Bệnh Viện Sản Khoa

chương 24

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit + Beta: Vịt

Sáng sớm kiểm tra phòng, Hà Quyền nhìn thấy Đổng Dục Thanh chiều hôm trước vừa làm giải phẫu xong đã có thể dựa vào đầu giường ngồi dậy, trong lòng không khỏi cảm khái trẻ tuổi chính là tốt. Cách vách có tình huống gần như vậy, tuổi, làm giải phẫu xong ngày rồi vẫn chưa bò dậy nổi. Thật vất vả để ông xã đỡ xuống đất đi vài bước, vừa tới cửa phòng bệnh đã không đi được nữa, mồ hôi trên mặt ra như mưa.

Hiện tại số tuổi sinh con bình quân càng ngày càng cao, điều kiện xã hội lớn. Không nói người bệnh, ngay cả bác sĩ hộ sĩ bệnh viện cũng rất nhiều năm qua vẫn chưa muốn có con. Đều biết tuổi càng lớn nguy hiểm càng cao, nhưng chịu thôi, khu sinh nghỉ mất Phương Mặc, đám Hà Quyền bận tới chỉ có thể nghỉ tuần. Nếu nghỉ thêm tuần, những người khác phải bãi công kháng nghị.

"Tình huống tốt hơn nhiều so với dự đoán." Kiểm tra xong, Hà Quyền lấy bao tay xuống bóp dịch trừ độc lên tay, vừa xoa vừa dặn dò Đổng Dục Thanh, "Ăn ít đồ dễ tiêu hóa, mì vụn rồi cháo đều có thể, rau quả đừng ăn, nhu động ruột sẽ kích thích tử cung co rút, sợ dẫn tới xuất huyết."

"Cám ơn anh, chủ nhiệm Hà." Đổng Dục Thanh mặc dù trẻ tuổi, nhưng ngôn từ thần thái còn thành thục hơn tuổi thật, "Tôi nghe anh Thắng nói, lúc trước có nhiều mạo phạm, tôi lại thay anh ấy nói xin lỗi với anh, thật sự xấu hổ quá."

Hà Quyền khoát khoát tay: "Không nhắc tới cái đó, tôi biết hắn cũng là sốt ruột. Sau này đừng làm chuyện này nữa, bệnh viện khác tôi không dám nói, Đại Chính tuyệt không có ai nhận phong bì. Tới chỗ chúng tôi đối xử bình đẳng, không cần biết có tiền hay không có tiền, chữa thế nào thì chữa thế đó."

Đổng Dục Thanh dùng ánh mắt nhìn kỹ đánh giá Hà Quyền một phen, quay đầu nhìn Lưu Gia Thắng, chuyền cho đối phương một ánh mắt. Lưu Gia Thắng lập tức gật đầu chào hỏi với Hà Quyền, không nói một lời ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa phòng.

Thằng cha này, Hà Quyền tâm nói, nghe lời thật, chỉ nhìn ánh mắt cũng biết ra lệnh cái gì.

"Chủ nhiệm Hà, làm lỡ mấy phút của anh." Đổng Dục Thanh chỉ xuống ghế sofa bên cạnh giường đơn, "Ngồi xuống nói."

Hà Quyền câu khóe miệng: "Không cần, tôi đứng là được, quen rồi, bên bàn mổ đứng mấy tiếng."

"Được, vậy tôi nói ngắn gọn - Anh biết Lạc Quân Hàm chứ?"

Vừa nghe cái tên này dạ dày Hà Quyền co rút mãi, nhất thời xịu mặt, hỏi ngược lại: "Cậu quen với hắn?"

Đổng Dục Thanh cười nhạt: "Quân Hàm là học trưởng của tôi, hồi vừa vào trường rất chiếu cố tôi, mặc dù tôi chỉ ở đó học năm, nhưng quan hệ với anh ấy cũng không tệ lắm. Anh đã gặp anh ấy nên biết người đó tính tình gì, đánh gãy răng anh ấy căn bản nuốt không trôi."

"Sao, hắn muốn trị tôi?" Suy tính đến bối cảnh Đổng gia, Hà Quyền cho rằng mình đoán được sẽ không sai.

"Cũng không phải nói trị anh, chính là muốn dọa anh chút." Đổng Dục Thanh tỏ ý cậu không cần tức giận, "Tôi cũng không cự tuyệt rõ, nhưng chưa cho anh ấy câu trả lời chính xác. Chủ nhiệm Hà, Quân Hàm hồi mới ra đời là khó sinh, anh ấy sống sót, nhưng...... bác Lạc sau đó mặc dù lại tái giá, nhưng không có con cái khác. Quân Hàm là vợ cả sinh, đừng nói bác Lạc chiều anh ấy, ngay cả cha kế cũng rất chiều anh ấy, cảm thấy anh ấy đáng thương đối xử với anh ấy như ruột thịt. Trừ anh ra, chưa có ai đánh anh ấy."

Hà Quyền hít sâu một hơi lại chậm rãi thở ra. Đứa trẻ vừa sinh ra đã thiếu cha thiếu mẹ đương nhiên đáng thương, cậu khoa sinh non hiểu cái này nhất. Bình thường mà nói trẻ con như vậy sẽ xuất hiện loại vận mệnh: Một, bị người không để ý, từ nhỏ chịu hết lạnh nhạt; hai, được coi thành người chết kéo dài sinh mệnh, để ở trong nhà chiều tới vô pháp vô thiên.

Lạc Quân Hàm hiển nhiên là người sau, nhưng Hà Quyền cũng không cho rằng mình có thể từ đó dễ dàng tha thứ hành động của đối phương, càng sẽ không vì cái bạt tai kia nói xin lỗi.

"Đối với anh hoặc Trịnh Chí Khanh mà nói, anh ấy rất quá đáng, nhưng anh ấy đối với bạn bè quả thực không đủ nói. Cha từ nhỏ đã dạy tôi phải trọng tình nói đạo nghĩa, nhân tình tôi nợ Quân Hàm tất nhiên phải trả, nhưng anh là ân nhân cứu mạng của tôi, cho nên -" Đổng Dục Thanh hơi khựng lại, "Tôi đảm bảo với anh, chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không nhúng tay, chỗ anh Thắng cũng sẽ truyền lời xuống, bất cứ ai cũng không được phép động vào anh. Anh yên tâm, Quân Hàm ra tiền nhiều hơn nữa, cũng không ai dám cãi lệnh của anh Thắng."

Hà Quyền hừ một tiếng: "Khỏi phiền, có chuyện gì tôi sẽ tìm cảnh sát."

"Chủ nhiệm Hà, người trong ngành làm việc, cảnh sát không tóm được nhược điểm." Đổng Dục Thanh thẳng tắp nhìn về phía Hà Quyền, "Tôi sở dĩ nói với anh chuyện này, là bởi vì anh Thắng nói với tôi anh không nhận tiền của anh ấy, tôi cảm thấy anh ngay thẳng, đáng để tôi bảo vệ."

Hà Quyền nghiêng đầu cười cười nói: "Quân tử ái tài thủ chi hữu đạo (), nếu Lưu Gia Thắng mời tôi đến nhà đỡ đẻ, vạn tôi đảm bảo xách đi."

(() Quân tử ái tài thủ chi hữu đạo: Người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải đúng đạo lý.)

"Vậy thì lần sau mời anh đến nhà."

"Đừng lo lắng quá, mặt ngoài vết thương của cậu phải một đoạn thời gian dài, mặc dù không phải mổ nhưng gần như vậy, tốt nhất chờ năm lại có."

"Rõ." Đổng Dục Thanh gật gật đầu, "Còn có, chủ nhiệm Hà, Quân Hàm nói buổi trưa đến thăm tôi, anh xem anh có cần tránh chút không?"

"Đây địa bàn của tôi, tôi dựa vào cái gì tránh cậu ta?" Mắt Hà Quyền trợn to nửa mặt.

Đổng Dục Thanh hơi ngẩn ra: "Xin lỗi, tôi lỡ lời."

"Cái này không phải nhằm vào cậu...... Tôi trước tiên kiểm tra phòng tiếp, còn mười mấy giường đấy." Hà Quyền nhìn đồng hồ, "Có muốn gọi Lưu Gia Thắng vào giúp cậu không?"

"Anh ấy hiện tại hẳn đi thăm con rồi, không cần làm phiền."

"Được, có việc gì ấn chuông. À đúng rồi, lầu dưới để lại bảo tiêu là được, những người khác thì để bọn họ đi trước. Khá lắm, trong đại sảnh cắm một bức tường người, mọi người đều phải đi vòng."

Đổng Dục Thanh lấy điện thoại ra, bấm số sau đó nói: "Đại Dũng, bảo các anh em về trong xe chờ, các người thêm phiền cho bệnh viện...... Lệnh của anh Thắng? Vậy cậu nói tôi biết anh Thắng nghe ai?...... Ai con mẹ nó là chị dâu của các cậu! Đừng nói nhảm cút nhanh lên!"

Cúp điện thoại, Đổng Dục Thanh thay khuôn mặt cười với Hà Quyền: " phút, bọn họ đảm bảo cút đi."

Hà Quyền khô cằn nặn ra nụ cười, nghĩ thầm tôi hồi tuổi hình như chỉ có thể hung với một mình Trịnh Chí Khanh nhỉ?

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat và Sweek humat)

Mặc dù ở trên búa bọc bọt biển, nhưng động tĩnh lắp đặt đục tường trong phòng làm việc vẫn ít nhiều sẽ có ảnh hưởng. Không ngừng có người nhà người bệnh ở phòng bệnh gần khu làm việc tới chỗ hộ sĩ khiếu nại, nói trẻ con bị ồn không ngủ được khóc oa oa, người yêu của hậu sản cũng không được nghỉ ngơi đủ. Tiền Việt giải thích cả buổi nói đục tường chỉ thời gian ngày, nhưng người ta nói tiêu nhiều tiền như vậy đến Đại Chính sinh con là nghĩ nơi này hoàn cảnh tốt, như bây giờ còn không bằng về bệnh viện công lập ngủ hành lang.

Hà Quyền đi phẫu thuật, Kiều Xảo và Cảnh Tiêu ở phòng khám bệnh, Tiền Việt không có cách, đành phải gọi điện thoại cho Trịnh Chí Khanh, gọi chuyên vụ tới đây xử lý tranh cãi. Trịnh Chí Khanh sớm suy tính đến sẽ có người khiếu nại ảnh hưởng tạp âm, đã chuẩn bị xong biện pháp ứng đối: Phòng bệnh gần khu làm việc giảm phí giường ngủ, khám chữa bệnh và hộ lý ngày, cùng với, nếu quả thực có người không ở nổi nữa nhất định phải đi, Đại Chính chịu trách nhiệm phối hợp sắp xếp bệnh viện khác, hơn nữa phái xe riêng đưa qua.

Đám người nhà vừa nghe cái này thì không làm loạn nữa, tiêu ít mấy ngàn đồng, nhịn một ngày là qua, cùng lắm thì ôm con đỡ người yêu xuống lầu phơi nắng. Chờ người nhà giải tán hết, Tiền Việt ở trên máy tính tính toán khoản hụt, nhíu mày với Trịnh Chí Khanh: "Chuyên vụ, hai phòng người một phòng người, giường, ngày nhưng gần vạn đấy."

"Sau khi khu làm việc đổi thành vách thủy tinh có thể tiết kiệm điện khoảng %, vạn đồng chia ra mấy tháng là hồi lại." Trịnh Chí Khanh cười cười, "Còn có thể ngăn ra cho bác sĩ chủ nhiệm mỗi người một gian làm việc, cậu cũng có phần, y tá trưởng Tiền, tôi cảm thấy rất có lời."

Tiền Việt hài lòng mà "ừ" một tiếng: "Rốt cục không cần ở trong phòng chứa đồ làm việc, miễn cho tôi viết ghi chép trực ban cứ có người vào cầm bông thấm nước."

"Các cậu đều là lực lượng trung thành của bệnh viện, chỉ có hoàn cảnh công tác của các cậu thoải mái, tâm tình vui vẻ mỗi ngày đều cười xán lạn với người bệnh, Đại Chính mới có tương lai."

Tang Đình Đình ghé tới nói: "Chuyên vụ, tôi phải nói với chủ nhiệm Hà chút, anh ấy nếu có một nửa thương cảm cấp dưới của ngài, cái miệng này của chúng tôi phải toét tới gáy."

"Chủ nhiệm Hà thích quát người là vì đảm bảo không xảy ra sự cố chữa bệnh, chỉ điểm này, các cô cậu cũng nên cảm tạ cậu ấy." Ngữ khí Trịnh Chí Khanh hơi có vẻ sủng nịch, "Tỷ lệ khiếu nại khu thấp nhất, tôi cho rằng đây là công lao của chủ nhiệm Hà."

"Ú, chuyên vụ, làm việc thì không có công lao hả?" Tang Đình Đình chu miệng nhỏ.

"Có, đều có, cuối năm nay thưởng tất cả hộ sĩ gấp đôi, vừa ý chưa?"

"Oaaa, chuyên vụ, anh còn thiếu em gái chứ? Cái loại đâm chút nhỏ giọt chút cũng không đau ý."

"Đình Đình, đi làm việc, người sắp kết hôn thận trọng chút." Tiền Việt nói giơ cằm về phía sau Trịnh Chí Khanh, "Chuyên vụ, hình như có người tìm ngài."

Trịnh Chí Khanh xoay người lại, nhìn thấy Lạc Quân Hàm đứng sau anh, an tĩnh mà chờ anh nói xong lời với người khác. "Cậu đến thăm Đổng thiếu?" Trịnh Chí Khanh khẽ nhíu mày.

Lạc Quân Hàm gật gật đầu, cẩn thận hỏi: "Cậu ấy ở phòng nào?"

"Đổng Dục Thanh ở phòng nhỉ, y tá trưởng Tiền?" Trịnh Chí Khanh giải quyết việc chung hỏi.

"Đúng, cuối hành lang, quẹo trái."

Tiền Việt không để lại dấu vết mà đánh giá Lạc Quân Hàm một phen - Nhìn thấu cách ăn mặc chính là thiếu gia nhà có tiền, viên kim cương đính trên tai trái ít nhất cara, quần áo cũng nhất định là cắt thủ công, bao trọn hết từng đường cong trên người tới gần như hoàn mỹ.

Thấy Lạc Quân Hàm vẫn đứng đó không chịu đi, Trịnh Chí Khanh nói: "Vừa lúc tôi cũng muốn đi thăm Đổng thiếu, cậu đi theo tôi."

Chờ người kia đi xa, Tang Đình Đình thấp giọng hỏi: "Y tá trưởng, tiểu soái ca kia là ai thế? Nhìn qua rất quen với chuyên vụ."

"Nghe nói chuyên vụ có hôn phu, nói không chừng chính là cậu ấy đó." Tiền Việt cúi đầu nói.

"Á? Vậy Tang Đào của chúng ta chẳng phải một chút hi vọng cũng mất?" Tang Đình Đình ảo não vung tay một cái, "Lúc trước nhờ cậy chủ nhiệm Hà hỏi giúp, kết quả đến bây giờ cũng không có tin, tôi đoán cậu ấy hỏi ra được sợ đả kích tôi liền không nói."

Tiền Việt liếc cô nàng một cái. Bảo Hà Quyền đi nghe ngóng đời tư của Trịnh Chí Khanh? Cô thật là biết chọn người.

Bên ngoài phòng bệnh , Trịnh Chí Khanh vừa muốn giơ tay lên gõ cửa, đột nhiên nghe thấy Lạc Quân Hàm ở phía sau nói -

"Chính Khanh, em đoán anh đời này cũng không tha thứ cho em, cho nên em hôm nay tới ngoại trừ thăm Đổng thiếu, còn muốn trả nhẫn đính hôn cho anh."

Trịnh Chí Khanh quay người lại, nhìn chằm chằm Lạc Quân Hàm, trong đôi mắt nhu tình như nước ngày xưa chỉ có hững hờ. Lạc Quân Hàm sắp bị ánh mắt kia lạnh thấu, hơi rụt vai lại. Không muốn nhìn bộ dáng tội nghiệp kia của cậu, Trịnh Chí Khanh rời ánh mắt nhìn về phía cửa sổ cuối hành lang, nói: "Quăng đi, tôi cầm về cũng không làm gì."

Lạc Quân Hàm đột nhiên đỏ vành mắt, ngón tay thon dài chặt chẽ xoắn vào nhau. Hắn không nghĩ tới Trịnh Chí Khanh vậy mà một chút tình cũ cũng không niệm, thậm chí ngay cả lời trong nhà cũng không nghe dứt khoát kiên quyết muốn đoạn tuyện với hắn. Hắn phạm sai lầm, nhưng tội không đáng chết, Trịnh Chí Khanh dựa vào cái gì phán tử hình đoạn quan hệ này? Lúc trước hồi ở Mỹ làm luật sư pháp viện, cho dù chút lợi ích Trịnh Chí Khanh cũng muốn vì người ủy thác của mình tranh thủ, làm sao không khoan dung được lỗi lầm của hắn!

Lặng lẽ rút chiếc nhẫn trên ngón trái vô danh ra, Lạc Quân Hàm cắn cắn môi, nói: "Ý của anh Chí Kiệt là...... Trước đừng công khai chuyện này, chờ hạng mục hợp tác phía anh ấy và cha em tới đúng chỗ hẵng......"

"Tùy các cậu, tôi dù sao cũng không nói khắp nơi." Trịnh Chí Khanh lấy khăn tay ra đưa tới trong tay đối phương, "Đừng khóc, để Đổng thiếu nhìn thấy không lễ phép."

Nước mắt đảo quanh hốc mắt Lạc Quân Hàm tí tách rơi xuống một viên nện vào trên tay anh, khiến trong lòng Trịnh Chí Khanh cũng không óc tư vị lắm. Hai năm qua anh làm tất cả mà một người bạn trai hợp cách nên làm, nhưng kết quả nhận được cái gì? Thời gian và tình cảm bỏ ra tất cả đều trong một đêm tan thành mây khói, nhưng cái này thật sự chỉ là lỗi của một mình Lạc Quân Hàm sao?

Không, Trịnh Chí Khanh than nhẹ, tình yêu cũng không nên chỉ là một mực nuông chiều và sủng nịch, Chỉ là anh từ lúc bắt đầu đã không nghĩ tới phải thay đổi Lạc Quân Hàm, cũng chưa từng đề xuất với đối phương bất kỳ yêu cầu nào, thậm chí ngay cả cãi vã cũng không có. Không yêu cầu không hi vọng, cho nên đây căn bản không phải tình yêu, anh tự lừa mình dối người bao lâu nay, ắt phải vì vậy trả giá đắt.

Việc đã đến nước này, hảo tụ hảo tán đi.

Nhét khăn tay vào trong tay Lạc Quân Hàm, Trịnh Chí Khanh lau đi giọt nước mắt trên tay, nhẹ giọng hỏi: "Cậu còn có liên hệ với người kia không?"

Lạc Quân Hàm ngẩn ra, ngẩng mặt nhìn anh hỏi: "Ai?"

"Thì ngày đó...... Cái người ở gara bị tôi đạp nằm xuống."

"Không...... Không có...... Em cũng không biết hắn tên gì......"

"Vậy là tốt nhất, người đó có gia đình, hơn nữa hắn không phải thứ tốt gì, cậu cho dù chơi đùa một chút cũng đừng tìm loại người cặn bã đó."

"Biết rồi." Trong mắt Lạc Quân Hàm hơi dấy lên một tia ánh sáng hi vọng, hắn cảm thấy Trịnh Chí Khanh vẫn quan tâm mình, "Chí Khanh, chúng ta...... Sau này còn có thể làm bạn chứ?"

Trịnh Chí Khanh không có trực tiếp trả lời vấn đề của hắn, mà là yêu cầu: "Cậu sau này không thể tiếp tục cắn thuốc nữa, nếu như bị bác Lạc biết, bác ấy khổ sở lắm."

"Sẽ không nữa......" Lạc Quân Hàm dùng khăn tay lau đi nước mắt treo trên cằm, nhỏ giọng hỏi: "Em khả năng...... Qua một thời gian phải về Mỹ rồi, đến lúc đó...... Anh có thể đến sân bay tiễn em chứ?"

"Xem thời gian của tôi, nếu như không kịp, tôi cũng sẽ sắp xếp xe tiễn em."

"Xin - xin lỗi, Chí Khanh!" Lạc Quân Hàm đột nhiên khóc lên, mãnh liệt nhào vào trong ngực đối phương ôm chặt lấy eo Trịnh Chí Khanh, "Em thật sự rất thích anh! Anh tha thứ cho em một lần được không! Em sau này không chọc anh giận nữa! Em thật sự chưa lên giường với người khác, xin anh tin em!"

Trịnh Chí Khanh bị cảm xúc đột nhiên bộc phát ra này khiến cho sửng sốt, phản ứng lại nhanh chóng giơ tay lên tách cánh tay Lạc Quân Hàm ra: "Quân Hàm, Quân Hàm cậu đừng như vậy, tôi cũng không phải không tha thứ cho cậu, chỉ là tôi -"

Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân cắt đứt lời Trịnh Chí Khanh - Hà Quyền mặc đồ giải phẫu, đội một đầu tóc xoăn vốn có bị mũ giải phẫu đè loạn, biểu tình dưới phản quang âm tình khó đoán.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio