Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

chương 100: hỉ làm cha, quà tặng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lân Châu phủ thứ sử.

Phong Duyên Thiệu truyền lệnh xuống, nguyên Lân Châu thứ sử từ chức, Thái Thú quận Thanh Lạc Tôn Trung Nghĩa tiếp nhận, trở thành tân Lân Châu thứ sử.

Bởi Phong Duyên Thương bị thương, nên cũng không lại tiểu viện Nhi Lý kia nữa, vốn Tôn Trung Nghĩa cung không có nhiều gia quyến, chỉ có một thê một thiếp, tính cả nha hoàn gia đinh cũng chỉ tầm mười lăm mười sau người, cả phủ thứ sử to như vậy mà bị Cẩn Vương phủ cùng Diêm Tự quân chiếm đóng hết.

Công chuyện của Tần gia cũng không thấy truyền tin đến, bởi vì thường ngày Tần gia cũng rất khiêm tốn, hiện tại cửa chính Tần trạch vẫn đóng chặt, chắc hẳn cũng hết người tò mò chuyện gì xảy ra rồi.

Kho binh khí chuẩn bị chiến đấu cùng vàng bạc châu báu được giấu dưới đất đều do Ưng Thủy Lĩnh vận ra, do cầm quân Hoàng Thành cùng quan binh Lân Châu đồng thời áp tải.

Mấy người từ Hoàng Thành đến vừa chuyển gia công việc vừa dạy cách xử lý chính vụ cho Tôn Trung Nghĩa, một khoảng số lượng lớn, Tôn Trung Nghĩa thấy vậy cũng không dám chậm trễ, người từ Hoàng Thành tới là tâm phúc của Phong Duyên Thiệu, tất cả đều được bí mật tiến hành, không làm kinh động đến bất kì ai.

Trong phủ thứ sử, hậu viện u tĩnh, không ồn ào náo động như bên ngoài.

Ban đêm, Nhạc Sở Nhân ở phòng dược chế thuốc, thuốc này có thể làm cho Phong Duyên Thiệu cùng Diêm Tô một phát liền trúng, thử thuốc chỉ cần hai con thỏ là đủ. Tương đối có tác dụng, hơn một tháng sau thỏ cái liền sinh một lúc mười hai con thỏ nhỏ.

Mặc dù Diêm tô không thể cùng một lúc sinh ra mười hai tiểu hoàng tử nhưng bảo đảm nàng có thể mang thai.

Cửa dược phòng vừa mở, Nhạc Sở Nhân ngồi sau bàn vẫn không ngẩng đầu lên: “Đừng tới đây, trên tay ta có thuốc, người nào đụng phải người đấy mang thai.”

“ Ha ha! Lại bắt đầu làm dược ky kì cổ quái rồi hả? Chỉ cần là nàng đụng chắc cũng không có gì.” Thanh âm dễ nghe vang lên, Phong Duyên thương quả nhiên không đến gần nữa, hắn nhuyễn tháp đối diện cửa sổ liền ngồi xuống, một bộ bạch y phong nhã bồng bềnh.

Ngẩng đầu nhìn hắn một cái, Nhạc Sở Nhân lại tiếp tục mân mê: “Nếu ta mang thai, đứa bé đó ngươi không cần sao?”

“Như thế bổn vương thua thiệt rồi, đụng còn chưa đụng đã có đứa bé.” Phong Duyên Thương khẽ lắc đầu, tựa như chuyện có hài nhi vô lý như thế hắn nhất quyết không nhận.

“Ha ha! Như vậy mà còn không được? Tránh cho ngươi phí sức còn gì. Hỉ làm cha nha!” Nhạc Sở Nhân cười, nếu suy nghĩ vừa rồi trở thành sự thật, nàng dám chắc cổ nhân này sẽ giết đứa bé trong bụng nàng.

“Hỉ làm cha? Đây lại là một câu hữu ích nhưng từ trong miệng nàng nói ra lại nghe thật không đúng chỗ.” Tám phần lại là một câu mắng người.

“Thật thông minh! Hỉ làm cha cùng với thể tử trèo tường là cùng một loại chuyện. Ngươi muốn hỉ làm cha à?” Nàng cười hì hì ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn một bô dạng lắc đầu, nàng cười đến ngày càng vui vẻ.

“Đây là ta muốn tặng Ngũ ca với Diêm Tô, đảm bảo họ một lần liền trúng, mười tháng sau, Tiều Thái tử ra đời.” Nói cho hắn chân tướng, Nhạc Sở Nhân rất hài lòng với chủ ý của mình.

Phong Duyên Thương nhướng mày,mắt phượng xẹt qua nhiều hứng thú: “Một lần liền được?”

Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, đuôi mày khóe mắt tỏ rõ sự hài lòng; “Dĩ nhiên.”

“Bội phục.”Phong Duyên Thương liền gật đầu khen tặng, nhưng quả thật bội phục, không phải nàng không làm được.

‘Ngũ ca cho tới bây giờ vẫn chưa có con không phải là chờ Diêm Tô sao? Mau có đứa bé hắn liền tránh lo âu về sau rồi. Về sau muốn tiểu thiếp nào mang thai người nấy liền tự do mang thai thôi.” Nàng nhẹ nhàng nói nhưng cũng không thiếu ý châm chọc.

Đối với loại đề tài này, Phong Duyên Thương luôn luôn là gật đầu phụ họa, nếu không nàng sẽ hoài nghi hắn tấm lòng không trong sạch hoặc là hâm mộ người khác vân vân, hắn không muốn nàng nghi ngờ.

“Đúng rồi, có chuyện cần cầu cạnh Cần vương ngài, không biết được hay không?” Nàng chợt nhớ tới việc hướng hắn mượn người, Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt trong veo nhìn hắn.

“Chỉ cần không phải hỉ làm cha, vương phi muốn gì cũng được.” Phong Duyên Thương cười nhìn nàng, bộ dáng hới có vẻ nghịch ngợm.

“Hỉ đầu ngươi, chọc ngươi thôi. Ta muốn Thích Kiến đi Quan Châu nhưng Tế Thế đường ở Hoàng Thành lại không có quản sự. Ở dưới trướng của ngươi có người nào cùng năng lực như Thích Kiến không? Trước cho ta mượn đi.” Ánh nến chiếu trên gương mặt nàng trông có vẻ mông lung nhưng cũng là một loại phong tình.

Phong Duyên thương khẽ suy nghĩ rồi gật đầu: “Có, ngày mai ta cho hắn đi đến Tế thế đường tìm Thích Kiến. Hai người bọn hắn khác trao đổi công việc với nau, nàng không cần phải quan tâm nhiều.”

“Đa tạ Cần vương a. Không biết ngài có cần thù lao hay không?” Nàng cười khẽ, đối với Phong Duyên Thương là càng nhìn càng thấy hài lòng.

“Thù lao? Hôm nào tính cả thể.” Phong Duyên Thương trả lời ngụ ý.

Nhìn cái ánh mắt kia của hắn, Nhạc Sở Nhân bĩu môi, cúi đầu tiếp tục mân mê việc trong tay, nàng cũng có thể cảm nhận tầm mắt của hắn dao động trên người nàng. Tuy nàng rất hưởng thụ nhưng vẫn là có chút ngượng ngùng a.

Phong Duyên Thương ở nơi này dưỡng thương, trong sân phiêu đãng mùi thuốc, mùi thơm nhàn nhạt hơi nhiễm mùi đăng đắng nhưng tuyệt không khó ngửi.

Công việc chăm sóc Phong Duyên Thương đều do một tay Nhạc Sở Nhân làm toàn bộ, tuy không hiểu biết nhiều bằng người khác nhưng nàng lại cảm thấy rằng mình là thiên phú dị bẩm, bởi vì chăm sóc Phong Duyên Thương quá thuận tay mà nàng không khỏi hoài nghi có lẽ nàng trời sinh để phục vụ người.

Ở phòng bếp nhỏ gần nửa canh giờ, thuốc rốt cục cũng sắc xong. Đổ vào trong bát rồi bưng khay ra ngoài, trong sân có một cái đình nhỏ tinh xảo, lúc này người kia đang nằm hóng gió trên chiếc xích đu trong đình, không sầu không lo khiến nàng nhìn thật hâm mộ.

“Uống thuốc thôi.” Đi vào trong đình, Nhạc Sở Nhân đặt khay thuốc lên bàn đá. Xoay người nhìn đã thấy phượng mâu phiếm ý cười của hắn đang nhìn nàng, an dật phong nhã, bạch y không nhiễm bụi, đây là dáng vẻ của một bệnh nhân nên có?

“Đắng!” Hắn nhẹ giọng phun ra một chữ, rất dễ nghe nhưng nhiều hơn là ăn vạ.

“Đắng? Chẳng lẽ chàng chưa bao giờ uống thuốc nhiều đắng thế này? Bây giờ lại còn ngại đắng? Tới đây, uống!” Lôi tay hắn kéo tới bàn đá, sau đó một tay ôm cổ hắn, tay kia với lấy bát thuốc bưng đến trước mặt hắn. Thổi hai cái, trực tiếp đưa đến rót thẳng vào miệng hắn.

Phong Duyên Thương phải uống trong một trạng thái không thể tự làm chủ, không thể không đem đống thuốc đắng này nuốt xuống.

Sảng khoái đem nước thuốc đổ toàn bộ vào miệng hắn, Nhạc Sở Nhân vỗ vỗ vai hăn cười nói: “Tráng sĩ, tửu lượng tốt!”

Trong miệng toàn là vị đắng, lại nghe Nhạc Sở Nhân nhạo báng, hắn hơi bất đắc dĩ cười cười, sau đó cầm lấy tay nàng dùng sức kéo vào ngực mình, không đợi nàng giãy giạu liền chính xác hôn nàng, tất nhiên là cho nàng nếm thử mùi vị đó.

“Ừ….thật đắng!” Nàng giãy giụa nhưng không dám dùng sức, vai phải của hắn bị thương còn chưa khỏe. Nhưng nếu không dùng sức lại không thoát được khỏi hắn, đầu lưỡi hắn dây dưa, không chỉ mang vị đắng đưa tất vào khoang miệng nàng mà dây dưa đến lưỡi nàng cũng cảm thấy đau.

Dương quang phổ chiếu, bốn phía thanh u, duy chỉ có trong đình một mảnh kiều diễm.

Hồi lâu, Phong Duyên Thương cuối cùng cũng buông nàng ra, trong miệng vị đắng dần phai nhạt, vẻ mặt hiện rõ sự thích thú. Hắn tựa lưng vào ghế ngồi,nhìn người ngồi trên đùi hắn môi sưng đỏ, mặt lại nhăn nhó, hắn không đè nén nổi tiếng cười.

“Thoải mái sao? Bại hoại, dầy một bụng phôi thủy (bụng dạ đen tốt).” Chọc chọc bụng hắn, Nhạc Sở Nhân quay người đứng lên.

“Ừ, không đắng.” Hắn trả lời, nhiễm một tầng lười biếng, nhìn đặc biệt mê người.

Hừ hừ, Nhạc Sở Nhân ngồi ghế đá bên cạnh ghé mắt liếc, đôi mắt nàng trong veo, sáng như gương, tựa như có thể phản chiếu lại tất cả mọi vật.

“Hôn lễ của Ngũ ca với Diêm Tô sắp đến, sáng mai chúng ta lên đường thôi. Tỗ độ chậm một chút, tính toán mùng bốn cũng đã đến nơi.” Nàng vẫn lo lắng cho thương thế của Phong Duyên Thương.

Hắn nhìn nàng, phượng mâu như uyên (xin lỗi mọi người, thực tình ta cũng chẳng biết nó nghĩa là gì), khóe môi treo lên ý cười mỏng manh, nhìn thực phong nhã mê người a.

“Tất cả nghe vương phi làm chủ, bổn vương nghe nàng an bài.”

Nàng hé miệng, không nhị được cười: “Những thứ này ngươi học thật mau a, cái người cổ nhân này, thật càng ngày càng không biết điều.” Tất cả nghe nàng an bài? Nàng thật cũng không nhớ mình từng nói qua mấy lời này.

“Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.” Hắn đáp lời, trực tiếp nương nhờ trên người Nhạc Sở Nhân.

Nàng nhíu mày, lắc đầu một cái: “Được rồi, ta nói ngươi nghe, bao giờ thương thế đã tốt lên ta sẽ cho ngươi biết tay.” Câu nói sau cùng nàng ghé mắt uy hiếp.

Phong Duyên Thương cười khẽ, nhìn nàng tức nhưng không làm gì được hắn liền bộc phát vui vẻ.

“Người Cái bang của nàng đưa châu báu về đến Hoàng Thành rồi à?”Xích đu nhẹ nhàng đung đưa, hắn lười biếng hỏi.

Nhắc tới cái này, Nhạc Sở Nhân liền nhếch mày thật cao: “Hỏi thăm cái gì? Đây vốn là cơ mật, không thể tiết lộ ra ngoài được.”

“Cơ mật? Haha.” Vừa nghe đến hai chứ “cơ mật”, Phong Duyên Thương liền cười to, mỗi lần nói đến hai chữ “Cái Bang” hắn lại không thể nhịn được cười. Lần này nàng lại nói đây là cơ mật của bổn phái, cơ mật của Cái Bang, buồn cười chết mất.

“Ngươi cười là có ý gì? Họ Phong kia, không cho phép ngươi cười nhạo Cái Bang ta, cẩn thận ăn xin khắp thiên hạ đối địch với ngươi.” Nhìn hắn cười vui sướng, nàng có chút không nhịn được khóe môi co quắp.

“Bổn vương thật là sợ a.” Ăn xin khắp thiên hạ đối địch với hắn? Được rồi, chuyện này nghe ra cũng rất buồn cười.

“Tính tình càng ngày càng trẻ con.” Đạp cho hắn một cước, Nhạc Sở Nhân cười ra tiếng, dáng vẻ giả mù sa mưa của hắn thật khiến người khác chán ghét.

Buổi trưa, Phong Duyên Thương tiến vào phòng ngủ trưa, Nhạc Sở Nhân ngồi bên giường bồi hắn ngủ, sau đó mới rời đi. Nàng có cảm giác mình đang nuôi nhi tử, làm bất kể cái gì cũng phải làm cùng hắn.

Nàng suy nghĩ một chút, không khỏi cười khẽ, nếu Phong Duyên Thương mà nghe được lời này, cái tên cổ nhân kia mặt kiểu gì cũng xanh như tàu lá.

Đi ra ngoài sân nhỏ, đập vào mắt là liên trì (hồ sen ^^ để vậy nghe hay hơn á), bờ bên kia hồ là đình đài tinh xảo, phủ Lân Châu thứ sử này so ra cũng không kém Cần Vương phủ lắm.

Nàng bước tới gần hồ sen, mặt hồ một mảnh lá sen màu bích lục bao phủ, hoa sen một vài bông đã nở rộ, còn lại đa phần vẫn còn nụ hoa e ấp.

Nhìn hồ sen này, nàng không khỏi liên tưởng tới địa phương nới nàng mới xuyên đến, chính là hồ sen trong Nhạc Thượng thư phủ.

Nàng khẽ khom người liếc mắt nhìn nước trong ao, một mảnh trong veo phản chiếu lại gương mặt nàng, kiều diễm vô song, phong tình vô hạn.

Một năm rồi, một năm trôi qua nhanh như vậy, suy nghĩ những chuyện đã xảy ra trong một năm, nàng có cảm giác như nó mới chỉ là ngày hôm qua.

Bỗng dưng một viên đá sau lưng bay tới trực tiếp rơi vào trong hồ sen làm bọt nước văng tung tóe, dọa Nhạc Sở Nhân giật mình.

Nàng nghiêng đầu nhìn, không có gì cả. Khẽ nhíu lông mày, nhìn xung quang một vòng, sau đó nàng liền hướng phía bụi cây nhỏ bên cạnh tiểu viện phía tây đi tới.

Mấy cái cây này có thể mới trông được hai năm, cây mới chỉ to bằng ngón tay thô, cao ngang người, đi vào bên trong, vừa đúng đem người che lấp.

Nàng dừng bước, bốn phía không có động tĩnh, nàng tất nhiên không có cái năng lực tai thính mắt tinh, dĩ nhiên không thể biết được trong này chính xác có người hay không.

“Ra ngoài đi, ta đã trông thấy ngươi rồi.” Quả thật nàng không nhìn thấy, nhưng nàng cũng không ngại hù dọa người khác.

Lại một viên đã nữa được bắn tới, đánh trúng cái ót của nàng. Nàng che ót, Nhạc Sở Nhân tránh ra chỗ khác, một bóng đen dần dần bước tới qua bụi rậm.

Nhìn thấy là người phương nào, Nhạc Sở Nhân liền thả tay xuống, hai ngày ở đây, nàng đúng là lần đầu tiên nhìn thấy hắn. Trong Tần trạch hắn bị nàng quật ngã, sau lúc Diêm Cận trở về liền không thấy bóng dáng hắn nữa.

Đến gần, Bùi Tập Dạ cũng không nhe nhởn tươi cười như thường ngày, trái lại khuôn mặt khả ái có chút thâm trầm.

Nhạc Sở Nhân nhíu mày, trên dưới đánh giá hắn một phen: “Ngươi còn chưa về?” nàng vẫn cho là hắn sẽ về Hoàng Thành, người này không chút xấu hổ coi Đại Yến như nhà mình, tự do qua lại.

Hắn bước tới cách nàng nửa thước liền dừng lại, đôi con ngươi tinh xảo nhìn không ra vui giận, chính là cứ như vậy nhìn nàng, ánh mắt hắn làm người ta cảm thấy hốt hoảng.

“Không nói lời nào? Dẫn ta đến đây lại chẳng nói gì? Ta đi nha!” Nàng xoay người muốn đi, người phía sau mới đột nhiên lên tiếng: “Không cho đi.”

“Ngươi muốn làm gì? Vì chuyện đêm hôm đó sao? Mặc dù ta rất cảm tạ ngươi giúp đỡ ta, chỉ là hết cách rồi, có một số chuyện cơ mật thật sự không để cho người ngoài biết.” Nàng bộ mặt chính khí, lời lẽ hùng hồn.

