Bệnh Viện Tâm Thần Và Thế Giới Thực

chương 3: 3: có một người bình thường viết quyển sách tên là báo thù

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

muốn cùng tôi chơi một trò chơi, mà nói cho đơn giản, anh ấy muốn tôi cùng anh ấy sống như mấy người bình thường trong sách.

Buổi sáng rời giường, ngoan ngoãn ăn cơm, không cùng Mao Đầu thét lên, không cùng Cổ Lệ thút thít, nếu rủ tôi đi tìm đồ ăn dưới đất phải biểu thị bất mãn, tránh xa khỏi không vệ sinh, cũng không cần mặc áo khoác màu vàng do viện trưởng phát.

Tôi biết, nếu như tôi là một người bình thường, tôi nhất định sẽ hỏi tại sao muốn chơi cái trò này.

Thế nhưng tôi không phải, cho nên tôi rất vui sướng đáp ứng cùng chơi cái trò chơi này.

Thế là ngay vào sáng hôm sau, tôi ngoan ngoãn nghe theo , cố gắng biểu hiện giống như một người bình thường.

Cho tới trưa thời gian trôi qua rất nhanh, trừ , không có bất kỳ người nào phát hiện tôi đang diễn như một người bình thường.

Điều này thật ra, khiến tôi cảm thấy có một chút thất vọng.

Tôi một mình ngồi trên giường của mình, trông thấy phía đối diện, Mao Đầu lại lần nữa xé tan nát đồng phục bệnh nhân của mình, sau đó nhìn ra cửa sổ hoặc là đi qua đi lại trước mặt những bạn bè kia của chúng tôi hét thật to "A a a a! Thứ bất hiếu! A a a a! Thứ bất hiếu!"

Nội tâm của tôi khẽ động, đột nhiên có một loại cám dỗ.

Tôi muốn cùng Mao Đầu hét lên một lần nữa.

Thế nhưng ngay lúc vừa mới xuống giường, đột nhiên ưỡn cái bụng phình phình của cậu ta đến trước mặt tôi.

Trời hôm nay rất nóng, thế nhưng vẫn mặc cái áo khoác nhồi lông màu vàng kia.

Trong ánh mắt của cậu ấy có một loại cảm giác ngu xuẩn đến trống rỗng, mở cái miệng rộng hơn so với người bình thường, hướng về phía tôi cười cười, "Mình vừa tìm được đồ ăn ngon."

Tôi không nói lời nào, trông thấy đem cái tay bẩn thỉu mũm mĩm của cậu ta nâng đến trước mặt tôi, cậu ấy giống như đang cố che chở cẩn thận một đóa hoa xinh đẹp, bưng đầy một tay những cục màu vàng nóng hôi hổi sền sệt, tản ra một mùi hôi thối, nhìn tôi hưng phấn nói, "Mới tìm thấy trong góc tường đấy, ăn ngon lắm! Giống như cháo đậu xanh vậy!" nói, cúi đầu xuống hưởng thụ liếm liếm cái thứ sền sệt trong tay.

Tôi lui lại một bước, thứ nói rất ngon kia, kỳ thật chính là phân của .

Thật ta từ rất lâu trước đó tôi đã biết đang ăn phân của , nhưng trí nhớ của không tốt lắm, mỗi lần cậu ấy tìm ra phân của từ góc tường, đều sẽ vô cùng mừng rỡ.

Nếu giống như lúc trước, tôi sẽ không ngăn cản , thậm chí còn yêu cầu chia cho tôi một chút.

Nhưng trong đa số trường hợp, đều sẽ cấp tốc ăn hết đống phân đấy.

Thế là, tôi đến bây giờ cũng không biết phân của đến tột cùng ăn có ngon không.

Nhưng hiện tại, tôi đang diễn làm một người bình thường.

Thế là tôi bịt cái mũi của mình lại, nhìn nói "Đây là phân của ."

giờ phút này đã ăn sắp hết phân của .

Cậu ấy nhìn tôi rồi chẹp chẹp miệng, đần độn nói "Ăn ngon."

