Edit + Beta: Vịt
Trịnh Chí Khanh chỉ tranh thủ được một chỗ, đang tiếp tục nghĩ cách, nhìn thấy Hà Quyền từ bên ngoài đi vào vội vàng nói với cậu. Hà Quyền theo bản năng túm chặt áo blouse, do dự chốc lát ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Chí Khanh.
"Vậy thì để Triệu Nguyệt đi trước đi, em không...... vội."
Cảm nhận được do dự của đối phương, trong lòng Trịnh Chí Khanh tuôn ra dấu hỏi — người vừa nãy còn không sao có thể lập tức rời đi, thái độ lúc này sao lại thay đổi? Anh nghiêng đầu liếc những người khác đang nói chuyện, cầm tay Hà Quyền dắt cậu ra ngoài lều.
"Em vừa nãy ra ngoài làm gì?" Trịnh Chí Khanh nhìn ra lo lắng trên mặt Hà Quyền.
Hà Quyền cắn môi, ánh mắt dao động xung quanh, hồi lâu không chịu lên tiếng. Trịnh Chí Khanh giơ tay lên giữ má cậu, ngoài ý muốn nhìn thấy Hà Quyền hơi nghiêng đầu, giống như đang cảm thụ nhiệt độ lòng bàn tay anh.
"A Quyền?" Trịnh Chí Khanh lại thêm một tay, giữ mặt Hà Quyền, "Đừng dọa anh, rốt cuộc sao thế?"
"Em......" Hà Quyền cảm thấy viền tai hơi nóng lên, "Hình như...... có chút tình huống...... vừa nãy tự bắt mạch cho mình......"
"Huh?" Tim Trịnh Chí Khanh lắc lư nhấc đến cổ họng.
Lẽ ra ở khoa sản làm lâu như vậy đã sớm không sợ gì hết, nhưng đến lượt mình, Hà Quyền lại xấu hổ mở miệng: "Cơ mà em không học bắt mạch hẳn hoi, làm thật cũng ít, chỉ...... dựa vào kiến thức lý luận."
"Mặc kệ cái đó, em rốt cuộc nhìn ra vấn đề gì?" Trịnh Chí Khanh gấp đến cau mày mãi, cổ họng Hà Quyền ấp úng, anh cảm giác không giống chuyện tốt, "Không được thì anh hiện tại liền thuê máy bay trực thăng đến đây, em lập tức về thành phố."
"Đừng! Không có chuyện gì lớn!" Hít sâu một hơi, Hà Quyền rốt cục hạ quyết tâm, giương mặt nhìn thẳng ánh mắt Trịnh Chí Khanh, "Trịnh Đại Bạch, anh khả năng sắp làm cha rồi."
Triệu chứng nhịp tim thất thường Trịnh Chí Khanh chưa từng đích thân trải nghiệm, nhưng anh hiện tại thực sự cảm giác được nhịp tim ngừng một chút. Tay theo gò má Hà Quyền trượt đến vai đối phương, anh trống rỗng cầm không dám dùng sức, mắt chớp liền mấy cái, hô hấp dồn dập, một bộ thở không ra hơi.
"Anh không sao chứ?" Hà Quyền cảm giác được tay phủ trên vai đang run — Bạn học Trịnh Đại Bạch đây là tiết tấu sắp mắc bệnh tim?
"Không...... anh không......" Trịnh Chí Khanh nhìn khắp nơi, từ bên cạnh một mạch dịch thùng nước khoáng xếp chồng lên, ấn vai Hà Quyền để cậu ngồi lên trên, "A Quyền em ngồi xuống...... ngồi...... ngồi ở đây!"
Sau đó Hà Quyền mắt thấy anh vòng tại chỗ mấy vòng, mười ngón tay giao nhau đặt trên trán, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó như thần kinh. Thành thật mà nói Hà Quyền không trông cậy vào anh có thể vui tới nhảy lên, nhưng phản ứng này là sao?
"Trịnh Đại Bạch, em nói anh —"
Không đợi một câu của Hà Quyền nói xong, Trịnh Chí Khanh bỗng nhiên quỳ một chân trên đất, ôm lấy eo cậu vùi mặt vào ngực cậu. Được rồi, hiện tại Hà Quyền có thể nghe rõ anh đang lẩm bẩm cái gì — "Mình sắp làm cha mình sắp làm cha mình sắp làm cha", tuần hoàn vô hạn.
"Nè, đừng vô dụng vậy, cũng đừng vui quá sớm." Hà Quyền giơ tay lên xoa tóc đối phương, "Bắt mạch chẩn đoán bệnh không chính xác, mạch trượt cũng chủ yếu là bệnh dạ dày, lại nói thời hạn thuốc tránh thai vẫn chưa tới, em chỉ suy nghĩ đến có khả năng này mà thôi."
Trịnh Chí Khanh ngửa mặt ngẩng mắt, giơ tay dùng ngón tay đặt ở môi Hà Quyền: "Anh hiện giờ liền thuê chiếc trực thăng đưa em về Đại Chính."
Xô ngón tay anh ra, Hà Quyền dụi khuôn mặt tuấn tú của đối phương đến biến hình: "Đừng dằn vặt, mang trực thăng đến đón em không bằng vận chuyển thêm mấy người bị thương đi. Trịnh Đại Bạch, em đảm bảo, bắt đầu từ giây này, có thể ngồi tuyệt đối không đứng, anh hài lòng chưa?"
"Nhưng em ở đây ăn cũng không ngon, ngủ cũng không ngủ ngon, anh sợ —" Trịnh Chí Khanh nói một nửa lại mím môi, cân nhắc tìm từ, "A Quyền, em là làm khoa sản, không cần anh nhiều lời...... Em về đi, nội thành cái gì cũng có, nhưng nơi này...... thật sự xảy ra vấn đề không kịp chữa đâu!"
"Cám ơn anh vẫn nhớ em làm khoa sản, cho nên, đừng bận tâm vớ vẩn. Lại nói Cảnh Tiêu và Tiền Việt đều ở đây, thuốc cũng đủ, có bất kỳ vấn đề nào bọn họ hoàn toàn có thể xử lý."
Hà Quyền vừa nói vừa tiếp tục xoa mặt Trịnh Chí Khanh — Thật muốn đạp tên ngốc này một cái, sao có năng lực vậy chứ, thuốc tránh thai cũng không đỡ được!
Trịnh Chí Khanh vốn muốn nói chuyện này với Triệu Nguyệt, thương lượng với cô nàng nhường vị trí máy bay cho Hà Quyền, thật ra cũng không cần thương lượng, anh biết Triệu Nguyệt chắc chắn sẽ không từ chối. Nhưng Hà Quyền không cho anh nói, đầu tiên không thể xác nhận trăm phần trăm, tiếp đó, trước khi đủ tuần cậu không muốn để bất cứ ai biết.
Châm ngôn nói trước khi chưa đủ tháng đừng nói ra. Thật ra đây không tính là mê tín, sự thật chứng minh, thai ngừng phát triển và sinh non tự nhiên chiếm khoảng % đều xảy ra trong tuần, cơ hồ tất cả mục kiểm tra sinh sản chính thức cũng đều bắt đầu từ sau tuần.
Không có giá trị hoóc-môn tiêu chuẩn và báo cáo hình ảnh cung cấp tham khảo, hai người bắt đầu xòe ngón tay tính ngày. Trịnh Chí Khanh cho là lần đó trên xe, Hà Quyền lại nói hẳn là lần đó ở trong phòng làm việc của chuyên vụ. Sau đó thì đều cách quá gần, không có trong phạm vi thảo luận.
Tiền Việt thay thuốc xong cho người bệnh sinh mổ quay lại lều, thấy hai bọn họ đầu đối đầu dựa ở đó thì thầm, ghé đến hỏi: "Có chuyện vui?"
"Không!" Hà Quyền như trộm, đẩy Trịnh Chí Khanh ra, suýt nữa đẩy người ta ngồi trên đất.
"Đúng, không có gì."
Ý cười của Trịnh Chí Khanh căn bản không giấu được, Tiền Việt trong lòng tự nhủ anh lừa cái quái gì, không có lỗ tai cản miệng phải ngoác đến ót rồi. Thật ra lúc trước nhìn phản ứng của Hà Quyền đối với không có ria mép lớn như vậy, y đã đoán được chút manh mối. Ở khoa sản làm cũng mấy năm rồi, triệu chứng gì chưa từng gặp?
"Không có gì à? Vậy cái này không cho anh nữa, tôi lấy cho Triệu Nguyệt ăn." Tiền Việt từ trong túi móc ra hai quả trứng luộc lắc lư với Hà Quyền. Y cố ý hỏi xin một người nhà đưa cơm cho bệnh nhân, Hà Quyền không ăn được đồ chứa chất bảo quản, thuần thiên nhiên khẳng định không thành vấn đề.
Y cảm giác mình thực sự là mệnh nhọc lòng.
"Nè, y tá trưởng Tiền, hay là cho A Quyền đi, em ấy mấy hôm nay cũng không ăn được bữa no." Trịnh Chí Khanh mặt dày từ trong tay Tiền Việt cầm trứng luộc qua, đập vỡ, bóc sạch một quả đưa cho Hà Quyền — Đúng nhỉ, trứng gà, sao anh không nghĩ tới? Ừm, đợi lát lại đi tìm mấy quả về luộc.
Tiền Việt chớp chớp mắt: "Không cám ơn à?"
"Cám ơn cám ơn cám ơn!" Trịnh Chí Khanh cầm tay Tiền Việt dùng sức lắc, chỉ thiếu cúi người với đối phương.
Nhìn bộ dạng nhún nhường của chuyên vụ đại nhân, Tiền Việt lại lần nữa khẳng định suy đoán của mình, mắt liếc Hà Quyền nói: "Chủ nhiệm Hà, chúc mừng nhé."
Hà Quyền vốn đói, ăn vội, vừa nghe lời này bị trứng làm mắc nghẹn. Nghe thấy Hà Quyền nấc, Trịnh Chí Khanh vội vàng quơ nước khoáng vặn nắp chai, trong lúc bối rối vãi nước khắp người.
Hai ông bố ngốc nghếch này. Tiền Việt nghiêng đầu trợn mắt.
Ngủ đến nửa đêm, Hà Quyền bị đau nhức lan truyền làm tỉnh ngủ, vội vàng đánh thức Trịnh Chí Khanh đắp áo ngủ trên mặt đất, bảo anh tìm cho mình một ống làm dịu co rút cơ bàng quang. Đây là co rút tử cung dẫn tới, lần trước cậu không biết, gượng đứng tiếng, lần này cậu chắc chắn sẽ không tái phạm sai lầm đồng dạng.
Tiêm xong cho Hà Quyền, Trịnh Chí Khanh lại đi tìm cái lều bỏ đi chất đống vào, làm được cái "ổ" khá mềm mại, bảo Hà Quyền dựa vào mình nửa nằm bên trên. Giường xếp quá cộm, Hà Quyền căn bản không nằm được, lúc anh cầm thuốc đi vào nhìn thấy đối phương đang quỳ nằm bên giường chịu đau. Cảnh này khiến anh lòng như dao cắt, nhưng anh không làm được nhiều hơn, chỉ có thể nghĩ cách để cho Hà Quyền thoải mái hết sức.
Được Trịnh Chí Khanh ôm vào ngực chia sẻ nhiệt độ đối phương, thân thể Hà Quyền dần dần thả lỏng, cảm giác đau đớn cũng suy yếu. Cậu kéo tay Trịnh Chí Khanh qua đặt ở bụng dưới, cảm thụ nhiệt độ trong lòng bàn tay đối phương xuyên qua vải vóc ở trên da chậm rãi lan tràn.
"Còn đau không?" Trịnh Chí Khanh nhìn đồng hồ, đoán thuốc hẳn đã có hiệu lực.
"Tốt hơn rồi, chỉ một lát." Hà Quyền vỗ nhè nhẹ chân Trịnh Chí Khanh, "Để em dựa như vậy, buổi sáng anh sẽ không đứng dậy được."
Trịnh Chí Khanh sờ sờ cái bụng mềm mại kia, khẽ cười nói: "Không sao đâu, chỉ cần Tiểu Bạch không làm khó em, anh thế nào cũng được."
"Tiểu Bạch?" Hà Quyền ngẩng mặt lên, nghi ngờ nhìn anh.
"Em không phải nói tên là Hà Vũ Bạch sao? Cha là Đại Bạch, con đương nhiên là Tiểu Bạch rồi."
"Ê, như vậy giống tên chó lắm đó."
"Bà nội anh nói, tên xấu dễ nuôi."
"Nhũ danh bà đặt cho anh là gì?" Hà Quyền tò mò hỏi.
Trịnh Chí Khanh lúng túng sờ sờ sống mũi: "Ặc...... anh quên rồi."
"Nói!"
"...... Đản Đản......"
"Phụt ha ha ha ha — ui da!" Hà Quyền cười đến eo lại bắt đầu đau, cơ mà cậu biết không có vấn đề lớn, "Trịnh Chí Kiệt thì sao?"
"Bì Đản...... Nghe nói anh trai anh vừa sinh ra rất đen......"
(Bì Đản: Trứng muối)
Hà Quyền cười đến nước mắt cũng chảy ra, cậu thề, quay về nhất định phải ở trước mặt Trịnh Chí Kiệt gọi hắn một tiếng "Bì Đản".
Gần tới sáng, Cảnh Tiêu nhận chẩn một người bệnh. Vỡ nước quá tiếng, không sinh được. Hắn đưa tay sờ, xác nhận đầu đứa nhỏ vẫn chưa xoay xuống bị vây ở vị trí mông, đành phải mổ. Trong lúc mổ phát hiện người bệnh còn đồng thời có nhọt quái thai, kề sát vách tử cung sinh trưởng, bóc ra dễ tạo thành xuất huyết nhiều, mau chóng để Tiền Việt đi gọi Hà Quyền đến hội chẩn.
Hà Quyền sau khi xem qua quyết định trước tiên làm khép kín miệng vết thương, chờ chuyển tới bệnh viện trong thành phố lại tiến hành giải phẫu lần . Nhọt quái thai có khả năng biến thành ung thư, nhất định phải lấy. Nhưng nơi này nguồn máu hạn hẹp, một khi mặt ngoài vết thương xuất huyết nhiều, nói ít phải có nguồn máu dự bị - nghìn ml, trước mắt không có điều kiện áp dụng giải phẫu.
Cảnh Tiêu đi thương lượng với người nhà bệnh nhân, đối phương vừa nghe phải vào thành phố giải phẫu lập tức tuyệt vọng khóc lên. Trong nhà vừa gặp thảm họa, không còn gì cả, vốn cho rằng mọi người không có chuyện gì coi như là ông trời có mắt, ai biết lại gặp phải loại bệnh đáng lo này.
"Không cần lo, viện chúng tôi có quỹ từ thiện, tình huống giống của các vị hoàn toàn có thể xin." Tiền Việt nghe thấy tiếng khóc, từ trong lều đi ra an ủi người nhà, "Bệnh viện sản khoa Đại Chính, chờ đường thông, các vị đưa hắn qua là được."
Người nhà thiên ân vạn tạ, nói còn phải quỳ xuống với Tiền Việt và Cảnh Tiêu. Hai người đồng thời đưa tay đỡ, không thể tránh khỏi, Cảnh Tiêu cầm tay Tiền Việt. Hắn hơi ngơ ra một lát, tới lúc Tiền Việt tự rút tay đi mới phản ứng được mình vừa nãy vẫn nắm lấy đối phương.
Trước khi gần đến khu thảm họa, Tần Phong một mình tìm hắn nói chuyện, bảo hắn sau khi đến đây chăm sóc tốt Tiền Việt, đồng thời lại nhìn như tùy ý mà nhắc đến mình và Tiền Việt đã bàn cưới xin. Cảnh Tiêu không ngốc, Tần Phong cố ý nói ra quan hệ của mình và Tiền Việt, đây là giải thích cho hắn nghe.
Thật ra sau khi Tần Phong bị thương, Cảnh Tiêu trong lúc tình cờ nghe được nghị luận của hộ sĩ, nói y tá trưởng này nên bằng lòng từ bỏ hắn chuyển sang cái ôm của Tần Phong. Khi đó hắn mới biết Tiền Việt từng thích mình, thế là bắt đầu không thường xuyên chú ý hành động của Tiền Việt.
Thời gian đã lâu, hắn phát hiện mình trước đây thật sự là tên ngốc.
Khâu lại xong, kiểm kê dụng cụ, lúc cùng Tiền Việt thu dọn rác chữa bệnh, Cảnh Tiêu đột nhiên hỏi: "Tôi nghe nói, cậu bây giờ ở bên Tần Phong?"
Nốt ruồi khóe mắt Tiền Việt hơi động, một lát sau "Ừ" một tiếng. Tiếng thừa nhận này khiến Cảnh Tiêu xót xa vạn phần, nhưng việc đã đến nước này, hắn nói gì cũng chỉ khiến mặt mũi mình không còn mà thôi.
"Tần Phong không tệ, xứng với cậu." Cảnh Tiêu nặn ra nụ cười khan, "Chúc cậu hạnh phúc, y tá trưởng Tiền."
Tiền Việt thẳng người, ngưng mắt nhìn gò má hơi phiền muộn của Cảnh Tiêu, chợt thấy tất cả đều bình thường trở lại. Không có được không hẳn là tốt nhất, quý trọng người yêu mình mới không đến mức hối hận.
"Cám ơn, bác sĩ Cảnh." Y cười nhạt một tiếng, "Cũng chúc anh sớm tìm được hạnh phúc thuộc về mình."