Ôm thật chặt nhật ký của An Cẩn, Lam Mạt Lê giống như mất đi khí lực, ngã quỵ ở mặt đất, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cô đã hiểu, đã hiểu những chuyện An Cẩn cố ý làm kia, đã hiểu vì sao mỗi lần An Cẩn đều muốn để cô tức giận, để cô căm ghét.
Nhưng cũng vì đã hiểu, cho nên lòng của cô càng đau, càng đau.
Tại sao phải ở thời điểm tôi yêu em, em lại dứt thân rời đi, mang đi tất cả ký ức, chỉ chừa cho tôi những hồi ức tổn thương người kia..
Để tôi hối hận quá khứ đối với em lơ là, lạnh nhạt, căm ghét..
Tại sao chúng ta thì không thể hòa thuận..
Tại sao phải dùng cái phương thức này để tôi nhớ đến tất cả của em..
An Cẩn..
Tại sao vậy..
Nhìn bề ngoài của nhật ký, nước mắt Lam Mạt Lê không ngừng, một giọt một giọt, rơi ở phía trên nhật ký, lộ rõ ra rồi, cả Lam Mạt Lê cũng không nghĩ đến, là một đoạn văn mực nước đặc biệt viết ra.
"Nếu như không cách nào để cho người mình yêu nhất yêu chính mình, như vậy thì để người mình yêu hận chính mình, như vậy, chị ấy có lẽ thì sẽ nhớ cô cả đời..
Nhưng mà An Cẩn..
Tôi không hận em..
tôi chỉ muốn yêu em a.."
Hồn bay phách lạc từ nhà An Cẩn ra ngoài, Lam Mạt Lê không biết mình là làm sao về căn nhà rất lâu kia không trở về.
Chờ khi cô hoàn hồn, cô đã ở trên sofa ỉu xìu rất lâu.
Cổ họng có chút đau, mũi có chút chua xót, con mắt hơi sưng đỏ, nhất định là phòng ốc rất lâu không làm sạch tro bụi quá nhiều dẫn đến.
Lam Mạt Lê như lừa mình dối người như vậy, muốn giả vờ chính mình không phải là bởi vì thấy được nhật ký kia, bức tranh kia, lời nói kia.
Lam Mạt Lê không muốn thừa nhận chính mình thật sự không thể rời bỏ An Cẩn, đã yêu sự trầm mặc ít lời của nàng, ánh mắt thâm thúy nhìn thấu tất cả của nàng, nụ cười nàng từ chối người ngàn dặm, ngay cả trước đó nàng ép buộc cũng thay đổi để Lam Mạt Lê hồi vị.
Nhưng một An Cẩn yêu cô như vậy, một An Cẩn yêu tha thiết cô như vậy, mất đi thần sắc và ký ức trước kia, trở nên xa lạ và cao cao không thể với tới được.
Lam Mạt Lê không dám đánh cược, hiện tại An Cẩn lý trí còn sẽ lần nữa thích cô không? Rõ ràng lúc trước thái độ đã rất rõ ràng, chính mình sợ là không cách nào cứu vãn chút tình cảm này, ở dưới thời gian đùa cợt tạo hóa trêu người.
Bây giờ trên người An Cẩn còn có dấu vết của cô, nhưng lạnh nhạt của ngày đó, thì giống như cảm tình nồng nặc lúc trước, theo thời gian trở nên nhạt, sau đó chậm rãi biến mất..
Nhưng mà nghĩ đến nhật ký vừa rồi thấy được..
"Cẩn, tôi hình như không thể rời bỏ em, làm sao bây giờ.." Hai tay ôm chặt chính mình, Lam Mạt Lê co rúc ở trên ghế sofa, mặc cho nước mắt ướt nhẹp ngực.
Có lẽ thời điểm yêu một người yêu đến mức tận cùng, sẽ dần dần trở nên càng ngày càng giống người kia, cũng như Lam Mạt Lê.
Nhìn thấy bức ảnh kia quyển nhật kí kia, cô sa sút hết mấy ngày, không dám đến thăm An Cẩn, cũng không dám đi tìm nàng, cô sợ, sợ sẽ thấy được An Cẩn dùng thái độ đối mặt người xa lạ tới đối xử cô, lại dùng thái độ thân mật tới đối xử Lạc Dư Hi.
Cô chỉ có thể để cho mình trầm mặc hết mấy ngày, giống như An Cẩn trước đây, sau khi bị cô tổn thương nặng, trầm mặc hết mấy ngày, mãi đến tận xác nhận mặt nạ của chính mình mang xong rồi, mới xuất hiện ở trước mặt cô.
Nhưng bây giờ, An Cẩn không cần làm như vậy rồi, bởi vì nàng quên đi cô rồi, chỉ có cô, còn nhớ, nhớ tới thật sâu, nhớ tới đoạn tháng ngày kia, đoạn ký ức tổn thương lòng của An Cẩn kia, đâm lấy hồi ức trong lòng cô..
Chỉ có đang trở thành người mình thương nhất, mới có thể hiểu được, những chi tiết nhỏ chính mình chưa từng chú ý tới kia, những tâm tình chưa từng để ý kia, là đau đớn thế nào, tổn thương như thế nào.
Hết chương .