Thế nhưng vào giờ phút này, tôi còn đang chìm đắm trong cái cảm giác chua xót cõi lòng từ trong « Le Père Goriot » mà chẳng thể tự thoát ra được, theo bản năng hai cánh mũi của tôi xịt xùi đầy thương cảm, ngữ điệu cũng trở nên cực kì lạnh lùng, "Đâu có chuyện gì liên quan tới em?"
cúi đầu xuống, khóe miệng nhẹ nhàng khẽ cong, "Bà ấy vẫn làm bác sĩ, một vị bác sĩ bình thường."
Lần này, tôi thật sự có chút ngơ ngẩn.
Sau đó, nói với tôi cái hôm mà anh bị thương ở sau lưng, lúc được đưa đến bệnh viện, mơ mơ màng màng anh nghe được một đoạn đối thoại.
Đầu tiên là giọng nói của y tá Ngưu xuyên qua một lớp rèm mỏng truyền đến tai anh, "Hả? Đồng chí cảnh sát, các anh sao lại tới đây?"
Theo sau ngay lời đó là giọng nói trầm ổn của một viên cảnh sát, "Là như thế này, chúng tôi vừa mới thẩm vấn bác sĩ Hàn Cửu phòng bên cạnh, sau khi nghe về sự tình xảy ra trong bệnh viện, đúng lúc ở đây có đối tượng trong diện tình nghi, nên chúng tôi muốn đến nói chuyện."
Y tá Ngưu "À" một tiếng, lại bổ sung "Thế thì các anh tới thật không đúng lúc, miệng vết thương của cậu ta vừa mới được khâu lại, bây giờ còn chưa tỉnh."
"Vậy cậu ta làm sao lại bị thương? Tôi nghe nói, chúng tôi vừa rời đi thì cậu ta liền bị đâm một dao?" Cảnh sát hỏi, tôi biết, bọn họ nói bóng nói gió, thật ra là bọn họ đang tình nghi chuyện này liên quan đến tôi.
Y tá Ngưu vội vàng giải thích "Cậu ấy bị một bệnh nhân khác trong bệnh viện đâm, bệnh nhân kia có xu hướng bạo lực, bây giờ đã bị cô lập một phòng riêng."
"Vậy còn bệnh nhân có số hiệu đâu?" Ông cảnh sát đó quả nhiên là hỏi về tôi.
Y tá Ngưu nói "Con bé bị dọa sợ, đã được tôi mang về phòng, ngược lại không có chuyện gì."
nói rằng mấy chuyện sau thì anh không còn nhớ rõ nữa, nhưng dựa vào đoạn hội thoại ngắn ngủi giữa ông cảnh sát cùng y tá Ngưu, anh rõ ràng nhớ kỹ, ông cảnh sát đó hình như có nói mấy câu này:
"Chúng tôi vừa mới đem Hàn Cửu đi làm kiểm tra tâm lý."
"Các chỉ tiêu của bà ấy rất bình thường, không có bất kỳ biểu hiện gì của người bị tâm thần phân liệt"
"Trước đó chúng tôi cũng đã kiểm chứng các loại thuốc điều trị, và theo lời Hàn Cửu tường thuật những loại thuốc đấy là cho những bệnh nhân đặc biệt trong bệnh viện dùng, chứ không phải là cho bà ấy dùng."
"Tôi mới suy ngẫm, một vị bác sĩ tâm lý tại sao có thể bị bệnh tâm thần.
Xem ra...!thật cũng là do cái tính cách cáu kỉnh của con bé .”
"Tôi còn nghe nói, bố của là Lộ Diêu, tên hung thủ trong vụ thảm án năm đó mà phải không? Chuyện ly kỳ như thế, thật sự hiếm có."
"Thật ra chúng tôi cũng đang cân nhắc xem có nên giam lại không? Dù sao mấy đứa con của bệnh nhân tâm thần, nếu ở chung, thật ra cũng quá nguy hiểm đối với những bệnh viện tâm thần khác."
Y tá Ngưu vẫn còn thương tôi, nghe được cảnh sát nói như vậy, bà ấy lập tức lộ ra một mặt khó chịu, "Chuyện này cũng không nhọc đến mấy vị cảnh sát các anh quan tâm, nội quy trong bệnh viện chúng tôi cũng không thể tùy ý mà sửa đổi, vả lại bản thân cũng chưa bao giờ phạm phải tội gì lớn cả."
"Dĩ nhiên không phải, ý tôi ấy là, về việc thiết lập bệnh trạng tâm thần phân liệt cho bác sĩ Hàn Cửu là không thể, cho nên dựa trên căn cứ của vụ việc, là bệnh nhân tâm thần, mà cũng chẳng có chứng cứ nào rõ ràng chứng thực Hàn Cửu phạm tội, còn thêm cái cậu gì đấy tên Mạc Khi, bọn họ cũng toàn là người có bệnh tâm thần, chúng tôi không có cách nào tin vào lời bọn họ được, cho nên...!"
"Cho nên?" Y tá Ngưu lo lắng hỏi cảnh sát, "Cho nên Hàn Cửu đã nói cái gì với các anh? Cô ta đã nói chuyện gì bậy bạ có phải không?"
Giọng nói của viên cảnh sát vẫn lễ phép bình tĩnh như cũ, "Bà ấy nói không hiểu vì sao đột nhiên tập kích bà ấy, vả lại căn cứ theo ý kiến của các chuyên gia tâm lý và bà Hàn Cửu, bọn họ nói có thể là đã di truyền loại gene bạo lực từ bố, cho nên...!cho tới bây giờ, thật ra những ý kiến của bọn họ cũng không hề sai, ...!có lẽ con bé thật sự có gene của một kẻ sát nhân."
nói đến đây thì dừng, anh quay đầu nhìn về phía tôi, rất sợ tôi sẽ bạo động sau khi nghe những lời này từ mấy ông cảnh sát, nhưng biểu hiện của tôi lại rất bình tĩnh, cực kỳ bình tĩnh nữa là đằng khác.
Kỳ thật, bởi vì cái chuyện bố tôi là Lộ Diêu quả đúng là sự thật không thể sai được, từ nhỏ tôi đã quen cái cảnh bị mấy người chung quanh quy chụp cho cái mác con quỷ bẩm sinh.
Nhớ kỹ năm tôi lên , trong phòng bệnh có một bệnh nhân, nghe bảo là bị cái bệnh thích sạch sẽ gì đấy xong còn thêm cái chứng hoang tưởng muốn tự sát, kỳ thật tôi biết bà ta chỉ là một phóng viên cải trang để vào đây thám thính.
Vào đêm đầu tiên khi bà ta vào đây, liền nắm lấy tay của tôi bí mật hỏi tôi cảm thấy thế nào, hỏi tôi có muốn đâm bà ta một dao hay không...!lúc đấy tôi cảm thấy thật sự hoảng hốt với mấy câu hỏi biến thái của cái bà bị tâm thần này, nhưng tôi chỉ có thể giả bộ như không có gì, bình tĩnh giống thường ngày, sau đó gật gật đầu nói với bà ấy, "Không muốn."
Kỳ thật lúc đó tôi rất muốn cầm cái gì đó rồi đâm bà ta vài cái, cái bà phóng viên đáng chết đấy định vẽ lên đủ thứ chuyện biến thái về tôi để kiếm cơm, bà ta có chết cũng đáng đời.
Tuy nhiên, về sau bà ta được sắp xếp rồi lén lút xuất viện, sau đó tôi cũng không còn gặp bà ấy nữa, cũng không biết hiện tại bà ấy sống thế nào, có phải vẫn còn viết mấy chuyện về tôi hay không.
lúc này vươn tay nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng hỏi tôi, "Em ổn chứ?"
Tôi nháy mắt, y hệt như một con búp bê hỏi , "Sau đó thì sao, sau đó y tá Ngưu nói cái gì?"
thấy tôi như thế, liền yên tâm nói tiếp, "Sau đó y tá Ngưu hình như rất bực tức, thật ra lúc đấy anh cũng không tỉnh táo, nhưng vẫn có thể cảm nhận được, y tá Ngưu rất tức giận.
Bà ấy liền lập tức đuổi mấy viên cảnh sát ấy ra khỏi bệnh viện, mấy người đó còn bị bà ấy chửi bới cho một trận.
Sau khi trở lại thì bà ấy đến bên giường của anh, tựa như là đang nói với anh, bà ấy không tin em mang gene của một tên sát nhân, bà ấy tin em là một đứa bé ngoan."
"Ừm." Khi nghe thấy hành động dũng cảm nghĩa khí của y tá Ngưu, tôi chỉ có thể “Ừm” một tiếng.
ngôn tình hài
có chút nhíu mày lại, đôi môi tái nhợt do ốm yếu khẽ nhếch lên, do dự nửa ngày, lại hỏi tôi ", em cảm thấy em là đứa bé ngoan à?"
Nghe thế thì tôi liền căng mặt nở lên một nụ cười gian tà, "Em không phải là đứa bé ngoan, em có gene sát nhân, em là người xấu, người xấu giống như Lộ Diêu ấy."
lắc đầu, "Về sau có một đêm nọ, trong giấc mộng, anh nghe thấy một thanh âm kỳ quái.
Nheo mắt lại, anh đã nhìn thấy một người mặc quần áo màu đen đi về phía anh.
Có lẽ em không tin, anh cũng đã từng không tin, anh vốn là kẻ vô thần, thế nhưng anh lại thật nhìn thấy, cái tên mặc quần áo màu đen kia trông giống như tử thần, đang định lấy đi sinh mệnh của anh.
Nhưng anh không muốn chết, bởi vì anh biết anh vẫn còn có những chuyện anh chưa hoàn thành, cho nên anh chưa thể đi."
Lời bóng gió của tôi có thể nghe được rõ ràng, thế là liền há miệng ngay thẳng đáp, "Em không rời khỏi nơi này đâu, em thích nơi này." Tôi lạnh nhạt nói, cuối cùng cũng có thể nói lời thật lòng cho nghe.
Kỳ thật tôi còn muốn nói, đối với tôi, thế giới thực ngoài kia thật đáng sợ.
tỏ ra là đã hiểu, anh khép lại cuốn sách trong tay, nhấc ngón tay chỉ vào quyển sách tiếng Anh bị rơi xuống cách đó không xa, "Em đã đọc quyển sách kia sao?"
Quyển sách kia tên là « Delomelanicon », có lẽ đó là cuốn sách mà vào cái hôm đụng độ với bác sĩ Hàn trong khi vùng vẫy thì tôi đã đụng trúng.
Tôi gật gật đầu "Chưa đọc, mà có đọc cũng không hiểu."
tựa người vào tôi, lại bắt đầu ngồi kể chuyện cho tôi nghe, "Quyển sách kia chắc hẳn là mua từ nước ngoài về, tuy nhiên cuốn này bây giờ ở nước ngoài cũng không bán nữa đâu.
Trước đó tại nước Mỹ, có chiếu một bộ phim, tên là « Cánh cửa thứ chín », kịch bản được lấy ý tưởng từ trong chính quyển sách này, truyền thuyết kể rằng, quyển sách này là từ một vị giáo sĩ đã hợp tác cùng ác quỷ để tạo thành, cũng có thể gọi nó Ác ma chi thư, mà ai đoạt được quyển sách này thì có thể đạt được cuộc sống vĩnh hằng giống như ác quỷ.
Cái lúc mà anh xem cái phim này, cảm thấy rất nhảm nhí vớ vẩn, nhưng về sau, anh lại đọc được quyển sách《 Ba chàng lính ngự lâm 》của Dumas, cùng quyển sách nguyên tác 《 Câu lạc bộ Dumas 》, trong lúc nhất thời xém chút nữa anh cảm thấy như mấy kiến thức khoa học mà anh học được từ bé đều bị phá hủy."
Tôi lẳng lặng nghe, không hiểu vì sao lại ngồi nói cho tôi nghe chuyện này.
Tôi không hề hứng thú với cái thể loại Ác ma chi thư, mà cũng không có hứng thú với Dumas.
Nhớ lúc trước trong thư viện có thấy tên của ông tác giả này, « Báo Thù » chính là của ông ấy viết, thế nhưng về sau, tôi phát hiện sách của ông ấy quyển nào cũng hao hao với quyển « Báo Thù », đã dài lại còn dày, tôi cũng không muốn đọc nữa.
đơn giản dừng lại một chút, lại tiếp tục nói "Đối với anh,《 Ba chàng lính ngự lâm 》, « Bá tước Monte Cristo » tựa như đã yểm vào anh một loại mê muội nào đấy, thế nhưng về sau dần dần anh cũng không còn đắm chìm trong những cuốn sách ấy nữa.
Bởi vì nói cho cùng, ác ma hay là cái gì đấy, anh đều không tận mắt nhìn thấy.
Chẳng qua là từ một bộ phim, một câu chuyện giả tưởng, thế nhưng vào đêm hôm đó, anh lại thật sự nhìn thấy con quỷ kia.
Dung mạo của nó cũng giống như bác sĩ Hàn, bà ta muốn giết anh."
Tôi máy móc định quay đầu, trông thấy vẫn bình tĩnh như cũ, giống như mấy lời vừa rồi không phải từ miệng anh phát ra.
Hồi lâu, anh lại tiếp tục nhìn phía trước rồi nói với tôi, "Bà ấy giơ lên một con dao, muốn đâm ngay vào vị trí vết thương của anh để kết thúc tính mạng anh.
Thế nhưng cũng may mắn, lúc ấy ngoài cửa có tiếng bước chân.
Bà ta lập tức lặng lẽ núp mình đi ra ngoài, sau đó y tá Ngưu liền đi đến.
Anh xém chút nữa là đã chết thật rồi, lúc đó, nói thật, anh quả thực là rất sợ hãi."
Tôi thật sự không biết nên nói cái gì, vả lại tôi cũng không hiểu tại sao phải nói với tôi những thứ này.
Từ bác sĩ Hàn đến Dumas, rồi lại vòng lại bác sĩ Hàn.
Trong đầu của tôi có chút hỗn loạn, cũng không biết nên hỏi thế nào, cũng không biết nên hỏi cái gì.
"Bà ấy muốn giết anh, cho nên bà ấy cũng sẽ giết em, em phải cẩn thận, bằng mọi cách phải tránh xa bà ta." Đây là lời nhắc nhở tôi, sau khi nói xong anh đứng dậy, đặt sách lại vị trí cũ, lại đưa tay kéo tôi từ dưới đất lên.
Bởi vì ngồi dưới sàn nhà lạnh buốt một lúc lâu, chân của tôi có chút tê, một chân tôi đứng không nổi liền khiến tôi ngã sõng soài trên mặt đất.
Anh nhíu mày, cúi người xuống bế tôi từ dưới đất lên.
Sau đó không nói tiếng nào, anh ôm lấy tôi giống như ôm một báu vật rồi đi về phòng.
Ngày bình thường nhìn không ra, khi đó trong ngực của anh, tôi lại có thể cảm nhận được thân thể của anh vô cùng cường tráng.
Cảm giác lúc ấy giống như được nâng đỡ bởi một táng lá trên thân dương thụ tráng kiện, được ánh nắng gột rửa, lòng tôi cảm thấy thật ấm áp.
Tôi ôm lấy cổ của anh, giống một tinh linh đang dựa trong hốc cây nằm ngủ, suy nghĩ hồi lâu, tôi hỏi anh, "Anh có cảm thấy bác sĩ Hàn là bệnh nhân tâm thần không?"
"Em cảm thấy thế nào?"
"Em cảm thấy bà ấy bị tâm thần."
"Vậy anh cũng tin em.".