Tựa ở trong lồng ngực của Lệnh Hồ Thiên, Lạc Dư Thanh từ từ bình phục hô hấp, cho đến sau khi có chút khí lực, mở miệng chính là quay về vai nơi cổ của Lệnh Hồ Thiên lại cắn một cái.
Hí - "Lạc Dư Thanh! Ngươi là chó sao!" Lệnh Hồ Thiên bị đau đến nước mắt cũng ứa ra tức giận che lấy nơi cổ của chính mình gầm nhẹ.
"Dù sao cũng tốt hơn cái cầm thú hồ ly ngươi đây! Nhìn thấy ta chính là muốn ăn sạch lau sạch mới bằng lòng bỏ qua!" Nghĩ đến con hồ ly này đem mình lừa gạt lại đây chính là vì ăn mình, Lạc Dư Thanh chính là một cục tức a! "Còn không đem quần áo cho ta!"
"Aiz~thân ái, ta kỳ thực luôn muốn nói lời thật.
.
"
"Câm miệng! Ta không muốn nghe!" Vừa trừng mắt, Lạc Dư Thanh trực tiếp lựa chọn ngăn cản lời Lệnh Hồ Thiên muốn nói, nhưng Lệnh Hồ Ly luôn chính là hồ ly, mới mặc kệ Lạc Dư Thanh nói thẳng ra lời cô muốn nói.
.
"Thân ái~kỳ thực khi ngươi không mặc quần áo là thật sự rất đẹp~"
Bốp!
- -
Lam Mạt Lê khi tới quán bar Hồ Ly, Lệnh Hồ Thiên đúng lúc tính chính xác thời cơ lắc lư qua nghênh đón cô, cô nhàn nhạt quét con hồ ly kia một chút, nói ra: "Đáng đời.
"
Nguyên nhân chỉ ở một dấu tay đỏ rực trên trán hồ ly, đó là con thỏ ngạo kiều của hồ ly đánh, cũng chỉ có con thỏ mới có thể ở trên đầu hồ ly nhảy nhót mà không bị đánh.
"Hì hì~chí ít ta còn có con thỏ~mà ngươi không có gì cả~" Lệnh Hồ Thiên cũng không để ý lời lạnh nhạt của Lam Mạt Lê, dù sao cô ấy chỉ cần câu nói đầu tiên có thể trực tiếp chuẩn xác đâm chỗ đau của cô.
Lệnh Hồ Thiên là biết cảm tình của Lam Mạt Lê đối với Trình Cẩm U, cũng tương tự biết tình yêu của An Cẩn đối với Lam Mạt Lê, đối với họ loại kịch tình yêu ta yêu ngươi ngươi không yêu ta lại yêu cô ấy, Lệnh Hồ Thiên là xì mũi coi thường, theo cô ấy mà nói đại khái chính là.
.
Phim tình cảm nào nhiều cẩu huyết như vậy để các ngươi diễn? Hai là các ngươi thì đem tất cả phim tình yêu không có mùi vị đều hỗn hợp lại cùng nhau sau đó dọn ra diễn một bộ kịch thông thường mới.
.
Ơ không, nên nói là.
Sundae (kem) hoa quả?
Hí~nói đến Sundae hoa quả thì rất muốn ăn a làm sao mới tốt? Muộn chút kêu cục cưng làm một phần sundae hoa quả được rồi! Chỉ là làm một sundae chắc sẽ không đem nhà bếp nổ tung!
Ân.
.
Tựa hồ nói nhảm nhiều như vậy, các ngươi nhất định chê ta phiền, cũng không nên trách hồ ly ta a! Ai tới nói cho ta một chút phải như thế nào đối phó một con ma men uống say lại ăn nói linh tinh đây? Đây là ý nghĩ trong đầu luôn nhảy ra của Lệnh Hồ Thiên, nguyên nhân chỉ có thể nhìn Lam Mạt Lê bên cạnh đã rót chính mình rất nhiều rượu.
Không sai, bất tri bất giác, thời gian Lam Mạt Lê ở trong quán rượu khá lâu, khoảng thời gian này cô nói với Lệnh Hồ Thiên rất nhiều rất nhiều chuyện liên quan với Trình Cẩm U, bất kể là ưu điểm khuyết điểm của nàng ấy, nàng ấy đối với người là như thế nào, đối với An Kính là như thế nào, về công việc có bao nhiêu thận trọng, phương diện học thuật lợi hại bao nhiêu.
.
Đợi đã, một ít chuyện rất nhiều người đều biết cũng rõ ràng.
Nghe đến đó, Lệnh Hồ Thiên kỳ thực rất muốn hỏi Lam Mạt Lê: Ngươi xác định chính mình thật sự yêu nàng ấy? Mà không phải tán thành đối với một người?
Nhưng Lệnh Hồ Ly không có ngốc đến đi hỏi một con quỷ say lời này, con ma men Lam nhất định sẽ kiên trì chính mình là yêu Trình Cẩm U, cho nên biện pháp giải quyết đối với người như thế, Lệnh Hồ Ly gian trá trực tiếp lựa chọn một người đến đem con ma men Lam mang đi.
Mà người này nhất định là cao cao thủ trong cao thủ nhanh chóng nhất cũng là hữu hiệu nhất mà không oán không nhận nhất, quan trọng nhất là không thể bị Lạc Dư Thanh biết cô làm loại chuyện thất đức này, nếu như bị Lạc Dư Thanh biết chính mình thì chỉ có một con đường chết, khả năng nửa năm cũng không có cách ăn con thỏ rồi!
Nhưng Lệnh Hồ Thiên là ai? Cô là hồ ly a! Từ đại diện cho hồ ly là cái gì?
Gian trá! Giảo hoạt! Vô liêm sỉ! Mặt dày a! Hết thảy liên quan đến cách cô ăn con thỏ đều không phải vấn đề!
Bởi vậy! Quả quyết gọi cho An Cẩn thôi!
Nghĩ thông suốt, Lệnh Hồ Ly một bên vung lấy đuôi hồ ly của cô vừa vui vẻ gọi cho An Cẩn, con ma men Lam bên cạnh thì là đã đem chính mình tưới say ở một bên bàn nằm úp sấp đi ngủ.
Hết chương .