Bệnh viện Tế Minh
Tầng bệnh viện, Hoàng Anh đang đợi Gia Mẫn đang ở trong khám.
Thư Hoàn ngồi cạnh nhìn nhìn cũng không biết bạn mình bồn chồn cái gì.
Gia Mẫn chỉ vào khám thôi chứ có làm gì đâu.
- Mày lo cái gì? Em ấy chỉ khám thôi mà.
Hoàng Anh đáp:
- Tao có linh cảm có gì đó mong là tao chỉ lo lắng nhiều.
Vài hôm nữa phải đi Trường Ninh dự hội nghị bàn các đại tội với lễ mừng thọ của Tề lão gia – Tề gia ( các đại tộc – hiệp định bàn tròn).
Không thể có gì sơ suất.
- Được rồi! Không gì đâu.
Một lát sau, Gia Mẫn bước ra với bác sĩ Trần.
Gia Mẫn với bác sĩ nói chuyện có vẻ rất hợp.
Hoàng Anh với Thư Hoàn bước tới ngay lập tức đúng lúc này bỗng nhiên một sợi tóc Gia Mẫn vướng vào hoa tay, chị bác sĩ mới đưa tay ôn nhu chỉnh giúp.
Cô phản ứng không kịp nên cũng hơi ngại.
Người khác nhìn vào hai người tình bể bình bông.
Khoảng khác này bị phá vỡ bởi...!
- Mẫn Mẫn! Thế nào rồi em?
Hoàng Anh đi tới choàng tay qua eo Gia Mẫn thản nhiên hỏi han như không thấy gì.
Gia Mẫn chưa nói gì thì Thư Hoàn đã mở lời hỏi bạn đồng nghiệp của mình:
- Kết quả thế nào Tuyết Vân?
Chị bác sĩ mới thôi nhìn cô và chị mà quay sang trả lời:
- Không sao! Đầu gối đã hồi phục tốt rồi nhưng do bị thương nhiều lần vào một chỗ nên phải cần thận hơn.
Sức khỏe hơi yếu nhưng do thể trạng nên chú ý, bồi bổ vào.
Tránh làm nặng nhọc hay quá sức, nghỉ ngơi nhiều.
- Cảm ơn cô bác sĩ Trần!_ Hoàng Anh đáp lại rất khách sáo.
- Được rồi! Hai người cũng bận nên về trước đi.
Tuyết Vân là một trong những trụ cột của Tế Minh nên cứ yên tâm.
Gia Mẫn cũng khách sáo chào tạm biệt:
- Tạm biệt chị bác sĩ Trần.
Hoàng Anh cũng nhẹ gật đầu chào tạm biệt.
Hai người đi được vài bước thì Tuyết Vân gọi lại:
- Cố tiểu thư! Không biết tôi có thể mời cô dùng bữa được không? Coi như làm quen.
Nếu không cái kính thì người khác có thể thấy mắt Hoàng Anh hơi nheo lại.
Gia Mẫn tuy cũng khá bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng đáp:
- Sợ bác sĩ Trần bận rộn thôi.
- Tôi không sao! Cố tiểu thư mới là người bận rộn.
Cô đã nói vậy thì hôm nào đi cũng được.
- Vài hôm nữa tôi rời Nam Minh để tôi về rồi tính.
Cô có danh thiếp của tôi có gì liên lạc với tôi.
Tuyết Vân tâm trạng liền vui vẻ, tươi cười đáp:
- Vậy tôi không làm phiền cô nữa.
Gia Mẫn gật nhẹ đầu quay ra đi về với Hoàng Anh.
Thư Hoàn thấy giải tán cả rồi, bản thân cũng không còn kịch hay để xem.
Thư tỷ tỷ tự nhiên rất vui vì muốn xem thử phản ứng của Hoàng Anh thế nào.
Tuyết Vân xem ra đã nhìn trúng Gia Mẫn.
Hoàng Anh không nhanh chân thì sẽ bị người ôm chạy mất.
Cũng không trách được em ấy yêu nghiệt thế kia ai cưỡng lại được chứ.
Tuyết Vân cũng là trưởng khoa, gia đình cũng địa vị trong ngành này, nhìn đi nhìn lại cũng khá tương xứng.
Đối thủ lần này thật không đơn giản.
Bên ngoài, Gia Mẫn và Hoàng Anh đã lên xe đi về.
Hoàng Anh nhìn sang Gia Mẫn vẫn không nói gi từ lúc rời khỏi cho tới giờ.
Cô đương nhiên biết chị đang nhìn mình nhưng mà thật sự không sự không biết gì.
Bác sĩ Trần làm cô khá là mất tự nhiên với chị.
Đây không phải lần đầu có ý với cô mà thể hiện ra nhưng mà lần này là lần đầu trước mặt chị.
Đúng như Talia nói cô cái gì cũng được chỉ riêng mấy chuyện tình cảm thì không.
Không biết Hoàng Anh nghĩ thế nào nhưng cô với chị có gì đâu??? Gia Mẫn hận không có bức tường cho bản thân đập vào cho rồi, càng nghĩ càng điên.
Cô tự trấn tĩnh, không tự làm rối mình.
Hoàng Anh bên này đã âm thầm ra lệnh điều tra thật kĩ Tuyết Vân và nảy ra ý định đổi bác sĩ cho Gia Mẫn.
Chị sao không nhìn ý tứ của cô bác sĩ ấy chứ.
Sợ rằng chưa làm rõ giữa Gia Mẫn và Hạo Thiên thì đã thật sự bị người khoét tường trộm mất.
Cũng tại em ấy mị hoặc quá, ai cũng bị vẻ đẹp mềm yếu đó câu hồn.
Phải đem cất kĩ trước rồi tính gì rồi tính.
Hoàng Anh hạ quyết tâm.
Hoàng Anh thấy mình đúng là ghen rồi, chị thật không biết chuyện tình này đi đến đâu nhưng chị không em ấy thành người thay thế.
Không khí cứ như vậy cho tới khi về tới nhà Gia Mẫn.
Chị xuống trước rồi đi sang đỡ cô xuống xe.
Hành động ga lăng này tuy nhỏ thôi nhưng tim của Mẫn Mẫn cũng rung rinh chút chút.
Cô không để ý Khánh Nam vì cô biết trước giờ chỉ có người bên cạnh chị để ý tới cô chứ cô thì không.
Người duy nhất làm cô ghen tị chính là Hạo Thiên, anh ấy tới sau hơn cả nhưng lại là người có được chị trước cô và Khánh Nam.
Nghĩ tới đây làm cô cũng hơi chùng xuống.
- Chị cứ như vậy em thật không biết làm sao mới tốt cho chúng ta nữa.
Hoàng Anh hơi sững vì đã rất lâu rồi Gia Mẫn mới trực tiếp nhắc tới tình cảm, chuyện của hai người họ.
Chị làm sao không biết chị càng mơ hồ, không quyết được, không rõ ràng.
Chị khổ một, cô khổ mười.
Phải trấn an cô trước để cô không nghĩ lung tung rồi lại tránh né.
- Từ giờ em cứ ở yên đấy.
Làm gì thì để chi làm.
Tốt hay không chị cùng em gánh lấy.
Đừng tự quyết định một chuyện khi nó không phải của riêng em.
Gia Mẫn bất ngờ hoàn toàn.
Cô mới vừa nghe được gì đó.
Nó giống như lời hứa hẹn, cô thật không tin vào tai mình.
Gia Mẫn nhìn chằm chằm vào Hoàng Anh, thời khắc cô thật sự không bao giờ dám mơ tới.
Cô và chị có cơ hội.
Cô rất bây giờ rất sợ bản thân hy vọng quá nhiều.
- Chị không đùa chứ? Chuyện này...!
Hoàng Anh bất ngờ cúi xuống hôn vào môi Gia Mẫn.
Thời gian như ngừng trôi với cô.
Hai chân Gia Mẫn như mềm nhũn sắp đứng không vững nếu Hoàng Anh không choàng tay ôm chắc cô ngã mất.
Hai người như không cảm giác được thời gian nữa, không biết đã hôn nhau bao lâu nhưng Gia Mẫn thật sự bị chị làm cho nghẹt thở.
Đôi môi của Gia Mẫn như kẹo ngọt với chị, chị không thể kiềm chế được mình.
Nếu không phải cô đẩy nhẹ chị chắc chị không nhận ra được người trong lòng đang bị chị làm cho thiếu oxi sắp không nổi.
Chị buông nhẹ cô ra, gương mặt cô đỏ hết lên và thở dốc.
Chị cười nhẹ nói:
- Thể lực em kém thật đó.
Mới chút mà đã thở như vậy.
Gia Mẫn cố lấy lại hơi thở rồi đáp lại:
- Chút sao? Chừng đó mà một chút thì bao lâu với chị mới nhiều.
Hoàng Anh chỉnh lại sợi tóc mất trật tự của cô, bỗng muốn trêu chọc:
- Em canh thời gian hả? Vậy là không chuyên tâm rồi.
Làm lại đi lần này chị làm em chuyên tâm hơn.
Nói rồi chị hơi cúi xuống, cô đã nhanh tay đẩy chị ra, đáp lại:
- Ở ngoài đường đó chị đứng đắn chút đi.
Người ta thấy thì làm sao?
- Chỗ không người thì được đúng không?_ Hoàng Anh lại tiếp tục trêu cô, thấy cô đỏ mặt rất thích thú.
- Nè!
- Được rồi không giỡn nữa.
Chị nghiêm túc.
Chị thích em đó là thật nhưng chị biết bản thân chưa quên hẳn Hạo Thiên.
Chị không muốn khi chưa sẵn sàng khiến em hay bất kì ai thành người thay thế như vậy là không công bằng.
Cho chị chút thời gian.
Hoàng Anh chân thành nói rõ cảm xúc với Gia Mẫn.
Gia Mẫn cũng thấy được vấn đề, Hạo Thiên nếu dễ quên như vậy thì còn chuyện để nói sao.
Đó là tình đầu và cũng là duy nhất của chị ấy.
Hoàng Anh yêu Hạo Thiên rất sâu đậm.
Suy nghĩ một hồi cô nói ra suy nghĩ của mình:
- Em biết anh ấy trong lòng không ai có thể so sánh.
Trái tim đã trao cho chị từ lâu lắm rồi.
Dù có nhận hay không nó cũng của chị, nếu có thể lấy lại em đã không ở đây hôm nay.
Thật sự em nằm mơ cũng nghĩ tới hôm nay nhưng hậu quả của việc này chị hơn ai hết hiểu rồi đúng không? Đây là Khánh Quốc không phải một nước nào đó ở trời Tây.
Hoàng Anh quyết đoán trả lời:
- Nếu ba không đồng ý đã không để em gần chị.
Sự chân thành của em chị đương nhiên cảm nhận được.
Hôm nay tới đây thôi, em vào trong đi.
Hôm đi Trường Ninh chị tới đón em.
Gia Mẫn gật nhẹ đầu quay người vào trong.
Toàn bộ sự việc hôm nay làm cô không thể tiếp nhận hết.
Cần chút thời gian sắp xếp lại mọi thứ.
Hoàng Anh cũng vậy.
Mặc dù là thoải mái khi nói rõ được những gì trong lòng, không làm cả hai khó xử như trước kia.
Chị ngồi trên xe quay lại thấy bóng dáng nhỏ ấy đang lững thững đi vào, lại thấy dễ thương vô cùng.
Nhìn chút khi cô khuất hẳn mới cho xe chạy về.
Gia Mẫn vừa tắm rửa xong thì tính đi nghỉ bỗng điện thoại có cuộc gọi đễn từ Mỹ.
Cô hơi khó hiểu khi nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, không chần chừng đưa nghe máy ngay.
- Alo!
......!
- Biết rồi.
Đừng đả thảo kinh xà.
......!
- Bình thường sao cứ vậy.
Khi nào tao bảo thu thì thu.
......!
Gia Mẫn cúp máy.
Cuộc điện thoại này như báo hiệu sắp có chuyện xảy ra hoặc cô đang muốn làm điều gì đó.
Cô đi vào phòng đọc sách bắt đầu đống công việc đang dang dở.
" Ting" chuông tin nhắn điện thoại
Tối chị qua chỗ em được không?
Cô mới trấn tĩnh, tạm gác mớ cảm xúc hỗn loạn thì chị lại tìm tới.
Nhưng tối nay cô phải gặp Bảo Nguyên, chị qua đây không lý do thì sao ăn nói được.
Suy nghĩ một lúc cô nhắn lại.
Tối Nguyên qua bàn chút chuyện không biết lúc nào xong.
Có lẽ cậu ấy với Nghiên sẽ ở lại vì Tal đi rồi.
họ không yên tâm.
Chị tới biết nói sao?
Ngay lập tức có hồi âm.
Chị cũng không yên tâm.
Tâm ai không yên em để ý hơn?
Lại dở chứng gì vậy trời?? Cô khó hiểu.
Chị đàng hoàng chút đi.
Đã nói là yên tâm để chị lo.
Em sợ hai người họ nói gì sao? Tối chị xong việc sẽ sang, có gì mình nói tiếp.
Bye XXX
Không cho cô cơ hội phản bác.
Cô thật không biết chị ấy tính làm gì.
Hai người vẫn chưa chính thức có quan hệ với nhau.
Bây giờ cô thật không biết mình nên làm thế nào.
Giữ không được, bỏ cũng không xong.
Còn Khánh Nam nữa anh ta dù sao cũng danh chính ngôn thuận là chồng hợp pháp nếu cô và chị ấy phát sinh chuyện gì thì chính là ngoại tính.
Nguyên tắc làm người của Cố Gia Mẫn không cho phép làm người thứ ba.
Nhưng cô thực sự rất yêu Hoàng Anh, trước đây không cơ hội được đáp lại nên có thể kìm nén được.
Còn bây giờ có cơ hội cô làm sao kiểm soát được bản thân.
Học rất nhiều nhưng vẫn chưa từng học qua cách quên một người...!Nội tâm Gia Mẫn bây giờ rất hỗn loạn, cô đã từng tự tin có thể kiểm soát được tất cả nhưng vẫn có một chuyện dù cố tới đâu cũng không thể - đó là tình cảm.
Sâu tận đáy lòng Cố Gia Mẫn là người trọng tình và cũng rất si tình.
Cố gia –thông minh – si tình gần như đi đôi với nhau, họ kiệt suất bao nhiêu thì kết cục lại bi thảm bất nhiêu.
Gia Mẫn là hậu duệ cuối cùng của gia tộc này.
Đây là gia tộc nạn nhân của cuộc tranh đấu quyền lực bao thế hệ.
Có được Cố gia thì giữ, không có được phải triệt để tiêu diệt.
Nói tới đây, Gia Mẫn có địa vị thế nào, Tần gia có bao nhiêu lợi thế.
Không phải lúc nào Cố gia cũng vượt lên hay lúc nào cũng thắng nhưng khả năng của gia tộc này là không thể phủ nhận.
Trước đây thời cận đại đến trước lúc Tần gia chuyển mình thì Cố gia mất hút suốt thời gian rất dài, khiến cho người ta quên mất gia tộc quân sư lỗi lạc này.
Nhưng đến khi môt gia tộc mới xuất phát điểm bình thường như Tần gia lại trở mình kinh khủng như vậy.
Làm người ta ngớ người đi tìm hiểu thì ra Tần gia có Đại cố vấn mang họ Cố - đó là ba của Gia Mẫn ( Cố Tự Minh) và mẹ cô là con dâu cũng là con nuôi, học trò duy nhất của ông ngoại Gia Mẫn ( Cố Vân Hi).
Điều này làm cho truyền kỳ Cố gia lại nổi lên lần nữa, đến khi họ qua đời thì mọi ánh mắt đổ dồn vào Cố Gia Mẫn.
Hậu duệ cuối cùng của Cố gia, tiếp tục trở thành Đại cố vấn của Tần gia, cái đầu kinh khủng đó đã khuynh đảo Khánh Quốc không biết bao nhiêu lần.
Vậy nên mới có câu muốn lật Tần gia đầu tiên phải giết Cố Gia Mẫn.
Thực lực Tần gia xếp đơn lẻ không tính liên minh là nhỉnh lên trên các gia tộc còn lại dù là không nhiêu nhưng không dễ để đụng được Gia Mẫn.
Theo tình thế hiện tại nếu cô có chuyện gì sẽ đối với ai lợi, ai hại thì không chưa biết được.
Vì làm vậy chắc khác nào công khai dã tâm muốn thống trị Khánh Quốc, xé bỏ hiệp định bàn tròn, sẽ trở thành bia nhắm của những người còn lại.
Tuy vậy cũng không thể chủ quan.
"Núi cao có núi cao hơn" đạo lý bao đời nay là vậy.
Bản thân Gia Mẫn hiểu điều này hơn ai hết, nếu không gia tộc cô vì cái gì lại sống ẩn dật bao nhiêu năm.
Hôm nay công việc quá nhiều nên Hoàng Anh tan làm hơi trễ nhưng vừa xong liền lấy xe thật nhanh không muốn cô đợi lâu.
Chị không biết giờ này cô bàn chuyện xong chưa nên tính đi mua chút gì đó cho cô ăn thì ngang qua một quán dimsum gần đó, biết cô thích dimsum nên dừng lại.
Chị bước xuống, đi lại quán ấy.
- Quý khách muốn dùng hay đem đi?_ Chủ quán thấy tới lượt chị nên hỏi.
- Đem đi.
Ở đây có những loại gì hả chị?_ Chị lịch sự hỏi.
Chủ quán tươi cười, đưa menu cho chị xem.
Thấy chị xem nhưng không quyết định được thì mới hỏi:
- Quý khách mua cho người khác sao?
Chị chú tâm vào cái menu nên hơi bất ngơ trước câu hỏi nhưng vẫn trả lời:
- Tôi mua cho một người nhưng em ấy ra nước ngoài lâu không biết có thay đổi khẩu vị không?
- Người yêu cô sao?
Chị bất giác gật đầu.
- Anh chàng ấy may mắn thật đi lâu vẫn có người đợi mình lại quan tâm từng chút sợ cậu ấy ăn không hợp mà đắn đo suy nghĩ.
Chủ quán có vẻ từng trải nên nhìn cách Hoàng Anh do dự suy nghĩ mặc dù nhớ được sở thích lúc trước nhưng sợ hiện tại đã không còn như trước.
Cẩn thận từng chút mong bản thân có thể chu đáo hết mức có thể với người kia.
- Là cô nàng.
Hoàng Anh đáp lại nhanh chóng không do dự.
Bảo bối của chị là con gái mà.
Nhưng bây giờ cả hai vẫn chưa là gì, muốn em ấy gật đầu không phải dễ.
Thấy bản thân không nên suy nghĩ lung tung nữa nên đã lên tiếng:
- Tôi muốn mua hết các loại có ở đây.
Chủ quán vừa nghe câu này liên lấy lại sự hiếu kì với Hoàng Anh, nhanh chóng đóng gói đồ ăn theo yêu cầu.
Đưa túi đồ ăn cho chị vừa tính tiền vừa nói:
- Nếu vậy thì thật không dễ dàng.
Phải trân trọng, tình yêu đã khó.
Hai người con gái trong xã hội này lại càng khó.
Hoàng Anh cầm túi đồ ăn hơi khựng chút khi nghe những lời này.
Đúng là không dễ dàng, mất nhiều năm như vậy mới tìm được nhau.
Chị quay lưng đi được vài bước thì nói, từng chữ khá nhỏ:
- Người may mắn là tôi.
Người đợi là em ấy.
Tôi bây giờ muốn thật cố gắng để em ấy không thất vọng.
Chị chỉ nói vậy không quan tâm người kia có nghe được hay không.
Có lẽ những lời này cũng là nói với chính bản thân.
Trân trọng người trước mắt.
Hoàng Anh đi khuất rồi nhưng chủ quán vẫn nhìn theo mỉm cười có vẻ là nghe được.
Chị tới nơi, chạy thẳng vào trong vệ sĩ của cô nhận ra xe chị.
Xuống xe cầm đồ đi vào đưa tui đồ ăn người giúp việc cầm vào trong.
Chị tới phòng làm việc của cô, không thèm báo trước, mở cửa thẳng vào, vui vẻ lên tiếng không cho ai phản ứng trước:
- Mẫn! Chị tan làm trễ nên giờ mới tới được để.
Mấy đứa chưa bàn xong sao?
Gia Mẫn từ lâu đã biết chi đã tới, vệ sĩ gác cổng đã nhắn tin cho cô biết.
Chỉ có Bảo Nguyên với Tuyết Nghiên là hoàn toàn bất ngờ.
Cả hai nằm mơ cũng không thể tưởng nổi Hoàng Anh ở đây giờ nay mà còn không nghe cô nói gì.
Gia Mẫn thấy hai con bạn như đứng hình chết trân tại chỗ, thì đưa tay gõ bàn nhẹ một cách.
Hai con người nhờ vậy sực tỉnh, biết mình thất lễ nên đứng lên chào chị:
- Em chào chị Hoàng Anh.
- Ừ chào hai em gì mà căng thẳng vậy.
Ngồi đi chứ.
Người nhà cả mà._ Hoàng Anh xua tay ngồi xuống đồng thời hết sức tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Gia Mẫn.
Cô vẫn bảo trì sự im lặng để mặc chị muốn làm gì thì làm vì biết có ngăn cũng không được.
Cô thật không biết Hoàng Anh bình thường nghiêm túc, lạnh lùng mà lại có mặt tùy hứng như vậy.
Khác hoàn toán với hình ảnh trước nay.
Hai bạn tội nghiệp bị mang hết bất ngờ này tới bất ngờ khác.
Bảo Nguyên tinh ý nhận ra có sự bất thường không hề nhỏ ở đây, cô thật hiếu kì hai người này mờ ám với từ bao giờ mới đây còn tránh né sao lại...!Cô sực nhớ tới hồi sáng chuyện Hoàng Anh đưa Gia Mẫn đi bệnh viện.
Không lẽ...!nghĩ tới đây cô liền quay sang nhìn họ thì bắt gặp ngay ánh mắt của chị như đang xác nhận sự hoài nghi trong lòng cô.
Tuyết Nghiên thì khỏi nói bị làm cho ngu luôn rồi.
Bảo Nguyên nhanh tay lôi đứa bạn đứng lên và mở lời nói với hai người trước mặt:
- À cũng sắp xong, có gì mai nói tiếp trễ rồi em với Nghiên về đây.
Vừa dứt lời, Nguyên lôi con bạn biến mất trong nốt nhạc.
Thấy hai đứa em đánh bài chuồng nhanh quá chị liên cười trừ quay sang cô:
- Hai em ấy chạy nhanh thật.
- Còn không nhanh._ Cô khó ở nhìn chị.
Đang bàn chuyện bị chị phá đám mai lại phải làm.
- Hai em ấy muốn để không gian riêng tư cho chúng ta em không thấy hả?_ Chị quàng tay qua ôm eo kéo cô gần lại.
- Ai thèm ở riêng với chị._ Mặc dù mạnh miệng vậy nhưng vẫn để chị ôm.
Một người ôm, một người được ôm.
Cả hai như đang chìm trong thế giới của họ, một thế giới không cần phải suy nghĩ đắn đo, cẩn thận đủ đường chỉ đơn giản là bên nhau.
Với Gia Mẫn phút giây này thật quý giá, cô đợi rất lâu rất lâu đến mức một chút hy vọng cũng không.
Giờ đây cô không muốn lẫn tránh, một chút thôi cũng được chỉ cần được bên chị như thế này.
Còn chị đã rất lâu rồi mới có cảm giác hạnh phúc như vậy, bao mệt mỏi đều tan biến.
Đúng là còn rất nhiều khó khăn ở phía trước đợi họ nhưng chỉ cần những giây phút như bây giớ sẽ là động lực để đương đầu với những cái đó.
Yêu chính là vậy, không cần ồn ào, khoa trương chỉ cần có nhau, cảm nhận được nhịp đập trái tim của đối phương là đủ.
Đã một lần không bảo vệ được tình yêu chị nhất định không để bi kịch lại lặp lại lần nữa.
Hoàng Anh nhớ đến quá khứ đau đớn bởi cái chết của Hạo Thiên mà tay cầm tay cô bất giác nắm chặt lại làm cô giật mình, kêu nhẹ một tiếng:
- Au!
Hoàng Anh nhanh chóng thả ra, cầm tay cô xem thử và xin lỗi:
- Xin lỗi! Chị làm em đau hả? Xin lỗi chị mất tập trung.
Gia Mẫn lắc đầu, biết chị đang nghĩ chuyện gì đó nên mới vậy liền hỏi:
- Không sao! Chị đang nghĩ gì hả? Có chuyện gì sao? Nói em nghe coi, đừng giấu trong lòng.
Hoàng Anh không biết trả lời sao vì lúc nãy chị nhớ tới Hạo Thiên.
Đang lúc này nhắc tới anh ấy sợ sẽ làm cô không vui.
Thấy chị cứ chần chừ suy nghĩ, cô sốt ruột vì không biết chuyện gì nên nói tiếp:
- Nói đi nào.
Không nói em đi ngủ à._ Cô làm bộ đứng lên.
Chị nhanh tay kéo lại cô vào lòng, hít một hơi rồi nói:
- Là chuyện của Hạo Thiên.
Chị nhớ tới cái chết anh ấy, chị không muốn lại xảy ra chuyện tương tự.
Cô đánh chị một cái, đáp lại:
- Chị sợ em ghen?
Hoàng Anh gật đầu.
Gia Mẫn ngồi thẳng lại đối diện với chị.
Cô với chị chưa từng nói về chuyện này bao giờ vì đây như điều cấm kị với Hoàng Anh với lại không muốn chị buồn về điều này nên không ai nhắc tới.
- Ghen đương nhiên em ghen nhưng đâu phải giờ mới ghen.
Chị hãy nhớ em không phải người không có yêu đến bất phân thị phi.
Còn chuyện đó thì mỗi người một số phận có muốn khác cũng không được.
Cái chết của anh ấy còn nhiều điều chưa giải thích được.
Đây không chỉ là gai trong lòng chị mà cũng gai trong lòng em.
Gia mẫn nghiêm túc nói với chị những lời thật lòng.
Mấy năm cô làm như không để tâm tới vụ án này mà thực chất cô đã âm thầm tra tuy chưa có được gì đáng kể nhưng đảm bảo đây nối ứng ngoại hợp.
Khả năng rất cao bàn tay gián tiếp lật Lý cũng chính là kẻ đứng sau giết Quân Hạo Thiên phá vỡ hôn nhân Quân gia với Tần gia – hai đại tộc trong mười gia tộc lớn nhất.
Hoàng Anh biết nhìn thì có vẻ không để tâm nhưng cô thật ra rất chú ý đến.
Cô càng hiểu chuyện chị càng đau lòng, rốt cuộc những năm chị hạnh phúc thì cô chịu bao nhiêu đau khổ trong âm thầm.
Nhìn hình hài mảnh mai, yếu đuối nhưng bên trong rất kiên cường, mạnh mẽ nhưng phải trải qua những gì thì mới tạo nên được một con người như vậy.
Tận sau khi Hạo Thiên chị mới tình cờ biết được tình cảm của cô, chị chọn cách tránh né sau khi biết.
Giờ nghĩ lại bản thân ngày ấy đã để bao vết thương trong tâm cô gái này.
Rốt cuộc tình yêu này sâu đậm tới bao nhiêu mới tiếp tục được đến hôm nay.
Đợi kẻ vô tâm vô phế như chị chứ.
- Yêu chị mệt vậy sao lại cứ lao vào?
Gia Mẫn bất ngờ chị hỏi vậy im lặng một lát cô cũng đáp lại:
- Nếu mệt có thể dừng lại thì em đã dừng nhưng căn bản không cách nào cả.
Chỉ đơn giản yêu là yêu thôi, em không hối hận..