Sắp tu thành cái đuôi thứ hai, Tiểu Bạch hồ càng cần mẫn hơn trước. Tuy rằng Trác Phong sinh hoạt càng ngày càng tốt, tạm thời không có phiền não nên không có nhiệm vụ hệ thống, nhưng nhiệm vụ hằng ngày vẫn là có thể làm, đó chính là làm Trác Phong cảm thấy hạnh phúc! Nàng nhớ rõ nhiệm vụ kiểu này là thực dễ dàng, lúc trước đã có mấy lần nàng nhờ vào làm Trác Phong hạnh phúc mà đạt được điểm nguyện lực.
Nhưng nàng trăm triệu không nghĩ tới, nhiệm vụ vốn thực dễ dàngng cư nhiên trở thành khó khăn như vậy! Nàng thử qua rất nhiều phương pháp, tìm đồ ăn thật ngon, biểu diễn tiết mục thú vị, bán manh lăn lộn, đến cả ổ chăn đều giúp làm ấm, nhưng không hề cho nàng khen thưởng điểm nguyện lực. Bởi vì những điều đó đã trở thành thói quen thông thường, là một bộ phận trong sinh hoạt hàng ngày, không làm người cảm thấy hạnh phúc hơn nữa!
Tiểu Bạch hồ thập phần buồn bực, héo héo cuộn tròn người lại, dùng cái đuôi xù xù ôm mặt. Nàng quá ngốc! Tại sao vừa mới bắt đầu liền ra sức giải quyết toàn bộ phiền toái Trác Phong gặp phải? Nếu làm từng chút từng chút, Trác Phong sẽ không ngừng cảm thấy hạnh phúc, kết quả nàng đột nhiên đề cao trình độ sinh hoạt, Trác Phong đối cái gì đều thực vừa lòng, cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nàng lại đến dệt hoa trên gấm căn bản là vô dụng, nàng quá ngu ngốc!
Nhưng Tiểu Bạch hồ nghĩ tới nghĩ lui, lại cảm thấy nếu có thể làm lại một lần nữa, nàng khẳng định vẫn sẽ làm như vậy. Trác Phong là người tốt, nàng không có khả năng nhìn Trác Phong lâm vào phiền toái mà không giúp đỡ giải quyết chỉ để mình tu luyện thuận lợi hơn. Cho nên quả nhiên nàng cũng là một con hồ ly tốt đúng không? Không thể để người mình bảo hộ không cao hứng, cái tính bênh vực người mình này đại khái đổi không được.
Con đường này không thông, Tiểu Bạch hồ cũng không rối rắm bao lâu, nhanh chóng nâng cao tinh thần tìm kiếm khởi phương pháp khác. Nàng chạy đến cửa hàng sủng vật chú ý động thái trên mạng, thế nhưng ngoài ý muốn phát hiện nhà Phó Tuyết Tình đã phá sản!
Công ty của nhà Phó Tuyết Tình xuất hiện khoản nợ thật lớn, trả không nổi, ngày tuyên cáo phá sản, cha mẹ ả cùng nhau nhảy lầu, chỉ còn lại một mình Phó Tuyết Tình đối mặt cục diện rắc rối. Trên pháp luật không có cách nói cha thiếu nợ thì con trả, nếu không kế thừa di sản thì không có trách nhiệm thế cha mẹ trả nợ. Cho nên sau khi cha mẹ Phó Tuyết Tình chết, ả "mình không rời nhà", không cần gánh vác nợ nần kếch xù, nhưng cũng bởi vậy trở thành một cô nhi khốn cùng.
Tiểu Bạch hồ nghiêng nghiêng đầu, nàng nhớ rõ sau khi gia đình xảy ra chuyện, Phó Tuyết Tình sẽ ở tạm trong cô nhi viện. Trong quỹ đạo nguyên bản, thời điểm này Trác Phong đã bị khai trừ đuổi ra cô nhi viện, nhưng hiện tại vì nàng, chuyện này căn bản không phát sinh. Nếu Phó Tuyết Tình thật sự vào cô nhi viện, nghĩa là Trác Phong mỗi ngày phải gặp mặt ả?
