Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

chương 161-2: nhà mẹ đẻ ngã ngựa. 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Thôi đừng nghĩ nữa, ta mệt mỏi rồi, mau ôm ta đi ngủ.” Tiến đến bên cạnh hắn, Nhạc Sở Nhân chường mắt trước mắt hắn, cố gắng nháy mắt làm cho hắn chú ý.

Phong Duyên Thương ôm lấy nàng, cười dịu dàng. Bế ngang nàng đứng dậy, đi thẳng vào giường.

Hai người ở Hộ Quốc tự năm ngày. Đến ngày thứ tư, hai người cùng vài hộ vệ lên trên núi. Vốn tưởng đã đến đỉnh, nhưng không ngờ ngọn núi lại cao như vậy, Phong Duyên Thương lo lắng Nhạc Sở Nhân quá mệt mỏi, đến nửa đường liền bắt quay về.

Đúng là nàng cảm thấy rất mệt mỏi, vừa ăn cơm tối xong liền lên giường đi ngủ, cảm giác như thể vừa nhắm mắt được một lát đã đến ngày hôm sau.

Lúc nàng rời giường, Phong Duyên Thương không biết đã đi từ lúc nào, nàng rửa mặt rồi ăn chút đồ. Trong viện, người kia đứng dưới tàng cây, bên người ngoại trừ một vài hộ vệ, còn có cả mật vệ đứng lui sang một bên.

Nàng chậm rãi bước đi, cước bộ lặng yên không một tiếng động, muốn hù dọa hắn một chút. (MTLTH.dđlqđ)

Hộ vệ cùng mật vệ đều nhìn thấy nàng, thấy bộ dạng nàng như vậy, không một ai dám lên tiếng nhưng đôi mắt đều nhìn chằm chằm bọn họ.

Khi đã gần đến hắn, Phong Duyên Thương đột nhiên lên tiếng: “Muốn ăn gì? Nếu như nàng vẫn muốn ăn mì* thì để ta gọi người xuống núi mua.”

*Thực chất trong nguyên gốc mì này có tên là ravioli, đây là một loại mì ống có nhân bắt nguồn từ Ý.

Nghe thấy hắn nói chuyện, hứng thú của Nhạc Sở Nhân cũng tiêu mất hơn nửa, liếc mắt nhìn mật vệ đứng một bên: “Làm sao vậy? Có chuyện gì mới sao?”

Phong Duyên Thương quay đầu nhìn nàng, mặt mày vẫn luôn ôn nhu như thế: “Tất nhiên là chuyện tốt, đảm bảo nàng rất thích nghe. Chúng ta ngồi xuống rồi nói, đi thôi, đợi ta kể cho nàng nghe, vừa nghe vừa ăn điểm tâm.” Tay hắn đặt lên vai nàng, hai người song song đi với nhau. (MTLTH.dđlqđ)

Ngồi trong đại sảnh, Nhạc Sở Nhân dựa lưng vào ghế mềm, vắt chân nhìn hắn, chờ hắn nói cho nàng nghe.

“Hắn có động tĩnh, ngay tại đêm nay.” Nhìn hắn vẫn phong nhã lạnh nhạt như vậy, miệng nhả từng chữ, vẻ mặt tươi cười.

Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái: “Thật sự? Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì? Sẽ không phải là diệt toàn phủ chứ?” Trò đùa này có hơi lớn rồi đó.

“Hắn làm gì có năng lực đó, người của phủ Nhạc Thượng thư cũng không phải ngồi không. Thế nhưng có thể khẳng định có máu.” Hắn thản nhiên lắc đầu, giọng nói cũng đủ châm chọc khinh thường.

“Khi nào chúng ta trở về? Ta thực sự rất muốn xem.” Chậc chậc hai tiếng, náo nhiệt độ này sao có thể thiếu nàng.

“Ngày mai đi, không vội.” Hắn đạm nhiên cười.

“Ôi chao! Chàng nói khi đó ta phải có biểu hiện như thế nào? Khóc thật lớn hay giả vờ ngất xỉu? Diễn trò không cần phải quá lố, nếu không thà đi làm diễn viên còn hơn.” Ngồi trên ghế đong đưa chân, nàng quả nhiên là rất muốn xem.

“Nàng muốn diễn thế nào thì diễn, nàng vui là được.” Hắn thực là dung túng nàng hết mức, hắn chỉ cần phối hợp là được.

Hai tay đặt lên tay vịn ghế, ngón tay không ngừng gõ, nàng háo hức đến mức khó có thể ngồi yên. (MTLTH.dđlqđ)

Hoàng thành phát sinh đại sự, quý phủ của Lễ bộ Thượng thư Nhạc Chí Châu xảy ra huyết án.