“Cảm tạ? Sắc dụ bản thiếu rồi ghim bản thiếu ngất, đấy là cảm tạ?” Bùi Tập Dạ nhướng mày, rất có áp lực.

“Đó không phải là sắc dụ, chỉ là tiểu mưu kế thôi mà.” Sắc dụ? Hắn nói giống như nàng cởi hết quần áo rồi bò tới giường hắn vậy, bị Phong Duyên Thương nghe được, “ mặt hàng” này kiểu gì cũng sẽ trở mặt với nàng.

“Lợi dụng bản thiếu xong liền nhẫn tâm vứt bỏ, thế gian này vô tình nhất quả nhiên chính là lòng dạ nữ nhân.” Hắn quay mặt nhìn nơi khác, một bộ dạng uất ức.

“Ngươi không cần biểu hiện ra ngoài mình là người uất ức, ngươi theo chúng ta đi vào Tần trạch không phải là muốn biết chúng ta làm gì trong đó sao? Người là người nào, chúng ta là người nào, không cho ngươi biết là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nếu lúc ấy ta đuổi ngươi đi ngươi sẽ đi sao? Chắc chắn không, thế nên tốt nhất là đánh ngất ngươi. Ngươi nên may mắn tại thời điểm ngươi hôn mê chúng ta không trực tiếp làm thịt ngươi, theo lý thuyết ngươi phải cảm ơn ta mới đúng.” Nàng hai tay ôm ngực, thứ nàng không sợ nhất chính là biện luận, rất nhiều chuyện vô ý từ miệng nàng nói ra lại trở nên rất có ý tứ.

Bùi Tập Dạ quả nhiên im lặng, mặt trợn tròn nhìn nàng, một hồi lâu mới hừ lạnh, Nhạc Sở Nhân hả hê nhíu mày cười khẽ.

“Không phản đối sao? Ngươi đừng có ở chỗ này bới lông tìm vết nữa đi, nhanh cút trở về Hoàng Thành đi. Lễ cưới của Ngũ ca sắp tới rồi, người tới chúc là quan lễ, ngươi rõ ràng là Bắc Vương lại cứ chạy loạn khắp nơi.” Phong Duyên Thiệu chắc cũng biết được hắn đang ở Lân Châu, nếu không làm gì có chuyện một chút động tĩnh cũng không có chứ.

“Các ngươi lúc nào thì trở về?” Hắn nhìn nàng, sắc mặt không còn thâm trầm nữa, khóe môi treo nụ cười, bên má hiện lúm đồng tiền nhàn nhạt.

“Sáng mai.” Nàng đơn giản trả lời, Nhạc Sở Nhân cũng biết hắn là đang phô trương thanh thế. Mục đích ban đầu của hắn vốn dĩ cung không trong sáng, hắn có tư cách gì đi chất vấn nàng?

“Vậy không bằng chúng ta cùng nhau lên đường? “Bùi Tập Dạ cười to, cằm hơi giương lên, dáng vẻ trêu chọc.

“Ngươi thật có can đảm quang minh chính đại xuất hiện. Diêm Cận tuy không nói ra ngươi đang ở huyện Lân Châu nhưng nếu ngươi xuất hiện lần nữa không có nghĩa là hắn sẽ không quản. Lần trước các ngươi giao thủy đã không có kết quả, đó là bởi vì lần trước có chuyện cần làm nên thời gian không đủ. Hiện nay mọi chuyện đều đã xong, ngươi lại xuất hiện rất khó bảo toàn mà lui nha. Nếu thiếu tay thiếu chân, Bắc vương ngươi không biết mặt mũi vứt ở nơi nào nhỉ?”Nhạc Sở Nhân tà nghễ nhìn hắn, không khỏi có thái độ chê bai, khinh bỉ.

Bùi Tập Dạ khẽ nheo mắt, nhìn nàng giống như là đang nghiên cứu. Một hồi lâu hắn khẽ nghiêng người: “ Ngươi và Diêm Cận….có mờ ám.”

Nhạc Sở Nhân trợn mắt, nhìn chằm chằm hắn: “Nói hươu nói vượn gì đấy? Ngươi cho rằng tất cả mọi người đều vô sỉ như ngươi đi quấy rầy nữ nhân đã có chồng à?”

“Ngươi vẫn còn để ý cái này? Không biết là ai đã nói muốn có cuộc sống sung sướng đâu.” Hắn còn nhỡ rõ đối thoại của nàng cùng Tần Như Hải lúc ở Tần trạch, bởi vì nhất tâm nhị dụng (cùng một lúc làm nhiều việc đó, ý muốn nói anh này đang máu đánh nhau mà còn thích hóng hớt), hắn đang trong trận đánh là suýt chút nữa bị chủy thủ đâm trúng.

“Cuộc sống sung sướng với việc làm trái đạo đức là hai việc hoàn toàn khác nhau, nếu ta đi theo ngươi chẳng phải bị người trong thiên hạ nhổ nước miếng đến chết đuối? Huống chi phu quân ta thật tốt a, ta đần đâu mà đi cùng ngươi? Bùi Tập Dạ, đừng nhắc đi nhắc lại chuyện này, không chỉ vô dụng mà còn chọc ta thêm phiền.” Che giấu tất cả vẻ mặt, nàng nghiêm túc nói.

Bùi Tập Dạ vẫn nở nụ cười như cũ: “Vẫn khăng khăng một mực a.”

“Ngươi mới kẻ khăng khăng một mức.” Nhạc Sở Nhân nhàn nhạt đáp lời liền xoay người rời đi. Mặc dù hắn vẫn luôn là bộ dạng cười hì hì nhưng ánh mắt kia quả thực rất thật làm cho nàng không khỏi nghiêm túc. Nàng khó thừa nhận như vậy, vồn dĩ chính là lập trường bất đồng, tiếp tục như vậy, lập trường của nàng ắt bị nhiễu loạn.

Chuyện ở Lân Châu chấm dứt thì cũng đã gần tới ngày cưới của Phong Duyên Thiệu với Diêm Tô, đoàn người bắt đầu từ Lân Châu về đến Hoàng Thành.

Bởi vì vết thương của Phong Duyên Thương cho nên đội ngũ của Cẩn Vương phủ di chuyển hết sức chậm chạp. Diêm Cận Mang theo Diêm tự quân ra roi thúc ngựa, đội ngũ năm trăm người đen kịt nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, đằng sau vẫn còn kép theo một loạt bụi bặm không tiêu tán.

Mặt trời lên cao, thời tiết nóng rực, hơn nữa trên đường lúc này lại không có gì che chắn lại làm mọi người càng thêm mồ hôi đầm đìa.

Trong xe ngựa nhìn chung còn tốt hơn bên ngoài một chút, tối thiểu không có mặt trời trực tiếp chiếu, chỉ là vẫn có chút buồn bực.

Phong Duyên Thương ngồi ở vị trí chính diện, giữa trưa hắn uống thuốc rồi ngủ thiếp đi, Nhạc Sở Nhân ngồi ở bên cạnh dựa người vào vách xe mơ mơ màng màng. Nhưng cũng mấy lần nóng đến tỉnh, cuối cùng tức giận cởi giày và quần dài, chân không lộ ra nửa đoạn, mau mát hơn rất nhiều.

Nàng dựa vào vách xe mơ màng tiếp, trên chân liền một hồi ấm áp, sau đó ấm áp trượt lên bắp đùi, giống như gãi ngứa, lại giống như vuốt ve, nàng không nhịn được khóe môi liền cong cong.

Giơ chân đá một cái, không trúng, ngược lại lại nghe thấy tiếng cười khe khẽ: “Nóng?”

“Ừ, nếu không phải đúng chỗ, ta thật muốn cởi hết.” Mở mắt, nàng nhấc chân đặt lên đùi hắn, từ đầu gối trở xuống lộ hết ra bên ngoài, trắng nõn mượt mà.

Đưa tay khoát lên chân nàng từ từ di chuyển, Phong Duyên Thương mắt phượng mỉm cười nhìn nàng: “Cái người này nói làm cho người khác rất dễ mơ tưởng viển vông a.”

“Trong đầu ngươi đang nghĩ về ta?” Nhạc Sở Nhân nhíu mày, cười đến xấu xa. Ảo tưởng đối phương là chuyện rất binh thường, bởi vì nàng cũng thường xuyên ảo tưởng.

Đôi tay hắn thon dài thản nhiên vuốt ve bắp chân nhỏ của nàng, không có săc tình, cũng không nhanh không chậm, cảm giác như hắn đang sờ chính bản thân mình, nhưng tự động và bị động vẫn có cảm giác khác nhau nha.

“Nghe nàng nói, hính như nàng có vố số lần ảo tưởng đến ta?” Hắn không trả lời, ngược lại lại đặt ra nghi vấn đối với nàng.

“Thế nào? Suy nghĩ cũng không cho ta suy nghĩ?” Nhìn cái bộ dạng kia đã biết tên cổ nhân này đang ngượng ngùng nhưng nghĩ mình vừa chiếm tiện nghi từ hắn nàng liền bỏ qua cho hắn.

“Có thể a, nàng cứ tận tình mà ảo tưởng đến ta.” Phong Duyên Thương tỏ vẻ rất hào phóng, hắn cười khẽ, giữa lông mày tràn đầy vui vẻ cùng dung túng.

Một đướng hướng Đông Bắc đi tới, trải qua năm ngày, vừa đúng chính là mùng bốn, rốt cuộc đoàn người đã trở về Hoàng Thành.

Lần này trải qua hai mươi mấy ngày, so với thời gian ở Lân Châu cảm giác thật chậm a.

Diêm Cận cùng Diêm tự quân ba ngày trước đã đến nơi, hoặc là bọn họ tốc độ nhanh, ngày đêm hành quân chính là chuyện như cơm bữa.

Tuy là ở trên đường giằng co mấy ngày, nhưng vết thương của Phong Duyên Thương tốt lên cũng đã bảy tám phần, có Nhạc Sở Nhân ở đây chắc chắn hắn không có chuyện gì xảy ra.

Đinh Đương ở tại Cẩn vương phủ lại mập ra một vòng, nhìn người tròn vo, nhàn thấy nàng rất vui mừng.

“Cả ngày ngủ nướng? Nếu cứ tiếp tục như vậy tương lai chính là ta hầu hạ ngươi.” Sân nhỏ trong Vọng Nguyệt lâu, Nhạc Sở Nhân nhìn Đinh Đương lắc thân hình mập mạp bưng nước trái cây ướp lạnh đi tới liền cười nói.

Đinh Đương cũng là một bộ dạng nghiêm chỉnh, do trời nóng nên khuôn mặt hồng rực. “Vương phi đùa chết nô tì, nô tì cũng không phải là mệnh tiểu thư. Vương phi đã trở lại, nô tì không thể lười biếng nữa cũng liền gầy xuống nhanh.”

“Nên lười biếng thì lười biếng, chân tay ta cũng không phải là không lưu loát, được hầu hạ đúng là khó chịu.” Bưng nước trái cây đến, bởi vì bên trong có bỏ khối băng nên đụng tới bên ngoài liền thấy mát lạnh.

Đinh Đương cười híp mắt, nhìn Nhạc Sở Nhân nhỏ giọng nói: “Vương phi, nghe nói lần này từ Lần châu trở về có rất nhiều vàng bạc châu báu?”

Nhạc Sở Nhân nhíu mày, nhìn Đinh Đương với vẻ mặt bát quái: “Làm sao ngươi biết?”

“Tin đồn trong Hoàng Thành a! Mấy ngày gần đây nửa đêm hay có quân đội vào thành, áp tới thứ gì đo rất quan trọng tiến thẳng vào hoàng cung. Có người nhìn thấy, nói nhìn xe kia rất giống như đang chở thứ gì rất quý giá.” Đinh Đương nhỏ giọng nói, một bộ dạng rất tò mò.

Nhạc Sở Nhân từ từ nháy mắt, sau đó lạnh giọng nói: “Những chuyện này không cho nói lung tung, nếu là truyền đến lỗ tai Ngũ ca, ta không có cách nào cứu được ngươi.”

“Dạ?” Đinh Đương giật mình, không ngờ chuyện này lại nghiêm trọng đến vậy. Nhìn Nhạc Sở Nhân không giống như đang đùa giỡn lập tức gật đầu một cái: “nô tì biết rồi, về sau khẳng định sẽ không nói loạn.”

“Đi gọi Thích Phong chuẩn bị một chút, một lát ta đi đến Tế Thế đương.” Trương thư sinh đang chờ đệ tử Cái Bang vận chuyển châu báu từ Lân Châu đến Tế Thế đường. Nàng cần phải đi nhìn một chút, sau đó xem xét xem có thích hợp làm quà cưới cho Phong Duyên Thiệu với Diêm Tô hay không.

Đinh Đương nhanh chóng đi chuẩn bị, Nhạc Sở Nhân vẫn đang suy nghĩ chuyện lễ vật, chút châu báu thôi không đủ, phải đưa thêm món quà tặng thật đặc biệt nữa.

Mắt đảo lòng vòng, chợt nàng nghĩ ra một món quà cực ý nghĩa. Đảm bảo Diêm Tô một phát liền trúng thầu, thuốc này làm Diêm Tô mau mau “chưng” ra một tiểu Thái tử nha. Đến nay Phong Duyên Thiệu vẫn chưa có con cái, phần nhiều là đợi Diêm Tô qua cửa. Nàng đưa lễ vật này, tuyệt đối là đủ thành ý a!

Sắp tới buổi chiều, Nhạc Sở Nhân cùng Thích Phong đều chạy đến Tế Thế đường. thời gian này không có nhiều người, mấy vị tiên sinh cao tuổi đều đã đi về.

Lâm thị với Nhạc Sở Nhân cùng hàn huyên một lát liền đi ra, ai cũng rõ ràng dạo gần đây, đến khi trời nhá nhem tối đều có một nhóm người vận chuyển đồ quý giá vào Tế Thế đường bằng cửa sau, Thích Kiến còn một bộ dạng muốn trông nom, ai cũng đoán ra, hẳn là Nhạc Sở Nhân đã trả lại. Hôm nay nàng vừa trở về Hoàng Thành liền chạy đến đây, nhất định là có chuyện.

Thích Kiến vẫn là cái bộ dạng kia, bởi vì hàng ngày đều lăn đi lộn lại trong một đống thảo dược, giờ cả người hắn nồng nặc mùi thuốc.

“Thuộc hạ kiểm tra sơ lược một chút, tính cả châu báu hoàng kim, tất cả là ba ngàn bảy trăm vạn lượng.” Số lượng rất lớn nhưng kì thật cũng chẳng có bao nhiêu, ba mươi rương, chiếm không đến một phần tư kim khố trong Tần trạch.

Mang xuống hầm, nơi này là địa phương Nhạc Sở Nhân giấu tiền tài. Gần một trăm bình chất đống vàng bạc tràn đầy phòng, đốt đèn lên mà chói mắt vì kim quang.

“So với ta dự tính thì ít hơn rất nhiều. Thời khắc mấu chốt không đủ, nếu có đủ thời gian hẳn là sẽ nhiều hơn ít nhất là gấp hai.” Nàng đi tời cầm châu báu lên cân nhắc, ít nhiều cũng có chút tiếc nuối.

Thích Kiến đi tới một bên, nhấc lên một cáo rương nhỏ: “Trong mấy kiện châu báu, thuộc hạ tìm được một vài thứ quý giá. Đây là thiên ngoại thạch, ba mươi mấy năm trước không biết Trang Thân vương mua được ở chỗ nào một khối to cỡ ngón tay cái liền hiến tặng cho Thái hậu, tốn ba triệu lượng hoàng kim. Đồng thời có viên to bằng nắm tay trẻ con, giá trị liên thành.” Thích Kiến vừa mở bình vừa nói.

Nhạc Sở Nhân nhìn sang, khẽ cau mày, thiên ngoại thạch? Đây không phải là vẫn thạch sao?

“Ngươi xác định cái đống này rất đáng tiền?” Nàng vẫn ít nhiều có chút không thể tưởng tượng nổi. Cũng chỉ là mấy tảng đá đến từ ngoài vũ trụ thôi mà, màu sắc thì xanh lét, bề ngoài trơn nhẵn, mặt ngoài giống như bị ngón tay cái miết cho một vết, cái đồ vật này rõ ràng chính là vẫn thạch.

Thích Kiến gật đầu một cái. “Đúng vậy. Thiên ngoại thạch nghe nói là từ Tường Thụy hiện ra (thứ lỗi cho ta không biết nó là cái gì @@), trong cung bày hai khối. Một khối là Trang Thân vương tặng lão Thái hậu, một khối là nông hộ tại Kim Cương phát hiện trong ruộng nhà mình. Thứ sử Kim Cương liền trình lên Hoàng Thượng, viên kia cũng không lớn, chỉ chừng ngón tay cái.”

Nhạc Sở Nhân im lặng gật đầu một cái. “Cái này là cái gì?” Nhìn bên cạnh thấy có một tấm lụa đỏ bao quang một khối bảo thạch, bảo thạch màu đỏ, to bằng quả trứng bồ câu.

“Đây là Miêu Nhãn Nhi thạch.” Thích Kiến mỉm cười đáp, hắn cảm thấy vật này khá thích hợp với Nhạc Sở Nhân.

“Miêu Nhãn (mắt mèo)? Thế nào lại là cái màu sắc này vậy?” Miêu Nhãn Nhi này rất giống hình dạng mắt mèo, màu vàng phiếm ít xanh lục, hướng về phía khác nhìn lại thấy có một tia điếu tuyến, tựa như mắt mèo khi được chiếu sáng.

“Kim lục Miêu Nhãn, dưới ánh mắt trười là màu lục, dưới ánh sáng ngọn đuốc lại là màu đỏ. “ Miêu Nhãn Nhi là hàng cực phẩm, vì vậy cũng rất đáng tiền.

Nhạc Sở Nhân chỉ nhìn rồi gật đầu một cái: “Đem hai thứ đồ này hảo hảo gói ghém cẩn thận, ta muốn đưa cho Ngũ ca cùng Diêm Tô làm quà cưới.” Mặc dù khối vẫn thạch kia vẫn chưa nhìn ra được hình dạng gì nhưng Thích Kiến đã nói như vậy thì tặng thôi. Tường Thụy hiện ra? Chà chà!

“Được.” Nhạc Sở Nhân xuất thủ hào phóng, Thích Kiến khẽ gật đầu đồng ý.

“Có chuyện cần ngươi làm, người khác làm ta không yên tâm. Ngươi dẫn người đi Quan Châu, ta muốn mở một gian Tế Thế đường tại đấy. Ngươi có thể dẫn theo Quan Xu, đó là nơi nàng lớn lên, tương đối quen thuộc tình huống. Ngươi cứ đi trước, ta sẽ xin Hộ Quốc tự tăng y đi hỗ trợ ngươi, Cái Bang cũng điều đi một phần đệ tử tùy ngươi sai khiến.” Hai người vừa sóng vai đi ra ngoài, Nhạc Sở Nhân vừa phân phó.

Đối với quyết định của Nhạc Sở Nhân không ngoài ý muốn của Thích Kiến. Trước kia nàng đã từng nói đem Tế Thế đường mở rộng ra khắp thiên hạ, đây là bước đầu tiên, hắn chỉ cần biết nghe theo mệnh lệnh.

“Ở Hoàng Thành ai sẽ tiếp nhận?” Nơi này vẫn luôn nằm trong tầm mắt của hắn.

“Trước cho tẩu tử quản đi, người có thể sử dụng được quá ít.” Suy nghĩ một chút, nàng đúng là không có nhiều người có thể tin tưởng được.

“Vương phi có thể hướng Vương gia đòi nhân tài a, thủ hạ của Vương gia thật sự rất đông đảo.” Thích Kiến kiến nghị, Nhạc Sở Nhân trừng mắt nhìn: “Thích hợp sao?”

Thích Kiến cười, tùy hứng mà vẫn tự nhiên: “ Vương gia và Vương phi phu thê đồng tâm, tại sao không thích hợp?”

Mấp máy môi, Nhạc Sở Nhân gật đầu một cái: “Vậy thì hỏi hắn một chút, hắn cho mượn ta sẽ dùng, mượn không được liền nghĩ biện pháp khác.” Tuy nói như thế nhưng nàng đã mở miệng Phong Duyên Thương chắc chắn sẽ đồng ý.

Ban đêm, Nhạc Sở Nhân ở phòng dược chế thuốc, thuốc này có thể làm cho Phong Duyên Thiệu cùng Diêm Tô một phát liền trúng, thử thuốc chỉ cần hai con thỏ là đủ. Tương đối có tác dụng, hơn một tháng sau thỏ cái liền sinh một lúc mười hai con thỏ nhỏ.

Mặc dù Diêm tô không thể cùng một lúc sinh ra mười hai tiểu hoàng tử nhưng bảo đảm nàng có thể mang thai.

Cửa dược phòng vừa mở, Nhạc Sở Nhân ngồi sau bàn vẫn không ngẩng đầu lên: “Đừng tới đây, trên tay ta có thuốc, người nào đụng phải người đấy mang thai.”

“ Ha ha! Lại bắt đầu làm dược ky kì cổ quái rồi hả? Chỉ cần là nàng đụng chắc cũng không có gì.” Thanh âm dễ nghe vang lên, Phong Duyên thương quả nhiên không đến gần nữa, hắn nhuyễn tháp đối diện cửa sổ liền ngồi xuống, một bộ bạch y phong nhã bồng bềnh.

Ngẩng đầu nhìn hắn một cái, Nhạc Sở Nhân lại tiếp tục mân mê: “Nếu ta mang thai, đứa bé đó ngươi không cần sao?”

“Như thế bổn vương thua thiệt rồi, đụng còn chưa đụng đã có đứa bé.” Phong Duyên Thương khẽ lắc đầu, tựa như chuyện có hài nhi vô lý như thế hắn nhất quyết không nhận.

“Ha ha! Như vậy mà còn không được? Tránh cho ngươi phí sức còn gì. Hỉ làm cha nha!” Nhạc Sở Nhân cười, nếu suy nghĩ vừa rồi trở thành sự thật, nàng dám chắc cổ nhân này sẽ giết đứa bé trong bụng nàng.

“Hỉ làm cha? Đây lại là một câu hữu ích nhưng từ trong miệng nàng nói ra lại nghe thật không đúng chỗ.” Tám phần lại là một câu mắng người.

“Thật thông minh! Hỉ làm cha cùng với thể tử trèo tường là cùng một loại chuyện. Ngươi muốn hỉ làm cha à?” Nàng cười hì hì ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn một bô dạng lắc đầu, nàng cười đến ngày càng vui vẻ.

“Đây là ta muốn tặng Ngũ ca với Diêm Tô, đảm bảo họ một lần liền trúng, mười tháng sau, Tiều Thái tử ra đời.” Nói cho hắn chân tướng, Nhạc Sở Nhân rất hài lòng với chủ ý của mình.

Phong Duyên Thương nhướng mày,mắt phượng xẹt qua nhiều hứng thú: “Một lần liền được?”

Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, đuôi mày khóe mắt tỏ rõ sự hài lòng; “Dĩ nhiên.”

“Bội phục.”Phong Duyên Thương liền gật đầu khen tặng, nhưng quả thật bội phục, không phải nàng không làm được.

‘Ngũ ca cho tới bây giờ vẫn chưa có con không phải là chờ Diêm Tô sao? Mau có đứa bé hắn liền tránh lo âu về sau rồi. Về sau muốn tiểu thiếp nào mang thai người nấy liền tự do mang thai thôi.” Nàng nhẹ nhàng nói nhưng cũng không thiếu ý châm chọc.

Đối với loại đề tài này, Phong Duyên Thương luôn luôn là gật đầu phụ họa, nếu không nàng sẽ hoài nghi hắn tấm lòng không trong sạch hoặc là hâm mộ người khác vân vân, hắn không muốn nàng nghi ngờ.

“Đúng rồi, có chuyện cần cầu cạnh Cần vương ngài, không biết được hay không?” Nàng chợt nhớ tới việc hướng hắn mượn người, Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt trong veo nhìn hắn.

“Chỉ cần không phải hỉ làm cha, vương phi muốn gì cũng được.” Phong Duyên Thương cười nhìn nàng, bộ dáng hới có vẻ nghịch ngợm.

“Hỉ đầu ngươi, chọc ngươi thôi. Ta muốn Thích Kiến đi Quan Châu nhưng Tế Thế đường ở Hoàng Thành lại không có quản sự. Ở dưới trướng của ngươi có người nào cùng năng lực như Thích Kiến không? Trước cho ta mượn đi.” Ánh nến chiếu trên gương mặt nàng trông có vẻ mông lung nhưng cũng là một loại phong tình.

Phong Duyên thương khẽ suy nghĩ rồi gật đầu: “Có, ngày mai ta cho hắn đi đến Tế thế đường tìm Thích Kiến. Hai người bọn hắn khác trao đổi công việc với nau, nàng không cần phải quan tâm nhiều.”

“Đa tạ Cần vương a. Không biết ngài có cần thù lao hay không?” Nàng cười khẽ, đối với Phong Duyên Thương là càng nhìn càng thấy hài lòng.

“Thù lao? Hôm nào tính cả thể.” Phong Duyên Thương trả lời ngụ ý.

Nhìn cái ánh mắt kia của hắn, Nhạc Sở Nhân bĩu môi, cúi đầu tiếp tục mân mê việc trong tay, nàng cũng có thể cảm nhận tầm mắt của hắn dao động trên người nàng. Tuy nàng rất hưởng thụ nhưng vẫn là có chút ngượng ngùng a.

Mai chính là ngày đại hôn, phủ Nguyên Soái giăng đèn kết hoa, cửa chính lụa đỏ rủ xuống, thảm đỏ trải từ ngoài vào đến tận trong phủ.

Hôm nay là ngày duy nhất Nhạc Sở Nhân đến phủ Nguyên Soái, dù sao ngày mai cũng là đám cưới cho nên những người chúc mừng thường thì ngày mai.

“Hai ngày này bận rộn, ngươi và lão Thất trở lại cũng không kịp đến thăm.” Lâu lắm mới nhìn thấy Nhạc Sở Nhân, Diêm tô quả nhân rất vui mừng. Có thể đoạn thời gian này có rất nhiều chuyện phải bận tâm nên Diêm tô có vẻ gầy đi rất nhiều.

“Xem kìa xem kìa, tân nương tử nhìn thật gầy! Tiếp tục như vậy cũng không được, đến lúc có đứa bé ngươi cũng thể chịu được.” Nàng nhìn trên dưới Diêm Tô, tuy là lời nói thật nhưng nhìn bộ dạng hình như rất có kinh nghiệm.

Diêm Tô cười khẽ. “Làm gì nhanh như vậy, sau đám cưới bổ thân cũng không muộn.” Sớm mang thai cũng là ý muốn của nàng.

“Làm sao lại không thể nhanh như vậy? Có ta ở đây, không chuyện gì là không thể làn được.” Khẽ nhéo Diêm Tô, Nhạc Sở Nhân nháy mắt.

Diêm Tô kinh ngạc, nghiêng đầu liếc mắt nhìn bốn phía, sau đó lôi kéo nàng đi vào đại sảnh: “Có phải ngươi có gì muốn tặng ta không?”

“Không chỉ là đưa cho ngươi. Cái này, ngày mai trước khi động phòng hãy hòa tan vào trong rượu, ngươi cùng Ngũ ca uống hết, đảm bảo một lần liền trúng. Mười tháng sau ngươi liền làm mẫu hậu.” Đem một cái bình nhỏ giao cho Diêm Tô, làm bằng hữu, nàng chỉ có thể giúp được Diêm Tô có thế.

Nhận lấy, Diêm Tô ngước mắt nhìn nàng, dịu dàng mỉm cười: “Chỉ ngươi hiểu ta.” Mặc kệ như thế nào nàng đều phải mau mau mang thai sinh con như vậy mới có thể củng cố địa vị của nàng, có thể chặn lại tất cả mọi lời nói của huynh trưởng nàng.

“Đại ca ngươi đâu?” Trong phủ người làm chạy tới chạy lui chính là không thấy Diêm Cận.

Nhắc tới Diêm Cận, mắt Diêm tô thoáng qua một tia phức tạp, sau đó nói: “Hắn đi ra ngoài thành, mai đại hôn, ca ta cùng tướng sĩ đưa ta vào cung.”

Nhạc Sở Nhân gật đầu một cái, do Diêm Cận cùng Diêm tự quân đích thân đưa nàng vào cung, ngược lại khá yên tâm.

“Lần này đi Lân Châu, ngươi và ca ca ta chịu khổ.” Diêm Tô nói như vậy rồi liếc nét mặt của Nhạc Sở Nhân, nàng chỉ cần nhìn qua cũng biết Nhạc Sở Nhân chỉ coi ca ca nàng là bằng hữu.

“Ta còn được chứ Diêm Cận mới là người chịu khổ, bôn ba vài chuyến. Vốn chỉ là đám cưới ngươi mới trở về, kết quả lại cũng không được nghỉ ngơi nhiều.” Diêm Tô có thể đối với chuyện kim khố Tần trạch không biết, Diêm Cận không phải là người lắm miệng, hắn sẽ tự nhiên không cùng Diêm Tô nói chuyện, cho nên nàng cũng không nói.

Có người đến tặng, Nhạc Sở Nhân liền rời khỏi phủ Nguyên Soái, ngày mai đám cưới, Diêm Tô còn bận việc, nàng cũng không làm việc.

Thảm đỏ trải nửa con phố, xe ngựa của của Thích Phong dừng lại ở đầu phố, Nhạc Sở Nhân đi bộ tới, đi ra khỏi phạm vi của thảm đỏ, bước lên bàn đá màu xanh, sau một khắc có người dựa vào tường nhìn nàng cười. Một bộ trường bào sắc đỏ, dáng người cao lớn, lúm đồng tiền nhàn nhạt, vẻ đáng yêu không kiềm chế được, không ai khác ngoài Bùi Tập Dạ.

Nhìn hắn hai giây, Nhạc Sở Nhân chuyển mắt nhìn quanh một vòng, con đường này hàng rào bốn phía đều rất cao, “mặt hàng’ này là từ đâu đến đây?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio