Bí Ẩn Đôi Long Phượng

chương 203: khuyên bảo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc này phía sau núi, một con đò chở Sở Tu Ninh, Ngu Khang An, Ngu Thanh và Sở Tiêu dần dần cập bờ.

Sở Tu Ninh không biết võ công, thân phận thì lại cao, đâu thể giống Sở Tiêu bị Ngu Thanh xốc nách phi thân lên ngạn. Cho nên thủ lĩnh hộ vệ trông coi địa lao sau khi biết được tin tức đã dẹp sạch chướng ngại vật trên đường, mở ra một thủy đạo hẹp vừa vặn cho con đò nhỏ len lỏi cập bến.

“Cha, ngài cẩn thận một chút.” Sở Tiêu lên bờ trước rồi quay người vươn tay cho phụ thân, “Những hòn đá sát bờ đều bị nước mài bóng loáng rất trơn trượt, lần trước con suýt nữa té ngã.”

“Ừ.” Sở Tu Ninh cũng vươn tay. Bởi vì phải xuất nhập bến tàu, dạo này trên đảo người đến xem diễn quá nhiều, cho nên Sở Tu Ninh khoác một áo choàng đen có mũ dính liền, kéo mũ sụp xuống che khuất nửa khuôn mặt. Đã có Sở Tiêu đỡ mà dưới chân ông cũng trượt một cái xém ngã.

Ngu Thanh tiến lên: “Hãy để ta đỡ bá phụ.”

Thủ lĩnh hộ vệ nhìn lén đánh giá Sở Tu Ninh. Bảy ngày trước ông ta nhận được mệnh lệnh từ Kim Trấm, biết vị này là lão sư của Thái Tử, đã ước định với Kim Trấm trong bảy ngày sẽ dạy dỗ Đoạn Xung đàng hoàng khiến Đoạn Xung cúi đầu nhận sai. Kim Trấm ra lệnh ông ta toàn lực phối hợp, cũng phải bẩm báo lại toàn bộ lời nói và hành động của Sở Tu Ninh theo đúng sự thật. Nhưng đợi mãi Sở Tu Ninh vẫn chưa xuất hiện, ước định sắp kết thúc, đây là lần đầu tiên vị quan lớn này lại đây.

Ngu Khang An vượt lên phía trước trêu chọc: “Sở Thượng Thư, mưu kế này của ngài thật tinh diệu, khổ nổi ngài không hiểu biết tình tình của Đoạn Xung và Kim Trấm, bàn tính như ý coi bộ sẽ thất bại rồi”

Đi ra khỏi khu đá trơn trợt, Sở Tu Ninh rốt cuộc có thể thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm.

Ngu Khang An nói tiếp: “Cho nên lúc này ngài mới cuống quít tới thuyết phục Đoạn Xung, giãy giụa một chút trước khi hấp hối?”

Sở Tiêu biết lúc này mới tới gặp Đoạn Xung nhất định là bao gồm trong kế hoạch của phụ thân, vừa muốn há mồm phản bác Ngu Khang An thì bị Ngu Thanh trừng mắt lườm một cái, ý bảo người lớn đang nói chuyện không có phần cho bọn nhóc xen mồm. Sở Tiêu vội vàng câm miệng.

Sở Tu Ninh chỉ cười cười, không để ý đến lời châm chọc của Ngu Khang An.

Ngu Khang An lại nói móc thêm vài câu nữa.

“Ngu Tổng binh đang sợ hãi?” Sở Tu Ninh ngừng chân nhìn Ngu Khang An.

“Ta sợ cái gì?” Ngu Khang An ngẩn ra.

“Sợ ta thật sự dạy dỗ được Đoạn Xung, hơn nữa chỉ dùng một buổi nói chuyện.” Sở Tu Ninh chậm rãi chỉ ra, “Nếu như vậy đã chứng minh hắn hoàn toàn có thể dạy được, ông dạy không được là vì ông vô năng.”

Sắc mặt Ngu Khang An phát lạnh, nhưng chợt cụp mắt: “Ta tình nguyện thừa nhận ta vô năng.”

Sở Tu Ninh gật đầu: “Ông có thể nói như thế chứng minh ông cũng ngóng trông hắn tốt, vậy ông vẫn luôn nói móc ta làm gì?”

Ngu Khang An suy nghĩ một lát, ngượng ngùng chìa tay: “Sở Thượng Thư, mời.”

Sở Tu Ninh cho Ngu Khang An ánh mắt “Như vậy mới đúng”, không chút khách khí đi trước dẫn đầu.

Ngu Khang An đi theo bên cạnh ông.

Ngu Thanh tấm tắc: “Ngươi biết trên đời này binh khí lợi hại nhất là gì hay không?”

Sở Tiêu lau mồ hôi: “Đầu óc và miệng lưỡi.”

Khi tiến vào địa lao, Sở Tu Ninh kêu bọn họ đều chờ bên ngoài chuẩn bị đi vào một mình, nhưng thủ lĩnh không đồng ý: “Thượng Thư đại nhân, Đoạn Xung...”

“Ta biết võ công của hắn là đệ nhất, nhưng không phải hắn đã bị nhốt lại hay sao?” Sở Tu Ninh hỏi.

“Đúng là đã nhốt lại, nhưng cũng nhờ hắn chưa từng giãy giụa, nếu thật sự giãy giụa thì chúng ta cũng không thể đảm bảo vây trụ được hắn.” Ý của thủ lĩnh chính là, nhốt Đoạn Xung ở nơi này vì tuân thủ mệnh lệnh của Kim Trấm chứ không phải xiềng xích.

“Không có việc gì đâu.” Sở Tu Ninh thản nhiên không thèm để ý.

Thủ lĩnh thấy bộ dáng ưu nhã quen sống trong nhung lụa của vị quan lớn này thầm nghĩ ông ta có chút không biết trời cao đất dày, căn bản không nhận ra chính mình sắp phải đối mặt với một nhân vật vô cùng nguy hiểm. Nhưng thủ lĩnh vẫn làm theo, mở cửa nhà lao.

Sở Tu Ninh đi vào một mình, thấy trong nhà giam còn có thêm một cái lồng sắt, Đoạn Xung như một con thú bị nhốt trong lồng.

Với nhĩ lực của người giỏi võ thì Đoạn Xung đã sớm biết có người tới, cũng biết hiện giờ người đứng trước mặt hắn là Sở Tu Ninh, tuy vậy hắn vẫn không ngẩng đầu lên.

Mặt trời sắp sửa xuống núi, Kim Trấm vẫn còn đang bắn tên.

Lúc Tào Sơn sắp sửa tuyệt vọng, tâm phúc tiến đến bẩm báo: “Kim gia, có người lên lôi đài.”

Tào Sơn kích động nhảy lên: “Đại ca ra rồi?”

Mặc dù Kim Trấm chưa hỏi nhưng mũi tên bắn trật hồng tâm.

Tâm phúc lắc đầu: “Là Khấu Chỉ Huy Sứ ạ.”

Tào Sơn sửng sốt: “Hắn không có tư cách, đi lên làm gì?”

Kim Trấm đâu thể nhận thêm một nghĩa tử ngay lúc này, sẽ càng bị nhạo báng.

Tâm phúc thuật lại: “Sở tiểu thư cũng có mặt, nói nàng là nghĩa nữ của Kim gia, Khấu Chỉ Huy Sứ là phu quân nàng cũng chính là Kim gia nghĩa nữ tế, đương nhiên có tư cách. Từ Mân nghi ngờ, nhưng trên đảo rất nhiều người đều biết, Sở tiểu thư đã ở trên đỉnh núi một thời gian, được Kim gia vô cùng sủng ái, mọi người đều không nghi ngờ thân phận ‘nghĩa nữ’ của nàng, cho rằng Khấu Chỉ Huy Sứ đủ tư cách. Tuy nhiên Từ đại đương gia vẫn muốn ngài chính miệng xác nhận, đã phái người lên núi hỏi ngài. Đồng thời, Khấu Chỉ Huy Sứ nhờ thuộc hạ truyền lời cho ngài...”

Kim Trấm buông cung xuống: “Khấu Lẫm có yêu cầu gì?”

Tâm phúc ngượng ngùng: “Khấu Chỉ Huy Sứ nói, sao ngài ấy có thể đề ra yêu cầu gì, thật sự không có yêu cầu gì hết, một chút yêu cầu cũng không dám đưa ra. Chẳng qua Kim gia vui mừng thu được nghĩa nữ, có phải nên bổ sung một phần vào của hồi môn cho nghĩa nữ hay không? Bổ sung bao nhiêu thì cứ để tự Kim gia quyết định...”

Vào

Lôi đài dưới chân núi, người phái đi hỏi thăm được Kim Trấm xác nhận Sở Dao thật sự là nghĩa nữ của ông, còn nói đánh Từ Miểu đâu cần phải để Đoạn Xung ra tay, cứ để nghĩa nữ tế của ông tiện tay tùy ý luyện tập.

Từ Mân tức đến nỗi sắc mặt trắng bệch.

Mọi người vây xem vui mừng nhảy nhót reo hò.

Sở Dao ngồi trên ghế kiệu, dưới lớp mũ rèm là sắc mặt vô cùng khó coi, hạ giọng thầm thì với Khấu Lẫm sắp lên lôi đài: “Chàng thật muốn tiền không muốn mạng à?”

“Ta không buông tha bất luận cơ hội nào để kiếm tiền.” Khấu Lẫm cười nói, “Cha khẳng định có thể thuyết phục Đoạn Xung, ta chạy đến đây trước Đoạn Xung, vớt thêm ít bạc từ trong tay Kim gia, đền bù một chút cho những tổn thất dạo này.”

Sở Dao vẫn lo lắng: “ Tính tình Đoạn Xung thế nào bộ chàng chưa biết?”

Khấu Lẫm nháy mắt: “Có khi nào cha làm việc gì mà không nắm chắc chưa?”

“Nếu lỡ thuyết phục không được thì sao?”

“Vậy ta sẽ đánh bại Từ Miểu, giải vây cho Ma Phong Đảo, Kim gia sẽ cho bạc càng nhiều.”

Sở Dao liếc về phía bụng Khấu Lẫm: “Chàng coi thường Từ Miểu thế? Vết thương của chàng vừa mới khép miệng, chàng có thể đánh?”

Khấu Lẫm làm vài động tác giãn gân cốt, cười cười: “Đánh cái đã rồi nói.” Duỗi tay thò vào mũ rèm nhéo nhéo má Sở Dao, sau đó nhảy lên lôi đài đưới ánh mắt tha thiết chăm chú của mọi người, đứng mặt đối mặt với Từ Miểu.

Từ Miểu không biết Khấu Lẫm là ai, nhưng mới nghe phụ thân kể lại hắn có thể đánh cả trăm chiêu với Đoạn Xung, dĩ nhiên không dám thiếu cảnh giác, tự báo gia môn: “Tại hạ là Đại đệ tử của Hoa Thanh Môn ở Nhạn Đãng Sơn, Thiếu đảo chủ Từ Miểu của Vô Nhai Đảo, được thế nhân xưng là ‘Nhạn Đãng công tử’, ‘Nam lĩnh đệ nhất kiếm ’...”

Nghe hắn nói một tràng dài, Khấu Lẫm móc móc lỗ tai: “Đánh nhau mà thôi, có cần phải báo lý lịch hay không?”

