Bênh Vực Người Mình Cuồng Ma

quyển 3 chương 10

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Viên Viên nghĩ đến Bát gia đảng cũng là một cỗ thế lực không nhỏ, tương lai còn thường xuyên làm Tứ Tứ nhà nàng ngột ngạt khó chịu, dứt khoát quyết định bắt đầu chia rẽ họ ngay từ bây giờ, liền làm bộ không phục phồng má nói: "Biểu thúc còn khen ta đáng yêu nha, biểu tỷ của ngươi là ai a? Biểu thúc có từng khen nàng chưa?"

Tiểu Cửu nghẹn, Khang Hi đã khi nào gặp qua Quách Lạc La Minh Phương, sao có thể khen ngợi nàng? Bất quá, hắn khẽ đảo đảo tròng mắt, lập tức cười tinh quái, "Ngươi đã kêu biểu thúc, còn không biết là hoàng a mã nói chơi sao? Ta nói cho ngươi biết, biểu tỷ ta mới không bệnh tật yếu ớt như ngươi đâu, nàng không những xinh đẹp hơn ngươi, mà còn biết cưỡi ngựa bắn tên, giỏi giang hơn ngươi nhiều."

"Hừ, ta mới không tin!" Tô Viên Viên khoanh tay trước ngực, lạnh mặt nói, "Ngươi đang mạnh miệng, nhất định là vậy, chứ nếu biểu tỷ ngươi thực sự lợi hại, tại sao ta chưa từng nghe nói? Có bản lĩnh thì ngươi kêu nàng tới thi đấu một lần, cưỡi ngựa bắn tên thì có gì đâu chứ? Để biểu ca dạy ta, ta cũng học được!"

Tiểu Cửu như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, hắn cong lưng cười ha hả, vỗ mạnh vào vai Tiểu Thập nói: "Tiểu Thập ngươi nghe nàng nói kìa, quá tự đại, còn chưa từng học cưỡi ngựa bắn cung mà dám đòi thi đấu với biểu tỷ, được a, chúng ta đánh cuộc, nếu ngươi thắng biểu tỷ, vậy không được phép chơi với Tứ ca nữa! Thế nào, ngươi dám so không?"

Tiểu Thập hai mắt sáng lên, "Tiểu biểu muội mau đồng ý a! Không cần sợ hắn! Khóa cưỡi ngựa bắn cung mỗi ngày chỉ có luyện tập mấy động tác lặp đi lặp lại, thực sự quá nhàm chán, nếu ngươi đồng ý so đấu, ta kêu ngạch nương thưởng cho ngươi thứ tốt!"

Tô Viên Viên mặc kệ hai người họ reo hò, nàng chỉ lạnh mặt nói, "So thì so, Cửu a ca, đây là đánh cuộc giữa chúng ta, coi như thắng cuộc thì ta cũng không nên trừng phạt biểu tỷ ngươi, nếu ngươi đã kéo biểu ca vào, vậy thì nếu ngươi thua liền bưng trà đổ nước cho biểu ca ba ngày, thế nào, ngươi dám không?"

Tiểu Cửu hung hẳng trừng nàng, cả giận: "Có gì không dám? Nha đầu cuồng vọng, ngươi chờ bị ném ra khỏi cung đi!"

"Hừ!" Tô Viên Viên trừng lại hắn, xoay người chạy vào Thừa Càn cung. Chạy xa vẫn còn nhge thấy Tiểu Cửu lầm bầm nói nhất định phải kêu Quách Lạc La Minh Phương tăng mạnh cường độ luyện tập, phải thắng thật xinh đẹp. Nàng khẽ mỉm cười, nhanh chóng chạy tới nhào vào lòng Đồng Giai Uyển Nhàn.

Đồng Giai Uyển Nhàn kinh ngạc đón lấy nàng, cười nói: "Con sao vậy? Có người khi dễ con sao?"

Trong mắt Tô Viên Viên hừng hực ngọn lửa chiến thắng, đôi tay nhỏ nắm chặt: "Cô mẫu, từ ngày mai, con cũng muốn học cưỡi ngựa bắn cung! Cửu a ca nói biểu tỷ hắn xinh đẹp hơn con, còn cưỡi ngựa bắn cung rất lợi hại, chúng con đánh cuộc, nếu con thua sẽ không được chơi với biểu ca nữa, con nhất định không thể thua!"

Đồng Giai Uyển Nhàn phì cười, nói: "A, Huyên Oánh của ta thực không giống tiểu cô nương hiếu thắng vậy nha, sao đột nhiên lại muốn đánh cuộc cùng Cửu a ca? Chẳng lẽ con thích chơi với Cửu a ca hơn?"

Tô Viên Viên thiếu chút nữa hộc máu, vội vàng nói: "Mới không phải đâu! Tại hắn ta cứ thích tới gây chuyện với biểu ca, rõ ràng là Cửu a ca chơi xấu cạo sạch lông con cún nhỏ của biểu ca, kết quả còn khiến biểu ca bị biểu thúc mắng. Lúc con tới tiếp biểu ca ở học đường, hắn còn đang gây sự nữa, biểu ca không thèm để ý đến hắn, nhưng vừa rồi hắn còn không cho con chơi với biểu ca. Cô mẫu, ngài nói xem, có phải hắn quá xấu xa không? Con muốn thay biểu ca xả giận, nếu hắn thua, con bắt hắn bưng trà đổ nước cho biểu ca ba ngày, xem hắn còn cao ngạo được không!"

Đồng Giai Uyển Nhàn không coi tiểu hài tử đánh đố là chuyện gì to tát, nàng xoa xoa đầu Tô Viên Viên nói: "Tốt, Huyên Oánh thực ngoan, đã biết ra mặt giúp đỡ biểu ca, biểu ca con nếu biết nhất định sẽ thực cao hứng. Cô mẫu sẽ cùng Hoàng Thượng nói một câu, ngày mai để con tới học khóa cưỡi ngựa bắn cung với các a ca."

"Cảm ơn cô mẫu, cô mẫu tốt nhất!"

Đồng Giai Uyển Nhàn ôm chặt tiểu cách cách, nhìn nàng cao hứng thì càng thêm vui mừng, tựa như nàng chính là nữ nhi của mình vậy. Chuyện này cũng chẳng phải đại sự gì, rốt cuộc Tô Viên Viên vẫn còn nhỏ a, đâu cần tị hiềm. Đồng Giai Uyển Nhàn vừa nói cho Khang Hi, Khang Hi chỉ coi như chuyện đùa a, đương nhiên lập tức đồng ý.

Hắn đã kêu Lý Đức Toàn đi hỏi kỹ mội tình, biết Tiểu Cửu và Tô Viên Viên có đánh cuộc thì cũng cảm thấy chỉ là lời nói con trẻ, thực thú vị, giúp trong nội cung tăng thêm vài chuyện vui vẻ cũng tốt.

Vì thế, bắt đầu từ ngày hôm sau, Tô Viên Viên và các a ca cùng nhau học cưỡi ngựa bắn cung, đương nhiên, nàng là do Dận Chân tay cầm tay chỉ đạo. Tô Viên Viên mặc kỵ trang màu trắng đỏ giao nhau, tóc buộc thành đuôi ngựa cao cao, thoạt nhìn lanh lợi hoạt bát cực kỳ, chỉ cần đứng đó thôi cũng là một đạo phong cảnh tươi đẹp sáng lạn. Tiểu Cửu thấy nàng đẹp hơn biểu tỷ nhiều như vậy, thầm bực, lại mở miệng trào phúng: "Hừ, chỉ biết chú trọng bề ngoài, đợi chút nữa ngã xuống ngựa đừng có khóc a!"

Tô Viên Viên liếc qua hắn, cười ha hả: "Đã quên nói cho ngươi nha, ta thiên tư thông minh, học cái gì cũng cực kỳ mau, đợi lát nữa thấy ta lợi hại hơn ngươi thì cũng đừng khóc thành sửu bát quái a!"

Tiểu Cửu nhếch miệng cười nhạo, hô lớn: "Các ca ca nghe thấy nàng tự đại không a? Lát nữa ta nhất định phải nhìn xem nàng sợ hãi ngã ngựa bao nhiêu lần!"

Thái Tử lắc lắc đầu, mỉm cười nói: "Có sư phó cưỡi ngựa bắn cung ở đây, nào có khả năng để người ngã xuống ngựa? Cửu đệ, nam tử hán đại trượng phu, ngươi cùng đừng mãi so đo với tiểu cách cách."

Tiểu Cửu gân cổ nói: "Nàng cam tâm tình nguyện đánh cuộc, Thái Tử Nhị ca, huynh không cần lo. Còn nữa, sư phó cưỡi ngựa bắn cung không được dạy nàng, nàng đã nói nhất định muốn Tứ ca dạy học a." Hắn lại khiêu khích liếc Dận Chân, "Tứ ca, ngươi dám dạy không a?"

