Edit + Beta: Vịt
Một đêm không có khám gấp, nhưng Hà Quyền cũng không ngủ yên. Đến giờ đi làm vội vàng đến tìm viện trưởng, hỏi về chức bác sĩ chủ nhiệm của mình rốt cuộc có vấn đề chỗ nào. Viện trưởng lật qua lật lại bản sao tài liệu xét duyệt của cậu xem hồi lâu, cuối cùng xoa cằm nói: "Có thể là trong thời gian cậu học cao học coi như là nghỉ việc, không thể liệt vào niên hạn làm việc?"
Hà Quyền lập tức nổi giận: "Bệnh viện Trung Tâm ở ngay cạnh trường bọn tôi, từ ký túc đi ra leo tường là đến tôi nghỉ việc cái rắm ấy! Đi làm đi học là quan trọng nhất, có khi buổi tối còn phải thức đêm làm số liệu, đoạn thời gian đó tôi một ngày cũng chưa từng nghỉ ngơi!"
"Ờ...... Chủ nhiệm Hà cậu trước tiên đừng gấp." Viện trưởng chỉ thiếu nước bung dù, "Tổ kiểm tra công tác bên trên đến cũng là lệ cũ, tài liệu của mọi người đều phải kiểm tra, nhất là bệnh viện tư nhân, cực kỳ nghiêm khắc, cũng không phải nhằm vào cậu, cậu cất tim vào bụng đi."
"Không phải nhằm vào tôi?" Hà Quyền lật wechat Thiệu Tuấn Thăng gửi đến cho viện trưởng nhìn, "Vậy giải thích thế nào?!"
Viện trưởng đeo kính vào nhìn cẩn thận, biểu tình lộ ra hơi xoắn xuýt: "Đây là ai gửi cho cậu?"
"Sở Y tế tỉnh." Hà Quyền cố ý hỏi lớp trưởng cũ về công việc hiện tại của Thiệu Tuấn Thăng.
Viện trưởng suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Cậu có phải đắc tội người này không?"
"Tôi ngày nào cũng ngoại trừ bệnh viện chính là bệnh viện, đâu ra thời gian đắc tội với người ta!?" Mặt Hà Quyền phồng như bánh bao, "Chuyện này ngài phải làm rõ cho tôi, nếu tôi hạ chức, bệnh viện cứ đợi bồi thường tiền đi!"
Không cần Hà Quyền nói, viện trưởng đương nhiên càng rõ ràng sau khi cậu hạ chức sẽ mang đến cho bệnh viện bao nhiêu tổn thất. Để phòng trừ bệnh viện tư nhân treo đầu dê bán thịt chó, xét duyệt chức danh bác sĩ hết sức nghiêm ngặt. Trên bảng viết rõ ràng chính là bác sĩ chủ nhiệm, kết quả trên thực tế là bác sĩ phó chủ nhiệm? Đây là hành động lừa gạt, tiền phạt thấp nhất là cao nhất là lần. Chỉ cần chứng cứ xác thực, trực tiếp phạt bạn cũng không có thương lượng. Bình thường là bệnh viện ứng ra, sau đó sẽ từ từ khấu trừ bác sĩ.
Viện trưởng lấy máy tính ra cạch cạch cạch ấn mấy cái, trở tay che vị trí tim.
"Chủ nhiệm Hà, cậu...... tiền phạt gần trăm triệu đó......"
"Cái quái gì mà triệu?" Hà Quyền cướp lấy máy tính, sau khi bấm mấy cái bản thân cũng thay đổi sắc mặt.
Một ca , một tuần ca, một năm tuần, dựa theo lần tiền phạt tính toán, lại nhân với niên hạn năm...... Trong phòng làm việc viện trưởng kéo dài trầm mặc hồi lâu.
Hà Quyền lần đầu thiết thân cảm nhận được áp lực đến từ tiền bạc.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat và Sweek humat)
Lúc Hà Quyền vào phòng Trịnh Chí Khanh đang gọi điện thoại, anh giơ tay ra hiệu Hà Quyền ngồi xuống chờ chút, đứng dậy đến bên cửa sổ tiếp tục nói chuyện điện thoại. Hà Quyền ngồi đó run chân, đợi khoảng phút mới đợi được Trịnh Chí Khanh xoay người lại.
"Sao thế?" Vốn Hà Quyền chủ động đến tìm mình Trịnh Chí Khanh còn rất cao hứng, nhưng vừa nhìn sắc mặt đối phương liền biết có chuyện, hơn nữa còn là chuyện lớn.
