Edit + Beta: Vịt
Đưa tay không đánh người mặt cười, Hà Quyền không có lý do đuổi Âu Dương ra, huống chi người ta còn mang theo đồ. Cậu nhìn cái hộp màu bạc đặt trên bàn trà, trên nắp hộp in chữ JAEGER LECOULTRE.
Jaeger-LeCoultre, tính sơ giá thì phải tháng lương không công của cậu.
Âu Dương cầm lấy hộp đưa cho cậu, nói: "Nghĩ rằng em có lẽ bị sợ, thời gian gấp gáp, cũng không biết em có thích không, cầm cho hài lòng."
"Đồ tốt ai không thích?"
Hà Quyền trong ánh mắt hơi có vẻ kinh ngạc của Âu Dương từ trong túi áo blouse lấy găng tay ra đeo vào, sau đó mới nhận lấy cái hộp mở nắp hộp ra lấy đồng hồ ra thưởng thức.
Mặt đồng hồ màu bạc, vỏ đồng hồ màu hồng vàng, phối màu vừa nhu hòa lại tinh tế.
"Hà thiếu, cậu đây là......" Âu Dương tỏ vẻ không hiểu với hành động cậu đeo găng tay.
"À, sợ dính dấu vân tay, quay về anh không dễ trả lại." Hà Quyền thu đồng hồ lại trong hộp, trả lại cho Âu Dương, "Không có công thì không thụ lộc, Âu Dương tiên sinh, lại nói tôi phải đeo đồng hồ trí năng, cứu người nhận điện thoại cái này không thể bỏ lỡ."
Cậu quơ quơ Apple Watch trên cổ tay trái với Âu Dương. "Mỗi hơn nghìn, còn không thấm nước, lúc cấp cứu bắn máu lên xối nước là xong việc."
"Công ty Apple nên thuê em làm người phát ngôn, đảm bảo bán còn tốt hơn hiện tại." Âu Dương cười lắc lắc đầu, "Hà thiếu, đồ đã tặng ra ngoài thì không có đạo lý lấy về, chiếc đồng hồ này, em nếu không thích —"
Hắn tiện tay ném hộp đựng đồng hồ vào trong thùng rác cạnh bàn trà. Hà Quyền nhanh chóng nhặt cái hộp lên — May mà trong thùng rác là túi rác mới thay, không làm bẩn cái hộp — Mặt lập tức xụ xuống: "Âu Dương, anh có ý gì? Uy hiếp tôi?"
Âu Dương không sao cả nhún vai một cái: "Tôi tính tình như vậy, ở chung lâu với em thành quen."
"Tính tình này của anh không cách nào ở chung!" Hà Quyền rầu rĩ, nếu không phải sợ làm rơi vỡ đồng hồ cậu đã ném lên mặt Âu Dương.
"Hà thiếu, tôi quý trọng, nhất định sẽ nâng trong lòng bàn tay, nhưng thứ vô dụng —" Âu Dương kéo dài âm, khóe miệng nhẹ nhàng câu lên, "Giữ lại chướng mắt, không bằng ném cho thoải mái."
Hà Quyền đột nhiên nhớ tới hồi đó Lạc Quân Hàm nói quần áo mình mặc xong liền ném, khó giải thích được có loại kích động muốn giới thiệu người yêu cũ của người yêu cũ cho vị theo đuổi cuồng vọng này — Hai người nhất định có không ít tiếng nói chung.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat và Sweek humat)
Xong giải phẫu, Hà Quyền nghe nói Tần Phong tỉnh nhanh chóng chạy tới ICU, nhìn thấy Hàn Tuấn cũng ở đây. Thuốc mê của Tần Phong chưa lui, người mơ mơ màng màng. Hàn Tuấn lấy ra tờ tiền giấy hỏi hắn là hay , đáp đúng liền cho hắn.
Tần Phong run rẩy giơ ngón giữa đang kẹp máy giám sát ở đầu lên.
"Chủ nhiệm Hàn, đừng giỡn cậu ta nữa, lát vết thương rách anh cấp cứu?" Hà Quyền nhẹ nhàng vén một góc băng gạc lên xem xét vết thương, "Tần Phong, mạng của tiểu tử cậu khá lớn, lệch chút thôi là thận này cậu có thể phải phế đi một quả."
Trên mặt nạ dưỡng khí thở ra một lớp sương mù, ánh mắt tan rã của Tần Phong dao động khắp nơi, giống như đang tìm người. Hà Quyền tất nhiên biết hắn muốn tìm ai, vừa nãy ở cửa ICU gặp cha của Tần Phong Tần Lục Không nói chuyện với Tiền Việt, là Tần Lục Không để Tiền Việt về trước nghỉ ngơi.
"Tiền Việt vừa mới đi, trông cậu cả ngày rồi." Hà Quyền vỗ vỗ tay Tần Phong, "Cậu ấy không có chuyện gì đâu, cậu không cần lo lắng."
Tần Phong nhắm mắt lại, khẽ nhíu mày, hàm hồ nói tiếng "Đau".
Hà Quyền hơi vén mặt nạ dưỡng khí của hắn lên, cười hỏi: "Người yêu vừa đi đã kêu đau, đau chỗ nào, tôi chữa cho cậu."
"Vai...... phải...... vai......" Tần Phong đau đớn khó nhịn, gương mặt tuấn tú tái nhợt hơi có vẻ vặn vẹo.
"Thuốc giảm đau liên tục đây." Hàn Tuấn hơi điều chỉnh lượng thuốc đưa vào, ngẩng đầu nhìn về phía Hà Quyền, "Lúc giải phẫu ghim tay rồi nhỉ, nếu không lát nữa chụp X-quang cho cậu ấy?"
Giải phẫu ổ bụng phần lớn là mông cao vai thấp, sợ bệnh nhân trượt xuống phải dùng đai trói cánh tay lại, thỉnh thoảng gặp thời gian trói quá dài dẫn đến máu chảy không thông dẫn đến đau đớn sau phẫu thuật.
"Không cần, chờ Tiền Việt đến, cậu ta không đau nữa đâu." Hà Quyền ghét bỏ bĩu môi.
"Đau...... thật...... mẹ......" Tần Phong nghiến răng phun ra, "Mày —"
Vừa thấy Tần Phong đau đến nghiến răng nghiến lợi, Hà Quyền cũng không giỡn với hắn nữa, lập tức bắt mạch vai hắn, nhưng cũng không phát hiện có dị thường gì.
Tần Lục Không đi đến bên giường, nhìn con trai đầy mặt thống khổ, hỏi: "Thằng nhãi đau chỗ nào?"
"Vai phải......" Hà Quyền gật đầu chào hỏi đối phương.
Tần Lục Không kiểm tra hết vai Tần Phong, suy nghĩ chốc lát khép ngón tay lại, dùng sức đè xuống xương ngực con trai kiếm vị trí nhô lên chếch về bên phải — Tần Phong lập tức đau đến thân thể chợt bắn lên. Hà Quyền và Hàn Tuấn ở bên cạnh đều nhìn u mê, tâm nói đây là cha ruột sao?
"Lúc các cháu phẫu thuật, làm chướng bụng nhân tạo?" Tần Lục Không hỏi.
Hà Quyền lấy lại tinh thần, gật gật đầu: "Vâng, lúc dò vị trí đạn dùng."
"Carbon dioxide dùng để ép phổi nhân tạo kích thích thần kinh cơ hoành, đau đớn phóng xạ đến bả vai. Chuyện xác suất nhỏ, để nó tự vượt qua." Tần Lục Không lúc này lại giống như cha ruột, đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán con trai đau chảy ra, "Cho nó miếng dán giảm đau Fentanyl (), trước h chịu đựng qua là không đau vậy nữa."
Hà Quyền lập tức sắp xếp hộ sĩ đến phòng thuốc lấy thuốc. Fentanyl thuộc về thuốc cần quản lý cấp , phải có chữ ký của chủ nhiệm mới có thể dùng, dùng xong còn phải trả lại phòng thuốc tiêu hủy. Ở trên miếng dán ký xong tên, Hà Quyền đích thân dán, chưa đầy một lát Tần Phong đã an ổn ngủ thiếp đi.
Từ trong ICU đi ra ngoài, Hà Quyền mời Tần Lục Không đến phòng làm việc của mình nghỉ ngơi một lát. Từ Chicago bay về phải mười mấy tiếng, máy bay hạ cánh liền chạy thẳng đến bệnh viện thăm con, người gần tuổi trên mặt hiện đầy mệt mỏi.
Uống trà Hà Quyền pha, Tần Lục Không khen: "Chủ nhiệm Hà, trà không tệ."
"Chú Hà, gọi tên cháu là được, tiếng "chủ nhiệm" của chú cháu không gánh được."
Hà Quyền xấu hổ cười. Tần Lục Không là con dao đệ nhất của ngoại khoa ngực bệnh viện Trung Tâm, hồi đó Hà Quyền muốn bái ông làm thầy, song cuối cùng vẫn chuyển sang khoa sản. Nói cho cùng khoa sản cũng thuộc phạm vi ngoại khoa, nhưng chịu nhiều trách nhiệm hơn bác sĩ ngoại khoa khác — Dưới tay bác sĩ sản khoa là cái mạng, lại còn sinh đôi sinh đa bào thai thì càng khỏi phải nói.
"Cháu tuyệt đối gánh được." Tần Lục Không đặt chén trà xuống, buồn bã nói: "Tiểu Phong thường nói với chú chuyện của cháu, cháu không đến khoa ngoại ngực thật đáng tiếc."
"Chữa bệnh cứu người, ở khoa nào cũng giống nhau hết." Hà Quyền bẻ miếng socola nhét vào miệng, buổi trưa không ăn cơm, Âu Dương chọc tức no rồi.
Tần Lục Không gật gật đầu, hỏi: "Người tên Tiền Việt kia, là người của khu cháu?"
"Vâng, y tá trưởng." Hà Quyền che miệng nhai đồ.
"Nó và Tiểu Phong, hai bọn nó...... làm người yêu à?"
Hà Quyền suýt nữa cắn phải đầu lưỡi. Giờ phải nói thế nào? Nói con trai chú thích người ta nhưng người ta không thèm hắn? Không được, dù nói thế nào Tần Phong chịu một súng này cũng là vì Tiền Việt, ông cụ nếu biết Tiền Việt không thích Tần Phong khẳng định không vui.
"Cũng...... cũng không tính là vậy đi." Hà Quyền gãi gãi mái tóc xoăn tự nhiên, đại não cấp tốc vận chuyển tìm từ thích hợp, "Vẫn chưa chọc rách lớp giấy cửa sổ đâu, y tá trưởng Tiền da mặt mỏng."
"Thằng nhóc Tiểu Phong kia, quá tùy tính, chỉ thiếu người quản. Chú thấy Tiền Việt không tệ, nói chuyện làm việc có trật tự, tính tình cũng ổn...... Chủ nhiệm Hà, cháu tốn sức nhiều chút, tác hợp cho hai bọn nó."
Hà Quyền tâm nói cháu tốn sức không ít, nói cả một toa xe lửa, nhưng không thể vì trong lòng Tiền Việt đã có người. Phải nói Cảnh Tiêu cũng là tên đầu gỗ, hận không thể cả khu bệnh đều nhìn ra Tiền Việt thích hắn, chỉ có hắn không biết. Bất quá Cảnh Tiêu không có ý nghĩ gì với nam, cho dù Tiền Việt biểu hiện rõ ràng hơn phần cũng sẽ không nghĩ đến phương diện kia.
"Chuyện này còn phải xem bản thân bọn họ, cháu cùng lắm chỉ cổ vũ thôi." Hà Quyền cười khan.
"Ừ, tình cảm là chuyện của người, người bên cạnh cũng khó xen vào." Tần Lục Không nhìn Hà Quyền, "Chủ nhiệm Hà, cháu còn chưa ổn định à?"
"Cháu từ sáng đến tối ngoại trừ phòng giải phẫu chính là phòng bệnh, đâu có thời gian yêu đương, chờ nao rảnh hẵng nói."
Tần Lục Không khoát khoát tay: "Bác sĩ tuổi càng lớn càng bận, kinh nghiệm nhiều, người bệnh đều thích tìm cháu."
"Vậy cứ độc thân đi."
"Ông ngoại cháu không vội?"
Nhắc đến Tề Gia Tín, Hà Quyền cảm thấy socola lưu lại trên đầu lưỡi ngọt tới phát đắng.
"Cháu họ Hà, không liên quan đến họ Tề."
"Tề lão hơn rồi, có vài lỗi cháu cũng không thể để một trưởng bối như ông ấy nhận." Tần Lục Không thở dài, "Cháu đó, giống y cha cháu, đều là tính tình bướng bỉnh. Hồi đó Tề Tranh nếu chịu thua, cũng sẽ không sớm như vậy đã — ài!"
Hà Quyền cắn chặt bên trong môi, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
"Cha cháu nếu nhận thua, sẽ không có cháu."
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat và Sweek humat)
Ca đêm buổi tối, Hà Quyền tuần phòng xong lại đến ICU thăm Tần Phong. Bác sĩ ICU nói với cậu, lúc hơn h Tần Phong đột nhiên sốt cao, lạnh rùng mình tới giường cũng run, nhiệt độ lên đến độ, hai túi kháng sinh cường lực đặt xuống mới hạ được nhiệt độ. Sau khi mổ bị cảm là điểm mấu chốt, nhất là trúng đạn. Chế phẩm kim khí sẽ dẫn đến bệnh uốn ván, hoặc dẫn đến bệnh phù dị ứng tắc nghẽn đường hô hấp, cho nên mới để Tần Phong ở ICU thời khắc giám sát dấu hiệu sinh mệnh.
Tiền Việt có lẽ chỉ ngủ - tiếng đã lại tới trông Tần Phong, Hà Quyền nhìn không khỏi có chút đau lòng. Nhưng cậu cũng không có gì để nói, trong lòng Tiền Việt áy náy, dùng cách này để giảm bớt cảm giác mang tội.
Trịnh Chí Khanh bận rộn cả ngày, hỗ trợ cảnh sát kết thúc công việc, tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên, cùng với ứng phó kiểm tra tạm thời của các bộ ngành chức năng, gần h mới coi như xả hơi. Anh cả ngày không ăn cơm rồi, rảnh cái là nhanh chóng đến ICU thăm Tần Phong. Hà Quyền thấy anh đi vào, không nói chuyện cũng chỉ gật đầu một cái. Trịnh Chí Khanh lại có lời muốn nói với Hà Quyền, anh buổi trưa lúc bị phóng viên cản ở đại sảnh, nhìn thấy xe Âu Dương.
Cả người Tần Phong khó chịu, người lại mơ hồ, nhất định muốn rút NG tube ra, bị Hà Quyền quát mấy tiếng mới an tĩnh lại. Hắn ủy khuất rưng rưng lẩm bẩm "Tôi muốn tìm mẹ tôi", ở đây giở tính trẻ con. Em gái Tần Lan cũng từ nước ngoài về gấp, thấy anh trai như vậy đau lòng trốn đến bên cạnh khóc.
Hà Quyền ra hiệu Trịnh Chí Khanh đi an ủi Tần Lan, mình thì tiếp đó cùng Tiền Việt ở bên giường dỗ Tần Phong. Trịnh Chí Khanh đi tới bên cạnh Tần Lan, lấy khăn tay ra đưa cho cô.
"Đừng lo, anh trai em căn bản đã thoát khỏi kỳ nguy hiểm, ngày kia là có thể trở lại phòng bệnh thường."
Tần Lan dùng khăn tay lau đi nước mắt dưới hốc mắt, mím cái miệng xinh xắn lại, nhẹ nói: "Cám ơn anh, làm phiền các anh."
"May mà có cậu ấy, nếu không phải hành động của cậu ấy, bảo vệ cũng không phát hiện được khu bệnh xảy ra chuyện." Trịnh Chí Khanh định dời đi lực chú ý của cô nàng, "Này, em và anh trai em không giống nhau nhỉ, đẹp hơn cậu ấy."
Tần Lan nín khóc mỉm cười, lau nước mắt đã trượt đến cằm nói: "Em và Tần Phong cùng cha khác mẹ, em lớn lên giống mẹ em, anh ấy giống mẹ anh ấy."
"Nhưng anh thấy tình cảm của các em rất tốt."
"Vâng, anh ấy rất quan tâm em, hồi học tiểu học, trong lớp có nam sinh cứ thích túm đuôi sam của em, anh ấy liền xách người ta đến bãi tập đánh cho một trận...... Lên cấp , em học vật lý không tốt, bị giáo viên xách lên phòng dạy dỗ, anh ấy chạy đến phòng làm việc vỗ bàn giáo viên yêu cầu đối phương nói xin lỗi...... Hồi đại học có bạn trai, anh em mua chuộc người trong ký túc người ta, thời khắc giám sát hướng đi của bạn trai em, sợ anh ấy bên ngoài có lỗi với em......" Tần Lan cười lắc lắc đầu, "Ngay cả cha em cũng nói, anh ấy làm anh trai còn tẫn trách hơn cả cha."
"Rất tốt." Trịnh Chí Khanh gật gật đầu, "Anh trước kia cũng từng có một cô em gái, đáng tiếc sinh ra đã bị bệnh thận, chỉ sống được tháng. Cho nên cha mới lập bệnh viện này, hy vọng có thể để cho càng nhiều đứa trẻ khỏe mạnh ra đời, lớn lên."
Trong mắt Tần Lan lóe ra vẻ thương tiếc.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat và Sweek humat)
Cùng một thời gian, khách sạn Hilton.
Lạc Quân Hàm tắm xối đi ra ngoài, cầm lấy điện thoại đang sạc điện ở đầu giường trả lời tin nhắn chồng chất như núi. Nhìn thấy tin nhắn cha kế hỏi y và Trịnh Chí Khanh rốt cuộc định bao giờ kết hôn, Lạc Quân Hàm nhất thời tâm phiền ý loạn. Y kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, hung hăng ném chiếc nhẫn DE BEERS mà Trịnh Chí Khanh đặt làm kia về phía cửa sổ sát đất. Chiếc nhẫn đập vào trên thủy tinh lại bắn trở lại, rơi vào trên mặt thảm lông lạc đà vàng nhạt trước chân y.
Điện thoại vang lên, số lạ.
"Hello?" Y vừa nghe điện vừa khom lưng nhặt chiếc nhẫn kia lên.
"Lạc thiếu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tôi là Âu Dương Thiều Hoa, bạn làm ăn của cụ nhà."
Âm thanh Âu Dương từ trong ống nghe vững vàng truyền ra.
"Tôi không quen anh." Lạc Quân Hàm chưa từng tiếp xúc chuyện làm ăn, đối với người này lần đầu nghe thấy.
"Không sao, mạo muội quấy rầy, là muốn cùng cậu tán gẫu về vị hôn phu Trịnh nhị thiếu của cậu."