Dận Chân lãnh đạm quét mắt qua hắn, nói: "Cửu đệ, nghe nói nội dung đánh cuộc của ngươi chính là rót trà đổ nước hầu hạ ta ba ngày? Vi huynh mỏi mắt mong chờ."

Mấy huynh đệ khác cười vang, khiến Tiểu Cửu tức giận đến mặt trướng đỏ bừng. Không đợi hắn tiếp tục nói thêm cái gì, Dận Chân đã đỡ Tô Viên Viên lên ngựa.

Hắn cũng Tô Viên Viên cưỡi chung một con ngựa, cẩn thận chỉ cho nàng cách nắm dây cương, nên ngồi như thế nào, làm thế nào để bồi dưỡng cảm tình với ngựa, để khống chế ngựa chạy theo ý mình,...... Tô Viên Viên nghiêm túc lắng nghe, thực mau, hai người bắt đầu cưỡi ngựa chạy chậm, phảng phất tự thành một thế giới riêng, ngăn cách toàn bộ ồn ào bên ngoài, lại khiến Tiểu Cửu nghẹn một hơi không có chỗ phát tiết.

Tiểu Thập vô ngữ vỗ vỗ bả vai Tiểu Cửu, nhíu mày nói: "Tức giận nhiều vậy? Một tiểu nha đầu thôi, ngươi cứ muốn đối đầu với nàng làm gì?"

"Nàng là tiểu nha đầu nhà Tứ ca!"

"Vậy ngươi chờ nàng so đấu cùng biểu tỷ a, đến lúc đó chẳng phải nàng không thể tiếp tục chơi với Tứ ca sao? Hay là ngươi sợ thua cuộc?"

"Ta mới không thèm sợ, nàng mới bắt đầu học cưỡi ngựa bắn cung, biểu tỷ ta đã học suốt ba năm, ta mà phải sợ nàng sao?"

"Vậy ngươi còn ở đây rối rắm cái gì? Ảnh hưởng tâm tình học tập của ta! Không thèm nghe ngươi nói nữa, ta đi cưỡi ngựa!"

Tiểu Thập chạy đi rồi, Tiểu Cửu cũng hết hứng, lại bắt đầu các hạng mục luyện tập thường ngày. Chẳng qua hắn vẫn mãi không thể chú tâm, cứ thường xuyên liếc qua xem Tô Viên Viên học thế nào, thấy nàng vẫn vững vàng ngồi trên lưng ngựa, trong lòng lại càng hoang mang rối loạn, đột nhiên sinh ra chút dự cảm không tốt.

Ba ngày sau, Tô Viên Viên đã có thể giục ngựa chạy như điên! Đối với hồ yêu mà nói, thuần phục một con ngựa chẳng khác nào chuyện đùa, nàng kêu ngựa chạy đến nơi nào, nó liền lập tức chạy qua nơi đó, khi quen thuộc các động tác cưỡi ngựa, nàng lập tức yêu thích loại vận động này.

"Biểu ca, chúng ta chạy thi nha, tới cái cây phía trước!"

"Được, ngồi vững, ta đuổi theo ngươi!"

Trong khu mã tràng học cưỡi ngựa bắn cung luôn văng vẳng tiếng cười nói đùa giỡn của Dận Chân và Tô Viên Viên, những người khác đều tấm tắc bảo lạ. Khi Thái Tử hỏi chuyện, các sư phó đều khen không dứt miệng, nói chưa từng gặp qua nữ hài tử nào thông tuệ như nàng. Đây còn là hắn bận tâm thể diện của các vị a ca, cố ý chỉ bao quát trong các nữ hài tử.

Dận Đề liếc qua Tiểu Cửu, cười nói: "Tiểu Cửu a, xem ra trận đánh cuộc này đệ thua chắc rồi."

"Hừ, còn sớm, biết cưỡi ngựa thôi thì sao chứ? Nàng còn chưa học bắn tên đâu."

Tô Viên Viên vừa lúc cùng Dận Chân về tới, nghe thấy hắn nói vậy liền cười vang: "Cửu a ca, ngươi thực là, ngươi đã quên ta từng nói mình học cái gì cũng đặc biệt nhanh sao? Sao ngươi cứ thích nói những lời dễ bị vả mặt này? Còn đều là vả mặt chính mình?"

