Tiểu bạch hồ cao quý lãnh diễm nháy mắt sụp đổ, nàng lắc lắc đuôi hừ nhẹ một tiếng,【Thôi! Giúp ta bài trừ Thiên Đạo trói buộc, ta không thèm so đo với ngươi.】
Nói đến đây nàng lại cao hứng lên, nhảy nhót nhảy nhót hỏi:【Ngươi nói xem, có phải lão tổ tông đặc biệt thích ta? Ngài ấy đối ta thật tốt nha! Cư nhiên còn làm ngươi tới giúp ta phi thăng! Ta nhất định phải nỗ lực tu luyện, quyết không cô phụ lão tổ tông kỳ vọng! Đúng rồi đúng rồi, ngươi tính toán bài trừ Thiên Đạo trói buộc như thế nào? Ta về sau có thể tự do đi khắp nơi đúng không? Ta nghe nói nhân gian thật nhiều mỹ vị, đồ ăn đều ngon không cưỡng được, ta muốn tìm một thư sinh mang ta ăn biến đại giang nam bắc, thư sinh là dễ mềm lòng nhất!】
lãnh khốc chặn ngang nàng mộng tưởng hão huyền,【Một vạn năm qua đi, nhân gian sớm đã không giống trong truyền thừa các ngươi ghi lại. Hiện giờ không chỉ Thanh Khâu Sơn, toàn bộ yêu ma quỷ quái đều bị Thiên Đạo trói buộc không được tới nhân gian, nếu vi phạm, hậu quả không thể lường trước.】
Tiểu bạch hồ tức khắc không vui, vỗ vỗ sàn nhà chất vấn:【 Vậy từ nãy ngươi chơi ta? Ta tuy chỉ có một cái đuôi, nhưng chọc ta tức giận hậu quả cũng là thực nghiêm trọng! Ngươi thử đi ra ngoài hỏi xem, toàn Thanh Khâu Sơn đều không có kẻ nào dám trêu ta!】
【Ngươi có thể hiểu cơ duyên này là "vô hạn ảo cảnh", ngươi phải biết rằng ảo cảnh có thể khiến người tẩu hỏa nhập ma, nhưng đồng thừoi cũng có thể trợ người gia tốc tu luyện. Ngươi muốn giấu diếm Thiên Đạo tới nhân gian là không hiện thực, chi bằng đi vào ảo cảnh nhân gian cảm thụ thất tình lục dục. Ngươi yên tâm, ta đã tìm ra nơi chứa nhiều thoại bản được ưa thích nhất - Tấn Giang văn học thành, cũng phục hồi toàn bộ kho sách vào bộ nhớ, từ đó diễn sinh ra hàng ngàn hàng vạn cái ảo cảnh, so chân chính nhân gian sinh hoạt xuất sắc hơn nhiều.】
Tiểu bạch hồ nằm ghé đầu lên chân trước, hừ hừ nói:【Ngươi lại lừa ta chứ gì? Tùy tùy tiện tiện đi dạo ảo cảnh là có thể thành tiên? Tu luyện thực gian khổ, này rõ ràng là đi hưởng thụ.】
【Muốn lách qua lỗ hổng Thiên Đạo trừng phạt để gia tốc tu luyện, chỉ có một phương pháp duy nhất là tích góp nguyện lực. Thoại bản tại đây có vô số người đọc, căn cứ vào tình huống khu bình luận có thể tinh tường biết được tiếc nuối bọn họ đối mỗi một cái thoại bản, có tiếc nuối liền sinh ra kỳ nguyện. Chỉ cần ngươi xoay chuyển càn khôn, đền bù tiếc nuối, vô luận bọn họ có biết hay không, kỳ nguyện đều sẽ hóa thành nguyện lực bị ngươi hấp thu. Khi nguyện lực tích góp đến trình độ nhất định còn có cơ hội chuyển hóa thành tín ngưỡng lực, nếu ngươi có thể được đến tín đồ, vậy ngươi tu luyện được lợi rất lớn. Do đó tuy ở trong ảo cảnh, ngươi cũng cần phải coi nới đó là thế giới chân chính, dùng cách nói của nhân loại là, mỗi một cái thế giới đều là một lần xuyên qua, ngươi nhất định phải dùng thiệt tình mới có thể đổi lấy thứ ngươi muốn.】
