Đường Tĩnh vừa tới hiệu thuốc bắc, Thẩm Phong Minh liền ôm chầm lấy nàng: “Tiểu tử ngươi gần đi chơi bời ở đâu mà lâu như vậy không tới hả?”
Đường Tĩnh chịu không nổi sự nhiệt tình của hắn, đẩy hắn ra, hơi ghét bỏ nói: “Tránh xa ta một chút, cả ngày lôi lôi kéo kéo, ta lại không thích ngươi.”
“A, ngươi nói vật thật quá tổn thương trái tim của ta rồi.” Nói xong còn phô trương lấy tay áo lau lau nước mắt, nức nở mấy tiếng.
“Được rồi, được rồi, đừng náo loạn nữa.” cuối cùng Đường Tĩnh phải ngăn cản hắn, nếu không ai đáp lại, hắn sẽ tiếp tục làm ầm ĩ, giở trò nhiều hơn.
Đường Tĩnh đi tới trước mặt lão giả, cung kính chắp tay hành lễ: “Qúy thúc.”
“Đến sao?” Lão giả râu bạc vân vê bộ râu của mình, hòa ái hỏi Đường Tĩnh.
ở chung lâu ngày mọi người đều biết, lão giả kia gọi là Vương Qúy, tự là Vô Công, mọi người đều gọi hắn là Qúy thúc thúc. Mọi người đều cảm thấy gọi Công thúc khó nghe. Ông ấy vốn là Ngự y trong cung, sau vì con gái bất hạnh qua đời, Ông thương tâm từ quan chu du thiên hạ, hai năm qua thân thể phu nhân không tốt nên muốn dừng lại một chỗ, để cho phu nhân từ từ dưỡng thân.
Đúng lúc Đồng Thiện đường tuyển đại phu, cho nên liền đến. Qúy thúc có y thuật tốt, mấy năm đi du lịch các nơi, thấy nhiều chứng bệnh nan y, cho nên kiến thức rộng rãi, kinh nghiệm phong phú, bệnh nhân tìm hắn rất nhiều. Cho dù Ông ấy là người có nhiều kinh nghiệm nhất nhưng không tự cao tự đại, hết sức bình dị gần gũi, ngày thường còn dạy bọn họ y thuật, cho nên Đường Tĩnh cực kì thích ông, mỗi lần tới đều chào hỏi ông đầu tiên.
Còn có Thẩm Phong Minh, lần đầu tiên Đường Tĩnh nhìn thấy hắn, chỉ mặc một bộ trang phục xanh đen nhưng không làm mất đi khí chất quý phái của hắn, mấy ngày quen biết, theo giải thích và học thức cùng một chút phong đãng thi thoảng lộ ra làm cho Đường Tĩnh khẳng định thân phận của hắn không đơn giản, dựa theo hiện tại mà nói cũng có thể là Phú nhị đại - con nhà giàu.
Bất quá so với mấy nhị thế tổ ở hiện đại thì hắn thật sự khiêm tốn, nếu không phải ban đầu nàng chú ý tới hắn, sau này mới quan sát thì khó nhìn ra hắn và người khác bất đồng chỗ nào.
Cuối cùng là Tô Phương Tuấn, y thuật của hắn so với hai người bọn họ kém một chút nhưng người cũng như tên, tính cách thật thà chất phác, Đường Tĩnh chọn hắn cũng vì nguyên nhân này. Đương nhiên thật thà chất phác không phải là ngốc, hắn cực kì nhanh nhẹn, nàng không lúc nào không thấy hắn giúp hiệu thuốc làm việc, thi thoảng nói ra những câu làm cho người khác kinh ngạc, nhiều khi có thể làm cho người ta nghẹn đến gần chết, giống như “Bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân.”
Ví với bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc.
Nói chuyện phiếm vài câu, Đường Tĩnh liền hỏi phương pháp giải độc.
“Hiên Viên, ngươi xác định cái ngươi nói là hỗn hợp độc cùng một chỗ sao? Độc tính mãnh liệt như vậy hắn có thể sống được không?” Thẩm Phong Minh ồn ào, không khó để nghe trong lời nói ẩn chứa sự bội phục.
“Đúng vậy, Hiên Viên, ngươi xác định là độc này sao?” Qúy thúc cũng hỏi, dù sao lúc đó nàng miêu tả bệnh trạng ra, còn nói mấy loại độc này, bọn hắn chưa bao giờ thấy qua.
Người hành y đều phải nhìn, nghe, hỏi, sờ để chuẩn đoán.
: vọng, văn, vấn, thiết; tứ chẩn (bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y; nhìn, nghe, hỏi, sờ. gọi là “tứ chẩn”)
Đường Tĩnh đương nhiên nghe được sự cố kỵ của bọn họ, khẳng định gật đầu: “Vậy ngươi nói phương pháp giải độc đi.”
“Qúy thúc, ngươi xác định sao?” Đường Tĩnh hoài nghi hỏi, Qúy thúc vuốt râu gật đầu, ngay cả Qúy thúc đã nói vậy, xem ra không sai biệt lắm.
“Ngươi biết mấy vị thuốc này đến đâu mới tìm được sao?” Đường Tĩnh vội vàng hỏi, nàng lật lung cả ngọn núi mấy lần nhưng không tìm được.
Qúy thúc cau mày lắc đầu: “Những thứ này cực kì hiếm thấy, lão phu không rõ lắm, hai người các ngươi có biết không?”
Phương Tuấn lắc đầu, những thứ này hắn chưa từng nghe qua.
“Ở Tinh là quốc vương thất có một gốc cây Quỳnh Bích Hoa, cực kì trân quý, là quốc bảo của bọn họ, Quỳnh Bích Hoa xung quanh đều có người canh gác nghiêm mật, chỉ sợ người bình thường không lấy được.” Phong Minh ngưng trọng nói, nghĩ muốn khuyên nàng buông tha.
“Mặc kệ nó khó như thế nào, phải thử một chút mới biết được.” Đường Tĩnh kiên định nói, cho dù phải trả giá lớn, bọn họ cũng không tiếc.
Lần này xuất phủ không có thu hoạch gì, nhưng lại để lại di chứng trầm trọng... Mộ Dung Thiên Thần lúc nào cũng quấn lấy nàng, hai người giống như hai đứa trẻ sinh đôi, như hình với bóng. Mọi người đều nói Vương gia và Vương phi tình cảm thâm hậu, chỉ có nàng mới biết 'tình cảm thâm hậu' của bọn họ rốt cuộc là như thế nào.
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu xuyên qua màn che vào phòng, ánh nắng ấm áp vẩy lên người đang mộng đẹp ở trên giường, ôm lấy người đó, lộ ra làn da trắng như tuyết.
Đường Tĩnh thoải mái mở mắt ra, sờ sờ người bên cạnh, lông mày nhướng lên, hắn rời giường rồi sao? Mỗi ngày sau khi nàng mở mắt đều ầm ĩ nàng một lúc mới chịu rời giường, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng tây, vậy mà không đợi nàng tỉnh lại đã rời giường rồi. Nhún vai tỏ vẻ không sao, sau đó rời giường mặc quần áo.
Xuân Ngọc ở ngoài cửa nghe được tiếng động liền đẩy cửa tiến vào:
“Vương phi tỉnh dậy rồi sao?”
“Ừ, Vương gia đâu?”
“Hôm nay trong cung có người tới, Vương gia đã đi tới sảnh, để ta ở lại chỗ này không cần quấy rầy Vương phi nghỉ ngơi.” Xuân Ngọc nhanh nhẹn bưng nước rửa mắt tới, hầu hạ Đường tĩnh rửa mặt.
Tiết trung thu, Đường Tĩnh sửng sốt, trong lúc lơ đãng đã tới tiết trung thu, nàng tới nơi này cũng được nửa năm rồi. Đường Tĩnh phiền muộn thở dài, những năm qua tiết trung thu đều cùng cha mẹ ăn cơm đoàn viên, đón tiết trung thu hoặc ở trong quân đội cùng nhóm bằng hữu đón tiết trung thu, sau đó gọi điện thoại cho cha mẹ, nghe lời an ủi của bọn họ, trong lòng sẽ cảm động. Hiện tại chỉ sợ bọn họ ngay cả mình ở đâu cũng không biết, không biết có lo lắng cho nàng hay không?
Trong thời gian này chuyện này vẫn bị Đường Tĩnh xem nhẹ lại nhấc lên trong lòng, hiện tại ngũ vị tạp trần, thương cảm không nói nên lời.
“Trong cung đưa tới thứ gì?” Thương cảm qua đi,vẫn còn phải sống tiếp.
“Ta cũng không rõ lắm, không phải lát nữa Vương phi tới sẽ biết sao?” Trang điểm xong, Xuân Ngọc đứng bên cạnh Đường Tĩnh, muốn nói lại thôi.
“Xuân Ngọc, có gì thì nói thẳng.” Tiểu nha đầu từ sáng đã không yên lòng, Đường Tĩnh nhìn qua giống như đang nén giân, làm cho nàng không hiểu được.
“Vương phi gả tới Thần vương phủ cũng được một thời gian rồi.” Nhìn thần sắc bình tĩnh của Đường Tĩnh, sau đó lại nói tiếp: “Vốn là ba ngày lại mặt, nhưng mà... nhưng mà... Vương phi có phải nên nói với Vương gia một tiếng, thừa dịp trung thu về phủ thăm phu nhân?”
Thì ra là vì cái này, nàng ta không đề cập tới, bản thân nàng cũng quên còn có phủ Thừa tướng, trách không được nha đầu này lại giận dỗi với nàng.
“Xuân Ngọc, ngươi có cảm thấy ta từ lúc gả vào Vương phủ liền quên phủ Thừa tướng không?”
“Nô tì không dám.” Xuân Ngọc quỳ xuống đất.
“Những lời này vốn định không nói chỉ là tiểu thư hồi phủ một chuyến để cho phu nhân biết hiện tại người sống rất tốt, phu nhân sẽ yên tâm hơn.”
Hai tay nâng Xuân Ngọc đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Ngươi vẫn luôn ở cùng ta, ta đã sớm xem ngươi như tỷ muội, đã là tỷ muội còn có gì không thể nói? Ngươi nói đúng, mấy ngày ta đã xem nhẹ chuyện này rồi.”
“Vương phi”
“Nhưng mà gần tới Trung thu, trong phủ có quá nhiều chuyện, phủ Thừa tướng cũng không thiếu, qua trung thu ta sẽ cùng Vương gia hồi phủ thăm mẫu thân và bọn họ.”
Ngày thường nghe Xuân Ngọc nói nhiều về những chuyện hồ đồ là Lý Linh Lan làm, cũng nghe nói mẫu thân cũng bảo vệ và bao dung nàng, ngay cả người ngoài như nàng nghe đều cảm thấy rung động.
Mẫu thân của nàng ở phủ Thừa tướng cũng không được tốt, nói như vậy đứa con gái này là hy vọng sống duy nhất của nàng ấy, dựa vào quan hệ phủ Thừa tướng và Thái tử, nàng khẳng định sẽ không hy vọng con gái duy nhất gả tới Thần vương phủ. Nếu nàng ở Thần vương phủ sống tốt thì nàng ấy cũng có thể vui vẻ. Nàng hài lòng với cuộc sống hiện tại của nàng, không có chút bực bội. Thôi thôi, cho dù Thừa tướng phủ là đầm rồng hang hổ, vì người mẫu thân này nàng cũng phải xông vào thôi.
“Đi thôi, chúng ta đi sảnh trước xem thử.” Mới ra đến cửa, đúng lúc gặp quản gia.
“Vương phi.” Mặc thúc nghiêng người muốn hành lễ, Đường Tĩnh liền ngăn hắn lại:
“Mặc thúc, về sau không cần hành lễ. Ngươi là trưởng bối, chúng ta nhận không nổi lễ này.”
“Vương phi người hại chết lão nô, lão nô chỉ là hạ nhân, không thể đảm đương nổi.” Mặc thúc sợ hãi nói.
Hắn là một hạ nhân, làm sao có thể cùng hành với Vương gia, dù được Vương phi coi trọng, hắn cũng không thể nào quên được bổn phận của mình.
“Không, Mặc thúc, ngươi xứng đáng.” Nàng từng nghe Mộ Dung Thiên Thần nhắc tới mấy năm nay Thần vương phủ nguy khốn, chỉ bằng mấy năm nay hắn vất vả xử lý tất cả mọi chuyện ở Vương phủ, thật lòng thật dạ ở lại bên cạnh Thần vương, hắn liền nhận được thanh danh trưởng bối. Âm thanh của Đường Tĩnh không lớn nhưng hết sức khẳng định.
“Vương phi.” Vương phi nói như vậy là khẳng định công lao mấy năm qua của hắn, trong lòng Mặc thúc lại cảm kích Đường Tĩnh mấy phần.
“Được, Mặc thúc, chuyện này liền quyết định như vậy, không cần nói nữa. Người tới là?”
“À.. à..” Vương phi nhắc nhở, lúc này Mặc thúc mới nhớ tới chuyện chính.
“Hàng năm trong cung đều đưa tới Vương phủ chừng bảy tấm tơ tàm ti, một cây nhân sâm ngàn năm và vài cây long chi thượng đẳng, lễ vật của chúng ta là gì, còn cả Thái hậu và mấy vị nương nương, đưa tới đó thứ gì?”
Đường Tĩnh hơi nhíu mày: “Bình thường Vương phủ đáp lại thứ gì?”
“Những năm qua chúng ta đều không đáp lại nhưng năm nay...”
“Ta hiểu rồi.” Đường Tĩnh nhẹ nhàng gật đầu
“Chờ ta và Vương gia thương lượng, không thể để cho người ta nói chúng ta đánh mất lễ nghĩa. Nếu là trong cung thì ta và Vương gia sẽ thương lượng rồi cho ngươi câu trả lời.” Trong cung quan hệ có chút phức tạp, bứt dây động rừng, nàng đối với mối quan hệ này không hiểu rõ, không thể tự mình quyết định.
Nàng đến lâu như vậy cũng học được không ít, những việc này vốn là nàng phải quan tâm, Mặc thúc chỉ cần chạy qua chạy lại, nhưng hôm nay hắn một bó tuổi rồi vẫn còn phải quan tâm mọi chuyện lớn nhỏ, chu đáo đến mức Đường Tĩnh có chút xấu hổ.
“Vương phi ngàn vạn lần đừng nói vậy, lão nô thật sự sợ hãi.” Thật ra là thụ sủng nhược kinh, hắn có tài đức gì mà được Vương phi đối đãi với mình như vậy.
Sau khi cùng quản gia nói chuyện xong Đường Tĩnh mang Xuân Ngọc đi sảnh trước. Vừa mới tiến vào liền thấy mấy gánh đồ, nhíu nhíu mày, trong cung ban cho mấy thứ này có thể so sánh được sao? Nghiêng đầu hỏi Mộ Dung Thiên Thần đang nhìn danh sách:
“ Trong cung ban cho cái gì vậy?”
“Chỉ một chút đồ đơn giản mà thôi, hàng năm đều như vậy, không có gì mới.” Thuận tay đưa danh sách quà tặng cho Dịch Thiên đang ở bên cạnh, lôi kéo Đường Tĩnh ngồi xuống ghế.
“Còn có người đấy...” Đường Tĩnh ửng đỏ, nghĩ muốn đẩy hắn ra, Mộ Dung Thiên Thần lạnh nhạt trừng mắt nhìn Dịch Thiên, Dịch Thiên gãi gãi mũi, hiện tại hắn quá quen thuộc đức hạnh này của Vương gia rồi, hai tay ôm quyền thi lễ, lập tức biến mất. Xuân Ngọc cũng chịu không nổi cũng rời khỏi.