Edit + Beta: Vịt
Chỉ ở trong đại trạch Tề gia ngày, Hà Quyền đã nhảy nhót muốn về nhà. Cũng không phải nói Tề Gia Tín quản thúc cậu, mà quan niệm của người già người trẻ tuổi thật sự không dám lấy lòng. Để dạy chị Vân tắm cho Tiểu Bạch, làm mấy công việc hàng ngày của hộ lý như nào, Hà Quyền cố ý gọi Tiền Việt đến nhà tự tay dạy mấy tiếng.
Tiền Việt vừa đi, Tề Gia Tín đã chống gậy đến phòng sơ sinh, cầm một túi thuốc bắc lớn đưa cho chị Vân, bảo cô ngâm vào nước tắm cho Tiểu Bạch dùng. Hà Quyền nhìn chằm chằm bọc lá cây và cỏ khô to đùng, thần kinh mặt luân phiên co rút. Tắm phải cần nước lưu động, nhưng Tề Gia Tín bắt tắm ngâm. Lại nói đống lá cây rễ cỏ này cũng chưa qua khử trùng nhiệt độ, làm đứa nhỏ lây nhiễm thì sao?
Moi ruột gan một phen, Hà Quyền nói bóng nói gió đề xuất chất vấn của mình.
Ông cụ tự có đạo lý, cái gọi là thực tiễn xuất chân tri: "Con cái nhà mình đều tắm như vậy, ba con cũng vậy, không thấy nó nhiễm chỗ nào, từ nhỏ đã không thích bị bệnh."
"Trẻ con kháng thể yếu, tiếp xúc thực vật quá nhiều dễ dẫn đến mẫn cảm." Luận về chuyên ngành, Hà Quyền cũng không chịu thua.
"Ba con dị ứng cái gì?" Tề Gia Tín hỏi ngược lại.
Hà Quyền cứng họng. Ba cậu chả dị ứng cái gì hết, từ nhỏ thể nhược nhiều bệnh, còn luôn bị viêm mũi dị ứng. Nhưng Tây y đối với dùng thuốc cho trẻ sơ sinh cực kỳ thận trọng, bởi vì tất cả thuốc đều cần thông qua gan thận luân phiên, trẻ con nhỏ như vậy vạn nhất sặc canh thuốc vào bụng thì sao?
Không nói lại ông ngoại, Hà Quyền lằng nhằng không để chị Vân tắm cho con. Chị Vân khó xử, thật vất vả chờ Trịnh Chí Khanh tan làm về nhà, vội vàng tố khổ.
Trịnh Chí Khanh càng khó khăn. Từ mặt kỹ thuật mà nói, anh ủng hộ Hà Quyền. Nhưng Tề Gia Tín dù sao cũng là trưởng bối, cái gọi là "Trong cái bất hiếu, ở trong group thân thích Wechat bác bỏ tin đồn là lớn". Người già sẵn lòng tin, người trẻ tuổi nếu nói "Cái này không khoa học" có thể nói là bất hiếu. Huống chi bản thân ông cụ còn là xuất thân học Đông y, thứ khoa học cũng không giải thích được cậu sao có thể dăm ba câu đã thuyết phục được người ta?
Cuối cùng anh nghĩ ra cách giải quyết điều hòa, tắm thuốc cứ ngâm, nhưng chỉ ngâm đến chân, trên người lau qua là được.
Chuyện tắm thuốc vừa giải quyết, Hà Quyền lại nhịn tức đầy bụng.
Tiểu Bạch ban đêm ngủ không an ổn, một lát lại khóc, cũng không phải đói cũng không cần thay tã. Bình thường mà nói đây là biểu hiện trẻ con thiếu hụt cảm giác an toàn, biện pháp giải quyết đúng đắn là ôm vào ngực để nó nghe tiếng tim đập của người lớn. Hà Quyền ngủ đang mơ màng, nghe thấy tiếng khóc của con, vừa mở mắt suýt nữa sợ đến nôn tim từ trong miệng ra.
Tề Gia Tín soi đèn pin đứng bên giường sơ sinh nhìn chằm chằm đứa nhỏ, tối mù cũng không bật đèn. Chút ánh sáng của đèn pin chiếu từ dưới lên chiếu vào khuôn mặt khô gầy của ông cụ, hiệu quả có thể so với phim kinh dị.
"Ông ở đây làm gì thế!?"
Hà Quyền vừa kêu, Trịnh Chí Khanh cũng xoạt cái vọt dậy. Anh ban ngày đi làm buổi tối còn phải trông con, rạng sáng mới ngủ chút. Thấy Tề Gia Tín đứng bên giường sơ sinh, anh trong nháy mắt tỉnh táo — Ông cụ này sao giống như du hồn vậy? Vào phòng cũng không có chút động tĩnh!
Tề Gia Tín lẽ thẳng khí hùng nói: "Ông đổi hướng ngủ cho Tiểu Bạch, cứ ngủ mãi một bên, đầu sắp ngủ bẹp rồi."
"Con đổi cho nó, Tề lão, ông đi ngủ đi."
Nhịp tim Trịnh Chí Khanh , người dọa người dọa chết người đó!
Chờ Tề Gia Tín lưu luyến không rời rời khỏi phòng, Hà Quyền ôm Tiểu Bạch đi dạo qua lại, Trịnh Chí Khanh cũng có thể nghe thấy tiếng mài răng hàm của cậu.
"Em muốn về nhà!" Hà Quyền nhỏ giọng ép, "Không chịu được nữa, tiên sư rốt cuộc là đứa nhỏ ai sinh?"
"Ờ...... trước mặt con, đừng nói tục." Trịnh Chí Khanh cũng rất bất đắc dĩ, xem ra sau này ngủ phải khóa cửa, "Tề lão là thật lòng thương đứa nhỏ, A Quyền, em nhịn chút."
"Anh nhịn được?"
"Vẫn ổn......"
"Anh đương nhiên vẫn ổn! Anh ban ngày đi làm không cần đối diện ông, em thì h ở cùng ông ấy!" Hà Quyền túm đồ ngủ của Trịnh Chí Khanh trút giận, dùng sức vò dùng sức vò, "Cái gì cũng phải theo ông ấy! Còn tiếp tục như vậy em bị bệnh thần kinh mất!"
Sờ sờ não sau tóc xoăn của Hà Quyền, Trịnh Chí Khanh ôm cả cậu và Tiểu Bạch vào ngực: "Tề lão lớn tuổi, em nhường ông ấy chút, chờ em nghỉ xong quay về đi làm, mắt không thấy tâm không phiền là không sao nữa."
"Tan làm về nhà không giống với phải mặt đối mặt?" Hà Quyền ngửa mặt nhìn anh, "Nếu không ở Đại Chính làm nhà trẻ cho công nhân viên đi, như vậy coi như nghỉ xong, ban ngày cũng có thể đặt con. Nếu em cứ ở mãi đây, em khẳng định tự sát."
"Ừm, chủ ý không tệ, anh ngày mai gửi mail, xem xem bao nhiêu người có nhu cầu." Trịnh Chí Khanh cười hôn hôn thái dương Hà Quyền, "Được rồi, ngủ đi, em xem Tiểu Bạch đã ngủ rồi."
"Lát nó lại khóc chính là muốn uống sữa, của anh tất, em không dậy được." Hà Quyền ngáp lớn.
"Giao cho anh là được."
Mặc dù vất vả, nhưng Trịnh Chí Khanh không có dị nghị gì với việc Hà Quyền kiên trì mang Tiểu Bạch theo bên cạnh ngủ. Anh không chỉ một lần thấy Hà Quyền lúc Tiểu Bạch ngủ say cẩn thận quan sát lồng ngực nhỏ phập phồng kia, để đảm bảo không xảy ra trẻ sơ sinh đột nhiên ngừng thở.
Một khi làm cha mẹ, luôn sẽ bận tâm không ngừng.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat và Sweek humat)
Nghỉ đẻ xong, Hà Quyền khăng khăng muốn dẫn Tiểu Bạch về nhà. Tề Gia Tín tất nhiên không nỡ, dùng lời của vú Trương mà nói, ông cụ không nhìn thấy chắt trai, ăn cơm không trôi.
Nếu Tề Gia Tín chỉ là coi Tiểu Bạch là Lao Gan Ma ăn với cơm, Hà Quyền cũng sẽ không mang đứa nhỏ đi, cậu không cách nào tha thứ được chính là ông cụ chiều chắt. Ban ngày chị Vân vú Trương Tề Gia Tín Hà Quyền luân phiên ôm, không bao lâu thì nuôi quen, buổi tối cũng cần phải người lớn ôm mới bằng lòng ngủ. Hà Quyền tuân theo phương thức giáo dục hiện đại, để con khóc mấy lần, không ai ôm thì không làm ồn nữa. Nhưng ông cụ không làm vậy, hơn nửa đêm ôm Tiểu Bạch ở thư phòng đọc《Bản thảo cương mục》cho nhóc coi như hát ru.
(() Bản thảo cương mục: Sách dược thảo nổi tiếng của TQ)
Dạy sớm, vượt quá mức quy định.
Ngày Hà Quyền về nhà mình, Tề Gia Tín không tiễn bọn họ ra khỏi nhà. Trịnh Chí Khanh nhắc nhở Hà Quyền, dù gì cũng chào hỏi với ông cụ một tiếng hẵng đi. Hà Quyền suy nghĩ một chút, vẫn là trước đặt Tiểu Bạch vào ghế an toàn, một mình quay vào nhà.
Đi tới cửa thư phòng Tề Gia Tín, Hà Quyền muốn giơ tay lên gõ cửa, từ trong khe cửa nhìn thấy một mành lại khiến cậu xót xa không thôi — Ông cụ một mình ở đây lau nước mắt.
Cậu xoắn xuýt hồi lâu, xoay người quay về bên cạnh xe, ôm Tiểu Bạch từ trong xe ra ngoài.
"Không đi nữa?" Trịnh Chí Khanh dường như cũng giật mình.
"Ờ, ở thêm mấy hôm nữa đi." Hà Quyền tìm cớ cho mình, "Trước tiên uốn lại thói xấu ban đêm không ngủ của Tiểu Bạch, nếu không về nhà hai bọn mình mệt chết."
Trịnh Chí Khanh cười nói: "Anh dù sao cũng là đi theo em, em đi đâu, anh đi đấy."
Nghe nói như thế, Hà Quyền khẽ híp mắt lại, dùng ánh mắt lộ liễu đánh giá anh: "Trịnh Đại Bạch, anh lúc trước không phải nói sau khi về nhà chia phòng, anh dẫn Tiểu Bạch ngủ, để em ngủ đủ giấc sao?"
"Em nhất định nhớ nhầm rồi." Trịnh Chí Khanh giả ngu, "Anh sao có thể nói lời như vậy."
Hà Quyền câu khóe miệng: "Bài tập về nhà của anh thiếu mấy tháng rồi đó."
Ôm eo Hà Quyền, Trịnh Chí Khanh nghiêng đầu thổi khí bên tai cậu.
"Buổi tối bổ sung luận văn cho em."
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat và Sweek humat)
Tề Gia Tín cả đêm đều dán lỗ tai nghe xem Tiểu Bạch khóc không, kết quả chỉ nghe thấy bọn Hà Quyền kịch liệt tiến hành "Bảo vệ luận văn". Sau khi dậy sớm, ông cố ý phân phó vú Trương sắc chén thuốc cho con rể.
Mắt thấy sáng sớm đã để Trịnh Chí Khanh uống thuốc bắc, Hà Quyền hơi hơi tức: "Ông ngoại, đây là thuốc gì?"
Tề Gia Tín vừa đút cháo cho Tiểu Bạch vừa tùy ý đáp: "Tịnh đề thang."
(() Tịnh đề thang: Một phương thuốc Trung y, có tác dụng bổ thận, ích khí kiện tì)
Vừa nghe là thuốc bổ thận, mặt Hà Quyền cũng tái: "Anh ấy vẫn chưa tới mức phải uống cái này!"
Trịnh Chí Khanh đâu biết thuốc này chữa cái gì, dù sao uống cũng không chết cứ uống đi. Anh túm ống tay áo Hà Quyền, ra hiệu đối phương đừng sáng sớm đã tranh chấp với ông cụ.
"Người qua thân thể bắt đầu xuống dốc, tuổi này của Chí Khanh vẫn có thể bổ vào, cố bản bồi nguyên, không có gì không ổn." Ông cụ lẩm bẩm, "Nhân lúc ông già này còn có thể trông con giúp các con, nhanh làm thêm đứa nữa."
Trịnh Chí Khanh giơ tay lên che mặt, anh giờ biết thuốc này là làm gì rồi. Vẫn là về nhà sớm chút đi, hiệu quả cách âm ở đại trạch Tề gia xem ra cũng không tốt.
Hà Quyền tức đến bữa sáng cũng không ăn, chờ Tiểu Bạch ăn uống no đủ nhanh chóng mang ra ngoài. Nhà trẻ công nhân viên của Đại Chính đã xây xong, cậu có thể hàng ngày dẫn Tiểu Bạch đi làm. Dù sao cũng là bệnh viện sản khoa, trực tiếp cải tạo một phòng sơ sinh, giường sơ sinh và chuyên gia mẹ bé cũng đều có sẵn, hơi lắp đặt chút là được.
Trong nhà trẻ có - đứa nhỏ, lớn có thể chạy đầy phòng, nhỏ cũng là lớn như Tiểu Bạch. Giao Tiểu Bạch cho chuyên gia mẹ bé, Hà Quyền dặn đi dặn lại đối phương thói quen của đứa nhỏ, mới lưu luyến quay lại khu bệnh.
Bình thường xa cách lo lâu đều là người lớn, cả buổi sáng Hà Quyền chạy đến nhà trẻ mấy lần, chỉ nhìn giám sát thời gian thực trên máy tính hiển nhiên không để cậu yên tâm. Mới tới hoàn cảnh lạ lẫm, Tiểu Bạch cũng không khóc rống, mà tò mò quan sát bốn phía. Chuyên gia mẹ bé liên tục khen Tiểu Bạch ngoan, Hà Quyền nghe ở trong lòng trợn mắt nhìn thẳng.
"Đi ra ngoài con đã sợ, ở nhà có cụ chống lưng chính là đại gia." Cậu làm mặt quỷ với đứa nhỏ.
Cái này lại chọc phải Tiểu Bạch, đứa nhỏ ngoan hơn nửa ngày bỗng dưng khóc kinh thiên động địa. Vừa khóc một cái, những đứa khác cũng khóc theo, không khí hoà thuận vui vẻ trong nhà trẻ trong nháy mắt biến thành "Địa ngục trần gian".
Hà Quyền bị các chuyên gia mẹ bé kéo vào sổ đen, chỉ cho phép cậu cách thủy tinh nhìn con.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat và Sweek humat)
Buổi chiều có ca vôi hoá cuống rốn phải mổ, cách mấy tháng quay lại phòng giải phẫu, Hà Quyền phá lệ cẩn thận. Phẫu thuật bình thường trong vòng nửa tiếng xong việc, cậu làm tiếng. Việc này kéo dài qua tan làm, cậu bảo Trịnh Chí Khanh dẫn Tiểu Bạch về trước, bởi vì mình ra khỏi phòng giải phẫu còn phải kiểm tra phòng xem bệnh án.
Mấy hôm nay nhiệt độ giảm sâu, người bệnh cảm mạo phát sốt nhiều, Hà Quyền vừa ra phòng giải phẫu lại bị khám gấp gọi đến, đảo mắt đã qua h. Chờ kiểm tra phòng xong, cậu nhìn đồng hồ đã h, nhanh chóng nhét bệnh án chưa xem xong vào trong túi, quay về tăng ca.
Nếu đặt vào trước kia cậu ngủ ở phòng làm việc cũng được, nhưng giờ có con, nóng lòng về nhà.
Tiểu Bạch hơn h đi ngủ, cau mày, cũng không biết mơ thấy cái gì. Tóc xoăn trên đầu nhóc đen sẫm dày rậm, nhìn nhiều hơn gấp đôi đứa trẻ cùng tháng tuổi. Hà Quyền không có việc gì là thích xoa cái đầu tóc xoăn của con trai, còn thường xuyên vạch tóc trên trán nhóc ra quan sát nhịp đập thóp.
"Nè, em nên ngủ rồi." Trịnh Chí Khanh từ trong tay cậu rút đi bệnh án, ôm người yêu vào ngực, "Vừa quay lại cương vị công tác, đừng vất vả quá."
Hà Quyền trợn mắt: "Anh buổi tối đàng hoàng chút em liền không vất vả."
"Nhưng Tề lão sáng sớm đã cho anh uống thuốc kia......" Trịnh Chí Khanh đè người lên giường, một đường từ chóp mũi hôn đến cổ áo đồ ngủ, "A Quyền, anh nói với em chuyện này em đừng gấp nhé."
"Vậy anh tốt nhất giấu kỹ hết đồ có thể giết người trong căn phòng này." Hà Quyền cắm ngón tay vào trong tóc đối phương, "Nói đi, phát vé miễn tử cho anh."
Chống người dậy, Trịnh Chí Khanh suy nghĩ chốc lát tìm từ sau đó nói: "Tối qua...... em quá nhiệt tình."
"Anh có ý kiến?" Hà Quyền khiêu mi.
"Không, đương nhiên anh không có ý kiến, nhưng mà......" Trịnh Chí Khanh đang muốn nói hết lời, bên giường sơ sinh đột nhiên truyền đến tiếng khóc của Tiểu Bạch. Anh vội vàng đứng dậy, cầm bình sữa vẫn còn ấm qua nhét vào trong miệng con trai. Hà Quyền thật sự mệt mỏi, Trịnh Chí Khanh không tiếp tục làm ồn cậu, cậu bò đến bên gối quấn chăn, chưa được nửa phút đã ngáy nhỏ.
Vẫn là đừng nói, Trịnh Chí Khanh nghĩ, làm bên trong thì làm bên trong, hẳn là không sao đâu.