giải thích phương pháp tu luyện, lại trịnh trọng nói:【Hệ thống sẽ dùng phương thức tuyên bố nhiệm vụ đốc xúc ngươi đạt được nguyện lực, để tránh ngươi lệch khỏi quỹ đạo, mất nhiều hơn được. Chuyến đi này sẽ rất dài lâu mà gian khổ, so ngươi tu luyện khi trước gian khổ rất nhiều, sở dĩ nói đây là cơ duyên thích hợp nhất là vì ngươi tâm chí kiên định, tính tình kiên nghị. Ngươi phải nhớ kỹ, không được quên sơ tâm, đừng để lạc mình trong phồn hoa thế giới. 】
Tiểu bạch hồ nghiêng nghiêng đầu, cho nên từ giờ trở đi "Đạo" của nàng chính là hoàn thành tâm nguyện của người đọc? Nhớ tới đống thoại bản trong Tàng Thư Các, xác thật có vài quyển nàng xem xong cảm thấy trong lòng không thoải mái. Cái này tiểu bạch hồ minh bạch, đền bù tiếc nuối a, nàng thích!
【Yên tâm, yên tâm, ngươi bị lạc ta đều sẽ không bị lạc.】Tiểu bạch hồ nâng lên móng vuốt nhỏ chỉ chỉ đám"Gương" trên tường,【Những cái đó chính là thế giới ảo cánh? Ta nên chọn cái nào đây? Lần đầu tiên có phải nên chọn cái đơn giản chút? Sắp được đi tới nhân gian nha, lòng ta thực thấp thỏm a!】
【Thực xin lỗi, hệ thống kiểm tra đến ngươi hiện tại chỉ có hưng phấn, không có thấp thỏm. Xem ra ngươi đã gấp không chờ nổi, vậy đếm ngược bắt đầu..., , , xuyên qua thành công!】
"Từ từ! Ta còn chưa chọn..."
Tiểu bạch hồ chưa kịp nói xong liền thấy hoa mắt, thay đổi địa phương.
Nàng chẳng cần mở mắt đã biết đã đến một thế giới khác, bởi vì trong không khí chung quanh nửa điểm linh khí đều không có, không những thế còn thúi hoắc, một đống hương vị lung tung hỗn tạp ở bên nhau, cực kỳ khó ngửi, còn hại nàng hắt xì vài cái!
Dùng móng vuốt nhỏ che lại mũi, nàng khó chịu mặt nhăn mày nhíu,【Đây là đâu? Thúi muốn chết!!!】
【Đây là một góc nhân gian bình thường nhất, thường thấy nhất... đống rác.】
Rác...
Rác!?
Đống rác!!!
Tiểu bạch hồ nháy mắt tạc mao,【Ngươi ném ta tới đống rác làm gì?! Không phải đền bù người đọc tiếc nuối sao? Chẳng lẽ tiếc nuối cùng đống rác có quan hệ?!!】
【Thoại bản này trong quá trình nam nữ nhân vật chính yêu nhau, thương tổn một người vô tội, người đọc đều vì người này bất bình, hy vọng hắn có thể hạnh phúc, có thể phản kích nam nữ chính, mà ngươi hiện tại chính là một trong đám chó hoang được hắn chiếu cố, đương nhiên nên ở chỗ này.】
??????
Tiểu bạch hồ nhìn quanh bốn phía, quả nhiên thấy vài con chó hoang dơ hề hề, gầy ba ba phân tán trong đống rác phụ cận, có con còn đang bào đống rác tìm đồ vật ăn, cái này làm cho tiểu bạch hồ từ nhỏ liền am hiểu săn thú khiếp sợ trợn tròn đôi mắt!
Tiếp theo nàng lập tức phản ứng lại đây, hoảng sợ nói:【Từ từ, ngươi nói cái gì? Ta biến thành chó hoang? Không đúng, ta rõ ràng vẫn là bộ dáng vốn có a!】
【Bộ dáng của ngươi bị ngộ nhận thành chó nhỏ có gì kỳ quái sao?】
Tiểu bạch hồ nghẹn lời, đang muốn dỗi trở về, đột nhiên lại nghe hệ thống nói:【Đúng rồi, thế giới này rất nhiều địa phương có cameras, thứ này có thể vô thanh vô tức lưu lại hình ảnh, thỉnh cẩn thận sử dụng pháp thuật, tránh bị chộp tới phòng thí nghiệm giải phẫu nghiên cứu. 】
Tiểu bạch hồ còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy có tiếng nhân loại nói chuyện, tựa hồ là bốn năm người đi tới nơi này.
"Thần ca, tiểu tử Trác Phong kia rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cư nhiên dám mơ ước tẩu tử, hôm nay chúng ta nhất định phải giáo huấn hắn!"
"Đúng vậy Thần ca, ta hỏi thăm qua, tiểu tử kia cư nhiên mỗi ngày đi học tan học đều tới đây cho chó hoang ăn, tẩu tử nhìn thấy mới nghĩ hắn thiện lương. Không bằng chúng ta đem đám chó này đi hầm, cho hắn nếm thử?"
Tiểu bạch hồ nghe ra người tới không có ý tốt, vội vàng bò dậy chui vào đống thùng giấy bên cạnh, nàng còn không có minh bạch là chuyện như thế nào đâu, không cẩn thận sẽ bị chộp tới giải phẫu? Đột nhiên cảm giác nhân gian thật đáng sợ!
Nàng mới vừa trốn kỹ liền thấy đầu hẻm xuất hiện năm thiếu niên. Cầm đầu tựa hồ là "Thần ca", y liếc đám chó hoang không ngừng vẫy đuôi, chán ghét nói: "Phiền toái! Nếu Trác Phong để ý chúng nó, vậy ngược chết chúng trước mặt hắn. Phải "giúp" tên đó hiểu ra, hắn cũng chỉ là một con kiến sống ở tầng chót nhất, liền đám cho hoang chính mình để ý đều bảo hộ không được, dựa vào cái gì cùng ta đoạt nữ nhân?"
Mấy thiếu niên còn lại lập tức a dua theo, có đứa còn đi tìm ghế cũ, dùng tay áo lau khô thỉnh "Thần ca" ngồi.
"Thần ca, Trác Phong lập tức liền tới rồi, ngài yên tâm, các huynh đệ đảm bảo ngược đến tiểu tử kia kêu cha gọi mẹ!"
Tiểu bạch hồ nhăn mày, nhìn đám chó hoang bên ngoài còn vô tri khẩn cầu đồ ăn, tức giận phi thường. Nhân loại tranh đấu liên quan gì đến chúng nó? Cư nhiên đơn giản là Trác Phong thích chúng nó, đám người xấu này phải ngược đãi chúng trả thù Trác Phong, không khỏi cũng quá vô sỉ đi? Như thế nào sẽ có người ác liệt như vậy?!
【Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ: Cứu năm con chó hoang sắp bị tàn nhẫn ngược đãi, tránh Trác Phong tự trách quá độ, thương tâm thống khổ. Khen thưởng: Nhiệm vụ hoàn thành, đạt được toàn thân thanh khiết thuật, một lần. Trừng phạt: Nhiệm vụ thất bại, toàn thân tanh tưởi ba ngày】
Dùng pháp thuật phải cẩn thận không thể bị phát hiện, còn muốn cứu năm con chó, nhiệm vụ khó như vậy chỉ khen thưởng một lần thanh khiết thuật không khỏi quá keo kiệt đi! Nhưng nhìn nhìn móng vuốt đen tuyền, tiểu bạch hồ lại sinh ra vô hạn chờ mong. Nàng pháp thuật thấp kém, không dùng được thanh khiết thuật, làm sạch quả thực là chuyện gấp gáp nhất trước mắt, không gì sánh nổi! Huống chi thất bại muốn tanh tưởi ba ngày, ngẫm lại đều cảm thấy thật đáng sợ, nhiệm vụ đầu tiêu nàng nhất định phải hoàn thành!
Nhưng mà phải làm thế nào đây? Nàng pháp lực thấp kém không thể nói chuyện, cho nên chỉ có thể cùng hồ ly câu thông, đối với đám cho này căn bản không thể giao lưu a. Mà ngõ nhỏ này tuy rằng không có cái gì lưu lại hình ảnh cameras, nhưng lại có vài cá nhân đâu, nàng nếu quá thông minh thì còn giống một con chó hoang tầm thường sao? Nàng không nghĩ bị chộp tới giải phẫu nghiên cứu a! Tiểu bạch hồ ghé vào đám thùng giấy, phiền não nghĩ biện pháp giải quyết.
Đúng lúc này, Trác Phong xách theo cặp sách cùng cẩu lương đi tới, hắn thấy mấy người tức khắc nhíu mày, "Các cậu tới đây làm gì? Trác Nhất Thần, tôi đã giải thích qua, tôi cùng Phó Tuyết Tình không có quan hệ gì hết, trước ngày hôm qua ngay cả tên cô ta tôi cũng không biết."
Trác Phong một lòng muốn giải trừ hiểu lầm, ai ngờ Trác Nhất Thần nghe xong lời này lại bốc hỏa, đi đến đẩy hắn, "Mày nghĩ tao sẽ tin? Mày nói như vậy có ý gì? Khoe ra Tuyết Tình một đại tiểu thư còn phải theo đuổi mày? Mày cũng không tự nhìn lại xem chính mình mấy cân mấy lượng!"
"Đúng! Đúng! Đúng! Trác Phong mày đánh rắm a? Nếu mày không câu dẫn tẩu tử, tẩu tử sẽ thổ lộ với mày? Ai không biết tẩu tử cùng Thần ca là thanh mai trúc mã? Bọn họ đã sớm được công nhận là một đôi, mày chặn ngang một chân còn dám coi thường tẩu tử? Tao xem mày chán sống rồi!"
Một tên tóc vàng nóng lòng biểu hiện, lập tức xông lên túm cổ áo Trác Phong muốn đánh. Trác Phong cũng tức giận, một chân đá vào đùi tóc vàng, sấn gã ăn đau hung hăng đẩy gã đến một bên, nhìn Trác Nhất Thần lạnh lùng thốt: "Tôi nói đều là lời nói thật, không tin các cậu đi hỏi Phó Tuyết Tình, tôi căn bản không biết vì saao cô ta chạy tới thổ lộ, chuyện của các cậu không liên quan tới tôi."
"Câm miệng! Mày luôn mồm nói không quen biết Tuyết Tình, không biết Tuyết Tình vì cái gì thổ lộ, mày đây là vũ nhục Tuyết Tình! Hôm nay tao sẽ làm mày hiểu ra chính mình là cái thứ gì, trên đời này có những người không phải loại đê tiện như mày có thể tơ tưởng! Động thủ!"
Mấy người dựa theo kế hoạch vừa rồi, nghe Trác Nhất Thần ra lệnh, liền xoay người phóng tới đám chó hoang. Tiểu bạch hồ thấy thế vội nhảy dựng lên, dùng phong hệ pháp thuật ném thùng giấy đập tới mặt đám Trác Nhất Thần! Nàng đứng trước đám chó hoang, hạ thấp thân mình phát ra từng trận gầm nhẹ, dùng hành động bảo hộ đám chó phía sau.
Đồng thời Trác Phong cũng vọt lại đây, trực tiếp che phía trước tiểu bạch hồ phẫn nộ hô: "Các ngươi làm gì? Cư nhiên muốn đối phó mấy con chó nhỏ? Có việc gì liền hướng ta tới, khi dễ động vật nhỏ tính bản lĩnh gì?!"
Đám người Trác Nhất Thần bị thùng giấy ụp lên mặt, hương vị thối rữa kia làm bọn họ nôn khan ra tiếng, tức khắc nổi trận lôi đình, Trác Nhất Thần hung tợn nói: "Mày cùng đám chó của mày đừng hòng chạy, còn mày nữa, tiểu súc sinh, hôm nay tao nhất định phải giết mày!"