Bệnh Tình Yêu

chương 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bác sĩ trực ca đêm bước vào phòng trực ban, “Chủ nhiệm Lăng, còn chưa về à?”.

Nếu còn chậm trễ chắc chắn sẽ lại nhận được sự thương hại của người khác, Lăng Lệ đứng dậy thu dọn đồ đạc trên bàn, “Về ngay đây”.

“Có cần vào phòng nghỉ nằm một lát không?”.

“Không cần đâu.” Lăng Lệ mặc áo khoác vào, cố gắng giải thích cho hành vi của mình, “Giờ tan tầm kẹt xe ghê lắm, bây giờ về vừa đẹp.”

Mọi người đều biết anh đã ly hôn, bây giờ cô đơn một mình.

Các đồng nghiệp hôm nay vốn định mời anh đi uống rượu cho vui vẻ, mở party chúc mừng anh đã trở lại hàng ngũ độc thân quý tộc, cô bác sĩ nội trú trẻ tuổi không ngừng làm ra vẻ bất an, “Thôi chết rồi, trong đội ngũ của chúng ta lại có thêm một ứng cử viên mạnh mẽ đến thế này, ông chú lớn tuổi gì gì đó, bây giờ đang được ưa chuộng nhất đó nha.”

Chị chủ nhiệm Đường Nhã Nghiên mới gọi là dứt khoát, “Nói thật với chú nhé Lăng Lệ, chỉ ba ngày thôi, ba ngày sau bắt đầu xem mắt, cứ từng vòng từng vòng một như thế nhé.”

Lăng Lệ từ chối tất cả, anh không muốn chúc mừng độc thân, cũng không muốn đi xem mắt từ lần này đến lần khác, ngay trong đêm ký vào giấy tờ ly hôn, anh đã suy nghĩ rõ ràng, bản thân mình cần một mái ấm gia đình, từ trước đến nay anh là một người luôn đặt gia đình lên hàng đầu, cho dù bạn đời của mình đã phản bội, nhưng trong đêm đông này, anh vẫn rất nhớ Phương Nam, rất nhớ.

Đi bộ dọc theo con phố có hướng ngược lại với căn nhà của mình, không cần hoài nghi gì nữa, đây là một cách giết thời gian, Lăng Lệ muốn tìm một quán ăn nào cách xa nơi mình ở một chút, ăn một bữa cơm, xoa dịu sự trống rỗng bên trong tâm hồn và cơ thể của anh. Có thể ăn những món gì được đây? Sắp chín giờ rồi, những quán ăn gần đây đã sắp đến giờ đóng cửa, không thể tìm được nơi nào để ăn cơm, đành phải quay về nhà nấu mì ăn vậy. Không không không, một người đàn ông, ở một mình trong căn nhà trống, bưng tô mì dán mắt vào ti vi, quá ư là đáng thương. Bây giờ anh có phải mười tám hay hai mươi tám tuổi nữa đâu? Ông chú ba mươi tám tuổi rồi đó, một người đàn ông sắp bốn mươi tuổi, không thể sống một cuộc sống thất bại như thế được.

Trong đêm yên tĩnh, một bài hát tiếng Quảng Đông thu hút anh, có lẽ là mấy năm trước đây anh đã từng nghe, nhưng mà không nhớ tên bài hát đó, chỉ là chuỗi lời bài hát đó cứ bay vào tai anh, trong lòng Lăng Lệ càng dâng trào niềm cảm xúc, “Anh chỉ nhớ rằng, niềm vui như tia chớp, trong giấc mơ với vô số bữa tiệc vui vẻ, nếu như ngày mai, rồi không có ngày mai, không cần nhớ đến khuyết điểm trong tình yêu…”. Lần tìm nơi phát ra tiếng nhạc, là một tiệm bánh còn chưa đóng cửa, mặt tiền, cửa sổ của tiệm bánh được trang trí bằng đèn nhấp nháy đủ màu sắc, huyền ảo như thế giới cổ tích, chưa kể đến phía bên trong cửa sổ còn bày đủ các kiểu bánh ngọt, đẹp đến nỗi làm người ta hoa mắt.

Là một bác sĩ khoa Nội tiết, cho nên so với những người bình thường, anh càng hiểu rõ hơn sự nguy hiểm của đồ ngọt, yêu quý cuộc sống, tránh xa đồ ngọt, đây gần như là quan niệm sống của Lăng Lệ. Có điều đêm nay, Lăng Lệ quyết định phá lệ, anh phát hiện ra rằng cần phải cứu rỗi cuộc sống của mình bằng những thứ đẹp đẽ và mềm mại này, không thể cưỡng lại được, đầu dán vào cửa kính, say sưa thưởng thức những món bánh ngọt mà bình thường không bao giờ lọt vào tầm mắt của anh, chiếc mũi của Lăng Lệ vẹo qua một bên khi áp mặt vào cửa kính, anh cho rằng mình cần có ngay một ly cà phê đen, rồi chọn thêm vài miếng bánh ngọt, sandwich nữa. Sau đó, khi đang chìm đắm giữa không gian có đủ kiểu màu sắc tươi mới, anh bắt gặp một gương mặt hiền lành, có duyên, rất ư là phụ nữ, trang điểm nhẹ nhàng, ánh mắt điềm tĩnh, nét mặt dịu dàng, rất hiếm khi nhìn thấy, mái tóc của cô đen bóng tự nhiên, không nhuộm màu mè. Họ nhìn nhau qua tấm kính và một cái bánh kem được trang trí với nhiều màu sắc tươi đẹp, họ cùng nở nụ cười một cách tự nhiên, miệng nói, “Là anh/cô?”. Thật không ngờ lại là người phụ nữ tên Giản Minh đã gặp vô số lần trên xe buýt.

Giản Minh cũng cảm thấy rất bất ngờ, ngoài cánh cửa bằng kính của tiệm bánh có một người đàn ông đang dán sát người vào đó, cô nghĩ rằng con trai mười hai tuổi trở lên sẽ không còn mê mẩn món bánh kem nữa chứ, vấn đề nằm ở chỗ anh ấy còn là một bác sĩ, trời ơi, món ăn tội lỗi như bánh kem đây mà cũng có sức hấp dẫn đối với bác sĩ sao? Cô giơ tay lên ra hiệu, hỏi bác sĩ có muốn vào trong tiệm bánh không? Vốn nghĩ rằng bác sĩ sẽ từ chối, nào ngờ anh cười hỉ hả bước vào, đứng trước Giản Minh, cảm thấy vui mừng, giống như Tôn Ngộ Không nhìn thấy Hồng Hài Nhi đã lâu không gặp ở Tử Trúc Lâm, “Không ngờ lại là cô, cô làm việc ở đây à?!”. Bây giờ Lăng Lệ đã không còn ngạc nhiên vì sao trên người Giản Minh luôn có mùi bơ sữa, càng không còn cảm thấy ngạc nhiên tại sao mỗi lần gặp cô ấy trên chuyến xe đêm, trong tay cô ấy đều cầm hộp bánh kem, hóa ra cô ấy làm việc ở tiệm bánh cách bệnh viện nơi anh làm việc chỉ một bến xe buýt. Xoa xoa hai tay vào nhau, “Vẫn chưa đến giờ đóng cửa phải không?”. Không đợi Giản Minh trả lời, anh liền quay đầu lại nhìn tấm biển báo thời gian mở cửa treo trên cánh cửa ra vào, xác định rõ ràng thời gian đóng cửa là chín giờ, tiếc rẻ nói, “Ồ, đến giờ nghỉ của mọi người rồi.”

“Vẫn còn thời gian lấy một phần mang về cho anh.” Giản Minh bước về phía tủ kính, “Anh muốn ăn gì?”.

“Chà…”, Lăng Lệ nhìn những chiếc bánh lung linh trong tủ kính trước mắt, nhất thời không biết nên chọn loại nào.

“Nếu không, để tôi giúp anh nhé?”.

Lăng Lệ gật đầu rất mạnh, “Ờ, được, được”.

Giản Minh nói với nhân viên đang thu dọn đồ đạc, “Giúp chị giói một phần mang về trước đã, bánh tart kem xốp, bánh tart mứt trái cây, bánh sandwich cá ngừ, cà phê…”. Nói xong định đi tắt nhạc, Lăng Lệ yêu cầu, “Có thể nghe hết bài hát này không? Bài này nghe cũng được.”

Giản Minh bật cười, “Bài hát cũ thế này mà anh cũng thích sao? Bài hát trong một bộ phim của Hồng Kông cách đây lâu lắm rồi, ‘Ái Quân Như Mộng’, với dàn diễn viên Mai Lan Phương, Lưu Đức Hoa, Ngô Quân Như.” Cô cởi tạp dề ra, thu dọn sách và túi của mình, giống như đang than thở, “À, lúc đó Mai Diễm Phương còn sống.” Điều mà cô không nói ra là, lúc ấy cô đi xem bộ phim đó cùng La Thế Triết, bây giờ xem ra cũng giống như thế thật, yêu người như một giấc mộng.

Lăng Lệ nói tiếp, “Ồ, có một bộ phim như thế à?”. Trừ phi quá nhàm chán, anh chẳng bao giờ xem phim hay xem tivi, hôm nay đơn thuần chỉ vì bị thu hút bởi câu hát đó. Nhìn theo bóng dáng bận rộn của Giản Minh, bộ đồng phục màu vàng chanh, tạp dề và khăn đầu bếp màu hồng đào, Lăng Lệ cảm thấy cô mặc chiếc áo khoác có mũ màu trắng kem đẹp hơn, ngày hôm ấy khi cho anh mượn tiền, chiếc áo mặc trên người lúc ấy nhìn có vẻ giản dị, gọn gàng, trong sáng.

Giản Minh đã sắp xếp xong mọi thứ, phần mang về của anh cũng đi lấy xong, cô mới đi tắt nhạc, một giọng ca nữ nghe có chút ai oán vang vọng bên tai, “Không dám mộng tưởng, được người khác ái mộ, nhưng ít nhất có thể bay bổng với điệu múa, giấc mộng đẹp trở thành sự thật, giấc mộng đẹp tan thành mây khói, dù thật hay giả vẫn nâng bước chân…”. Cô không đợi hát xong, nhấn mạnh nút tắt. Quay người lại nhìn thấy Lăng Lệ đứng trước quầy thu ngân rút ví tiền ra, Giản Minh lắc đầu, nhướn miệng cười.

Nguồn ebooks:

Nhân viên đứng bên cạnh nói xen vào, “Chị Minh đã trả tiền rồi.”

Lăng Lệ ngại ngùng, “Như thế coi sao được? Để tôi trả tiền lại cho cô.”

“Không cần đâu.” Giản Minh mặc áo khoác vào đi ra khỏi tiệm bánh, sau đó trêu đùa Lăng Lệ, “Trừ phi anh chê tôi mời ít quá.”

Thấy Giản Minh hào phóng và cởi mở như vậy, Lăng Lệ cũng đành từ bỏ ý định đó, cầm lấy túi đi theo Giản Minh, trả lời cô, “Đúng là có hơi ít một chút, nhưng nể tình cô là phụ nữ, cho qua.”

Giản Minh bật cười, đi về trạm xe buýt.

Lăng Lệ đi theo, “Chờ xe à? Cùng chờ đi.”

Giản Minh trả lời, “Được thôi.”

Tất cả ánh đèn trong thành phố đều soi sáng cho Giản Minh và Lăng Lệ trên chuyến xe đêm này.

Không chỉ Lăng Lệ có phần mang về, Giản Minh cũng có. Có điều trong túi của Giản Minh có cà phê, Lăng Lệ thì không, cô mở nắp hộp giấy ra, cà phê Latte tỏa ra hương thơm nồng nàn, kích thích vị giác của Lăng Lệ, anh tán thưởng tự đáy lòng, “Ồ, như vậy cuộc sống mới có giá trị.”

Giản Minh đồng ý với Lăng Lệ, đưa cà phê cho anh, “Này, cho anh.” Nhìn thấy Lăng Lệ tần ngần, nghiêm chỉnh thề thốt, “Tôi chưa uống miếng nào.”

“Không phải, vấn đề ở chỗ tôi uống rồi thì cô thế nào?”

Giản Minh thật thà khai báo, “Tôi có mang nước ấm trong bình giữ nhiệt, hơn nữa, đây là ly cà phê mua cho anh.” Nhún vai, “Chỉ còn lại một ly, không còn cách nào khác.” Vô cùng kiên định, cô nhét cà phê vào trong tay Lăng Lệ, kèm theo chú thích, “Không bỏ đường.”

Lăng Lệ vui vẻ nhận lấy, nhấp một ngụm cà phê, mùi thơm cực kỳ dễ chịu, chỉ cảm thấy tỉnh người hẳn, tâm hồn co quắp bấy lâu nay như được thức tỉnh bởi mùi thơm ngào ngạt của cà phê, anh thấy thỏa mãn trong lòng, “Cảm ơn, trời lạnh như thế này, cảm giác được uống thứ gì nóng hổi thật tuyệt.”

Giản Minh nghịch ngợm, “Tôi cứ nghĩ rằng anh sẽ nói với tôi, buổi đêm uống cà phê sẽ không tốt cho sức khỏe.”

“Lâu lâu uống một lần không sao cả.” Lăng Lệ lại nhấp thêm một ngụm cà phê, “Hơn nữa làm gì có ai vừa thưởng thức cái tốt của cà phê, lại vừa ra sức chê bai những mặt trái của nó cơ chứ.”

Giản Minh nửa đùa nửa thật, “Vẫn còn có lương tâm, thói quen tốt.”

Lăng Lệ lập tức tiếp lời, “Tôi sẽ cố gắng duy trì.” Nâng ly cà phê lên như kiểu chúc rượu với Giản Minh, Giản Minh cũng đưa cái bánh Tiramisu trong tay lên đáp trả, họ cười vui vẻ trong màn đêm sáng tỏ, ánh đèn nhấp nháy lung linh.

Giản Minh nghĩ rằng, vị bác sĩ họ Lăng này vẫn là một anh chàng có tư tưởng đơn giản, anh ấy nhất định không thuộc trường phái “luôn luôn đúng” kia chứ nhỉ? Giống như La Thế Triết, không bao giờ ra ngoài mua sắm, cũng ít khi vào bếp nấu ăn, bởi vì không làm thì sẽ không xảy ra sai sót, sẽ luôn giữ vững được lập trường để bới móc những sai sót về thành quả của bất cứ người nào. Anh ta vừa được hưởng thụ, lại vừa được lên giọng quở trách, cứ như thể La Thế Triết có tính thiên bẩm như thế. Trong những năm tháng ở cùng với La Thế Triết, thật sự rất hiếm khi thấy anh ta chủ động khen ngợi điều gì, đương nhiên là anh ta tài hoa, thông minh, đẹp trai, nhưng kiểu hay xoi mói, khắc nghiệt, nặng nề, không khoan dung thì xưa nay vẫn thế. Mà cô, không ngờ lại có thể chịu đựng lâu như vậy.

Lăng Lệ tìm chủ đề nói chuyện với Giản Minh, “Chắc làm việc ở tiệm bánh này lâu rồi nhỉ?”. Anh nhẩm tính thời gian quen với Giản Minh, “Được hai năm chưa nhỉ?”.

Giản Minh khẳng định, “Hai năm rồi.”

Lăng Lệ tao nhã cắn miếng bánh sandwich của anh, “Mãi mà không biết cô làm nghề gì, chỉ hay nhìn thấy cô đi chuyến xe đêm, tôi thường tự hỏi, tại sao lại có người số khổ như những bác sĩ trực ca đêm chúng tôi đây?”.

Giọng nói của Giản Minh có chút ngưỡng mộ, “Có thấy số khổ gì đâu, có được công việc và thu nhập ổn định như của bác sĩ, có lẽ tôi sẽ tình nguyện trực ca đêm.” Trông thấy ánh mắt kinh ngạc của Lăng Lệ nhìn mình cô giải thích, “Tôi chưa tốt nghiệp đã vội lấy chồng, sau khi kết hôn ở nhà làm nội trợ suốt, hai năm trước ly hôn, không thể cứ ru rú ở nhà mãi, nhưng mà lại không có kinh nghiệm trong công việc, chẳng có những bằng cấp đẹp, đương nhiên là không tìm thấy công việc thích hợp.” Giản Minh cười đau khổ, chẳng hề có ý định giấu giếm Lăng Lệ về lý lịch của mình, xét cho cùng, trước mặt nguời lạ thì càng dễ dàng thổ lộ tâm sự hơn, chẳng có sự ràng buộc nào với nhau về mối quan hệ vì một lợi ích nào đó, cũng không sống chung trong một môi trường, ai biết được ngày mai, ngày kia, hay một ngày tháng năm nào đó mới lại gặp nhau? Cho nên Giản Minh yên tâm tâm sự thoải mái, “Chính bởi điều này, khi ly hôn tôi mới không có tư cách giành lấy quyền nuôi con trai. Hai năm nay, cứ làm tạm công việc này, vừa học thêm về kinh doanh, đợi khi nào có bằng mới dễ dàng tìm được con đường đi cho mình, mục tiêu của tôi là đón con trai về ở với mình…”

“Ồ, hóa ra là như vậy.” Lăng Lệ thở dài, “Có ý định tìm người khác không?”.

Giản Minh lấy cái muỗng nhỏ múc một miếng Tiramisu, ngừng một lát sau mới lên tiếng, “Không phải là tôi chưa từng suy nghĩ, đi thêm bước nữa có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề, có thể đón con về ở cùng, sống thoải mái một chút, cứ coi như một lần vất vả để suốt đời được nhàn nhã, xét cho cùng tôi không phải là người chiến sĩ có đủ sức khỏe dồi dào để chiến đấu, có bản lĩnh để lăn lộn với thế giới này, có điều…”. Giản Minh ngồi xích vào dựa lên thành ghế, thì thầm, “Con người tôi, cũng hay có những suy nghĩ hoang tưởng lắm, gặp được người mình thích thì sẽ bất chấp tất cả, tôn sùng người đó hết sức, anh ta làm gì tôi đều cảm thấy tốt, cảm thấy đẹp. Nếu như không thích, làm gì cũng thấy khó chịu, nhìn sao cũng thấy không vừa mắt, người ta tặng tôi nước hoa mà tôi cứ nghĩ đó là nước cống. Biết làm sao bây giờ, quá cực đoan, không khống chế được.” Giọng điệu của Giản Minh có chút gì đó vô vọng, “Tôi vẫn muốn gặp được một người mà có thể làm cho tôi cảm nhận được tình yêu, chỉ có như thế mới được, những thứ khác, tôi đều không tài nào chấp nhận được. Nhưng thực ra, bây giờ mà còn đòi hỏi tình yêu thì đúng là quá xa xỉ, quá là không thực tế, đương nhiên, giải quyết vấn đề sinh tồn mới quan trọng nhất, cho nên mỗi lần nghĩ đến bản thân mình, thường cảm thấy bản thân mình đúng là người cực kỳ vô dụng, không còn cách nào cứu chữa…”.

Lăng Lệ cảm thấy chua xót trong lòng, trong buổi tối ngày hôm nay, vừa mới ký vào đơn ly hôn, mất đi gia đình và vợ yêu vì vận mệnh và tiền bạc, nghe những lời nói này của Giản Minh, anh cảm thấy cực kỳ chua xót. Không biết phải an ủi Giản Minh như thế nào, giống như việc không biết phải anh ủi bản thân mình như thế nào vậy. Nghe giống như có vẻ đang thuyết phục cô ấy, và cũng giống như đang ép bản thân mình phải tin rằng như thế, Lăng Lệ nói chắc như đinh đóng cột, “Câu nệ không có gì là không tốt cả.”

“Cảm ơn anh đã nói như vậy.” Giản Minh ngước mắt lên nhìn Lăng Lệ, đằng sau mắt kính là đôi mắt sáng lấp lánh, khóe miệng còn dính một ít mứt trái cây và vụn bánh tart, ồ, sao lại có kiểu ăn như thể của trẻ con thế nhỉ? Giản Minh không nhịn được bật cười khì khì, làm cho Lăng Lệ không hiểu được vì chuyện gì, “Sao thế?”, trên gương mặt lại xuất hiện thêm nét ngây ngô. Không biết vì sao, trong phút chốc Giản Minh bỗng nảy ra ý muốn, rất muốn giúp anh lau đi những vụn bánh còn dính bên khóe miệng, cô đưa tay lấy khăn giấy ở ngăn bên của túi xách ra, nhét vào tay Lăng Lệ, chỉ vào khóe miệng, “Lau sạch đi, ảnh hưởng đến hình tượng của cánh đàn ông thanh niên quá, anh cũng đã qua tuổi lên bảy lâu lắm rồi đấy.”

Lăng Lệ hiểu ra, cầm lấy khăn giấy, vừa cười vừa lau miệng, “May quá, em không chụp ảnh lại, nếu không thì mất mặt quá.”

Rồi tiện tay, Giản Minh lấy luôn đống áo khoác như núi đang để trên đầu gối Lăng Lệ xuống, găng tay, túi xách, lấy từng cái ra vuốt phẳng lại, để vào khoảng trống giữa hai người, “Anh ôm đống đồ này ngồi ăn không thấy khó chịu sao?”.

Đối với những hành động vô tư này của Giản Minh, Lăng Lệ chỉ trả lời qua loa, “Đàn ông đều hay qua quýt đại khái như thế.” Anh chỉ có thể nói những lời như thế, cố gắng ép mình không chú ý tới sự ấm áp và run rẩy trong lòng, hình như đã lâu lắm rồi không được người khác chăm sóc như vậy. Cả ánh mắt của cô nhìn anh, trong đáy mắt giống như có những ánh sao đang tỏa sáng lung linh, ánh mắt lấp lánh làm cho trái tim Lăng Lệ vô cớ đập loạn lên, trái tim anh cũng đã lâu lắm rồi không nhảy nhót như thế. Có thể, phụ nữ một khi đã làm mẹ, họ sẽ có những suy nghĩ tinh tế như vậy, Lăng Lệ muốn liếc nhìn Giản Minh một cái thật nhanh, nhưng rồi cảnh giác dời ánh mắt đi nơi khác ngay lập tức, đương nhiên anh biết rằng cô trông rất đoan trang, thanh tú, tỉ mỉ quan sát trong khoảng cách gần như thế, cô trông lại phảng phất vẻ đẹp nhu mì đến nỗi làm tim người ta run lên, một vẻ đẹp làm rung động lòng người.

Che giấu nỗi buồn bằng cách ăn bánh kem, nghe Giản Minh hỏi, “Này, anh định ăn hết sạch sành sanh đó hả? Không để lại cho bà xã một ít sao?”. Lăng Lệ không khỏi ngạc nhiên, cho bà xã ư? Hôm nay sao? Rõ ràng là mỉa mai quá lộ liễu chứ gì nữa? Với suy nghĩ như thế, ánh mắt nhìn Giản Minh bỗng nhiên thoáng hiện lên vẻ nghiêm nghị.

Tâm tư của Lăng Lệ, Giản Minh không cách nào hiểu được, cô giơ bàn tay của mình lên trước mắt kính của Lăng Lệ, chỉ vào ngón tay áp út, ý nói cô biết anh có vợ là bởi vì anh đeo nhẫn cưới. Lúc này Lăng Lệ mới như sực tỉnh, việc anh ly hôn chỉ bản thân anh biết, Giản Minh có biết đâu. Có điều, lại không cần thiết giải thích rõ điều ấy, anh ly hôn rồi, hôm nay đã ký vào giấy ly hôn. Hầu như trong thời gian gần đây đều không nhắc đến sự việc thất bại này với ai nữa, anh trả lời cho xong chuyện, “À, cô ấy hả, không ăn đồ ngọt, sợ béo.”

“Có nghị lực.” Giản Minh cầm miếng bánh kem phô mai của mình lên cắn một miếng, nhai nhóp nhép trong miệng, “Em thì không được, vừa không kiên trì lại chẳng có nghị lực, tệ hại chết đi được.” Giản Minh tin rằng, lúc nãy trong một giây phút nào đó, giữa cô và Lăng Lệ, hình như có tiếng sét ái tình đánh xẹt qua, có điều chỉ ngắn ngủi như một cái búng tay, rồi lại chìm đắm vào tĩnh lặng, như kiểu gió vờn thổi trên mặt nước không để lại một chút dấu vết nào vậy. Như thế cũng rất tốt. Xét cho cùng đối với Giản Minh, đàn ông chưa kết hôn, cô không có tư cách để quấy rối người ta, đàn ông đã kết hôn, thì lại càng phải nghiêm cấm quấy rối.

Bình thường những người kiên trì lại vừa có nghị lực đối xử hà khắc với bản thân mình bao nhiêu, thì sẽ tàn nhẫn với người khác bấy nhiêu, nhưng mà Lăng Lệ không thể nào đánh giá Phương Nam trước mặt người ngoài như thế, đổi chủ đề nói chuyện với người phụ nữ xa lạ mà quen thuộc này, “Em thích ăn bánh ngọt làm theo kiểu Tây sao?”.

“Trước đây thích lắm, bây giờ thì bình thường.” Giản Minh nói, “Anh biết đấy, sắp đến Noen rồi, tiệm bánh rất bận rộn, buổi tối chẳng có thời gian ăn cơm, vào giờ này cũng làm biếng đi tìm cái gì ăn, vớ được cái gì ăn luôn cái đó.”

Lăng Lệ khuyên cô, “Nếu kéo dài tình trạng như vậy, sẽ dẫn đến nội tiết mất cân bằng vì dinh dưỡng không được bổ sung đầy đủ. Vẫn cần phải bổ sung thêm rau xanh và hoa quả.”

Giản Minh cố ý mở to đôi mắt lên, “Oa, nhìn không ra, anh là bác sĩ khoa Ngoại mà am hiểu luôn cả khoa Nội, nội ngoại song tu, biết cả hai chuyên ngành?”.

Lăng Lệ vừa tức giận vừa buồn cười, “Cho dù không phải là bác sĩ cũng hiểu được điều này, biết không hả?”. Hử? Nội ngoại song tu?! Chậc, trước đây Phương Nam cũng nói với Lăng Lệ bốn từ này.

Lúc ấy, Lăng Lệ vừa được làm bạn trai của Phương Nam, nhưng mà khối lượng công việc ở khoa Ngoại thực sự làm người ta cảm thấy nhụt chí, anh hoàn toàn không có thời gian để đi chơi với bạn gái, tâm sự anh anh em em này nọ. Lăng Lệ có ý định chuyển qua khoa Nội, không hẳn hoàn toàn là vì Phương Nam, nguyên nhân chủ yếu nhất là anh vẫn không thể nào tiếp nhận toàn bộ khái niệm và bầu không khí làm việc ở khoa Ngoại, mỗi ngày đều khoác lên chiếc áo phẫu thuật, ở trong phòng phẫu thuật mổ xẻ bệnh nhân một cách không ngưng nghỉ, một khi chuyên môn của mình cứ lặp lại hết ngày này qua tháng khác, lâu dần rồi sẽ trở thành một công nghệ, một loại phương tiện sinh tồn, không biết tự kiểm điểm, không có sự quan tâm, không có sự đau buồn, không có lòng thương xót và lòng biết ơn, Lăng Lệ không thích như vậy. Mặc dù nói, trong quá trình trưởng thành của chúng ta cần phải không ngừng thỏa hiệp với thế giới này, nhưng xét cho cùng, đời người rốt cuộc chỉ là một quá trình tự đào thải, đặc biệt là bộ phận thanh niên có cá tính thẳng thắn và trung thực, rất khó có thể thực hiện việc chấp nhận mọi thứ, nên Lăng Lệ bàn với Phương Nam về việc chuyển ngành.

Phương Nam không đồng ý, “Em có yêu cầu bạn trai em cứ phải bám dính lấy em mỗi ngày đâu.” Nội ngoại song tu là bốn từ được Phương Nam nói ra từ lần đó, “Nếu không anh học cả hai chuyên ngành, nội ngoại song tu đi Lăng Lệ, nếu không anh cứ ở lại bên khoa Ngoại đi.” Lý do của cô ấy thật đầy đủ, “Nhất mắt nhì Ngoại, không có tiền đồ nhất là khoa Nội. Anh Lệ à, anh sinh ra để làm ở khoa Ngoại, làm ở khoa Ngoại kiếm tiền nhanh lắm, anh đừng có ngốc nữa.” Nhìn thấy bạn trai vẫn còn do dự, Phương Nam khích bác, “Có phải anh không chịu đựng được cực khổ không?”.

Vấn đề căn bản không phải vì anh có chịu đựng được cực khổ hay không, mà nằm ở chỗ kết quả có được sau khi anh vất vả cực nhọc như thế, Lăng Lệ nói với Phương Nam, không phải không chịu đựng được vất vả, không phải là không thể chịu đựng được sự uất ức, cũng không phải là không thể kiên trì, chỉ là không muốn để cho một ước mơ nhỏ bé ban đầu của mình bị mài mòn một cách tàn khốc từ ngày này sang ngày khác, “Đừng tự cho rằng chúng ta vô cùng dũng cảm không biết sợ hãi là gì, chúng ta chưa chắc đã chịu đựng được sự mất mát, có một số thứ một khi đã mất đi, có thể không bao giờ tìm lại được nữa.” Lăng Lệ rút ruột rút gan với Phương Nam, “Em biết ngày xưa anh chọn học y khoa, là bởi vì nhìn thấy cha anh khi còn sống, suốt ngày bị bệnh thận, cao huyết áp dày vò, mới hạ quyết tâm làm bác sĩ. Còn về việc sau này chọn khoa Ngoại, là bởi vì tay chân tương đối nhanh nhẹn. Nhưng mà đều là nghề cứu sống người khác, công tác dự phòng giai đoạn đầu không phải càng quan trọng hơn sao? Anh muốn chuyển về khoa Nội tiết…”

Phương Nam không ủng hộ, “Chuyển qua khoa Nội, chẳng nhẽ anh không phải chịu vất vả, không phải chịu uất ức hay sao? Anh có chịu đựng nổi không?”.

Lăng Lệ có lý lẽ riêng của anh, “Thời gian đi làm ở khoa Nội cố định hơn nhiều, hơn nữa, áp lực giết người cũng ít hơn một chút.” Lăng Lệ thừa nhận, “Ờ, về mặt này anh tương đối vô dụng.”

Phương Nam khuyên nhủ, “Không cần phải trốn chạy, ước mơ là ước mơ, cuộc sống là cuộc sống! Không thể để xen lẫn vào nhau như thế được.”

“Ước mơ là cái gốc của cuộc sống biết không hả?”, Lăng Lệ tặc lưỡi liên tục, chọc cười Phương Nam, “Bà xã, em thật chẳng biết phải trái gì cả, em nói như vậy, giống như một người con dâu không chịu chung sống hòa bình với mẹ chồng ấy, em rất yêu một người đàn ông, nhưng lại không cho phép người đàn ông đó có mẹ sao?”.

Sự ví von của Lăng Lệ làm cho Phương Nam dở khóc dở cười, “Nói tầm bậy tầm bạ, chẳng liên quan gì đến nhau cả.” Lúc ấy Phương Nam nghĩ rằng việc này vẫn chưa bàn xong, vẫn còn cơ hội trao đổi bàn bạc.

Thấy Phương Nam không đưa ra kết luận cuối cùng, Lăng Lệ cứ nghĩ rằng cô không có ý kiến gì nữa, ngay lập tức tiến hành công việc chuyển qua khoa Nội. Thực ra khoa Ngoại không có ý định cho người đi, nhưng lúc đó khoa Nội tiết quá cần nam thanh niên trẻ tuổi như Lăng Lệ đến làm việc ở đó, “Gái xinh trai đẹp, làm việc không biết mệt”, đây là định luật bất biến, cần phải biết rằng, tỷ lệ bác sĩ nữ ở khoa Nội tiết quá cao, sự chênh lệch nam nữ làm người ta cảm thấy nhụt chí, hơn nữa, lúc ấy một người chị khóa trước của Lăng Lệ đã là cán bộ chủ lực của khoa Nội tiết, có sự giúp đỡ của người chị đó, Lăng Lệ nhanh chóng hoàn tất thủ tục chuyển qua khoa Nội.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio