Mọi người đang ngồi ăn trưa với mọi người, ai cũng nói chuyện vui vẻ tuyệt nhiên không ai nhắc tới chuyện tối qua ở Tề gia.
Đang dùng bữa thì để ý cô cứ nhìn chăm chăm vào điện thoại rồi bấm bấm gì đó.
Cô hoàn toàn không quan tâm đến việc ăn, mới đụng được vài đũa rồi ngưng hẳn, trước mặt còn nguyên.
Gia Mẫn hầu như không ăn nhiều thậm chí rất ít, hình như không biết đói bụng hay sao mà không ăn cũng không sao.
Sức khỏe đã không tốt rồi còn ăn uống kiểu chị thật không biết nói sao nữa.
Hoàng Anh chốc lại nhìn nhìn cô đến lúc chịu không nổi nữa thì đưa tay sang gõ gõ xuống bàn trước mặt cô, cô nhìn sang thấy chị biết ý liền ngoan ngoãn ăn tiếp.
Ai trong bàn đều cảm thấy giữa hai người còn có gì đó thân hơn trước nữa.
Hà Sâm tối có gặng hỏi Mĩ Kì xem người yêu mình có biết hai người này làm sao không nhưng có nói sao Mĩ Kì vẫn bảo anh nghĩ quá nhiều, Hoàng Anh không thích con gái.
Anh đúng là chơi với cô bạn này đã lâu, đúng là chưa bao giờ thấy Tần tổng của chúng ta có bất kì mờ ám gì với nữ nhân cả nhưng chưa thấy thôi chứ có phải là không có đâu.
Nếu thật thì đúng là thằng bạn chí cốt hết hy vọng rồi, ai bảo đối thủ hết Quân Hạo Thiên lại tới Cố Gia Mẫn toàn thứ dữ gặp anh cũng không biết làm sao.
Nói gì nói chuyện tình cảm khó nói, giống anh năm đó trầy da tróc vảy cũng xém chút không đem được Mĩ Kì về.
Cô cũng biết mọi người đang quan tâm như thế nào đến sự biến đổi bất thường của cô với chị nhưng chị đã nói cứ kệ thì cô cũng không để tâm làm gì thì thôi vậy chị bảo lo được thì để chị lo.
Một ngày hai người không chủ động thừa nhận thì họ cũng không làm được gì, bây giờ không hẳn là lén lút chỉ đơn giản là không chính thức công khai ai muốn hiểu sao thì hiểu.
Hoàng tử với công chúa có tam phòng tứ phòng cũng là chuyện bình thường với địa vị của họ, người ngoài nhìn thì chắc cũng nghĩ vậy, thế giới này thiếu gì chuyện nuôi thêm người bên ngoài.
Chẳng qua sẽ làm xấu chút hình ảnh của Hoàng Anh thôi, làm ăn dựa vào năng lực, ai lại đi quan tâm tới đời tư bao giờ.
Chị ấy tính sao thì cô nghe vậy, như bây giờ cũng tốt đỡ phải đối diện với mấy cái ánh nhìn trực diện phiền phức kia.
Cô lại nghĩ nghĩ rồi thở dài, chị khó hiểu không biết cô đang phiền chuyện gì.
Gia Mẫn đang uống nước thì có điện thoại nhưng không biết mình để đâu thì có một cánh tay gõ đầu cô một cái, rồi đưa cái điện thoại dùng để liên lạc bạn bè bên Mỹ của cô.
- Tao nghĩ chắc Talia đi theo mày chắc nội giữ điện thoại cho mày thôi cũng đủ mệt rồi._ Mercy chán nản nhìn con bạn đang cười cười hối lỗi.
Gia Mẫn thật ra có tới cái điện thoại, bình thường cái nào hay dùng mới cầm theo còn lại đều đưa cho Talia nhất là cái này.
Cô bấm nghe thì bên kia tuông một tràn bắn rap làm cô đơ người vội dừng:
- Nè! Từ từ từ! Chậm lại.
.......!
Không biết gì mà cô nghiên đầu khó hiểu, đáp:
- Hửm? Về Mỹ?
.............!
Càng nghe sắc mặt cô càng tối sầm lại, lúc lâu sau mới có lên tiếng:
- Rồi! Sắp xếp xong chuyện tao về liền nhưng không ở lâu được.
Tốt nhất cố gắng hạ hỏa hai bên trước khi tao về đi đã.
Nói xong cô cúp máy, đưa cái điện thoại sang cho Mercy.
Lấy cái khác trong người ra nhắn cho Talia bảo về gấp giảm thiệt hại tới mức tối đa.
Mọi người nhìn vào biết có chuyện gì đó, chị nhẹ giọng hỏi khi thấy cô đang ra bực bội:
- Có gì sao?
- Không! Chuyện nhà thôi, chị đừng bận tâm.
Mercy nhìn là biết chuyện nội bộ của họ nên muốn để lát nữa mới hỏi.
Chị thì thấy có gì đó không ổn thấy đông người thôi lát nữa riêng tư rồi tìm hiểu xem sao.
Cô còn người nhà sao mà lại có chuyện nhà, lại còn bảo chị đừng bận tâm vậy chị người ngoài với cô chắc.
Nghĩ tới có chút không vui rồi, Gia Mẫn không để ý là cô mới lỡ lời vẫn đang chuyên tâm vào việc ăn hết phần của mình không nên để thừa rất lãng phí.
Lát sau tất cả giải tán, cô và chị đi cùng nhau tới gặp ba chị, trên đường chị vẫn thấy cô bảo trì im lặng chắc là do cuộc điện thoại vừa nãy nên đã quay sang hỏi thử chuyện gì và mình có giúp được không;
- Mẫn chuyện gì thế em? Nói chị nghe xem nào!
Cô nhìn chị hồi lâu biết mình không thể không nói nên đành thành thật:
- Bên đó chút trục trặc, em không về giải quyết chuyện này nó sẽ ảnh hưởng lên công việc của em tại đó.
Trong lúc này, thế lực bên đó là quân bài chắc nhất em có, người khác có gia thế chống lực còn em chính là cái này không thể để xảy ra vấn đề rồi người khác lợi dụng tấn công ra sau lưng em.
Chị lo lắng hỏi:
- Một mình em đi được không? Hay chị đi với em.
Cô lắc đầu ngay, phản đối ý nghĩ này của chị:
- Tình hình ở đây em đi là bất đắc dĩ rồi, chị không thể vắng mặt được.
Em đi với Mercy, chuyện này quan hệ hậu đài riêng của em, chị ra mặt không tiện đâu.
- Bạn bè của em bên đó có vẻ đông hơn bên này, nhìn có vẻ giống gia đình nên em mới dùng từ "gia sự" đúng không?_ Hoàng Anh tò mò các mối quan hệ của cô bên đó, thật không biết cô làm sao chơi với nhiều tinh hoa bên đó như vậy.
Talia lại xuất hiện thêm Mercy, cô cũng có nhắc tới cái tên Karim với Bảo Nguyên, chị đoán không chừng thì đó rất có thể Karim Kennard - con gái thứ ba cũng là nhân vật quyền lực số hai của gia tộc này.
Hậu đài của Gia Mẫn đúng khủng thật, nhưng liệu họ có vì cô mà ra mặt vô điều kiện hay không thì chị không chắc.
Nếu đã là gia tộc thì sẽ tồn tại lợi ích rất phức tạp.
Cô thở dài rồi nói:
- Phức tạp lắm, nếu không có nhiều gánh nặng như bây giờ có lẽ bọn em thậm chí sẵn sàng chết vì nhau nhưng mà chị cũng biết đó lợi ích đang xen chồng chéo và càng không có chỗ cho tư tình với chủ nghĩa cá nhân.Em chỉ muốn đơn giản thôi, như vậy quá rắc rối rồi, cân bằng với điều phối lúc nào cũng vậy.
Hoàng Anh không nói gì nữa chỉ khẽ cầm tay cô biểu lộ sự an ủi, trấn an rằng cô vẫn còn có chị bên cạnh.
Chị sao không hiểu với vai trò đặc thù của cô rất khó để có được mối quan hệ bình thường những hy sinh cuộc sống riêng tư của cô khó ai làm được.
Nhưng Gia Mẫn quá coi trọng quyền lực trong tay như vậy rất dễ khiến cô đối chọi với mọi người.
Biết sao được tính cách độc tài, không khoan nhượng trong công việc của cô đâu phải chị không hiểu, Gia Mẫn trọng tình nhưng lại không bao giờ để lộ điều đó ra.
Chị với cô giống nhau không bao giờ tuyệt đối tin tưởng bất cứ vì trên đời cái gì cũng có khả năng.
Sự thấu hiểu cảm thông của hai con người có tham vọng cũng như thực lực tương xứng với tham vọng ấy không phải ai cũng hiểu được.
Chị với cô đều hiểu hai người dù bên nhau như vậy nhưng trong lòng đều có những việc giấu đối phương, những quân bài ẩn để đề phòng bất trắc.
Yêu nhưng thiếu lòng tin là có thật, thế giới kim tiền này đáng sợ là ở chỗ đó, nơi tình người chưa bao giờ thứ có thể dựa vào tuyệt đối.
Lợi ích cá nhân, tập thể đan xen chồng chéo, người có thể điều hòa được những thứ này mới là người làm chủ cuộc chơi.
Trận chiến kéo dài dai dẳng có thể làm biến đổi mọi thứ.
Cô và chị đến nơi một biệt thự kín đáo Tần chủ tịch đang ở, đây là nơi ông hay ở khi tới Trường Ninh.
Chị và mọi người không thích ở những nơi như vậy vì thường diễn ra mất cuộc gặp bí mật nên để gia chủ ở một mình thì tốt hơn, không nên dính tới.
Ở đây toàn thân tín của ba nên chị không è dè gì hết, trực tiếp ân cần đỡ cô xuống, ôm eo cô đi vào trong.
Ba Tần đang ở thư phòng chờ hai người thấy trưởng phòng thư ký của ông đi vào báo hai người đang chờ bên ngoài thì cho vào.
- Con chào ba/ chủ tịch!_ Hai người cùng nhau cúi chào.
- Hai con ngồi xuống đi._ Ông ấy vui vẻ đáp lại, đây là niềm tự hào cũng như hy vọng của ông, mỗi lần nhìn chúng bên nhau ông lại thấy hơi tiếc nhất là bây giờ khi biết....!
Chị khó hiểu khi ba nhìn hai người hồi lâu có vẻ suy nghĩ gì đó nhưng không nói gì hết nên đánh tiếng hỏi xem:
- Ba muốn nói gì với bọn con mà nhìn tụi con lâu vậy?
Ông xua tay, đáp:
- Cũng không có gì! Ba tiếc nếu trong hai đứa có một đứa là nam thì ba lập tức cho hai đứa lấy nhau rồi.
Nếu vậy còn của hai đứa có thể kế thừa huyết thống hai nhà, Cố gia bây giờ đơn chiếc chỉ mỗi Gia Mẫn.
Nói gì nói bác cũng mong con có thể vì Cố gia duy trì dòng máu này.
Đây là vấn đề khúc mắc trong lòng cô bao năm nay, cô không hề muốn nhắc đến vì nó rất đau đầu.
Nhưng làm sao cô không biết Cố gia không hề có nhánh nhỏ hay nhánh thứ gì hết vì mấy đời liên tục độc đinh còn nữ nhi lại không kết hôn không có con, ngay cả dòng cháu ngoại cũng không có.
Cả đại gia tộc truyền tới chỗ cô thì chỉ đơn thân độc mã, giọt máu duy nhất còn sống trên cõi đời này.
Biết là nhà cô không áp lực chuyện này vì lời nguyền Cố gia nhưng kết thúc gia tộc ở chỗ cô thật cũng khiến cô trong lòng cũng không nỡ.
- Bác! Con không muốn có con ít nhất là bây giờ._ Gia Mẫn nói thật lòng mình.
Chị biết cô rất khó xử không nỡ để cô phiền lòng những chuyện này, chuyện hai người công khai đã khó chứ nói gì đến chuyện kết hôn rồi sinh con.
Gia Mẫn không nghĩ tới cũng không muốn cũng có cơ sở với lại sức khỏe của cô không cho phép cô làm chuyện này.
Ông sao không hiểu trong lòng đứa nhỏ ông nuôi lớn được chứ.
Cô bé này trong lòng chỉ nhất tâm nhất niệm với con gái lớn của ông, đây là một trong những lý do ông để cô bên cạnh Hoàng Anh bao năm và tin tưởng trao nhiều quyền hành cho cô.
Chuyện này ông không ép buộc nhưng mong hai đứa trẻ của ông biết được tương lai của nó sẽ thế nào nếu muốn tiếp tục như vậy.
- Bác chỉ nói vậy thôi, bác không ép buộc con.
Hôm nay, bác có chuyện quan trọng khác muốn nói với con cũng như Hoàng Anh.
Bác muốn trao quyền điều hành trung tâm kiểm soát Royal mà ta đang cho trưởng phòng thư ký tiếp quản trên danh nghĩa của ta.
Con cũng biết trung tâm kiểm soát này quan trọng như thế nào với chúng ta đúng không?
Cô và chị hoàn toàn bất ngờ bỗng nhiên ba chị lại quyết định giao Royal cho cô vì đó là tổ chức rất quan trọng của Tần gia vì nó nắm giữ toàn bộ an ninh của gia tộc, nắm giữ huyết mạch tối thượng của Tần gia.
Nhiệm vụ của nó là bảo vệ Tần gia trước tất cả, dọn sạch mọi thứ có thể gây nguy hại tới giá cổ phiếu tập đoàn và các thành viên trong gia tộc,che giấu mọi việc làm phi pháp, mặt trái, giám sát tất cả các thành viên trong nội bộ đúng hơn kiểm soát mọi mặt.
Nắm giữ được nó chính là đã khống chế được tập đoàn, được Tần gia vì mọi nguồn tiền được đi ra hay đi vào dù chỉ là một đồng cũng không thể che giấu.
Thiếu điều chưa đưa cô cổ phần của ông thôi chứ đây chẳng khác đang giao gia tộc cho cô cả.
Gia Mẫn vội liếc nhìn sang Hoàng Anh thấy chị bất động thanh sắc, thật không biết chị đang nghĩ gì hết, kiểu này về phải làm tư tưởng rồi.
- Con nghĩ con không thích hợp với vị trí đó đâu, cái này quá sức với con rồi.
Tần chủ tịch ra hiệu cho trưởng phòng thư ký đưa tập hồ sơ trên bàn cho cô, cô lật từng trang khi thấy báo cáo những năm gần đây Royal đã làm những gì, đã âm thầm giải quyết những gì cho tập đoàn, cho từng cá nhân gia tộc và người đã thành lập trung tâm này thật ra là ai.
- Là ba mẹ của em ấy là người đưa ra ý tưởng này sao?_ Chị bất ngờ thốt lên.
- Đúng vậy! Là ba mẹ của Gia Mẫn đã đưa ra ý tưởng và hiện thực hóa nó dưới danh nghĩa của ta vì muốn kiểm soát chặt chẽ mọi thứ, ngăn chặn mọi nguy hiểm ngay trong trứng, đây là chuyện của đại cố vấn nên nắm lấy.
Gia chủ không thể lúc nào cũng biết và đi theo dọn bãi chiến trường cho mọi người được nên đây là cách giải quyết tốt nhất.
Bây giờ con là người thích hợp giữ lấy nó, Gia Mẫn! Đừng từ chối đây là thứ thuộc về con, dùng tư duy kiểm soát của Cố gia để làm nền tảng, con là người hiểu luật chơi nhất.
Đây là thứ có thể bảo vệ được địa vị của con khi ta chẳng may có chuyện gì._ Ông chân thành nói ra nỗi lo lắng trong lòng mình, sự trung thành và chung tình của Gia Mẫn dành cho Hoàng Anh không thể bàn cãi nhưng về phía con gái ông thì ông không chắc nếu trong tương lai nó bị đẩy vào thế phải khai đao về hướng Gia Mẫn thì thứ này có thể bảo vệ được con bé, chính là giữ lại lá chắn bảo vệ mạnh nhất cho Tần gia.
Chị cau mày khi ba nói về điều không may mắn, còn chuyện của Royal thì chị không tính toán dù sao nó cũng cần người lãnh đạo, tính chất công việc quá mức kinh khủng lại thiên về ẩn mình thì nó thích hợp với cô.
Nhưng ba đang tính cho cô con đường thoát thân như vậy chẳng khác gì nói chị trong tương lai sẽ quay mũi giáo về phía cô.
Hai người sẽ không thể bên nhau như bây giờ.
- Con sẽ bảo vệ em ấy, ba đâu cần phải vậy với lại mọi người đều biết luật chơi trong mọi người tuyệt đối không tự dẫm chân mình.
Ba lo xa rồi.
- Ba chỉ tính vạn nhất thôi, con phải nhớ người con được phép tuyệt đối tin tưởng là con bé đừng bao giờ vì bất kì ai mà đối đầu với nó.
Gia Mẫn lập tức lên tiếng:
- Trong thế giới làm gì có tuyệt đối chứ, chị ấy không cần phải tin con như vậy.
Bác giao quyền lớn cho con không tính tới việc con sẽ phản bội sao?
Tần chủ tịch cười cười nói:
- Nếu con có thể phản lại sao? Con đủ thông minh để biết chuyện gì mình nên làm chuyện gì không.