Nhóm a ca lại cười rộ lên, việc học vốn thực nặng nề, vây xem tiểu cô nương này khiến Tiểu Cửu ăn mệt hoặc nghẹn họng cũng thực thú vị. Khang Hi cũng vậy, hắn vừa lúc muốn tới khảo giáo việc học của các a ca, nhìn thấy một màn này cũng không tức giận, còn cảm thấy Tô Viên Viên thực lanh lợi, khiến các nhi tử của hắn sinh động hơn trước nhiều.

Khang Hi đi tới cười nói: "Nha đầu Huyên Oánh cũng đừng nói mạnh miệng, con thật sự học cái gì cũng nhanh sao?"

Tô Viên Viên xuống ngựa hành lễ, sau đó thẳng lưng ưỡn ngực tự tin nói: "Hoàng Thượng, nếu ngài không tin có thể nhìn nô tỳ học bắn tên a, nô tỳ nhất định có thể học rất nhanh."

Khang Hi nghe nàng kêu "Biểu thúc", "Biểu thúc" mãi thành quen, giờ đột nhiên thấy nha đầu này giữ nghiêm quy củ lại thấy có gì không đúng lắm, bất đắc dĩ cười cười phất tay, "Được rồi, được rồi, nha đầu con chính là một đứa dở hơi, trẫm thấy con tiến cung chính là để chọc cười trẫm và cô mẫu con. Đừng câu nệ, ở Thừa Càn cung nói chuyện như nào, thì ở bên ngoài cứ nói như thế đi, trẫm nghe con gọi Hoàng Thượng thực không quen nổi."

Tô Viên Viên cười hì hì, "Biểu thúc, đây là chính ngài nói a, về sau đừng trách con hạnh kiểm xấu đó, con học quy củ cũng rất nhanh nha, chỉ ở trước mặt người thân cận mới thả lỏng một chút."

Khang Hi cười vang, chỉ vào khu bắn bia nói: "Dận Chân mau đi dạy dạy tiểu nha đầu này, trẫm muốn nhìn xem học đặc biệt mau của nàng rốt cuộc nhanh đến mức nào."

Dận Chân mỉm cười nói: "Dạ, hoàng a mã, sẽ không làm hoàng a mã thất vọng." Dứt lời liền nắm tay Tô Viên Viên dắt nàng đến nơi dựng bia.

Khang Hi nheo nheo mắt nhìn đôi tay nắm chặt của hai người, chưa nói cái gì, những việc này trong mắt hắn đều chẳng có gì to tát, hắn là hoàng đế, rất nhiều chuyện, chỉ cần một câu nói liền giải quyết được.

Dận Chân chọn cho Tô Viên Viên một chiếc cung nhỏ, làm mẫu động tác kéo cung cho nàng nhìn một lần, sau đó bảo nàng bày tư thế, mình thì đứng sau nửa ôm nàng sửa đúng động tác, một chi tiết đều không bỏ qua. Hai đời trước họ đều chưa từng tiếp xúc với bộ môn này, nhưng từ khi Dận Chân tới đây, kết hợp với ký ức của nguyên chủ, hắn sớm đã nắm vững phương thức, lúc này chỉ đạo cho Tô Viên Viên hoàn toàn không thành vấn đề.

Tô Viên Viên thật sự học rất nhanh, bắn tên thôi mà, nàng có trực tiếp cầm mũi tên quăng ra ngoài cũng có thể trúng ngay hồng tâm. Ban đầu mới tiếp xúc không quá quen thuộc vị trí đặt mũi tên, không biết được điểm phát lực, mấy lần đầu mũi tên chỉ bay đến nửa đường liền rớt, lúc sau lại bắn trượt vài lần. Tiểu Cửu vừa muốn cười nhạo nàng, lại thấy nàng bắn được một tên trúng bia, tuy rằng chỉ ở ngoài rìa, nhưng lực đạo rất tốt.

Dận Chân đứng bên cạnh cười nói: "Chính là như vậy, muội luyện thêm vài lần nữa quen thuộc cảm giác là được."

Tô Viên Viên ngẩng đầu nhìn hắn cười vui vẻ, kéo cung nhắm bie, cảm thụ khoảng cách, lực đạo cùng hướng gió, chậm rãi tĩnh tâm, nheo mắt, tay phải thả ra, mũi tên bay vút đi, trúng ngay hồng tâm!

Tô Viên Viên nhảy cẫng lên hoan hô, quay qua Khang Hi nói: "Biểu thúc, con học nhanh không a?"

Khang Hi chỉ kinh ngạc một chút, lập tức cười vang: "Tốt! Tốt! Không hổ là nữ nhi Đồng gia, thưởng!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio