Kỳ Dịch gắt gao che miệng, không cho bản thân phát ra chút âm thanh nào.
Biểu tình rối rắm khó nhịn làm nam nhân càng thêm hứng thú, hắn bẻ chân Kỳ Dịch, lộ ra cúc hoa nhỏ mê người. Ngón tay nam nhân dọc theo hình dáng cúc hoa xoa vài vòng, lần trước quá gấp gáp, lần này sẽ kiên nhẫn khai phá nó.
Kỳ Dịch hối hận muốn chết, sao cậu có thể quên! Bởi vì công việc, cậu đã từng nghe rất nhiều khóa sinh lý của Omega, bên trong có nói vô số lần không nên từ chối Alpha lúc hứng thú của Alpha đang dâng cao, nếu không kết cục nhất định sẽ thảm hơn nữa!
Ngón tay thon dài của nam nhân vào được hai lóng, ở trên thành ruột cẩn thận xoa nắn, hạ thân Kỳ Dịch nhất thời căng chặt, liều mạng lắc đầu.
Những tiếng rên rỉ thốt ra đột nhiên bị nuốt lại, hóa thành những giọt nước mắt len lỏi nơi khóe mắt, thành ruột của hậu huyệt yếu ớt bị nam nhân kích thích không ngừng, từng luồng hơi nóng lướt qua toàn thân.
Trong điện thoại truyền ra âm thanh nói chuyện, tựa hồ đang có một cuộc họp điều tra vụ án gì đó, nam nhân được mời làm cố vấn đặc biệt.
Thanh âm quả thật rất gần, giống như vang lên bên tai Kỳ Dịch, cậu cảm giác như đang bị những người lạ quan sát, tức khắc càng thêm khẩn trương, xúc cảm nơi hậu huyệt càng thêm rõ ràng.
Ngón tay ở huyệt đạo chuyển động, nhanh chóng biến thành ba ngón, hơi có chút trướng đau, Kỳ Dịch lắc mông muốn chạy trốn.
Beta bị ấn trên bàn sách, căn bản trốn không thoát, trong mắt nam nhân là hình ảnh giống như cậu đang lắc mông đón hùa ý hắn, cực kỳ dụ hoặc.
Nam nhân giữ mông cậu lại: “Đừng câu dẫn anh.”
“Tôi không có!” Kỳ Dịch nhỏ giọng kháng nghị.
“Anh còn đó không?” Trong điện thoại truyền đến tiếng nói, gọi tên nam nhân rất nhiều lần, nhưng không ai để ý, “Alo?”
Nam nhân đáp một câu, ngón tay bỗng nhiên móc lên.
“Ngô ——”
Kỳ Dịch thấp giọng kinh hô. Đầu ngón tay nam nhân chuẩn xác đụng vào điểm mẫn cảm của cậu, Kỳ Dịch chưa bao giờ trải nghiệm khoái cảm thế này toàn cơ thể như muốn vỡ ra.
Nam nhân lộ ra nụ cười xấu xa, dùng khẩu hình nói “Tìm được rồi”, đầu ngón tay liên tiếp ấn lên, không cho Kỳ Dịch cơ hội thở dốc.
dương vt Kỳ Dịch khẽ nhếch cao, lỗ chuông chưa bị đụng vào đã chảy ra vài giọt chất lỏng trong suốt, cậu vặn vẹo thân mình, khóe miệng không ngừng tràn ra tiếng rên rỉ.
“Alo? Bên kia sao toàn tạp âm vậy? Tín hiệu không tốt hả?” Cuộc họp vẫn còn tiếp tục, bên kia không nghe được động tĩnh gì, nghi hoặc hỏi.
Kỳ Dịch kinh hoảng, lại trốn không thoát ngón tay của nam nhân, huyệt đạo trở nên nóng bỏng, tràng dịch phân bố chảy ra, tẩm ướt ngón tay nam nhân.
“Thật dâm đãng!” Nam nhân trêu chọc nói, “Những người khác đều nghe được rồi.”
“Không có, không có.” Kỳ Dịch điên cuồng lắc đầu.
“Em xem, bọn họ đều mặc âu phục giày da, ngồi trong phòng hội nghị mở họp, chỉ có em,” nam nhân kề sát bên tai cậu, cố ý nói, “Trần truồng, nằm ở đây bị anh làm, còn sắp bắn ra.”
Kỳ Dịch xấu hổ không chịu nổi, đỏ mặt, hai mắt nhắm nghiền.
Tôi không phải, tôi không có ô ô ——
Ngón tay nam nhân không ngừng đảo quanh tuyến tiền liệt, lại bỗng nhiên ngừng lại, kích thích Kỳ Dịch chợt cao chợt thấp, hai chân không tự chủ được vòng quanh hông nam nhân.
“Đừng, đừng như vậy.” Cậu nức nở.
Nam nhân ác ý nói: “Là đừng tiếp tục, hay là đừng ngừng lại?”
Mỗi lúc gần đến cao trào đều ngừng lại, Kỳ Dịch khó nhịn không thôi, chỉ muốn sảng khoái phát tiết. Sắc mặt cậu ửng đỏ, muốn nam nhân đừng ngừng lại, lại chết sống không nói nên lời.
Nam nhân: “Nói ra!”
Kỳ Dịch run run, ủy khuất nhỏ giọng khóc lóc, nước mắt thấm ướt mặt bàn.
“Tiếp, tiếp tục, làm tôi bắn.” Cậu giống như muỗi nỉ non.
Nam nhân không quá vừa lòng, nhưng nhìn tiểu Beta khóc lê hoa đái vũ, tâm mềm nhũn, buông tha cậu.
Móng tay xẹt qua điểm mẫn cảm, khoái cảm chồng chất hồi lâu chợt bùng nổ, tiểu Kỳ Dịch lay động, phun trào chất lỏng ra.
Kỳ Dịch phát ra một tiếng khóc cao vút, lại nhanh chóng che miệng. Thân thể cậu xụi lơ, đắm chìm trong khoái cảm, tinh dịch màu trắng bắn trước ngực giống như từng đóa hoa.
“Lần sau còn dám chạy trốn, tôi sẽ không dễ dàng cho qua như thế này đâu.” Nam nhân thu lại ý cười, bỗng dưng có chút đáng sợ, “Tôi sẽ làm em trước mặt tất cả mọi người, để em biết được, chạy trốn khỏi tôi là kết cục như thế nào.”
Kỳ Dịch sợ tới mức rụt cổ: “Xin, xin lỗi.”