Cô im lặng không nói gì, đúng là cô không có lý do để làm chuyện này ít nhất là nó không cần thiết.
- Hai con về đi, chuyện của Tề gia hai đứa nhất định phải bàn bạc cho kĩ vào đừng tùy tiện.
Có việc phải báo cáo ngay với ta.
Cả hai cùng đứng lên cúi chào rồi rời đi, trên xe cô hơi mệt nên dựa vào chị khẽ nhắm mắt lại định thần.
Chị cũng chỉnh tư thế của mình lại cho cô dựa vào thoải mái.
Cô im lặng hưởng thụ sự chăm sóc này, một lúc sau mới lên tiếng:
- Nếu chị không thích em có thể từ chối.
- Hả?_ Chị nhìn sang cô hỏi lại.
- Ý em là nếu chị không muốn nắm Royal em sẽ không làm.
Đỡ khiến chúng ta sinh khúc mắc.
về sau này.
Chị cũng biết em làm việc thế nào, chính là chỉ nhìn vấn đề không nhìn sắc mặt ai hết._ Cô thành thật nói ra nỗi lo của bản thân, hơn hết cô biết mình nếu thẳng tay làm gì đó chính là quyết liệt tới cùng với quan điểm của bản thân.
Trong quá khứ hai người đã nhiều lần bất đồng quan điểm, thậm chí xém chút trở mặt với nhau.
Hoàng Anh sao không biết hai người rất khác nhau trong phong cách làm việc và vai trò cũng khó mà không va chạm.
Cô thì nhìn có vẻ yếu đuối nhưng làm việc thì đáng sợ vô cùng, thẳng tay không hề niệm tình.
Chị thì nhìn có vẻ lãnh khốc vô tình nhưng lại nương tay hơn, có để chút tình cảm nên dù biết Bảo Minh có ý với chuyện thừa kế nhưng vẫn cho qua hết lần đến lần khác, chị cho rằng nếu trong khả năng có thể thì không nên quá tuyệt tình.
Nếu sau này cô xuống đao với những người bên cạnh chị thật không biết phải như nào.
- Vấn đề của chúng ta là chuyện cá nhân còn đây là đại sự liên quan tới tương lai gia tộc.
Bây giờ đúng như ba nói ngoài em ra không ai thích hợp hơn, đừng nghĩ lung tung nữa.
Cô ngồi thẳng lên, nhìn thẳng vào mắt chị nghiêm túc nói:
- Chị không phải luôn để ý chuyện quyền lực của em quá lớn sao? Công cao cấn chủ, sợ hạ nhân chỉ biết Cố Gia Mẫn không biết Tần Hoàng Anh._ Cô đưa tay chặn chị lại chị muốn nói gì, cô cầm tay chị.
- Em dù sống hay chết chỉ có một mình, em không có lý do để phản chị.
Chị có thể không để ý tới những gì người khác nói mà tin em được không? Tin như chị đã từng tin Hạo Thiên hoặc gần như vậy cũng được.
Hoàng Anh hơi đơ chút vì trước giờ đúng chị có tâm này nhưng cô chưa bao giờ nói tới chuyện này mà chị làm như không thấy gì.
Chị cũng không đả động tới, cứ lấp lững ở giữa ranh giới khống chế với không.
Khi chưa biết tình cảm của cô, lòng tin của chị dành cô thật không quá nhiều mặc dù chuyện gì cũng nói với cô, luôn giữ cô bên cạnh nhưng đế vương ai không đề phòng quyền thần bên cạnh mình chứ.
Nhưng sau đó thì mặc dù có biết mọi chuyện, lý do đằng sau sự trung thành tuyệt đối của cô, chị lại có suy nghĩ nếu một ngày cô bị tuyệt tình quá nặng liệu có xảy ra chuyện gì không nên chị đã để cô đi rồi âm thầm giảm quyền lực, thay đổi nhân sự làm giảm sức ảnh hưởng trong các quyết định nội bộ.
Chị khẽ thở dãi vấn đề giữa hai người tốn đọng quá nhiều không thể một sớm một chiều cởi hết, bắt đầu của chị với Hạo Thiên khác hoàn toàn với Gia Mẫn.
- Nếu chị thật để ý em nghĩ chúng ta sẽ như bây giờ sao? Thú thật quyền lực em làm chị cảm thấy áp lực, đe dọa, chị sợ bản thân ngay cả một quyết định nào không thể đưa ra nếu em không đồng ý.
Chị là người thừa kế em cũng biết mà, chị không muốn người khác nghĩ chị là dựa vào em, không có em thì chị không ngồi vững.
Nó khác với Hạo Thiên.
Tín nhiệm của chị đối với hai người không cùng một dạng, không thể so sánh.
Cô ngồi lại bình thường, im lặng sau khi nghe chị nói tất cả.
Những điều này sao cô không hiểu chứ nhưng chủ tịch chính là muốn cô như vậy, chứ cô có muốn đâu.
Vị trí của hai người là vấn đề nhưng muốn cô thu tay ngoan ngoãn là không thể.
Cô đang tính tới một thứ để làm vật đảm bảo cho chị cùng đề phòng người khác ly gián.
Chị thật cô trầm tư suy nghĩ chuyện gì đó sợ bản thân nói gì làm cô tổn thương nên bồn chồn không biết nên mở miệng thế nào thì cô đang nhanh hơn.
- Em sẽ không có sinh con ngoại trừ với chị, chỉ cần em không con không cái không có hậu nhân thì em sẽ không tranh gì hết vì có cũng không có ai hưởng.
Em sẽ tung tin ra ngoài em không có khả năng sinh sản vậy người khác sẽ nói lung tung nữa, không ai lại nghĩ tới một người chết cũng không có ai để tang như em thì tranh làm gì đúng không?
Hoàng Anh không tin được mình mới nghe thấy gì, cái đầu của cô đúng là không giống người bình thường sao có thể nói bản thân như thế đây chẳng khác nào đang tự trù bản thân.
- Em điên sao? Chuyện này sao có thể nói tùy tiện như vậy.
Em còn trẻ bây giờ chưa suy nghĩ đến chứ sao lại nói bản thân những điều xúi quậy như vậy được._ Chị cau mày, không đồng ý.
- Em không tùy hứng vì chị đâu, em sinh được hay không chuyện của em.
Dù sao tung tin này ra bớt cho chúng ta rất nhiều chuyện với lại em sức khỏe của em cũng không hợp để mang thai, công khai ra cho bên ngoài dẹp ý tưởng tới gặp ba chị bàn mấy chuyện không đâu.
Chị ôm cô vào lòng, đau lòng nói:
- Nếu chúng ta bình thường như những người khác thì mọi chuyện thế này em không chịu nhiều thứ như vậy đến bây giờ đến việc thiên liêng là làm mẹ cũng khó nắm trong tay.
Chị sẽ cố gắng cho chúng ta một tương lai tốt nhất có thể.
Cô tìm tư thế thoải mái nhất, rồi đáp lại:
- Em cũng mong vậy, nếu chúng ta không có những gánh nặng này thì em đã nói ra tình cảm của mình, sòng phẳng cạnh tranh một lần với đối thủ lớn nhất của em để dành chị.
Dù được hay không cũng sẵn lòng chấp nhận không than trách hay làm bất cứ thứ gì.
Lúc đó em có thể buông được chị xuống chứ không cứ không nỡ rồi cứ không dứt khoát làm mọi người bên cạnh đều mệt mỏi cùng em.
Chi cười khẽ, trêu cô nói:
- Vậy chị thật hạnh phúc được hai người tuyệt nhất Khánh Quốc này tranh giành.
Mệnh đào hoa này sợ chị gánh không nổi rồi.
Lúc đó chắc rất đau đầu....!Không biết chọn ai nhaaaa!
Cô nheo mắt nhìn chị:
- Chị muốn ra sofa ngủ không?
- Chị chọn cả hai được không?_ Chị vẫn trêu cô.
Cô đánh chị thật mạnh vô cái tay, nói:
- Chị đúng là tham lam mà, muốn đạp một lúc hai thuyền.
Em chiều chị quá nên chị nghĩ em không dám cho chị ra sofa đúng không? Tối nay chị qua phòng khác luôn đi.
Chị bày vẻ mặt cún con ra năn nỉ, tối qua phòng khác thì làm ăn gì nữa.
- Vợ! Tha cho chị đi.
Chị nói đùa mà.
Cô mặc kệ chị năn nỉ vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi trong lòng rất vui vì lúc này chị chỉ đơn giản là người yêu cô và hai người chỉ là bản thân họ thôi.
Những lúc như vầy rất hạnh phúc, tuy nhỏ thôi nhưng vào vị trí của họ mới biết nó quý giá thế nào..