoảng, bác sĩ cũng cần có thái độ cứng rắn.

Qủa nhiên, Giản Chính Dương do dự, ngồi vào đối diện, nhìn Đỗ Chân, mắt hiện lên vẻ cầu khẩn: “Xin cậu đấy, nhất định phải cứu cô ấy.”

Anh có vấn đề gì thì không sao nhưng cô không thể có chuyện gì.

“Nếu cậu không thể thay đổi mình thì cho dù bây giờ có tốt lên thì cô ấy cũng sẽ gặp vấn đề.” Đỗ Chân không chút lưu tình nói: “Cậu có muốn cô ấy khỏe mạnh mãi mãi không?”

“Muốn.” Không do dự, Giản Chính Dương gật đầu.

“Được.” Đỗ Chân gật đầu: “Tuần này, tôi sẽ nghiên cứu thật kĩ bệnh trạng trước đây của cậu, tuy cậu bị mắc chứng cố chấp nhưng sự điều trị trước đó đã có chuyển biến tốt, theo lý mà nói thì sẽ không tái phát, vì vậy, tôi đã tra rất nhiều tư liệu, tôi cho rằng, có thể sẽ xuất hiện tình trạng như cậu, mà nguyên nhân gốc rễ của nó xuất phát từ cậu, có thể nói rằng, cậu không tin tưởng chính mình từ trong tiềm thức, cho nên, bây giờ tôi có một cách có thể giúp cậu giải quyết vấn đề này, nhưng phải xem cậu có sẵn sàng để tiếp nhận không đã.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio