Sáng sớm, Lam Mạt Lê ôm An Cẩn, nhìn gương mặt ngủ của nàng, ánh sáng trong đôi mắt, không ngừng lập loè, chờ đợi người này trong lồng ngực tỉnh táo
Đợi rất lâu rất lâu, An Cẩn mới ở trong một luồng ánh mắt đâm người, không cam lòng tình nguyện khoan thai tỉnh lại
Mở hai mắt ra, An Cẩn còn buồn ngủ hỏi lấy Lam Mạt Lê dùng ánh mắt muốn ăn nàng nhìn nàng: Trời vừa sáng sớm chị đã bị thiêu cháy rồi?
Không để ý tới An Cẩn cạn lời là đang nói cô hưng phấn, trực tiếp hào hứng nói với An Cẩn: An Cẩn! Hôm nay ngày mấy!
An Cẩn đầu còn không có tỉnh đáp: Ngày tháng ? Hay là ngày ? Không đúng a..
thời hạn giao bản thảo trôi qua rồi..
Đột nhiên cảm thấy chính mình lại ngốc đến cho rằng An Cẩn đem tháng ngày qua đến chiều nay là người buổi nào cũng không biết sẽ nhớ tới hôm nay ngày đặc biệt như thế, thật là vô cùng ngốc rồi..
Không đúng..
Nàng đã ngốc rồi..
Lam Mạt Lê: Hôm nay là ..
em biết ý nghĩa của chứ?
An Cẩn nghĩ đến chốc lát, mới nhớ tới, hôm nay là đó! Nhìn Lam Mạt Lê trước mắt có chút buồn bực, An Cẩn cười khẽ vài tiếng: Cho nên thì sao?
"Cho nên em phải nói với tôi ba chữ kia a!"
Khơi lấy khóe miệng, An Cẩn nhìn Lam Mạt Lê cười không nói, mãi đến tận vẻ mặt Lam Mạt Lê càng ngày càng ủy khuất, nàng mới ung dung mở miệng: Kỳ thực không cần ba chữ, chỉ cần một chữ thì đủ rồi
Lam Mạt Lê một mặt lờ mờ, có chữ gì đem ba chữ kia càng có tình cảm?:? Chữ gì?
An Cẩn: Chị
Lam Mạt Lê biểu thị mù tịt không biết, nhìn An Cẩn, chờ đợi lời giải thích của nàng, nhưng mà người sau lại chỉ là cười rời khỏi trong ngực của cô, đi rửa mặt rồi.
Bỏ lại Lam Mạt Lê ở trên giường không ngừng suy nghĩ, sau khi trong đầu rối rắm sau một hồi, mãi đến tận An Cẩn đi ra, nhìn Lam Mạt Lê vụng về vẫn là không nghĩ tới
Nàng cười lắc đầu một cái, ở bên tai Lam Mạt Lê nhẹ giọng giải thích, sau đó nhìn mặt cô từng điểm từng điểm ửng hồng
Rồi sau đó, Lam Mạt Lê kích động, thì đem An Cẩn đè lấy
-
Chị.
Trong lòng có chị.
Cho nên mới yêu chị
vui vẻ, em yêu chị.