Tiểu Bạch hồ vừa nhớ tới đây liền kích động lên, Phó Tuyết Tình tới, Trác Nhất Thần còn xa sao? Nàng nhất định phải bảo vệ tốt Trác Phong, đả đảo bọn họ, kiếm được điểm nguyện lực, đi lên đỉnh cao tu tiên!
Việc này không nên chậm trễ, Tiểu Bạch hồ lập tức chạy về cô nhi viện, sau khi ngồi trên bệ cửa sổ phòng ký túc, nàng mới thấy Phó Tuyết Tình cõng cái bao bị người đưa vào cô nhi viện. Phó Tuyết Tình vẫn luôn luôn khóc lóc, vừa vì thương tâm cha mẹ rời đi, vừa vì sợ hãi sinh hoạt tương lai, nhìn qua thật sự rất đáng thương.
Tiểu Bạch hồ gác đầu lên hai chân trước, có chút tưởng niệm cha mẹ sớm đã qua đời. Nhưng bất hạnh này cũng không thể hủy diệt thói xấu của Phó Tuyết Tình, nàng vẫn thực chán ghét ả ta, cái loại người gặp chuyện liền nói mình không cố ý, làm như mình vô tội rồi không chịu giải quyết vấn đề là đáng ghét nhất! So với ả ta, Trác Phong trong nguyên tác mới thật sự là đáng thương.
Đối với chuyệnPhó Tuyết Tình vào ở cô nhi viện, Trác Phong căn bản không phản ứng. Sinh hoạt hiện tại của chỉ có học tập, làm công cùng Tiểu Bạch hồ, cái khác hết thảy đều không quan hệ. Nhưng Trác Phong không thèm quan tâm không có nghĩa Phó Tuyết Tình không tìm tới cửa.
Trác Phong chắn ở cửa phòng không cho ả vào, nhíu mày hỏi: "Có việc?"
Phó Tuyết Tình còn chưa mở miệng đã rớt nước mắt, nghẹn ngào nói: "Trác Phong, ba mẹ tôi đều không còn nữa, tôi... tôi cũng thành cô nhi rồi. Tôi không ngờ... không hiểu tại sao mọi chuyện lại phát sinh? Ở đây tôi không quen ai hết, ký túc xá... người khác trong ký túc xá còn châm chọc mỉa mai, nói tôi bắt cá hai tay, cố ý câu dẫn cậu, tôi... tôi không có a, cậu có thể giúp giải thích hay không? Chuyện giữa cậu và Nhất Thần tôi thật sự không ngờ tối, tôi cũng không cùng hai người các cậu ở bên nhau, bọn họ dựa vào cái gì mà nói như vậy? Trác Phong, ở nơi này tôi chỉ biết mỗi mình cậu, nếu cậu không giúp đỡ, tôi không biết nên làm gì bây giờ, cậu nhất định, nhất định sẽ giúp đúng không? Chúng ta là đồng học......"
Tiểu Bạch hồ nằm dưới gầm giường trợn trắng mắt, biết ngay mà, Phó Tuyết Tình vẫn đáng ghét như cũ, bản lĩnh lật ngược đúng sai cao quá nha! Người khác trào phúng ả còn không phải do chính ả? Xảy ra chuyện không giải thích rõ ràng, làm cho Trác Nhất Thần hiểu lầm, người khác vì thế gặp tao ương, kết quả là ả còn thành kẻ vô tội nhất. nếu người khác nhìn thấy cảnh này, không chừng còn phải đồng tình ả mắng Trác Phong máu lạnh đâu, bởi vì Trác Phong đương nhiên sẽ không giúp ả.
Quả nhiên, ngay sau đó Trác Phong lãnh đạm cự tuyệt, "Phó đồng học, bởi vì cô, tôi suýt nữa bị đuổi học, lưu lạc đầu đường. Vẫn câu nói lúc trước, tôi hy vọng cô có thể bảo trì khoảng cách, chúng ta vốn dĩ không thân, cảm ơn."