Tiểu thiếp Nhạc Thượng thư vừa thu vào phòng không bao lâu nổi điên, cầm dao đâm đại phu nhân, lại đâm Tam công tử. Cuối cùng còn muốn đâm chết cả Nhạc Thượng thư, may mắn Nhạc Thượng thư nhanh chân nhanh tay tránh được, chỉ là bị một vài vết thương nhẹ.

Tiểu thiếp nổi điên kia bị hộ vệ bắt được, nhưng nghe nói hai chân đều bị chặt đứt, đầu lưỡi cũng cắn đứt, nàng ta chết rồi.

Việc này phát sinh vào buổi tối, sáng sớm hôm sau cả Hoàng thành đều biết. Trong cung phái Cấm Vệ quân vây quanh Thượng thư phủ, Hoàng Thượng tự mình phái người điều tra chuyện này, cũng bảo hộ nghiêm mật Nhạc Thượng thư.

Ngã tư đều là người xem náo nhiệt, Cấm Vệ quân quây xung quanh phủ, dân chúng có muốn cũng không vào được, chỉ có thể đứng ở ngã tư.

Tới gần trưa, hai thi thể nâng từ trong phủ ra. Vải bọc thi thể đều bị nhiễm máu, dù có đứng ở ngã tư cũng có thể nhìn rõ mồn một. Trong đám người phát ra tiếng kinh hô, rồi sau đó rôm rả nghị luận. (MTLTH.dđlqđ)

Trong phủ, các quan viên Hình bộ đều tề tựu đông đủ, cả gia quyến đều tụ tập lại, có mấy nữ tử khóc sướt mướt, bao phủ cả phủ là một tấng không khí u ám.

Trong đại sảnh, Nhạc Sở Nhân mặc váy dài màu trắng, ngồi ở chủ tọa, mặt không đổi sắc. Bên cạnh có mấy quan viên ngoài mặt khuyên giải an ủi nàng, thực chất chỉ là lộ mặt lấy lòng.

Phong Duyên Thương đứng ở cửa đại sảnh, quan viên Hình bộ vây quanh hắn, liên miên không dứt biểu đạt các loại giải thích, đại bộ phận lí do thoái thác đều rất khôi hài. Tất cả trách nhiệm đều đổ cho việc tiểu thiếp bị nổi điên, nói nàng tinh thần không bình thường, hết thảy đều là ngoài ý muốn.

Phong Duyên Thương cười không nói, Nhạc Sở Nhân ngồi khá xa cũng có thể nghe được, trong lòng nàng buồn cười muốn chết nhưng trên mặt vẫn là biểu tình lạnh lùng như cũ.

“ Cần Vương phi, ngài không cần phải ưu thương quá độ. Cũng may Nhạc Thượng thư không sao, chỉ là bị một vài vết thương nhẹ, nghỉ ngơi mấy ngày liền có thể khỏi hắn.” Một quan viên lạ mặt thao thao bất tuyệt nói xong, nhìn quan phục hình như là môt quan viên nhỏ làm việc trong Hình bộ, lời nói tràn đầy nịnh nọt.

Nhạc Sở Nhân gật đầu: “Nói cũng đúng, hai người kia ta cũng từng thấy, chết rồi thì thôi. Ta giết người vô số, người bên cạnh chết đi vài người cũng không phải là chuyện quan trọng.” Nàng thản nhiên nói, giọng vẫn lạnh như cũ.

Quan viên đang khom lưng cảm giác tóc gáy dựng đứng, người nào mà không biết vài sự tích của Cần Vương phi, nhưng vẫn không có cơ hội tiếp xúc. Nay vừa thấy, quả nhiên đúng như lời đồn.

“Hai thi thể kia ta chưa thấy, các ngươi có nhìn thấy qua chưa? Không bằng để ta nói trước, chết cũng đủ thảm.” Nhạc Sở Nhân liếc bọn họ một cái, trong lòng lại âm thầm cười to.

Mấy người hai mặt nhìn nhau, không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào. Nếu như trả lời không đủ thảm, có lẽ Cần Vương phi sẽ cảm thấy khó hiểu. Nếu như nói chết thảm, không biết nàng có tức giận hay không?

“Chết đúng là điềm xấu, thế nhưng cũng đã quy thiên, cũng sẽ không còn thống khổ nữa.” Một người châm chước trả lời, một bên lại nhìn sắc mặt Nhạc Sở Nhân.

Nhạc Sở Nhân cười cười, gật đầu: “Quả nhiên nhân gian có báo ứng. Đúng là khi còn sống không nên làm chuyện xấu, nếu không đúng thật là không biết khi nào mình sẽ chết.”

Nhìn sắc mặt nàng, vài người cảm thấy nhẹ lòng, thoạt nhìn Cần Vương phi đối với cái chết của Đại phu nhân và Tam công tử không có mấy thương cảm, bọn họ chỉ cần nghĩ phải tiếp lời nàng như thế nào.

“Cần Vương phi nói có lý, người làm trời nhìn, làm việc xấu, Thiên đạo khẳng định sẽ trừng phạt.”

“Đúng đúng, hết thảy đều là do hai người họ tự làm tự chịu, nơi lời khó nghe chút thì đúng là xứng đáng.”

“Đều nói người chết là chuyện lớn, nhưng còn phải phân chia xem người chết là người thế nào. Người như vậy, chết vài lần cũng vẫn thiếu.”

Nghe bọn họ nịnh nọt, Nhạc Sở Nhân không nhịn được bật cười, thật là có ý tứ. Trách không được mọi người đều rất thích quyền lực, được người đời tung hô nịnh nọt, cảm giác đúng là rất tốt. (MTLTH.dđlqđ)

Thi thoảng, vài quan viên Hình bộ đi quan đi lại trước mặt Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân nhíu mày nhìn hắn, bốn mắt giao nhau, đều hiểu hết ý tứ của đối phương.

“Vương gia, việc này hạ quan còn phải chờ suy xét thực hiện, ngài cùng Vương phi hãy về phủ nghỉ ngơi trước.” Những người vây quanh Nhạc Sở Nhân đã chạy lại đến bên cạnh Phong Duyên Thương, bởi vì bọn họ biết Nhạc Sở Nhân không cần họ khuyên giải, thậm chí trong lòng còn cảm thấy vui mừng, thái độ của bọn họ liền chuyển biến.

Phong Duyên Thương đạm cười: “Cũng tốt. Nghe Chu đại nhân nói hung thủ mấy ngày gần đây thường xuyên ra phủ, bổn vương cảm thấy đây là một điểm đáng ngờ, cần phải tra.”

“Vâng, hạ quan nhất định sẽ điều người tra chuyện này. Thỉnh Vương gia cùng Vương phi yên tâm.” Chu đại nhân phụ họa, trong lòng có chút nghi hoặc, không phải không cần sao, vì sao còn muốn nghiêm trị?

“Vương phi, nàng có thai không thích hợp ở lại lâu, chúng ta trở về thôi.” Đôi mắt tình ý nhìn nàng, giọng điệu cũng rất ôn nhu.

Người xung quanh đều cảm thấy kinh ngạc, Cần Vương phi lại có thai?

Nhạc Sở Nhân vịn ghế đứng dậy, thở dài một tiếng: “Người chết như đèn tắt, vẫn là không cần quá để ý. Chỉ là đáng tiếc hai mạng người, thật là khiến người nào đó phải thất vọng.”

Hai người ly khai khỏi Nhạc phủ trong tiếng cáo biệt của chúng quan viên, Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn thoáng qua biển tên rồng bay phượng mua trên cao: “Chàng nói bức hoành phi này còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa đây?”

Đôi mắt hắn lưu chuyển: “Ý của nàng là?”

“Nhanh chóng kéo đổ đi, ta thật sự không muốn có một chút quan hệ nào với Nhạc phủ hết.” Phong Duyên Nghị tự cho mình là thông minh, coi nhạc gia* này là uy hiếp của nàng sao? Thật là buồn cười.

*Nhạc gia này ý chỉ nhà ngoại, nhà mẹ đẻ.

“Được.” Phong Duyên Thương ôm lấy thắt lưng nàng, mang theo nàng rời khỏi phủ đệ.

Sau ngày phát sinh án giết người của phủ Nhạc Thượng thư , không biết vì sao cả phủ bị Cấm Vệ quân bao vây. Tất cả mọi người đều bị giam lỏng, Nhạc Chí Châu bị thương cũng bị trông coi.

Chuyện này nhấc lên một trận sóng to gió lớn ở Hoàng thành, rõ ràng là một nhà Nhạc Thượng thư là người bị hại, vậy tại sao lại bị giam lỏng như tội phạm vậy?

Kế tiếp, trong kinh lại có người truyền ra tin tức nói vị tiểu thiếp kia có gian tình cùng với quản gia trong phủ Nghị Vương. Trước mấy ngày gây án, tiểu thiếp đó ngày ngày tư hội với vị quản gia Nghị Vương phủ, chuyện giết người này có thể là do tên quản gia kia sai sử.

Nhưng một quản gia thì có thù oán gì với Nhạc Thượng thư? Kết quả là hiềm nghi liền rời lên người vị Vương gia mới hồi kinh vẫn yên lặng không một tiếng động, Phong Duyên Nghị.

Chân tướng chuyện này bị dân chúng tam sao thất bản ra rất nhiều, ồn áo huyên náo, ngay cả đứa trẻ cởi truồng đứng ở đầu đường cũng có thể nói được vài câu.

Đối với Cần Vương phủ tuy không tham dự nhưng lại thiên ti vạn lũ có liên quan cũng thành đề tài không thể thiếu trong lúc trà dư tửu hậu. Dù sao phủ Nhạc Thượng thư cũng là nhà ngoại Cần Vương phi, nay xảy ra chuyện lớn như vậy, còn bị niêm phong, Cần Vương phi tất chịu liên lụy. Nhưng lại nghe nói Cần Vương phi lại mang thai, không biết nên xử lý chuyện này ra làm sao? Dù thế nào thì Cần Vương phi cũng không phải người thường, nàng có cồng hiến rất lớn tới chiến sự ở biên quan. (MTLTH.dđlqđ)

Thế nhưng cũng có rất nhiều người tràn đây nỗi mong chờ, hẳn là Cần Vương phi cũng bị biếm lãnh cung. Một ít quan viên đầu cơ trục lợi phía sau khắp nơi ân cân hỏi thăm tin tức từ Cần Vương phủ và cả thái độ của Cần Vương gia. Muốn có ít quan hệ với Cần Vương phủ tốn không ít bạc, tìm trong tộc một cô nương xinh đẹp như hoa, cầu ngày sau có thể được một bước lên mây.

Nhạc Sở Nhân là người bị mọi người đàm tiếu, nàng không phải bị giam lỏng, tất nhiên là có nghe tới. Nàng cảm thấy rất buồn cười, nhạc gia ngã nàng bị biếm vào lãnh cung? Ý tưởng độc đáo này là ai nghĩ ra vậy? Nàng có quan hệ chặt chẽ với Hộ Quốc tự, Tế Thế đường trải rộng khắp nơi cũng là một tay nàng gây dựng, nàng có muốn ngã cũng không được. Huống chi trong tay nàng còn có độc cổ bí thuật, ai có thể đánh đổ được nàng? Thật sự chê cười.

Hậu cung.

Trong ngự hoa viên tinh xảo, Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Tô đang ngồi phẩm trà.

Y phục Diêm Tô đẹp đẽ quý giá, khí chất ung dung hoa lệ. Nhạc Sở Nhân ăn mặc đợn giản, lại không có đồ gì không phải tinh phẩm.

“Chiếc chén khắc hoa muội đưa Hoàng Thượng, vài ngày trước đã được tặng đến tay Nghị Vương gia. Hắn cảm thấy oan uổng, Hoàng Thượng ban thưởng rất nhiều bảo bối trấn an hắn. Vì vậy mới khiến cho hắn bình tĩnh trở lại.” Diêm Tô châm trà cho Nhạc Sở Nhân, hậu cung không thể tham gia chính sự, chẳng qua nói chuyện dựa trên tình cảm bằng hữu mà thôi.

Nhạc Sở Nhân híp mắt, mỉm cười: “Khả năng hắn cũng chẳng chịu được vài ngày nữa.”

“Nếu như hắn vẫn chịu thành thật, Hoàng Thượng cũng chẳng rảnh mà để ý tới hắn. Nhưng lòng hắn lại không cam, cá chết lưới rách cũng phải làm ra vài chuyện, vậy thì chỉ còn cách theo ý hắn vậy.” Diêm Tô thản nhiên nói xong, đối với trò cười Phong Duyên Nghị làm ra gần đây, Diêm Tô ôm lấy thái độ ngồi yên xem kịch.

“Không tìm chuyện sẽ không chết, là hắn nóng lòng muốn chết mà.” Nhạc Sở Nhân buông chén trà, ngẩng đầu nhìn lên khoảng không xanh thẳm. Nàng nhớ tới lần đầu tiến gặp Phong Duyên Nghị, hắn làm người ác liệt lại kiêu ngạo, có lẽ hắn cũng chẳng nghĩ tới bản thân mình sẽ rơi vào kết cục như vậy. Kiêu ngạo ư? Nhận lấy hậu quả đi.

Tập tin gởi kèm:

Chú thích: Ravioli

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio