Edit + Beta: Vịt
Nghẹn đến tan làm ở trên xe giải quyết, kết quả đúng lúc kẹt xe, đến Trịnh gia đã rưỡi. Ngoại trừ Hòa Vũ lên tầng dỗ Quan Quan ngủ không có ở đây, mọi người Trịnh gia ở trong phòng ăn chờ hai người bọn họ ăn cơm. Hà Quyền ngồi xuống bên cạnh bàn, nhìn thấy chính giữa bày đào ngâm, đột nhiên cảm thấy hơi ngượng.
Hứa Viện thoải mái mở miệng: "Hà Quyền, chúng ta mùa này không có đào tươi, nếu Chí Khanh nói sớm cháu muốn ăn đào đã kịp mua trên mạng, nhưng nói lâm thời, cháu ăn tạm."
"Bảo Chí Kiệt ngày mai gọi bạn gửi cho một thùng tới đây, nó có bạn học làm kho lạnh, trái cây gì cũng có, muốn ăn gì tùy thời nói." Trịnh Kiến Bình cũng tiếp một câu.
Hà Quyền có một loại cảm giác vợ chồng Trịnh gia đang lấy lòng mình. Đều tại Trịnh Đại Bạch, không có chuyện gì uống nhiều rồi làm càn rượu điên gì chứ, làm giống như cậu là đến đòi nợ vậy.
"Không cần phiền phức như vậy, tùy tiện ăn miếng là được." Hà Quyền cười khan.
Trịnh Chí Khanh ở dưới mặt bàn cầm tay Hà Quyền, nói: "Đúng vậy, cha, không cần làm phiền anh đâu, hoa quả vẫn là đúng mùa tốt hơn."
Hứa Viện nghiêng đầu sang bên cạnh.
Chị Mai nhìn ánh mắt phu nhân, vội vàng từ trong đĩa xiên một miếng đào vàng bỏ vào trong đĩa sứ khung viền vàng trước mặt Hà Quyền. Thật ra Hà Quyền chỉ thuận miệng nói vậy, hiện tại cậu cũng không muốn ăn. Nhưng người ta mua cũng mua rồi, còn là cố ý mua cho cậu, không ăn thật sự không thích hợp.
Đáng tiếc đào ngâm không hợp khẩu vị Tiểu Bạch, Hà Quyền vừa ăn một miếng, axit dạ dày đã trào lên, vội vàng kéo ghế ra đứng dậy: "Chí Khanh, toilet nhà các anh ở đâu?"
Trịnh Chí Khanh không nói hai lời, đứng dậy kéo tay cậu đưa đến phòng vệ sinh tầng . Hà Quyền ngộp tới trước mắt tuôn sao, đi vào chưa đóng cửa đã ôm bồn cầu nôn ra. Nghe thấy tiếng nôn dữ dội, trên mặt Hứa Viện hơi có chút không nhịn được, nhỏ giọng lẩm bẩm "Khó ăn vậy sao? Mình còn cố ý để chị Mai đến siêu thị nhập khẩu mua."
"Mẹ, bảo đầu bếp mang thức ăn lên đi, đói chết rồi." Trịnh Chí Kiệt ở bên cạnh ngắt lời.
"Chờ Hòa Vũ xuống, người một nhà đông đủ rồi bắt đầu ăn, không có quy củ." Hứa Viện liếc con cả một cái, đẩy đào ngâm đến trước mặt hắn, "Đói thì ăn cái này trước, đừng lãng phí tâm ý của mẹ con."
Trịnh Chí Kiệt dẩu miệng xiên miếng đào ngâm trong đĩa.
Món Ý toàn là lạp xưởng và thịt viên, Hà Quyền nhìn đã muốn ói, không nuốt trôi cái nào. Chỉ dùng bánh mì dính ít sốt cà chua cộng thêm vài miếng salad khoai tây, chờ lasagna vừa lên, mùi kem cheese lẫn với thịt ép cậu lại chạy đến phòng vệ sinh.
Hứa Viện cũng bị cậu nôn không có khẩu vị, đặt nĩa xuống cầm khăn ăn lau lau miệng, giương mắt nói với con trai út: "Chí Khanh, dẫn Hà Quyền đi khám đi, bác sĩ ngoại khoa tinh thần khẩn trương cao độ lại ăn uống không quy củ, dạ dày dễ xảy ra vấn đề."
Trong lòng Hòa Vũ hiểu chuyện gì xảy ra, nghe thấy mẹ chồng nói như vậy, nghiêng đầu cười sâu xa với Trịnh Chí Kiệt. Y lúc vừa có Quan Quan cũng không khác Hà Quyền lắm, hận không thể ôm bồn cầu ngủ. Nhưng khó chịu hơn nữa, cùng với sau đó biết khả năng sẽ vì con bé liên lụy mạng của mình cũng không muốn vứt bỏ.
"Không có chuyện gì lớn, chỉ là hồi động đất hành hạ." Trịnh Chí Khanh ngược lại thật sự đói bụng. Hôm nay là sinh nhật anh, người một nhà hòa thuận ngồi cùng nhau ăn cơm, khẩu vị vô cùng tốt, thuận tiện ngay cả phần của Hà Quyền cũng ăn. Anh vừa định đi phòng vệ sinh với Hà Quyền, bị đối phương đè tại chỗ.
Chờ Hà Quyền đỏ vành mắt quay lại chỗ ngồi, Trịnh Chí Khanh lập tức rót đầy nước chanh tươi vào cốc của cậu. Không có cam, dùng cái này thay thế.
"Chí Khanh, Hà Quyền, các con định lúc nào kết hôn?" Trịnh Kiến Bình nhìn thấy trên ngón giữa Hà Quyền đeo nhẫn, xem chừng chuyện này cũng nên quyết định.
Hà Quyền im lìm uống nước chanh, không nói chuyện. Trịnh Chí Khanh lúc này trắng trợn ở trên bàn nắm lấy tay cậu, nói với người nhà: "Con vừa định nói luôn, dự định trước Tết âm đăng ký."
"Gấp vậy à." Hứa Viện nói, cảm giác chồng ở dưới mặt bàn đá đá giày mình, ho nhẹ một tiếng nói tiếp: "Dù nói thế nào, cũng phải cho mẹ và ba con thời gian đi thăm hỏi Tề lão."
Bà nhìn về phía Hà Quyền: "Hà Quyền, chung thân đại sự, bản thân cháu quyết định đó là chuyện của người trẻ tuổi các cháu, nhưng chúng ta là người già, quy củ không thể loạn, thông gia vẫn phải gặp."
Nuốt xuống nước chanh trong miệng, Hà Quyền gật gật đầu. Hứa Viện muốn gặp Tề Gia Tín thì để bà ấy đi gặp đi, chuyện này cũng không có gì phải cản.
"Hôn lễ bao giờ làm?" Hòa Vũ hỏi.
"Không làm." Hà Quyền nói xong phát giác chung quanh lập tức an tĩnh lại, trong phòng chỉ còn tiếng hít thở.
"Không làm hôn lễ, làm sao để bạn bè thân thích biết các con kết hôn?" Trịnh Kiến Bình không thể nào đồng ý cau mày, "Biết các con bận, nhưng có mẹ con và Hòa Vũ ở đây, không cần các con bận tâm, cùng lắm là rút ra nửa ngày đo kích cỡ lễ phục, rồi gặp mặt MC thảo luận quy trình, ngày hôn lễ trình diện là được."
Trịnh Chí Kiệt nói: "Đúng vậy Hà Quyền, kết hôn, cả đời chỉ một lần, đâu có không làm hôn lễ?"
Hà Quyền liếc hắn một cái — Trứng Muối anh khôi hài quá, người mắt thấy phải cưới lần hai có tư cách nói lời như vậy?
Trịnh Chí Khanh không thương lượng với Hà Quyền chuyện làm hôn lễ, anh cho rằng Hà Quyền muốn cử hành nghi thức ở trước chứng kiến của mọi người trao đổi nụ hôn lời thề với mình, thật không nghĩ đến vậy mà cũng không thương lượng với anh đã tự mình ra quyết định.
"Chuyện hôn lễ, để hai bọn con thương lượng thêm, đúng là bận quá." Trịnh Chí Khanh thu chặt ngón tay nắm trên tay Hà Quyền, "Không vội, bây giờ không phải trend để cho con cái làm hoa đồng sao, muộn hai năm cũng không phải chuyện gì lớn."
"Nhưng các con bận như vậy, định lúc nào có con?" Hứa Viện khẽ cau mày, "Mẹ nói câu khó nghe, thật sự đợi đến tuổi Hòa Vũ, lại liều mạng à? Lại nói, tuổi lớn, đứa nhỏ cũng dễ xảy ra vấn đề, đừng quên em gái của các con —"
Bà nói, trong mắt lăn ra giọt nước mắt.
"Phu nhân, không nhắc đến nữa." Trịnh Kiến Bình vỗ vỗ tay Hứa Viện, "Chí Khanh, Hà Quyền, hôn lễ ấy, là ta đề xuất làm, vẫn là câu nói đó, không cần các con bận tâm, tất cả do bọn ta thu xếp, nên mời ai, các con kê danh sách là được."
Vẻ mặt Hà Quyền cứng lại nhìn Trịnh Kiến Bình, nói: "Chủ tịch Trịnh, song thân cháu qua đời sớm, quan hệ với thân thích trong nhà cũng không tốt, khả năng duy nhất có thể đến hôn lễ chính là ông ngoại cháu, cũng không có ai có thể cùng cháu đi thảm đỏ, cho nên, cháu không muốn làm."
Lời này vừa nói ra, mọi người đang ngồi, bao gồm chị Mai cũng thở dài.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat và Sweek humat)
Trên đường về nhà, Trịnh Chí Khanh thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Hà Quyền mệt mỏi rụt lại trên ghế phụ, cũng không biết nên nói gì. Không ai có thể cùng Hà Quyền đi thảm đỏ — Anh vậy mà quên mất cái này. Thật ra Tề Gia Tín không hẳn không thể, nhưng lần trước lúc anh đi đưa tài liệu công ty ủy thác thấy ông cụ phải dựa vào xe lăn hoạt động, muốn để ông ngồi xe lăn đi thảm đỏ cũng không quá thể diện. Quan trọng chính là, trong lòng Hà Quyền khẳng định không vui, thái độ của cậu đối với Tề Gia Tín chỉ là "Cháu thừa nhận ông và cháu có quan hệ máu mủ" mà thôi.
Nhưng không tổ chức hôn lễ, bạn bè thân thích nhất định sẽ oán trách Hứa Viện và Trịnh Kiến Bình.
"Trịnh Đại Bạch." Hà Quyền lại mở miệng trước.
"Hả?"
"Anh có phải rất muốn tổ chức hôn lễ không?"
"Không có, chính là họ hàng nhà anh đều khá coi trọng cái này, sợ ba mẹ anh bị trách."
"Nhưng em không muốn tổ chức." Hà Quyền chống người dậy, chỉnh chỉnh vị trí đai an toàn, "Lúc vừa nãy ra ngoài, Trứng Muối có nói với em hắn có thể dẫn em đi thảm đỏ, anh quay về nói cám ơn hắn thay em, nhưng em thật sự không cần hắn thương hại."
Nghe Hà Quyền gọi nhũ danh Trịnh Chí Kiệt, Trịnh Chí Khanh cười cười: "Tùy em, em muốn làm thì làm, không muốn làm thì không làm, chờ đăng ký, để ba mẹ anh làm chủ, mời Tề lão và Viện trưởng Phó viện trưởng ở Triều Hải Lâu ăn bữa cơm, được không?"
"Ừ, vậy được, em — dừng xe!"
Xe còn chưa dừng hẳn, Hà Quyền kéo mở cửa xe lao xuống, cong người ở ven đường ho khan ói ra. Trịnh Chí Khanh xuống cùng, đừng bên người cậu đỡ hông cậu, nhẹ nhàng vỗ sau lưng giúp cậu. Chờ nôn sạch, Hà Quyền tựa vào cửa xe uống nước khoáng, Trịnh Chí Khanh ở bên cạnh bóc cam cho cậu.
Nhai thịt quả ngọt thanh, Hà Quyền suy nghĩ một chút nói: "Đến chỗ ông ngoại."
"Hả?" Trịnh Chí Khanh sửng sốt.
"Hoa Y Đường có bài thuốc dừng ói, bảo ông cụ kê cho em một đơn, tiếp tục như này em không đi làm được." Hà Quyền mở cửa xe ngồi vào, nhìn Trịnh Chí Khanh không động đậy, khiêu mi hỏi: "Không biết đường? Nếu không em lái?"
"Biết."
Trịnh Chí Khanh nhét dấu hỏi đầy bụng ngồi vào ghế lái — để Tề Gia Tín kê thuốc ngừng ói, đây là định nói tin tức tốt cho ông ngoại?
Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, Tề Gia Tín nghe bảo mẫu nói Hà Quyền về, lập tức lên vạn phần tinh thần, còn cố ý chải đầu cạo mặt, quét đi dáng vẻ vốn uể oải không phấn chấn.
Hà Quyền gần năm không về đại trạch Tề gia rồi, lần trước đến còn là lúc bà ngoại qua đời. Sau khi vào phòng khách phát hiện vậy mà không có thay đổi gì quá lớn. Đồ dùng trong nhà vẫn ở vị trí vố có, thảm và sofa đều là bà ngoại chọn hồi còn sống. Ngẩng đầu nhìn lên, đèn treo thạch anh cũng vẫn là cái treo trước đây, vẫn lau sáng long lanh.
"A Quyền, sao đến muộn vậy?"
Nghe thấy tiếng Tề Gia Tín, Hà Quyền xoay người chống lại ánh mắt vui sướng kia, lại không nói ra lời. Căn nhà này vẫn là dáng vẻ trước đây, nhưng ông cụ này thì không phải người đứng đầu Tề gia thân hình thẳng tắp cao lớn năm đó nữa.
Trịnh Chí Khanh cung kính gọi một tiếng "Tề lão."
"Chí Khanh cũng đến à, các con ăn cơm chưa?" Tề Gia Tín căn bản không quan tâm Hà Quyền có chào hỏi mình hay không, cháu ngoại có thể đến ông đã rất vui.
"Cháu ăn rồi, A Quyền em ấy chưa ăn gì cả." Trịnh Chí Khanh nhận lấy áo khoác Hà Quyền, đưa cả cái của mình cho bảo mẫu, "Làm phiền chị, chị Vân, rót giúp A Quyền cốc nước ấm."
Chị Vân cười nói: "Không phiền, tiểu thiếu gia nhiều năm như vậy không về, chị muốn chăm sóc còn không chăm sóc được đấy."
"A Vân, mau đi làm nóng cơm." Tề Gia Tín gọi bọn họ, "Ngồi, ngồi xuống nói chuyện."
"Đừng phiền phức, chị Vân, em ăn không vô."
Hà Quyền ngồi vào sofa, nhìn khắp nơi một vòng, lại quăng ánh mắt về phía Tề Gia Tín, xoắn xuýt một lát sau đó nói: "Ông ngoại, cháu hôm nay, là nghe chị Kiều Xảo nói, Hoa Y Đường có bài thuốc —"
"Con không thoải mái chỗ nào?"
Tề Gia Tín nhướng mày, đẩy trụ điều khiển của xe lăn điện tới gần Hà Quyền. Ngón tay khô gầy của ông run rẩy nắm lấy tay Hà Quyền đặt vào trên đầu gối, lật tay giữ trên mạch của cậu. Chỉ thời gian mấy giây, trong mắt vẩn đục của ông cụ ngưng lại thủy quang.
Hà Quyền hơi có vẻ lúng túng thu cánh tay lại, rũ mắt tránh khỏi ánh mắt kích động của Tề Gia Tín.
"A Vân! A Vân! Đừng bỏ ngũ vị tán! Bỏ trà trần bì!" Hô mấy câu về phía phòng bếp, Tề Gia Tín lại lần nữa cầm tay Hà Quyền, bắt đi bắt lại, vui sướng ngay trong lời nói, "Ông sắp làm cụ rồi, ông sắp làm cụ rồi!"
Thấy Hà Quyền lúng túng nói không ra lời, Trịnh Chí Khanh giải thích thay cậu: "Vốn định chờ đủ tháng mới báo tin vui với ông, nhưng phản ứng của A Quyền ác quá, nghe nói Hoa Y Đường có bài thuốc "đồ uống thêm vị sâm quất" có thể ngừng ói, cho nên mới muộn thế này đến quấy rầy ông."
"Không quấy rầy, không quấy rầy." Tề Gia Tín vui tới trên mặt nhiễm hồng quang, cứ nắm chặt tay Hà Quyền không chịu buông ra, "Sư tổ mở mắt, Tề Gia Tín ta có thể có mệnh nhìn thấy chắt, A Quyền, dọn về ở đi, để chị Vân và vú Trương chăm sóc con, nhé?"
"Không cần, nơi này cách bệnh viện xa quá, đi làm không tiện." Hà Quyền hơi dùng chút lực, rốt cục rút tay về, "Cháu hiện tại ở chỗ Chí Khanh, mấy hôm nữa đi đăng ký rồi, quay về ba mẹ anh ấy sẽ đi thăm hỏi ông."
Tề Gia Tín thấy Hà Quyền cố ý kéo ra khoảng cách với mình, đành phải xùy cười thu tay lại đặt trên đùi. Tin tức tốt hôm nay vậy là đủ rồi, ông rất vui.
"Phải gặp, Chí Khanh, định ngày, ta mời ông thông gia và bà thông gia ăn cơm."
"Không không, Tề lão, nên là ba mẹ cháu mời ông." Trịnh Chí Khanh khách khí nói: "Nhưng ngài bệnh nặng vừa khỏi, bọn họ sợ đi ra ngoài khiến ông mệt, đành phải đến nhà thăm hỏi."
"Đi đâu cũng được, ông hiện giờ rất khỏe!" Tề Gia Tín ưỡn sống lưng vốn hơi gù, lại cầm ngược lại tay Trịnh Chí Khanh, "Cháu xem xem, lực tay của ông già ta đây, không thua người trẻ tuổi các cháu nhỉ."
"Vâng vâng."
Nói thật, tay Trịnh Chí Khanh thật sự bị ông nắm đau — Ông cụ ý gì? Định bàn nhân sinh bàn lý tưởng với cha ruột của chắt trai sao?
Bưng trà trần bì uống ngụm nhỏ, Hà Quyền tựa vào cửa thư phòng nhìn Tề Gia Tín kê đơn cho mình. Ông cụ đeo mắt kính, tỉ mỉ dùng đầu bút mềm ở trên giấy dựng thẳng viết xuống từ hàng chữ mạnh mẽ. Cậu vừa về phòng trước đây của mình nhìn, trang trí không thay đổi chút nào, trong phòng không nhiễm hạt bụi, ga giường vỏ chăn cũng như vừa mới thay.
Nghĩ đến những năm này, Tề Gia Tín một mực chờ cậu về.
Hà Quyền cảm giác sâu trong nội tâm mình có thứ gì vỡ vụn, giống như bức tường kiên cố lấp kín, hoặc là cái lồng thủy tinh. Tóm lại cậu bây giờ nhìn ông ngoại cúi đầu dưới đèn bàn, cũng không cảm thấy đối phương cần cậu kháng cự ngoài ngàn dặm như trước nữa. Đây không phải rối loạn hoóc-môn tạo thành, cậu tin, sau khi làm cha mẹ mới có thể thiết thực cảm nhận được, một người già mất đi con trai duy nhất tâm tình thế nào.
"A Quyền, con ngày mai lúc đi bốc thuốc, bảo sư phụ Cảnh lại xem mạch cho con, kiểm tra tỉ mỉ phương thuốc." Tề Gia Tín đưa tờ giấy tràn ngập tâm ý của mình tới trong tay Hà Quyền, "Ông ngoại già rồi, sợ bắt không chuẩn, vị nhân sâm, có thể không thêm thì không thêm, huyết khí quá vượng cũng không tốt."
"Vâng ạ." Hà Quyền gấp giấy, thu vào trong túi, "Ông nghỉ ngơi sớm chút, cháu trưa mai đến quán, buổi sáng còn có khám bệnh."
"A Quyền......" Tề Gia Tín muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài nói: "Chú ý thân thể, đừng quá mệt mỏi, đứa nhỏ lúc trước của con......"
Ông cố ý giảm thấp âm thanh, giống như sợ bị Trịnh Chí Khanh ngồi ở trong phòng khách nghe thấy. Hà Quyền phản ứng một chút, mới hiểu Tề Gia Tín đây là cho rằng đứa bé lúc trước không liên quan tới Trịnh Chí Khanh, sợ anh biết sau đó để ý.
"Ông nói lớn tiếng chút cũng không sao, đứa lúc trước cũng là của anh ấy." Hà Quyền cười khổ.
Tề Gia Tín ngẩn người, con ngươi hơi dịch chuyển, cách hành lang quăng ánh mắt về phía Trịnh Chí Khanh ngồi trên sofa cúi đầu nhìn điện thoại. Sau đó ông lắc cần điều khiển, xe lăn chậm rãi di động về phía phòng khách. Sau khi Hà Quyền nhìn thấy Tề Gia Tín đưa tay lấy gậy đầu rồng trên kệ xuống, đột nhiên ý thức được ông muốn làm gì —
"Trịnh Đại Bạch! Chạy nhanh lên!"
Trịnh Chí Khanh không hiểu ra sao, còn chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì trên bắp chân đã bị gậy của ông cụ hạ xuống, anh nhất thời đau từ trên sofa nhảy lên.
"Thằng nhãi! Hóa ra là mày! năm trước tao đã nên đánh gãy chân mày!" Cái thứ hai của Tề Gia Tín chưa đánh — Trịnh Chí Khanh đã chạy đến cửa hiên, "Quay lại cho tao!"
Quay lại? Cháu ngốc ạ?
Trịnh Chí Khanh vội vàng rút khỏi ngoài cửa, dựa đến cạnh xe khom người thở đè lại chỗ bị đánh — Sinh nhật này, thật sự kinh tâm động phách.