Edit: Ashe
Lục Chu vừa dứt lời, ba người trong phòng đồng thời sửng sốt. Giang Nguyệt ngây người ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt luống cuống.
Cô chớp mắt mấy cái, nhìn về phía phát ra âm thanh, lông mi nhỏ dài run rẩy như cánh chim.
Lục Chu ngượng ngùng sờ chóp mũi, tự giác lùi sang bên cạnh, nhường chỗ cho Giang Ngộ.
Mùi đắng của thuốc đông y tràn ngập khắp căn phòng, Giang Ngộ mang bát thuốc đi vào, khóe mắt nhìn thoáng qua Lục Chu đang đứng ở bên, đột nhiên hừ một tiếng, ngồi xuống cạnh giường Giang Nguyệt.
May là Giang Nguyệt không phát sốt nữa, nhiệt độ bát thuốc mới sắc vừa phải, Giang Ngộ cẩn thận múc một thìa, đưa đến bên môi Giang Nguyệt, giọng nói dỗ dành: “Nguyệt Nguyệt, uống thuốc đi con.”
Trước mắt vẫn là một màu đen kịt, Giang Nguyệt chỉ có thể dựa theo trực giác, há miệng ngậm lấy cái thìa.
Vị đắng lan khắp đầu lưỡi, cô nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhăn lại một chỗ, vất vả lắm mới uống hết một bát thuốc đông y.
Chiếc bát gốm men xanh nhỏ cuối cùng cũng thấy đáy, đầu lưỡi cô vẫn đắng ngắt như cũ. Giang Nguyệt không hài lòng nằm xuống, bỗng nhớ ra còn có một người khác trong phòng. Cô lại yên lặng ngồi thẳng người, nắm góc tay áo Giang Ngộ, nhỏ giọng hỏi: “Ba ơi, nhà mình…”
Cân nhắc một lúc, cô nói tiếp: “Có khách đến ạ?”
Lục Chu vẫn đang ở đây, Giang Nguyệt suy nghĩ hồi lâu, vẫn gọi là “khách” của bọn họ.
Nghe con gái hỏi, tay Giang Ngộ cầm bát thuốc đột nhiên ngưng lại. Ông nhìn liếc về phía Lục Chu theo bản năng, hai hàng lông mày nhíu lại, suy nghĩ một lát mới nói.
“Không phải là… khách.” Giang Ngộ ho nhẹ một tiếng, che miệng đặt bát thuốc lên bàn, vẫy tay ra hiệu Lục Chu tới đây, trịnh trọng nói, “Nguyệt Nguyệt, đây là…”
Giang Ngộ suy nghĩ một chút, sửa lời nói: “Đây là Lục Chu, sau này sẽ sống cùng chúng ta.”
Lục Chu tiến vào dưới danh nghĩa của quản gia, không liên quan đến nhà họ Giang.
Cuối cùng, Giang Ngộ kéo Lục Chu đến bên cạnh, giới thiệu với cậu: “Lục Chu, đây là con gái chú, Giang Nguyệt.”
Giang Nguyệt “Ồ” một tiếng, trên mặt cũng không ngạc nhiên mấy, chỉ là lông mày vẫn nhíu chặt chưa buông lỏng.
Giang Ngộ ngẩng đầu nhìn con gái, chú ý đến tâm tình cô suy sút, nhẹ giọng nói: “Sao thế, con không vui à?”
Giang Nguyệt sờ môi không nói gì, thực ra trong lúc cô ngủ mê man, nghe thấy người giúp việc thảo luận về Lục Chu. Có lẽ là sợ Giang Nguyệt nghe được, họ đều hạ thấp giọng nói chuyện, mơ hồ không rõ, nhưng càng khiến Giang Nguyệt nghi ngờ sâu hơn.
Sau khi Giang Ngộ ấp úng nói xong, sự nghi hoặc trong lòng cô càng nhiều.
“Không phải không vui, nhưng mà…”
Giang Nguyệt muốn nói lại thôi, ngón tay trắng nõn nắm chặt một góc chăn, ngập ngừng nửa ngày mới hỏi.
“Ba ơi, anh ấy là… anh trai ruột của con à?”
“Khụ khụ khụ —— "
Âm tiết cuối cùng vừa dứt, trong phòng vang lên một đợt tiếng ho mãnh liệt. Giang Ngộ suýt nữa thì sặc nước miếng, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hoài nghi của con gái, khuôn mặt già nua đỏ bừng lên, giơ tay gõ lên trán Giang Nguyệt một cái.
Không chỉ mỗi Giang Ngộ, ngay cả Lục Chu cũng hơi nhíu mày, ngước mắt nhìn Giang Nguyệt, trong mắt thoáng qua nét cười hiếm gặp.
Giọng nói Giang Nguyệt rất nhẹ, vừa nãy cậu suýt thì nghe thành… Anh người yêu?
“Nói vớ vẩn cái gì đấy?” Giang Ngộ tức giận nói, “Trong lòng con nghĩ ba là người như thế à?”
Nếu Lục Chu là con của ông, chuyện Giang Ngộ sắp xếp hôn ước là trái lẽ thường rồi còn gì.
Giang Ngộ không dùng nhiều sức nhưng Giang Nguyệt vẫn theo thói quen che cái trán nổi lên cục u, miệng lầm bầm: “Không phải anh trai ruột thì sao ba phải chột dạ chứ?”
“Thì là vì…”
Lời Giang Ngộ chưa nói xong, ông chợt phản ứng lại, kịp thời nuốt xuống.
Chuyện xung hỉ từ đầu đến cuối đều là gạt Giang Nguyệt để thực hiện. Tuy cuối cùng vẫn chưa tiến hành, nhưng trong tiềm thức của Giang Ngộ vẫn không muốn để Giang Nguyệt biết được chuyện này.
Ông hắng giọng một cái, lấy tay che miệng nói: “Tóm lại không phải là anh trai ruột, con đừng suy nghĩ nhiều.”
Đột nhiên nhớ tới mắt của Giang Nguyệt, Giang Ngộ nói: “Chờ khi mắt con khỏi lại sẽ biết.”
Gương mặt Lục Chu chả giống mình một tí tẹo nào cả, Giang Nguyệt lo lắng như vậy là do không nhìn thấy mà thôi.
Nghe vậy, Giang Nguyệt nghe lời gật đầu một cái, ngủ cả buổi sáng mà giờ cô vẫn thấy uể oải.
Sắc trời bên ngoài sáng rõ, Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ. Tuy không thể nhìn, cô vẫn thính tai nghe được tiếng những chú chim nấp trong vòm cây hót vang.
Tạnh mưa rồi.
…
Ánh mặt trời mỏng manh xuất hiện sau áng mây, đã lâu Giang Nguyệt chưa ra ngoài, Giang Ngộ sợ cô ngã, cố ý cho người đẩy xe lăn tới.
Sức sống ngập tràn cả sân, mưa vừa mới ngừng, trong không khí vẫn còn vương lại mùi đặc trưng của đất. Những giọt mưa rơi từ trên lá xuống, bắn thành bọt nước nhỏ.
Giang Ngộ chậm rãi đẩy con gái đi ra sân nhỏ, Lục Chu đi phía sau hai người, tay cậu đút túi, thong dong đi sau vài bước.
Giang Ngộ sợ tâm trạng con gái buồn phiền, nói chuyện với Giang Nguyệt suốt dọc đường đi. Tiếng xe lăn nhẹ vang trên hành lang, Lục Chu nhìn hai người cười nói đằng trước, ánh mắt hơi trầm xuống, bàn tay giấu trong túi âm thầm siết chặt thành nắm đấm.
Đi qua chỗ ngoặt, trước mắt xuất hiện một ngọn núi giả. Rêu xanh trơn bóng trên con đường nhỏ, Giang Ngộ sợ con gái ngã, xoay người đi sang một con đường mòn khác.
Đêm qua mưa rơi không ngớt, hoa rơi phủ kín đá vụn trên con đường nhỏ, xe lăn đi qua để lại dấu vết rõ rệt.
Nhóm ba người đến bên hồ, Giang Ngộ biết con gái thích ăn hạt sen, bèn bảo người đi hái đài sen mới đến.
Rất nhanh sau đó đã có người mang đài sen đến, Giang Ngộ cúi đầu nhận lấy, cẩn thận bóc ra cho Giang Nguyệt.
Nhưng vừa mới bóc một chút, quản gia bỗng vội vã chạy từ trên cầu đá qua, nói gì đó bên tai Giang Ngộ, biểu tình lo lắng mà Lục Chu chưa từng thấy.
Cậu yên lặng buông lỏng tay, khóe mắt thấy sắc mặt Giang Ngộ dần nghiêm túc, một nét cười thoáng qua mắt.
Tuy Giang Nguyệt không nhìn thấy, nhưng cũng biết ba mình có công việc bận. Cô giơ tay, kéo tay áo Giang Ngộ, nhẹ nhàng nói: “Ba ơi, ba cứ đi làm việc đi, con ở một mình cũng được.”
Chuyện xảy ra bất ngờ, Giang Ngộ cau mày suy tư trong chốc lát. Quản gia vội vã thúc giục, ông không còn cách nào, chỉ vội vàng dặn dò Giang Nguyệt, xoay người gấp gáp rời đi.
Trước khi đi, ông không quên dặn Lục Chu chăm sóc Giang Nguyệt.
Người phía sau xe lăn đã thay đổi, trong phút chốc Giang Nguyệt không thể thấy thoải mái được. Hai người đều không nói gì, Giang Nguyệt nhàm chán, cúi đầu chăm chú thưởng thức đài sen trong tay.
Sóng nước lăn tăn trên mặt hồ, lờ mờ phản chiếu ánh mặt trời, giữa hồ còn có vài phiến lá sen, ở giữa là những nụ hoa đang chờ nở rộ.
Lục Chu khẽ híp mắt, nhìn vào mặt hồ sáng như gương, bỗng nhớ tới người ba trong giấc mơ đêm qua.
Đã nhiều năm qua, cậu không chỉ một lần gặp giấc mộng này, nhưng lần nào cậu cũng chỉ thiếu chút nữa là có thể ôm được ba rồi.
Gân xanh nổi lên trên mu bàn tay trắng nõn, Lục Chu nhếch môi, con ngươi tối màu thoáng qua một tia nham hiểm.
Hồ nước của nhà họ Giang bao quanh hơn nửa chiếc sân, mặt hồ phẳng lặng, ánh mặt trời biếng nhác chiếu xuống mặt nước.
Lục Chu ngước mắt nhìn xa xa, mặt hồ phủ kín ánh nắng, cực kỳ giống máu me khắp người ba ngày đó. Ông ấy không nhúc nhích, nằm lặng yên trên mặt đất lạnh lẽo, máu tươi chảy đầy đất.
Nụ cười hiền lành trên khuôn mặt điềm đạm sẽ không bao giờ được nhìn thấy nữa.
Cũng không còn ai ôm cậu nữa.
Có cơn gió mát thổi qua mặt hồ, nước gợn sóng nhè nhẹ. Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng gió vô tình lướt qua bên tai.
Lục Chu nắm chặt tay, móng tay sắc bén đâm sâu vào lòng bàn tay, để lại vết hằn đỏ dễ thấy. Đôi mắt Lục Chu đỏ lên, ngón tay đẩy xe lăn dùng thêm sức, đầu ngón tay gần như trắng bệch.
Cũng may không có người giúp việc nào ở đây, không ai chú ý đến sự khác thường của cậu.
Tiếng chim hót vang lên bên tai, Lục Chu ngẩn ra, cuối cùng thu hồi mạch suy nghĩ, chỉ là lửa giận trong lòng vẫn cháy âm ỉ.
Cậu chậm rãi xua đi cơn thịnh nộ, trước mắt bỗng thoáng qua một màu xanh lá, là đài sen Giang Nguyệt cầm trong tay.
Hơi thở Lục Chu dần trở lại bình thường, cậu cúi đầu, nhìn Giang Nguyệt một chút. Công chúa nhỏ thật là thong dong tự đắc, thân người lười biếng ngả ra sau, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chống cằm.
Tuy Giang Nguyệt không nhìn thấy nhưng ánh mắt cô dường như đang quan sát mặt hồ không xa phía trước, không hề phát hiện sắc mặt thâm trầm của người phía sau chút nào.
Nhớ tới người ba gặp nạn thê thảm, còn cả Giang Nguyệt nhàn nhã trước mắt, đột nhiên ánh mắt Lục Chu cứng lại, tròng mắt chuyển màu đen.
Ngón tay với khớp xương rõ ràng đặt lên phía sau xe lăn, Lục Chu thất thần trong giây lát.
Nơi bọn họ đứng không bằng phẳng, hơi cong lên. Lục Chu nheo đôi mắt đen, khẽ buông tay ra một chút.
Xe nhẹ nhàng lăn về phía trước.
Cậu lại thả tay ra lần hai, xe tiếp tục lăn về hướng trước mặt.
Bãi cỏ trơn trượt, trời lại vừa mưa, Lục Chu chỉ nhẹ nhàng buông hai tay ra, xe lăn lập tức trượt về trước.
Giang Nguyệt ngồi trên xe lăn tập trung toàn bộ tinh thần vào đài sen trong tay, không phát hiện sự quái lạ của Lục Chu.
Lục Chu hơi nheo mắt, lui về sau một bước, ánh mắt như có như không nhìn quanh sân một lượt.
Có lẽ vừa bắt đầu dọn dẹp nên chỉ có hai người là cậu và Giang Nguyệt ở sân, không thấy người giúp việc nào đi lại.
Bên hồ yên tĩnh không tiếng động, không có gì ngoài tiếng gió thỉnh thoảng thổi tới.
Tiếng gió vù vù vang vọng, giấu đi tiếng trượt của bánh xe lăn.
Mí mắt Lục Chu khẽ động, buông dần từng ngón tay, cho đến khi chỉ còn ngón trỏ và ngón cái, thì lại nhẹ nhàng kéo xe lăn về.
Nếu như, buông thêm một ngón tay nữa ——
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Bé gái trước mặt đột nhiên ngẩng đầu lên, điềm đạm cười, mở bàn tay ra, trong đó có một hạt sen vừa được bóc.
Giọng nói mềm mại của công chúa nhỏ chợt vang lên bên tai, cô nhẹ nhàng nói.
“Chu ca ca, anh muốn ăn hạt sen không?”
Tác giả có lời muốn nói: Lục Chu: Một người đàn ông liên tục hai lần bị coi là thế thân!!!