Tôi gật gật đầu, bất lực quay đầu đi, trông thấy đang ngồi ở trên giường của mình nhìn tôi chằm chằm.

Tôi nghĩ, hiện tại toàn bộ bệnh viện tâm thần, cũng chỉ có anh ta là biết, tôi bây giờ đang đóng vai một người bình thường, cái này vốn phải là một trò chơi vui, nhưng bây giờ lại khiến tôi cảm thấy có chút không vui.

Đúng lúc này, đột nhiên không biết từ nơi nào đi ra.

Kỳ thật chị ấy muốn chúng tôi gọi chị ấy là Cung Diệu Thấm, bởi vì nhìn bộ dáng của chị ấy, cùng với Cổ Lệ, cảm giác đến tên của họ tương đối dễ nghe.

Cung Diệu Thấm mặc một thân đồng phục bệnh nhân trông có vẻ sạch sẽ gọn gàng hơn so với chúng tôi, so với vai diễn hiện tại của tôi càng giống một người bình thường hơn.

Tóc của chị ấy xõa dài trước ngực, một gương mặt thanh tú xán lạn.

Đi đến trước mặt tôi và , Cung Diệu Thấm cực kỳ ghét bỏ quan sát bàn tay dính phân của , hung hăng cho một cái tát, "Biến thái! Mày mỗi ngày đều ăn những thứ này sao? Hôm qua tao còn để mày chải đầu cho tao nữa chứ!"

Mặt của bị tát đỏ bừng, bên miệng rịn ra chút máu.

Tôi không thể khống chế trừng mắt Cung Diệu Thấm, lần thứ nhất phát hiện, một loại cảm giác giống như ghen ghét đang xộc lên trong cơ thể tôi.

Cung Diệu Thấm liếc mắt nhìn về phía tôi, toàn thân trên dưới toát lên một sự ngạo mạn đến cực độ.

Giờ phút này, hình ảnh của chị ta trong mắt tôi đột nhiên trở nên cực kì xấu xí, so với những thứ buồn nôn mà tôi đã từng thấy còn chán ghét hơn.

Chị ta giơ tay lên, đang chuẩn bị cho tôi một cái bợp tai, lại bị thứ gì ngăn cản.

Tôi vô thức nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, trông thấy đột nhiên xuất hiện đẩy Cung Diệu Thấm qua một bên.

Cung Diệu Thấm không dám tin trừng mắt nhìn , đột nhiên lạnh lùng cười một tiếng "Cút đi!"

không nói lời nào, anh ấy chỉ tiến lên phía trước mấy bước, che chắn trực tiếp cho tôi.

Cung Diệu Thấm giống như bị đâm một dao ngay bụng, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh dị, "Thứ tâm thần! Một lũ bệnh hoạn!" Cung Diệu Thấm tức hổn hển nói, lập tức hung hăng tát một cái lên mặt của .

Đầu của tôi vô thức theo đầu của dịch qua một bên, trong ánh mắt đột nhiên tràn ra một dòng chảy chua xót nào đó.

Tôi không biết mình bị làm sao vậy, nhưng tôi biết tôi hiện tại không muốn đóng vai một người bình thường, tôi muốn xông lên, nắm chặt tóc của Cung Diệu Thấm hung hăng kéo một cái, trong phòng bệnh sẽ lập tức bị xâm chiếm bằng một trận gầm rú của chúng tôi.

Khi tôi còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị Cung Diệu Thấm cấp tốc túm lấy vai hung hăng đẩy ngã trên mặt đất.

Sau đó trước mắt tôi một mảng tối tăm, một trọng lượng lớn nện trên người tôi, tôi nghe thấy tiếng của chiếc ghế đánh nát cạnh sườn tôi.

Tôi đang bị Cung Diệu Thấm hung hăng tát cho bốn năm cái bợp tai, tròng mắt tràn đầy huyết đỏ, nhìn quang cảnh bên ngoài cũng biến thành màu máu.

Tôi nhìn thấy tiến lên lôi Cung Diệu Thấm đang cuồng bạo ra ngoài, còn ôm phân chạy sang một bên, rồi nhập vào đám đông, cùng bạn bè của tôi xem náo nhiệt.

Tôi biết làm một bệnh nhân tâm thần, tôi sẽ không cảm thấy tâm tình gì, thế nhưng bây giờ tôi nhịn không được.

Tôi thấy Cung Diệu Thấm trước mặt lại lần nữa xông lên, nên tôi liền cầm lên một tấm ván gỗ rơi bên cạnh, hung hăng hướng Cung Diệu Thấm đâm một cái trên bụng chị ta.

"Phập" một tiếng, tôi nhìn thấy bụng của Cung Diệu Thấm bị tôi chọc một cái lỗ, chợt có một dòng máu tươi đỏ sẫm túa ra từ bụng của Cung Diệu Thấm.

Trong lúc nhất thời tôi ngây ngẩn cả người, trong lỗ tai tràn ngập tiếng reo hò của đám bạn bên cạnh, mắt tối sầm lại, ngay cả cũng phải lôi tôi ra khỏi Cung Diệu Thấm, tôi cũng không biết sau đó thế nào nữa.

Đợi đến lúc tôi tỉnh táo lại, tôi đã cùng ngồi trong phòng hộ lý của y tá Ngưu.

Y tá Ngưu lại bắt đầu lắm lời, vừa giúp tôi và xử lý vết thương trên người, vừa dài dòng văn tự bắt đầu nói, "Đã biết rõ ràng là loại cuồng bạo lực, con còn đi gây sự, con bé này đúng là có bệnh tâm thần, cũng may mắn con từ nhỏ đã lớn lên ở đây, nếu đến bệnh viện tâm thần khác, con đoán coi con sẽ thế nào! Chắc chắn sẽ giống y hệt cha con, một tên cuồng sát.

May mắn nghe người ta nói vết thương không sâu, không phải giết người, chứ không là con chắc chắn bị bắt vào ngục giam, đến lúc đó, lại bị tù nhân sát vách vượt ngục xử lý, con rồi cũng giống y như bố con······ "

Y tá Ngưu cứ như vậy luyên thuyên, gián tiếp lộ ra những tin tức không hề liên quan đến tôi, tôi đưa tay sờ lên xương sườn của mình vẫn thấy cực kỳ đau đớn, trong lòng nghĩ chắc xương tôi hơn phân nửa là nát rồi.

Nhưng cũng không sao, dù sao xương sườn hình như không có tác dụng gì.

Tôi quay đầu nhìn về phía bên cạnh, lúc này mới phát hiện, trên mặt của anh ấy, trên cả hai cánh tay đều bị Cung Diệu Thấm dùng móng tay cào nát.

Vết thương trên mặt được y tá Ngưu dùng rượu thuốc xử lý qua, mấy vết thương đó dương dương tự đắc nằm trên mặt , khiến người ta cảm thấy trên mặt của anh ấy giống như nở ra một đóa hoa.

Tuy nghĩ như vậy, nhưng tôi cũng cảm thấy rất thương tâm.

Cung Diệu Thấm kia thích bạo lực, bây giờ chỉ cần vừa nghĩ tới, tôi liền muốn giết chị ta.

Mấy ngày sau, Cung Diệu Thấm bị mấy người y tá mang về bệnh viện tâm thần, trên bụng chị ta bị bó trong băng vải thật dày, đi đường khập khiễng, nghe nói là thương tổn tới thần kinh.

Nhưng tóc của chị ta vẫn đen mượt suông dài, trên mặt có chút vết thương nhỏ, khiến tôi cực kỳ chán ghét.

Tôi nghe nói bên ngoài bệnh viện tâm thần có người muốn phỏng vấn tôi, bởi vì bọn họ nghe nói chuyện này, cảm thấy gene bạo lực trên người tôi đã tỉnh thức, bọn họ nói là đang giám sát tôi, hoặc nói đúng hơn là chờ mong một ngày nào đó tôi cũng sẽ trở thành một tên cuồng sát mới.

Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để bọn họ toại nguyện, tôi nhớ lúc dưới tầng hầm có đọc qua một quyển sách, tên tiếng Trung là « Bá tước Cristo » (), nhưng về sau nói cho tôi biết, quyển sách thật ra phải đặt tên là « Báo thù ».

Cho nên, người bình thường chắc chắn phải báo thù, để đóng vai một người bình thường tốt hơn, tôi quyết định cùng bày ra một kế hoạch mưu sát.

() Bá tước Monte Cristo (Le Comte de Monte Cristo): là một tiểu thuyết phiêu lưu của Alexandre Dumas.

Câu chuyện chủ yếu liên quan đến các chủ đề công lý, sự báo thù, lòng từ bi, lòng khoan dung, và được kể theo phong cách một câu chuyện phiêu lưu.

", em tiết lộ với anh nhé, em muốn giết Cung Diệu Thấm." Ngồi trên mặt đất cạnh giá sách, tôi hời hợt nói với .

ngẩng đầu, khép cuốn sách « Trăm năm cô đơn » lại, nói với tôi, "Giết người là không đúng."

"Người bình thường có viết một quyển sách, tên là « Báo thù »."

gật đầu, nói "Em đã đâm vào bụng của Cung Diệu Thấm rồi."

Tôi lắc đầu, nói "Đúng! Thế nhưng chị ta còn cào mặt anh."

đưa mắt, có chút hăng hái mà nhìn tôi, "Em muốn vì anh mà báo thù sao?"

Tôi suy nghĩ, nhưng xem nhẹ câu hỏi của , chỉ bước về phía bàn đọc sách, "Dưới mặt bàn này có một cái rương, trong rương có một con dao, chúng ta lén đâm chết Cung Diệu Thấm, sẽ không có người biết, chúng ta là bệnh nhân tâm thần, Cung Diệu Thấm cũng là bệnh nhân tâm thần, sẽ không có người quan tâm."

nhíu mày "Cung Diệu Thấm căn bản không phải là bệnh nhân tâm thần, cô ta chỉ là muốn thoát tội xử bắn do giết chết cha mẹ cho nên mới mua chuộc bác sĩ vào đây sống, em cũng không phải một bệnh nhân tâm thần, em là người rất bình thường, chỉ có điều chính em không biết thôi."

Tôi hiểu được ý muốn nói, nhưng tôi không định phá bỏ kế hoạch của tôi.

Thế là tôi lại một lần nữa phớt lờ , chạy đến dưới bàn sách tìm con dao trong rương.

Tôi lấy ra một con dao lóe sáng ánh bạc từ trong rương, trong ánh mắt toát lên một loại cảm xúc mãnh liệt.

đi đến bên cạnh tôi, rất sợ tôi xuất kỳ bất ý đâm anh ta một cái, anh ấy nắm tay ngăn ở trước mặt tôi, nói, "Em không thể giết cô ta, em giết cô ta, cô ta cũng không biết là em giết, căn bản không tính là báo thù."

Tôi cảm thấy anh ấy nói có đạo lý, thế là suy nghĩ một hồi, chỉnh sửa kế hoạch một chút, "Vậy em đánh thức chị ta, để chị ta trông thấy em, sau đó giết chị ta."

lại lắc đầu "Không được, như vầy đi, em dùng cái này cắt tóc Cung Diệu Thấm được không, chắc chắn cô ta sẽ rất thống khổ." nói, từ trong rương cầm lấy một cái kéo đưa cho tôi.

Tôi bỏ đao trong tay xuống cầm lấy cây kéo, hướng về phía ánh trăng răng rắc răng rắc nhấp mấy lần, cảm thấy rất ổn, liền đáp, "Cũng được."

Thế là lúc nửa đêm mười hai giờ, tôi cùng cắt đi mái tóc suông dài đen mượt kia của Cung Diệu Thấm, còn nhét phần tóc bị cắt vào góc tường.

Làm thế này, buổi sáng ngày mai đói bụng, sẽ giúp chúng tôi tiêu hủy chứng cứ..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio