Edit: Nhạn.
Năm cũ sắp qua, năm mới cũng không xa. Không cách nào trở về Hoàng Thành, nhưng cũng không tiếp tục ở lại giữ doanh địa, nhổ trại đi đến Lương Thành, thành trì tiếp giáp biển rộng, hiện đã không phải là Đô thành Lý gia, chỉ là một thành trì của Đại Yến mà thôi.
Hồng vụ vẫn phiêu đãng trong hoàng cung to lớn như vậy, bị Nhạc Sở Nhân đơn giản rải chút đồ lập tức biến mất, tiến vào chiếm giữ hoàng cung, mà nơi này đã không thể gọi là hoàng cung nữa rồi.
Bức tường hoàng cung tự động sập đổ, mất đi tường cao này, diện tích bên trong hoàng cung là một đám kiến trúc rộng lớn, chính xác là quá mức hoa lệ.
Phong Duyên Thiệu phái quan viên tới Lương thành, nhưng Phong Duyên Thương vẫn là người phụ trách chính, không ngừng chủ trì việc xây dựng lại Nam Cương, tàn quân của Hứa Sửu cũng do hắn chịu trách nhiệm. Phong Duyên Thiệu cho hắn thời gian cố định, trong khoảng thời gian này diệt sạch tàn quân tản mạn, nếu không đó chính là việc bất lợi.
Tuy nói mệnh lệnh này nghe có chút không có tình người, thế nhứng không làm vậy làm sao người trong thiên hạ nghe?
Đã từng là cung điện, hiện nay tấm biển đã bị tháo xuống, chỉ có thể từ xanh vàng rực rỡ kia mà đoán phong thái trước đây.
Khi Hứa Sửu chiếm cứ nơi này, đồ quý giá đều đã bị dời đi, cũng không biết hắn dời đi đâu.Cũng có thể là trong tay đám tàn quân của hắn, nếu không bọn họ cũng sẽ không chạy trốn, kiên định đánh du kích với Đại Yến.
Diêm Cận nghỉ ngơi tại đây sau khi chiếm đóng, tướng sĩ Diêm Chữ quân cũng thủ nơi này, nghiêm mật đến mức một con côn trùng cũng không lọt vào được.
Thời tiết sáng sủa, mặt trời nhô lên cao, cả vùng đất cũng ấm áp theo. Không như hơi ẩm trong núi, cho nên Lương Thành rất ấm áp, hơn nữa gần biển lớn, không khí cũng mang vị mằn mặn.
Sắp tới buổi trưa, bóng dáng màu xanh nhạt từ từ lại gần, Nhạc Sở Nhân bưng thuốc vừa mới nấu xong, chạy bộ vào bên trong điện Diêm Cận đang nghỉ.
Nhạc Sở Nhân ra vào nơi này, không người nào ngăn trở, tương đối tự do.
Bước lên vài bậc thang đi vào trong, vòng qua phòng ngủ bên trái, đập vào mũi là mùi vị của thảo dược, không cần nhìn, cũng có thể biết người bệnh đang ở bên trong này.
“Thuốc tới, Diêm Cận, ngươi phải uống thuốc rồi.” Đi tới bên cạnh giường, người trên giường dựa lưng vào gối đầu, chăn đắp trên bụng, mặc nội y. Mày kiếm mắt sáng, mặt mũi có chút lạnh nhạt, thế nhưng đôi con ngươi trong sáng như nước tuyết đầu mùa.
“Thời tiết bên ngoài rất tốt, ta không thể ra ngoài đi dạo sao?” Nhìn nàng, Diêm Cận không thể không than thở. Thật ra hắn có thể đi bộ, bởi vì hắn đi lại vài vòng trong phòng rồi. Chỉ là Nhạc Sở Nhân (nhạn-/d/Le/QuyDon) không đồng ý cho hắn bước xuống giường, cho nên, hắn cũng không dám rời khỏi giường êm.
“Không được, chờ qua mùng một. Qua mùng một, ta cũng có thể đổi thuốc cho ngươi rồi, khi đó ngươi có thể xuống giường đi lại rồi.” Đưa chén thuốc cho hắn, nước thuốc nồng nặc, chính là nhìn cũng thấy khó chịu.
Nhận lấy, sắc mặt Diêm Cận không đổi một hớp uống hết sạch chén thuốc, từ trên mặt hắn không nhìn ra cái gì, thế nhưng thuốc này mùi vị như thế nào hắn rất rõ ràng.
“Cho.” Không biết từ chỗ nào Nhạc Sở Nhân lấy ra một khối đường đậu đỏ, nhét vào miệng Diêm Cận, dễ dàng xua tan đi vị đắng của thuốc.
Vị ngọt trong miệng lan tràn, trong con ngươi của Diêm Cận xẹt qua nụ cười, lắc đầu một cái, không hề yêu cầu xuống giường nữa.
“Đừng có gấp, bảo trì bình thản, cho tới bây giờ ta mới biết ngươi có tính nôn nóng.” Vừa tán gẫu, Nhạc Sở Nhân vừa cúi người cởi nội y của hắn, thoa thuốc nơi bị trọng thương, sau đó châm cứu.
Vẫn không nhúc nhích, Diêm Cận khẽ cúi xuống nhìn nàng, đợi nàng nói xong, môi mỏng khẽ nhếch lên: “Chưa bao giờ nằm trên giường lâu như vậy.” Chính là trong thời gian Bùi Tập Dạ giở thủ đoạn, hắn cũng chưa từng ngã xuống.
“Nằm nhiều sẽ thành thói quen, đến lúc ngươi xuống giường được thì lại không muốn. Theo ý ta, chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới này chính là có thể thoải mái nằm trên giường mà ngủ, nếu như không thấy ác mộng thì thật tốt.” Nghĩ đến trước kia, không có chuyện gì thì chắc chắn nàng sẽ tuyệt đối không rời giường sớm. (d/d/Le?quy?don)
Diêm Cận rõ ràng không phải người tùy tiện, hai mươi mấy năm như một ngày, hắn chưa có một lần dậy muộn.
Châm kim, thủ pháp của Nhạc Sở Nhân rất tốt, sau đó đã cắt chỉ cho hắn rồi, hơn nữa khôi khục rất nhanh. Có thể sẽ lưu lại sẹo nhưng không ảnh hưởng đến vấn đề hồi phục.
“Lúc rỗi rãnh nắm tay lại thành quyền, ngón tay không theo sự điều khiển cũng không cần lo lắng, đó là chuyện bình thường.” Sợ tâm lý hắn không thoải mái, trong lúc nhất thời khó có thể thích ứng, Nhạc Sở Nhân nhẹ nhàng giải thích.
“Ừ.” Khẽ gật đầu, Diêm Cận rất nghe lời.
“Đến lúc đó ngươi có thể xuống đất đi lại, ta dẫn ngươi đến bờ biển hóng gió. Ngươi đã thấy biển chưa?” Nhìn dáng vẻ hắn giống như con nhím, Nhạc Sở Nhân đứng thẳng người giương mắt nhìn hắn, mặt mày cong cong.
“Đã thấy.” Diêm Cận bình tĩnh trả lời.
“Ta chưa từng tận mắt nhìn thấy, cho nên đến lúc đó muốn đi xem một chút. Ta nhớ trên vùng biển này có một đảo nhỏ, nhưng nó thuộc về Nam Cương?” Từ trên trời nhìn xuống thì thấy rất gần, nhưng đứng trên đất liền mà nhìn chưa chắc đã thấy.
“Tiểu quốc trên biển, không cùng lui tới.” Diêm Cận giải đáp rất rõ ràng.
“Thì ra là như vậy.” Gật đầu một cái, trong lòng lại cảm thấy đây là vấn đề của gia tộc Lý thị, Lý gia xử sự quá kém.
“Gần đây có tin tức của Tô nhi không?” Ngân châm vẫn còn phải châm một hồi lâu, Nhạc Sở Nhân không nói lời nào, Diêm Cận mở miệng. Giọng điệu nghe qua không có vẻ ân cần, nhưng là hắn lại rất quan tâm.
“Nàng rất khoẻ, bảy tháng rồi. Qua tháng ba mùa xuân năm sau, ngươi sẽ được làm cữu cữu rồi.” Nhớ tới hài tử trong bụng Diêm Tô, rõ ràng Nhạc Sở Nhân rất vui vẻ.
Vẻ mặt của Diêm Cận cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều: “Nghe nói Tô nhi hứa để ngươi làm nghĩa mẫu của hài tử của nàng?”
Khẽ nhíu mày, Nhạc Sở Nhân cười nhìn của hắn: “Chuyện này mà ngươi cũng biết? Đúng vậy, đã quyết định từ sớm rồi. Có phải ta có mắt nhìn xa trông rộng không? Là nghĩa mẫu của Hoàng đế tương lai.” Nâng cằm lên, nàng tương đối tự hào chuyện này.
Con ngươi trong suốt như tuyết xẹt qua ý cười, cái bộ dáng ngốc ngếch kia của nàng không thể không làm cho người ta buồn cười.
“Mười tháng hoài thai sanh một ngày, tuy không dễ dàng nhưng kết quả rất khả quan. Ngươi cũng không cần lúc nào cũng lo lắng cho nàng, mẫu bằng tử quý, Diêm Tô nhất định phú quý cả đời.” Diêm Tô không chỉ dựa vào tử quý, mà còn dựa vào người thân.
Gật đầu, vẻ mặt Diêm Cận lạnh nhạt. Chỉ cần cả đời của Diêm Tô phú quý bình an, cho dù hắn tan xương nát thịt cũng không sao. Tuy rằng trái tim có một lỗ hổng lớn, nhưng mà, như vậy hắn cũng vừa lòng.
Khi mặt trời lặn ở phía tây, cuối cùng Nhạc Sở Nhân cũng thấy bóng dáng của Phong Duyên Thương.
Người này từ sáng sớm đã không thấy tăm hơi, khi nàng mở mắt ra người này cũng không ở bên cạnh, hơn nữa giường đệm cũng lạnh từ lâu, có thể thấy được hắn rời giường từ rất sớm.
Chỉ là so với trước đây, hắn trở lại lúc này cũng vẫn còn sớm, mặt trời còn chưa xuống núi hết đâu.
Khí trời ấm áp, Phong Duyên Thương vẫn như cũ khoác chiếc áo choàng lông cáo dầy cộm nặng nề, nhìn nhìn, chỉ có hắn là ăn mặc kỳ quái.
Hai tay ôm ngực, Nhạc Sở Nhân không nháy mắt nhìn hắn đi tới: “Sao hôm nay trở về sớm như vậy? Không phải một lát nữa còn phải đi ra ngoài đi?”
Phong thần tuấn lãng, nghe nói như vậy, ý cười hiện lên là tao nhã vô song, nhìn Nhạc Sở Nhân không khỏi híp mắt lại.
“Không phải là ngươi thích ta trở lại sớm sao?” Tiến vào trong phòng, hắn cởi áo choàng ném qua một bên, áo choàng nguyệt sắc không nhiễm một hạt bụi, hắn lại khôi phục dáng vẻ phiêu nhiên không nhiễm bụi trần.
“Thích! Nhưng sợ ngươi để cho ta vui mùng vô ích một lúc lâu.” Hé miệng, tiến đến gần hắn, Nhạc Sở Nhân giang hai tay ra, ý kia rõ ràng là muốn đòi hắn ôm nàng.