Hà Quyền nói lại sự tình với anh một lần, lại lấy bản sao tài liệu xét duyệt chức danh của mình ra cho đối phương xem. Trịnh Chí Khanh không hiểu rõ quá trình và quy định xét duyệt chức danh trong nước lắm, bèn lại gọi điện cho bạn ở cục Y tế thành phố, dưới gợi ý của đối phương kiểm tra đối chiếu từng tờ một.
"Trước mắt mà nhìn, không có vấn đề gì." Cúp điện thoại, Trịnh Chí Khanh giải thích rõ với Hà Quyền, "Nếu như có, cũng chỉ là vấn đề niên hạn công tác, viện trưởng đoán không sai, nhưng phía trên không viết rõ trong thời gian em học cao học rời cương vị, cho nên tôi không cho rằng sẽ ảnh hưởng đến đánh giá chức danh của em."
Hà Quyền cau mày: "Muốn chết, thật sự hạ chức tôi, tôi phải ở Đại Chính là không công hơn thế kỷ mới đủ đóng tiền phạt."
"Thế này, tôi hôm nay dành thời gian đến cục Y tế, xem văn kiện đánh giá chức danh chính thức là quy định thế nào." Trịnh Chí Khanh gom đủ tài liệu cất kỹ, "Yên tâm đi, A Quyền, thật sự không được thì cùng bọn họ lên tòa, bọn họ đã thông qua đánh giá của em, muốn thu hồi cũng không dễ như vậy."
"Anh làm thay tôi à?" Hà Quyền bĩu môi.
"Ừ, tôi làm thay em." Trịnh Chí Khanh cười cười với cậu, "Đừng quên tôi cũng là tiến sĩ luật."
"Hệ thống pháp luật Anh Mỹ lại không giống với hệ thống pháp luật Đại Lục." Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng Hà Quyền ít nhiều vẫn hơi an tâm chút. Từ hồi đi học Trịnh Chí Khanh đã giống như sự tồn tại hậu thuẫn của cậu, gặp phải bất cứ phiền phức gì đối phương cũng có thể hỗ trợ giải quyết. Anh cũng là người mà Hà Quyền duy nhất dựa vào, không có bất kỳ liên hệ máu mủ nào.
"Trịnh Đại Bạch, anh biết Thiệu Tuấn Thăng chứ?" Hà Quyền hỏi.
"Không có thâm giao gì, bất nghe nói hắn người này rất chính trực, nếu chỉ là trình tự điều tra bình thường, hẳn sẽ không làm khó dễ em." Trịnh Chí Khanh vừa nói lấy điện thoại ra, "Tôi trước nói chuyện với hắn, xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì."
"Vẫn là đừng, phải nói chuyện thì tôi tự nói chuyện với hắn." Hà Quyền khoát khoát tay, "Không muốn làm như kiểu tôi nhờ người tìm quan hệ đi cửa sau cho mình."
"Tôi không nhắc đến chuyện của em, nói chuyện khác, như vậy chờ lúc hắn đến kiểm tra đỡ lúng túng." Trịnh Chí Khanh vẫn add friend Wechat Thiệu Tuấn Thăng, chắc là đối phương đang bận, chưa lập tức accept.
"Được, tôi đi làm việc, hành hạ tôi cả đêm ngủ không ngon." Hà Quyền đứng dậy duỗi lưng mỏi, đồ giải phẫu kéo lên, lộ ra cái bụng mềm mại trắng nõn.
Trịnh Chí Khanh nhìn chằm chằm mảng da thịt lộ ra bên ngoài không dời mắt, cho đến lúc Hà Quyền quát to một tiếng "Anh nhìn cái gì đấy!" mới vội vàng quay đầu đi, dựa vào cạnh bàn dùng văn kiện xếp thành chồng che chắn vị trí eo trở xuống.
Nhìn cứng rồi, nguy hiểm.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat và Sweek humat)
Buổi sáng không có ca khám bệnh không có giải phẫu, Hà Quyền nhân lúc có thời gian làm bệnh án. Bệnh án đều là thực tập sinh viết, hơn nữa hiện tại trên căn bản dùng máy tính, bệnh án giống nhau copy paste, không giống đám Hà Quyền hồi thực tập còn phải viết tay. Phần lớn bác sĩ viết chữ rồng bay phượng múa đọc giống như thiên thư, lại toàn là bệnh án viết. Hà Quyền hồi thực tập ở bệnh viện Trung Tâm, nhiều nhất một ngày viết bệnh án nghìn chữ, phá hủy triệt để kiểu chữ hợp quy tắc mà Tề Gia Tín coi chừng viết chính tả phương thuốc cổ truyền thuốc Đông y luyện ra được.
Tia được lỗi sai, Hà Quyền gọi điện thoại gọi Đoan Mộc vào phòng làm việc, mắng một chặp đầy đầu. Một thực tập sinh khác Bàng Hải thấy Đoan Mộc khóc đi ra, lại nghe thấy Hà Quyền ở trong đó gọi mình hơi không quá dám vào.
"Chủ...... chủ nhiệm......" Trong lòng bàn tay Bàng Hải tứa mồ hôi.
Hà Quyền cũng không ngẩng đầu nhìn Bàng Hải, vứt một đống đơn thuốc in ra đến trước mặt hắn. "Tự mình xem, không tìm ra vấn đề thì cứ đứng đấy."
Đầu óc Bàng Hải mông lung, từ rưỡi đứng đến h, mồ hôi ra mấy tầng, sống chết cũng không nhìn ra lỗi của mình.
"Chủ nhiệm...... em......"
"Cậu cái gì?" Hà Quyền vừa đi ra kiểm tra phòng quay lại, trở về vừa nhìn đức hạnh của Bàng Hải là biết hắn chưa tìm ra được vấn đề ở đâu.
Bàng Hải run lẩy bẩy nói: "Em chưa...... tìm ra được lỗi......"
"Bàng Hải, cậu là sư đệ của tôi, theo lý thì, làm sư ca nên bao bọc cậu, nhưng cậu nếu phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy, tôi con mẹ nó trả lại cậu về trường để cậu về lò tu luyện lại!" Hà Quyền kéo đơn thuốc trong tay Bàng Hải qua, giơ lên trước mặt hắn trợn mắt, "Sinh lúc nào thì có bệnh nhân nữ? Hả? Cậu xem xem! đơn, toàn bộ giới tính con mẹ nó là nữ! Bản mẫu của cậu không tệ nhỉ, copy paste rất thuận tay, sao cậu không copy hết tên người bệnh thành "Hà Quyền" đi hả!?"
(Sinh ở đây không phải là mang thai , mà là khu sinh số )
"Em xin lỗi em xin lỗi! Chủ nhiệm Hà, em sau này không bao giờ phạm phải loại sai lầm cấp thấp này nữa! Không không, em sau này không bao giờ phạm lỗi nữa!"
Nếu không phải dưới đầu gối đàn ông có vàng, Bàng Hải thực sự quỳ xuống với Hà Quyền. Mục giới tính hệ thống mặc định là nữ, lúc hắn điền đơn đầu tiên quên sửa lại, kết quả tất cả bản mẫu phía sau sai hết. Vừa chỉ nhìn sử dụng thuốc không kiểm tra thông tin người bệnh, sai sót cấp thấp như thế cũng khó trách Hà Quyền sẽ cáu lớn như vậy.
"Chép điều lệ bệnh viện lần! Không chép xong buổi trưa không được ăn cơm! Còn có Đoan Mộc, bảo cậu ta cũng chép lần!"
Điều lệ nghìn chữ, lần nghìn chữ, Hà Quyền tâm nói phải con mẹ nó cho mấy bông hoa trong nhà ấm các cậu lĩnh hội cực khổ năm đó của ông đây chút!
Lửa nhịn một đêm tản đi một nửa, Hà Quyền bưng chén cafe ngồi vào trên sofa tâm tư trống rỗng nghỉ ngơi đại não. Đột nhiên nhìn thấy Jaeger-LeCoultre đặt lên bàn, cậu suy nghĩ chút, quơ lấy chạy thẳng đến phòng bệnh Hòa Vũ.
Mượn hoa hiến Phật, dù gì năm đó cũng suýt chút nữa thành người một nhà.
Hòa Vũ kiên quyết không nhận.
"Cậu cứu tôi một mạng, tôi còn chưa bày tỏ lòng biết ơn với cậu, sao cậu còn tặng đồ cho tôi?"
"Tôi nói thật nhé, vật này tôi cầm...... đâm tay. Tặng ai cũng không cảm thấy thích hợp, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có anh...... anh đừng ghét bỏ, đồ mới, tôi chưa từng đeo."
Hà Quyền cười khan một tiếng, cúi đầu nhấp ngụm cafe."
"Đồng hồ đắt như vậy làm sao lại ghét bỏ." Hòa Vũ buổi chiều sẽ xuất viện, đồ đã thu dọn xong. Y đặt hộp đồng hồ vào trên tủ đầu giường, hỏi: "Ai tặng cậu, Trịnh Chí Kiệt?"
"Anh ta tặng tôi tôi đã nhận rồi!" Hà Quyền xùy tiếng nói, "Anh hẳn không quen đâu, là một người tên Âu Dương Thiều Hoa."
Ánh mắt Hòa Vũ bình tĩnh.
"Tôi cũng biết." Y nói, "Hắn có phải là uy hiếp cậu, đồ không cần liền ném hay không?"
"Đã ném một lần rồi! Bất quá là túi rác sạch, mới thay, một chút đồ bẩn cũng không có!" Hà Quyền xoay con ngươi, "Anh với Âu Dương rất quen thuộc?"
"Âu Dương từng ở nhà máy thuốc Trịnh thị làm CEO, công ty đưa ra thị trường có một phần công lao của hắn."
Hà Quyền gật gật đầu: "Thả nào hiện tại Hoa Y Đường đưa ra thị trường cũng tìm hắn, người này trâu lắm nhỉ?"
"Hắn trước đây là quân y hải quân, hình như còn là một bộ đội tác chiến đặc chủng. Sau khi đổi nghề vào xí nghiệp thuốc nước ngoài, từ đại diện nhà máy thuốc làm lên, công trạng huy hoàng, team quản lý cũng rất xuất sắc. Trước khi Chí Kiệt đào hắn đến nhà máy thuốc Trịnh thị, hắn ở công ty nước ngoài có thể cầm được lương hàng năm hơn nghìn vạn." Hòa Vũ nói, lộ ra chút kính nể, "Âu Dương là người tài giỏi, đối ngoại am hiểu dẫn nhập vốn, đối nội phong cách quản lý cứng rắn. Tôi làm báo cáo đẹp hơn nữa, tỷ số lợi nhuận không đủ cũng không ra thị trường được. Khoảng thời gian hắn ở Trịnh thị công trạng cực tốt, nếu như hắn không rời khỏi nhà máy thuốc, hồi gặp phải sự kiện vắc-xin phòng bệnh giả Trịnh thị không đến nỗi vay tiền Lạc gia."
"Vậy hắn tại sao muốn rời Trịnh thị?"
Hà Quyền hỏi.
Hòa Vũ cười cười nói: "Người khác đều nói hắn là vì tôi và Chí Kiệt giận dỗi, kỳ thật không phải vậy, Âu Dương người đó quá rõ mình rốt cuộc muốn cái gì. Hắn cùng tuổi với Chí Kiệt, đều là phái cứng rắn, một núi không thể có hổ. Âu Dương không phải là người cam tâm khuất phục dưới người khác, hắn muốn triệt để khống chế Trịnh thị, nhưng có thân phận đại công tử Trịnh gia của Chí Kiệt chắn ở đó, trần nhà này hắn không phá được.
"Vì tiền?" Hà Quyền khẽ cau mày.
"So với tiền, Âu Dương coi trọng quyền hơn." Hòa Vũ thở dài một cái, "Hắn có dã tâm, có hoài bão, không phải một người tầm mắt hạn hẹp chỉ nhìn chằm chằm vào thời gian ngắn trước mắt. Hắn từng nhắc đến với tôi, thề phải tạo ra một đế chế thương mại có thể kéo dài trăm năm, mà không phải nói đưa xí nghiệp ra thị trường kiếm tiền, về phần sau này phát triển như thế nào cũng không quản. Nhưng hắn xuất thân bần hàn, làm nghề quản lý vĩnh viễn đều phải chịu khống chế từ ban giám đốc, cho nên —"
Y dừng một chút, nhìn chăm chú vào mắt Hà Quyền: "Hà Quyền, tôi biết cậu là cháu ngoại của Tề lão chủ tịch Hoa Y Đường, Chí Khanh nói hết với tôi rồi, không đoán nhầm, Âu Dương cầu hôn với cậu rồi, đúng không?"
Hà Quyền dẹt miệng gật gật đầu.
"Vậy tôi nhiều lời chút." Hòa Vũ bình tĩnh gật đầu, "Âu Dương đó, hắn không phải người xấu, nhưng hắn có thể vì đạt được quyền lực hy sinh rất nhiều thứ, cái này đương nhiên bao gồm cả tình yêu. Nhưng hắn thật sự có thể đưa xí nghiệp lên đỉnh, Hà Quyền, tôi khả năng rất có trách nhiệm mà nói, giao Hoa Y Đường cho Âu Dương, Tề gia —"
"Tôi không phải người Tề gia, tôi họ Hà!" Hà Quyền chẳng quan tâm lễ phép hay không, lên tiếng cắt đứt Hòa Vũ, "Ba tôi bị ông ngoại tôi từ trong nhà đuổi ra, ông ngoại còn đăng báo đoạn tuyệt quan hệ cha con với ông ấy, cũng bởi vì ba tôi không chịu bỏ tạp chủng tôi đây. Ông ấy báo cảnh sát nói ba tôi là tội phạm cưỡng gian, hại ba tôi bị bắt vào trại giam giam tháng cho đến lúc điều tra kết thúc. Đánh phạm nhân cưỡng gian là hoạt động tiêu khiển hàng ngày của mấy tội phạm trong trại giam, ba tôi ở trong đó bị đánh què chân còn phá tướng. Ông ấy là ca sĩ đó, sau khi ra ngoài còn có công ty quản lý nào chịu ký với ông ấy? Ba tôi lúc sinh tôi ra cũng không có tiền đi bệnh viện, đành phải tự ở nhà sinh. Tôi sinh ra, hòa lẫn máu, vàng như người tàn tật. Cha tôi vì cứu tôi đi bệnh viện bán máu, cách một ngày đi một lần, còn không dám đến cùng một chỗ sợ bị người ta nhận ra không rút cho! Tôi chính là con cháu Hà gia, con cái sau này của tôi cũng họ Hà, tôi không thể khiến ông ấy thất vọng đã cầm máu đổi lại cái mạng này cho tôi!"
Hòa Vũ trong nháy mắt ngẩn ra, vành mắt khẽ đỏ. Một lát sau y cầm tay Hà Quyền, đặt trong lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve: "A Quyền, cậu rất may mắn, có song thân yêu cậu như vậy. Cậu sở dĩ có thành tựu hôm nay, là phải cảm ơn tình yêu mà bọn họ cho cậu. Nhưng huyết thống dù sao cũng là huyết thống, nếu như Tề lão cần cậu cứu mạng, chẳng lẽ cậu thật sự nhẫn tâm không cứu ông ấy sao?"
Hà Quyền mím chặt môi, không nói tiếng nào.
"Cậu là người vô cùng thiện lương, A Quyền, tôi nhìn ra được." Hòa Vũ kéo cậu ngồi xuống bên cạnh, "Hơn nữa cậu lớn lên đẹp như vậy, không yêu đương thật oanh liệt chẳng phải lãng phí? Chuyện Âu Dương cậu cũng không cần băn khoăn quá nhiều, muốn theo đuổi được cậu, hắn phải trước qua được cửa Chí Khanh. Để bọn họ thích đánh thì đánh, đánh lòi óc cũng không phải chuyện của cậu, đúng không?"
Hà Quyền câu khóe miệng, nghiêng đầu nhịn cười. Hòa Vũ lấy đồng hồ ra chụp lên tay, cười nói: "Đồ tôi nhận, bất quá tôi phải nói rõ, cắn chết phải nói là cậu tặng. Nếu không để Trịnh Chí Kiệt biết, anh ấy phải trước tiên đánh nhau với Âu Dương một trận. Vóc người trắng trẻo đẹp đẽ như vậy, nội tâm còn nhỏ hơn kim tiêm."
"Hai các anh chuẩn bị phục hôn?" Hà Quyền nhìn đồng hồ trên cổ tay Hòa Vũ, ừm, đồ tốt đeo đúng là tăng khí chất.
"Giờ chưa định, xuất viện trước tiên về chỗ ba mẹ tôi, anh ấy muốn đi theo tôi cũng không cản, dù gì cũng là con gái anh ấy, thay tã pha sữa cũng không thể tôi làm một mình đi?"
"Anh không thuê chuyên gia mẹ bé?"
"Không, vừa lúc mài mòn tính tình thối kia của Chí Kiệt." Hòa Vũ nháy mắt với cậu một cái, "Trước mặt con, anh ấy cũng không dám nói lớn tiếng."
"Vỏ quýt dày có móng tay nhọn."
Hà Quyền cười uống sạch cafe đã sớm nguội.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat và Sweek humat)
Từ cục Y tế tra xong tài liệu đi ra, Trịnh Chí Khanh ngồi vào trong xe, mở di động ra xem lướt tin tức, phát hiện Thiệu Tuấn Thăng đã accept lời mời kết bạn của anh. Anh vội vàng gửi tin nhắn qua chào hỏi, lập tức, tin nhắn của Thiệu Tuấn Thăng đã rep lại.
【Lâu lắm không gặp, Chí Khanh, về nước lúc nào thế?】
【Vừa về không lâu. Cậu sao rồi, giờ ở đó thăng chức?】
【Vẫn là ngành đó, còn cậu?】
Trịnh Chí Khanh do dự một chút, trả lời:【Trong nhà mở bệnh viện.】
【Đại Chính hả? Nói như vậy, cậu giờ là đồng nghiệp với Hà Quyền?】
Cái này không nhắc đến cũng phải nói ra, Trịnh Chí Khanh cau mày. Anh vừa xem qua văn kiện chính thức, dựa theo quy trình mà nói bình xét cấp bậc của Hà Quyền không có vấn đề, nhưng cậu thật sự lên chức quá nhanh, thật sự muốn bám, có rất nhiều chỗ có thể xoi mói.
Bên kia gửi số điện thoại qua:【Gọi điện thoại nói đi, tôi đoán cậu muốn hỏi về chuyện Hà Quyền.】
Kết nối điện thoại, Trịnh Chí Khanh khách sáo nói chuyện hai câu, trực tiếp cắt vào đề tài chính: "Tôi vừa ở cục Y tế thành phố kiểm tra văn kiện tương quan, đánh giá chức danh của A Quyền không có không tuân theo quy định, không biết bên trên có văn kiện mới hay không?"
"Cậu vì cậu ấy còn cố ý chạy đến cục Y tế?" Bên kia truyền đến tiếng cười của Thiệu Tuấn Thăng, "Chí Khanh à, hai các cậu không phải đã chia tay rồi sao?"
"A Quyền là đại chủ nhiệm khu của viện bọn tôi, lực lượng nòng cốt, cậu ấy xảy ra vấn đề bệnh viện cũng xui xẻo theo." Trịnh Chí Khanh giải quyết việc chung nói, "Nếu là tiền phạt, phải rút lợi nhuận năm của bệnh viện, không có cách nào nói với cổ đông."
"Bệnh viện phải gánh tiền phạt thay cậu ấy?"
"Khẳng định, cho dù cuối cùng quyết định giáng chức cũng không phải là bởi vì A Quyền cố ý lừa bệnh viện, tiền phạt đương nhiên phải do phía bệnh viện chịu."
"Trời ạ." Âm thanh Thiệu Tuấn Thăng nghe mang theo chút tiếc hận, "Trịnh Chí Khanh, cậu thật sự là người hiền lành, cậu ấy đã đối với cậu như vậy cậu còn bảo vệ cậu ấy như vậy."
Như vậy? Trịnh Chí Khanh ngẩn người, sau đó ý thức được đối phương là nói mình bị Hà Quyền đá, cười khan một tiếng nói: "Tuổi trẻ mà, ai mà không có tính khí."
"Nhưng tính khí hơn nữa cũng không thể trút giận lên đứa nhỏ chứ."
Đối phương sắc bén mà khinh thường theo ống nghe đánh vào đại não Trịnh Chí Khanh, trào ra một mảnh bạch quang. Anh lập tức siết chặt tay nắm vô lăng, dồn dập chấn vấn: "Đứa nhỏ? Đứa nhỏ nào?"
"......" Bên kia trầm mặc, hồi lâu cũng không có động tĩnh.
Nếu như Trịnh Chí Khanh lúc này nhìn gương chiếu hậu, liền sẽ phát hiện vẻ mặt mình có bao dữ tợn: "Thiệu Tuấn Thăng! Cậu nói rõ ràng cho tôi!"
"Tôi cho rằng...... cho rằng cậu biết......" Tiếng nuốt nước miếng, "Hồi đó...... cậu vừa đi không lâu...... tôi liền nghe nói...... Hà Quyền vì giữ được danh sách thực tập...... cố ý đem đứa nhỏ...... phá......"
Huyên náo ngoài cửa xe trong nháy mắt tĩnh lặng, trước mắt Trịnh Chí Khanh một mảnh đen đỏ.