Trác Phong nói xong liền đóng cửa lại, mặc kệ Phó Tuyết Tình gõ cửa, kêu gào thế nào hắn cũng không mở. Vài phút sau, ký túc xá cách vách chịu không nổi, ra kêu Phó Tuyết Tình đừng quấy rầy mọi người nghỉ ngơi, ả ta mới ủy khuất trở về ký túc xá.
Trác Phong ôm Tiểu Bạch hồ vào trong ngực nhẹ giọng hỏi: "Có bị dọa không? Cô ta quá ồn ào."
Tiểu Bạch hồ lắc đầu, loại trình độ này sao có thể dọa đến nàng? Nàng còn từng gặp qua Cửu Trọng Thiên lôi nha!
Trác Phong lại nói: "Ngươi có cảm thấy ta quá lạnh nhạt không? Cô ta thảm như vậy ta còn không muốn giúp đỡ. Nhưng ta thật sự không muốn liên quan gì tới cô ta nữa, khi Trác Nhất Thần hiểu lầm ta, tìm ta phiền toái, sao cô ta không giúp ta giải thích? Ta không phải so đo những thứ đó, chỉ là cảm thấy cô ta không xứng được giúp. Ta có dự cảm, vừa có liên hệ gì tới cô ta khẳng định sẽ gặp xui xẻo."
Tiểu Bạch hồ vừa định gật đầu, Trác Phong lại cười, xoa xoa đầu nàng nói: "Ta nói điều đó cùng ngươi làm gì nhỉ? Coi như ngươi nghe hiểu, cũng không thể lý giải chuyện phức tạp như vậy a. Mau ngủ đi thôi, hiện tại trời càng ngày càng lạnh, sáng mai ngươi đừng đưa ta đi học, ngủ nhiều một lát đi."
Tắt đèn, Tiểu Bạch hồ nằm yên trong lòng hắn hừ hừ hai tiếng, nghĩ thầm ai nói nàng không hiểu chuyện phức tạp? Chờ nàng có thể nói nhất định phải dọa hắn nhảy dựng, cho hắn biết nàng là hồ ly tinh thông minh nhất!
Ngày hôm sau buổi sáng Tiểu Bạch hồ vẫn đưa Trác Phong đến cổng trường, nàng vẫn luôn nhớ rõ vụ tai nạn khiến Trác Phong gãy chân kia, nàng cảm thấy đây không phải trùng hợp, mà nàng từ trước đến nay thực tin tưởng trực giác của mình, tự nhiên muốn tận lực bảo hộ bên người Trác Phong. Chỉ có thời điểm Trác Phong ở vườn trường, nàng mới có thể chạy đi tìm chút chuyện để làm.
Trước tiên, nàng chạy đến bệnh viện dán bùa đen đủi lên người Trác Nhất Thần, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất Trác Nhất Thần nghĩ ra biện pháp gì nàng không quen thuộc làm hại Trác Phong? Nàng phải phòng hoạn từ khi nó chưa xảy ra, khiến Trác Nhất Thần làm gì cũng gặp xui xẻo, tự nhiên muốn hại ai cũng cũng đừng mong thành công!
Nhìn đến Trác Nhất Thần dùng ống hút uống nước đều có thể sặc cả buổi, Tiểu Bạch hồ vừa lòng chạy tới nhìn Phó Tuyết Tình. Trước kia Phó Tuyết Tình là đại tiểu thư nhà giàu, lại là hoa hậu giảng đường, đi chỗ nào cũng được người khác truy phủng. Chính ả cũng thực hưởng thụ loại trạng thái này, chưa bao giờ để ý lời nói hay việc mình làm có làm cho người khác nan kham hay không, cho nên kỳ thật người bị ả "vô tình" xúc phạm tới thật đúng là không ít, chỉ e ngại thân phận địa vị của ả, lại có Trác Nhất Thần che chở, không ai dám nói gì.
Hiện tại ả nghèo túng, mọi người đồng tình, những cũng càng thêm phản cảm việc khiến cho hai nam sinh tranh chấp lại không chịu làm gì giải quyết. Trác Phong chuyển trường, xét đến cùng chính là do ả tạo thành, nhưng đến tận bây giờ ả cũng không biết mình sai, vậy đương nhiên không ai nguyện ý quan hệ. Nhưng điều này trong mắt Phó Tuyết Tình lại trở thành tất cả mọi người đều bỏ đá xuống giếng, ngại bần ái phú, bằng không sao nhà ả vừa xảy ra chuyện, tất cả đều trốn tránh ả như ôn dịch?
Thật vất vả chịu đựng đến thời gian tan học, Phó Tuyết Tình ôm cặp sách chạy khỏi trường học, vừa ra cổng trường liền khóc, ấm ức, ủy khuất, cảm thấy như trời đang sụp xuống.
Tiểu Bạch hồ đi theo ả một lát, thấy ả dường như không có ý tìm tới Trác Phong, nàng lập tức chạy tới cao trung tư nhân đón hắn. Nàng chạy suốt cả buổi, vừa thấy Trác Phong trực tiếp oa trong lòng hắn không nhúc nhích, làm Trác Phong ôm nàng đi, chuẩn bị đi sủng vật cửa hàng ăn một bữa no nê, tự khao thưởng chính mình sau một ngày vất vả.
Trác Phong đã quen ôm nàng, còn sẽ vô thức nhẹ nhàng giúp nàng thuận mao, không bao lâu, nàng liền thoải mái nhắm mắt mơ mơ hồ hồ. Mùa đông rất dễ mệt mỏi, thực mong nhanh tới nghỉ đông, không đưa Trác Phong đi học liền có thể ngủ nướng.
Đang lúc nàng buồn ngủ mông lung cơ hồ muốn đi vào mộng đẹp, đột nhiên nghe được thanh âm Phó Tuyết Tình nan kham, "Dì Trác, ngài yên tâm, cháu sẽ không tiếp tục đi tìm Trác Nhất Thần. Từ nay về sau, cháu cùng anh ấy không còn quan hệ."
Tiếp theo nàng lại nghe được một thanh âm tương đối quen thuộc, là Trác mẫu, thị cao ngạo hất cằm, lãnh đạm nói: "Tuyết Tình, con cũng đừng trách dì vô tình, tình huống biến thành như vậy, con và Nhất Thần đã trở thành người của hai thế giới. Dì biết Nhất Thần thích con, nhưng nếu hai người ở bên nhau, tương lai các phương diện sinh hoạt không xứng đôi, sớm muộn cũng sẽ có vấn đề, còn không bằng ban đầu không dây dưa. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này Nhất Thần vì con cùng một cô nhi phân cao thấp, nhiều lần nháo ra chuyện, còn đưa tới cảnh sát, thiếu chút nữa lưu lại tiền án. Dì tuyệt đối không hy vọng con trai mình tiếp tục sai lầm, nếu Nhất Thần lại tìm con, dì hy vọng con có thể nói rõ ràng với thằng bé. Đương nhiên, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ta nghĩ con cũng biết rõ chứ?"
Phó Tuyết Tình khuất nhục, "Cháu... cháu đã hiểu, nhưng hy vọng dì cũng hiểu, chuyện Trác Nhất Thần đã làm không liên quan gì tới cháu, là chính anh ta không nói đạo lý. Nếu dì thật sự quan tâm, vậy trở về nhớ quản quản anh ta kỹ hơn!"
"Cô!"
"Nếu không còn việc gì, cháu xin phép đi trước." Phó Tuyết Tình trong lòng vừa tức vừa ủy khuất, không nghĩ tới lại nhìn thấy Trác Phong! Ả nghĩ từ đầu tới giờ mình cũng chỉ cùng Trác Phong thổ lộ, trước nay chưa hề nói qua thích Trác Nhất Thần a, dựa vào cái gì mẹ của Trác Nhất Thần muốn cảnh cáo mình? Nếu bà ta muốn nhục nhã mình, vậy cũng không cần phải nể mặt!
Phó Tuyết Tình tiến lên hai bước muốn ôm lấy cánh tay Trác Phong, còn đạm cười nói: "Dì à, cháu thật sự chỉ thích một mình Trác Phong, trước nay chưa từng thíhc người khác, dì đừng hiểu lầm. Dì hãy nói cho Trác Nhất Thần, kêu anh ta đừng tìm Trác Phong phiền toái, cháu cùng anh ta không có khả năng kết giao."