“Huynh đài, nơi này là lôi đài.” Từ Miểu bất mãn mình bị cắt ngang, vừa thấy liền biết tên kia không hiểu quy củ, chẳng biết là đồ quê mùa từ nơi nào tới, bản thân còn có thật nhiều danh xưng chưa nói xong, thật chán ghét, bèn tiếp tục đĩnh đạc nói, “Ta hành tẩu giang hồ, chỉ thờ phụng hai câu...”

Khấu Lẫm từ giá binh khí trên đài chọn thanh đao: “Thật sự trùng hợp, ta hành tẩu giang hồ cũng thờ phụng hai câu.”

Từ Miểu nho nhã lễ độ: “Huynh đài xin nói trước.”

Khấu Lẫm giơ đao lên trước mặt, thanh âm hùng hổ vang lên như động đất: “Lão tử đánh khắp thiên hạ không địch thủ...”

Khóe miệng Từ Miểu nhếch lên, rút kiếm ra khỏi vỏ thầm nghĩ, [Ngươi cứ càn rỡ đi, để ta đánh cho ngươi một trận răng rơi đầy đất.]

Ngay sau đó lại nghe Khấu Lẫm nói câu tiếp theo: “Ai dám đánh ta ai là đồ chó đẻ!”

Từ Miểu mới vừa múa một chiêu thức mở đầu chuẩn bị chém về phía Khấu Lẫm, nghe vậy vội vàng thu lực, thân hình mất đà bị giật lùi suýt té xuống khỏi lôi đài.

Dưới đài đám người vây xem có lẽ không kịp hiểu được chuyện gì đang xảy ra, không khí bỗng nhiên an tĩnh.

Sở Dao thật là hết ý kiến với phu quân của mình, nàng vốn tưởng chàng ta muốn tiền không muốn mạng, hóa ra không chỉ không muốn sống mà còn không biết xấu hổ.

Sau khi Từ Miểu đứng vững bèn nở nụ cười gượng: “Huynh đài thật là hài hước.”

Khấu Lẫm nghiêm túc: “Ta nói thật, không nói giỡn.”

Từ Miểu thấy vẻ mặt của Khấu Lẫm thật không giống như nói giỡn, trước mắt bao người có chút không biết nên đáp trả thế nào.

Trần Thất ngồi hàng ghế đầu bật cười. Lần đầu tiên thấy Khấu Lẫm là khi hắn đang liều mạng với Đoạn Xung. Lúc đó Trần Thất đứng xa xa quan sát, thấy vẻ mặt Khấu Lẫm lộ ra một cỗ nhiệt huyết mãnh liệt không thua gì Đoạn Xung nhưng chiêu thức lại "thiên biến vạn hóa", xen lẫn trong Thái Cực quyền chính thống là một đống võ công tạp nhạp hỗn loạn, liền biết Khấu Lẫm là loại người thích ra tay chẳng theo một lý lẽ gì.

Nếu đổi thành Đoạn Xung mà Khấu Lẫm chơi trò mắng xéo như thế, Đoạn Xung căn bản chẳng thèm để ý, ngược lại ra tay càng mãnh liệt hơn, đánh hắn một trận càng thảm hại hơn. Tuy nhiên Từ Miểu lại không giống vậy, thằng nhãi này sau lưng thì đầy bụng ý nghĩ xấu nhưng trước mặt lại rất thích làm bộ làm tịch. Coi bộ Khấu Lẫm cũng đã nhìn rõ tính cách của hắn mới có thể nói như vậy.

Từ Mân ngồi phía dưới bực bội hô: “Nếu không muốn đánh, ngươi lên lôi đài làm gì?”

Khấu Lẫm đứng trên đài cao nghiêng người nhìn xuống chỗ Từ Mân: “Ai nói ta không muốn đánh? Không phải đã cầm đao sẵn sàng rồi sao? Hai câu này thật sự là điều ta tin tưởng, tuy nhiên ngày thường chỉ đặt trong lòng, khi giao thủ cũng chỉ mặc niệm mà thôi. Tại vì nhi tử của ngươi cứ muốn lôi ra nên ta mới lỡ miệng thốt lên đấy.”

“Ngươi...” Nếu không phải lôi đài có quy củ, Từ Mân thật muốn nhảy lên đập hắn.

Sở Dao khẽ nhíu mày, trong lòng nàng biết được Khấu Lẫm đâu muốn đánh, chỉ là đang kéo dài thời gian chờ Đoạn Xung tới. Thế nhưng chàng ta nói chuyện quá mức xóc hông, rất có khả năng sẽ chọc giận Từ Miểu, hoàn toàn phản tác dụng.

Từ Miểu nhìn như một quân tử hiểu lễ nhưng tuyệt đối không phải thiện nam tín nữ. Từ Mân cấu kết với phiên chủ Đông Doanh hỗ trợ bọn chúng giả dạng giặc Oa cướp sạch vùng duyên hải, còn sử dụng các loại thủ đoạn ti tiện đoạt mối kinh doanh của Ma Phong Đảo, tất cả đều là chủ ý của Từ Miểu.

Ngay lúc này, trên mặt Từ Miểu vẫn duy trì nụ cười nhưng tay cầm kiếm nổi gân xanh chằng chịt.

Khấu Lẫm lại cười ha hả: “Tuy nhiên, đó chỉ là những lời ta dùng khi hành tẩu giang hồ, hiện giờ trên lôi đài lấy một chọi một, dĩ nhiên không tính. Từ huynh nghe cho xong cứ gạt qua một bên, đừng để trong lòng.”

Sắc mặt Từ Miểu mới vừa hòa hoãn chuẩn bị giơ kiếm, Khấu Lẫm lại nói, “Khi đấu trên võ đài thì ta thường mặc niệm trong lòng hai câu này -- -- ‘Đấu một chọi một chưa bao giờ thua. Ai động thủ trước chính là heo’.”

Khấu Lẫm đột nhiên bưng kín miệng: “Ôi trời, đúng ra chỉ nên mặc niệm trong lòng mà thôi, sao ta lại nói ra thế nhỉ?”

Mọi người vây xem cười vang một trận, rốt cuộc hơn phân nửa đều là dân cư của Ma Phong Đảo, nhìn Từ gia bị giễu cợt đương nhiên là vui vẻ. Bọn họ không biết ý đồ chân thật của Khấu Lẫm, chỉ cảm thấy hắn đang chọc ghẹo Từ Miểu cho vui mà thôi.

Mặt Từ Miểu lại một lần biến thành màu gan heo, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm đến nỗi khớp xương kêu răng rắc, thật sự sắp nhịn không nổi nữa rồi!

Đây là người cường mãnh dám lấy cứng đối cứng với Đoạn Xung theo lời phụ thân đấy sao? Rõ ràng CMN chính là một tiện nhân!

Từ Mân cũng giận không thể át, từ trên ghế đứng bật dậy chỉ vào Từ Miểu quát: “Nói nhảm với hắn làm gì, đánh hắn!”

Nhưng Từ Miểu chần chừ không động, hắn không muốn chỉ mới đấu võ mồm mà đã bị rơi xuống hạ phong. Nhóm người xem náo nhiệt này chỉ sợ thiên hạ không loạn, cho dù hắn thắng cũng sẽ không truyền lưu hắn đã đánh bại Ma Phong Đảo, ngược lại chỉ biết truyền tải đoạn nhạc đệm này mà thôi.

Từ Miểu đang thầm suy nghĩ làm cách nào để cứu vãn, đột nhiên một tia sáng chợt lóe lên trong đầu bèn mỉm cười: “Một khi huynh đài đã nói như vậy, thế thì nhường cho huynh đài động thủ trước. Chúng ta hãy đổi quy củ quyết định thắng thua -- -- huynh đài tấn công, ta phòng thủ.”

Khấu Lẫm nhướng mày: “Ngươi không đánh trả?”

Từ Miểu vẫn nho nhã lễ độ: “Không đánh trả. Nghe nói huynh đài có thể đấu trăm chiêu với Đoạn Xung đại ca lại còn dùng ủng đao gây thương tích. Ta cũng đấu với huynh đài một trăm chiêu, nếu trong vòng một trăm chiêu huynh đài có bản lĩnh khiến ta đổ máu thì coi như ta thua; nếu không thể vậy là ta thắng.”

Khấu Lẫm im lặng không lên tiếng, như đang ngẫm nghĩ.

“Thêm vào đó, binh khí tùy huynh đài sử dụng, ta không dùng kiếm.” Từ Miểu nói.

“Được.” Rốt cuộc Khấu Lẫm gật đầu đáp ứng, “Một lời đã định.”

“Một lời đã định.” Từ Miểu thu bảo kiếm trong tay vào trong vỏ, cởi kiếm ném xuống đài được thuộc hạ tiếp lấy. Thân thể hắn cao to đẹp trai, nụ cười luôn nở trên mặt, làm ra tư thế "mời".

Hành động của Từ Miểu lập tức khiến cục diện nghịch chuyển, mọi người vây xem vừa cười vang liền biến thành trầm trồ tán thưởng. Khó trách được người trên đất liền đặt cho danh hiệu “Nhạn Đãng công tử”, thật là một khí độ không màng hơn thua, phong phạm quân tử, chỉ riêng về phần này thì hắn đã thắng.

Từ Mân ngồi dưới đài cực kỳ đắc ý.

Sở Dao không thể không thừa nhận, Từ Miểu chẳng những võ công cao cường mà năng lực ứng biến cũng không nhường một tấc, vừa thấy liền biết là kẻ quen đối đầu với sóng gió. Chẳng những hắn đã đáp trả được toàn bộ những lời trêu chọc chế nhạo của Khấu Lẫm, hơn nữa nếu trong vòng một trăm chiêu Khấu Lẫm không thể khiến hắn bị thương thì đã chứng minh hắn càng mạnh hơn so với Đoạn Xung, quả thật là một hòn đá trúng mấy con chim.

Chỉ tiếc, đây lại rất hợp với tâm ý của Khấu Lẫm. Cũng có thể nói, Khấu Lẫm đoán chắc hắn sẽ đề nghị như thế, đi từng bước một buộc hắn nhảy vào hố sâu mình đã đào sẵn.

Cơn tức tràn đầy lồng ngực của Sở Dao cuối cùng tiêu đi một chút. Nàng thừa nhận nhiều lúc bực bội với Khấu Lẫm cũng có phần làm ra vẻ, nhưng lần này nàng thật sự bực mình -- -- thương thế chưa lành, vì kiếm chút tiền từ Kim Trấm mà chàng ta nhất định phải lên lôi đài, khuyên thế nào cũng không nghe, nàng có thể không tức giận hay sao?

“Từ công tử quen dùng kiếm mà lại bỏ kiếm đi, ta đâu thể để Từ công tử quá chịu thiệt, vậy ta cũng không cần đao.” Khấu Lẫm cầm đao quay lại giá binh khí cắm trở về, đôi mắt ngắm nghía các loại binh khí khác, “Ta đổi binh khí, Từ công tử không ngại chứ?”

“Huynh đài xin cứ tự nhiên.” Từ Miểu hơi gật đầu.

Đài binh khí có đủ mười tám loại thường dùng, đao thương kiếm kích linh tinh gì đó. Khấu Lẫm bắt đầu lựa chọn từ hàng thứ nhất bên phải, cầm cây ngân thương ước lượng sức nặng, sau đó vung lên múa thử lặp đi lặp lại, nghiên cứu thật tỉ mỉ.

Từ Miểu khó hiểu: “Huynh đài?”

Khấu Lẫm tiếp tục nghiên cứu: “Lôi đài là do các ngươi dựng lên, vũ khí cũng là các ngươi đem tới, ai biết trong đó có gian trá gì hay không? Nếu lỡ đánh đánh một hồi thì đầu thương rớt ra, thương liền biến thành côn, vậy làm sao ta có thể đâm ngươi chảy máu? Đâu thể để các ngươi đánh bàn tính như ý quá tinh xảo?”

Đáy mắt Từ Miểu tối sầm lại.

Dưới đài Từ Mân tức đến mức xăn tay áo: “Tiện nhân này...”

Trần Thất cười: “Nhưng vị tiểu huynh đệ này nói cũng có lý.”

Trên đài Khấu Lẫm tiếp tục múa miệng: “Ta thua không quan trọng, nhưng khiến Kim gia mất mặt thì không hay, còn phải liên lụy đến Đoạn Xung đại ca, để người thiên hạ cho rằng Đại ca không bằng ngươi.”

Mọi người vây xem dường như ngộ ra vấn đề, dồng loạt khe khẽ thì thào.

Nụ cười khóe miệng của Từ Miểu sắp giữ không được, cố gắng mỉm cười nói: “Vậy huynh đài cứ cẩn thận kiểm nghiệm đi, nếu tra ra có binh khí bị động tay động chân, cuộc chiến này không cần đánh nữa, ta chấp nhận chịu thua.”

“Yên tâm, ta sẽ kiểm tra thật tỉ mỉ.” Khấu Lẫm múa ngân thương vòng qua thân, hơi mỉm cười.

Kiểm tra ngân thương thật kỹ xong bèn thả lại giá binh khí, cầm lên cây trường mâu ở vị trí thứ hai. Kiểu này, hắn có dư thời gian chờ Đoạn Xung đến.

Chậc, chắc phải kiếm được một mớ!

Trong trường bắn giữa sườn núi, tâm phúc thuật lại một lần sự tình phát sinh trên lôi đài.

Tào Sơn cười khẩy: “Nghĩa phụ, đây là hắn giải vây thay chúng ta đó sao? Thấy thế nào cũng như đang khiến chúng ta mất mặt?”

Kim Trấm mỉm cười: “Nơi này là Ma Phong Đảo chứ không phải chốn giang hồ. Người giang hồ hiểu quy củ sẽ đánh giá Khấu Lẫm vô lại trơ trẽn, nhưng người trên đảo đều chỉ đến xem náo nhiệt, bọn họ chỉ để ý màn náo nhiệt có đẹp mắt hay không, có xuất sắc hay không. Ai bị chèn ép nói không nên lời thì sẽ biến thành trò cười cho mọi người, không sao.”

Tâm phúc cúi đầu: “Xét về phương diện miệng lưỡi thì Khấu Chỉ Huy Sứ vẫn luôn chiếm thế thượng phong.”

Kim Trấm nhếch môi: “Xem ra ta thật phải chuẩn bị cho hắn một phần đại lễ.”

Tào Sơn bất mãn: “Nhưng hắn kéo dài thời gian như vậy có thể kéo đến bao lâu? Lần trước bởi vì nghĩa phụ kêu Đại ca ngừng nên hắn mới có cơ hội ra tay khiến Đại ca bị thương, lần này trong vòng một trăm chiêu làm Từ Miểu chảy máu, có khả năng à? Từ Miểu tuy rằng thích làm ra vẻ, nhưng người ta đích xác có thực lực để làm ra vẻ, rốt cuộc võ công không tệ chút nào.”

Năm đó thành tựu của Từ Miểu ở đại hội võ lâm bảy tỉnh Nam Trực Lệ chọn quần hùng cũng không phải xạo ra.

Kim Trấm gật đầu, ông đương nhiên hiểu rõ ràng bản lĩnh của Từ Miểu: “Tuy nhiên Khấu Lẫm gặp mạnh thì sẽ cường hơn, gần như đoán không ra điểm mấu chốt và hạn mức cao nhất của hắn. Nếu chưa từng bị thương thì không chừng có thể đấu một trận cân xứng với Từ Miểu.”

“Nhưng hắn đang bị thương, phần thắng cực kỳ bé nhỏ.”

“Cho nên hắn căn bản không dự tính động thủ với Từ Miểu, chỉ muốn vớt chút tiền từ tay ta mà thôi. Nếu đánh thật sự mà hắn bị thua, ta còn sẽ cho hắn tiền hay sao?”

“Kéo dài là có thể thắng? Kéo dài tới cuối cùng thì cũng vẫn phải đánh mà?”

“Hắn đang đợi Đoạn Xung.” Kim Trấm liếc một cái về hướng địa lao sau núi. Lúc này có lẽ Sở Tu Ninh đã đến địa lao, cũng không biết ông ta sử dụng kế sách gì để thuyết phục Đoạn Xung.

Vốn dĩ Kim Trấm cũng không cho rằng Sở Tu Ninh sẽ thành công. Sở Tu Ninh là một nhân tài, điểm này không thể nghi ngờ, nhưng tài nghệ kia chỉ quen dùng để đấu đá với triều thần, hẳn là chưa từng giao tế với loại tặc phỉ hung hãn như Đoạn Xung.

Tuy nhiên hiện giờ Khấu Lẫm dám lên lôi đài, đồng nghĩa với việc hắn khẳng định Sở Tu Ninh sẽ thành công. Điều này khiến trong lòng Kim Trấm đột nhiên dâng lên một chút hy vọng.

Ở địa lao sau núi, Ngu Khang An, Ngu Thanh và Sở Tiêu cùng với Phùng Nam là thủ lĩnh hộ vệ trông coi địa lao đều đứng chờ bên ngoài nhà tù giam giữ Đoạn Xung, ngưng thần nín thở nghiêm túc lắng nghe động tĩnh bên trong.

Sở Tu Ninh đến gần lồng sắt, cách ba thước thì dừng lại: “Ngu công tử.”

Bên ngoài Sở Tiêu hít hà một hơi, cảm thấy cha hắn đang tìm chết.

Quả nhiên, vừa nghe ba chữ “Ngu công tử”, Đoạn Xung ngẩng đầu lên, đôi mắt xẹt qua nột tia sát ý sáng quắc.

“Nhìn dáng vẻ cho thấy ngươi vô cùng mâu thuẫn với họ ‘Ngu’, ngươi cho rằng tất cả kiếp nạn tai ương ngươi gánh chịu trong cuộc đời này toàn bộ đều từ một chữ ‘Ngu’.”

Sở Tu Ninh đi thêm một bước, ngọc bội đeo bên hông hơi đong đưa theo động tác của ông, “Trong trăm vạn gia đình trên thế gian, vì sao cố tình ngươi lại là người họ Ngu, rõ ràng chính mình không thích hợp với Ngu gia.”

“Sở Thượng Thư, dùng kế không thành, ngài còn chuẩn bị làm gì đây?” Đoạn Xung dựa lưng vào lồng sắt, duỗi thẳng chân phải, chân trái co lên, cánh tay trái đặt trên đầu gối, hơi ngửa đầu, dựa vào ánh đèn âm u nhìn chằm chằm Sở Tu Ninh. Sát ý trong mắt đã lui, hắn bình tĩnh thản nhiên, “Bất luận ngài có quỷ kế gì đều cũng vô dụng, ta không biết mình sai ở nơi nào, tuyệt đối sẽ không cúi đầu. Hơn nữa ta thiết nghĩ, nghĩa phụ cũng không hy vọng ta vi phạm bản tâm để đi xin lỗi.”

“Ta không tính toán dùng mưu kế trên người của ngươi.” Sở Tu Ninh lắc đầu, “Hơn nữa, ta muốn cùng Kim lão bản hợp tác, đương nhiên hy vọng ông ấy thiệt tình thực lòng, chơi trá để được quan hệ hợp tác sẽ không vững chắc. Mà muốn ông ấy thiệt tình thực lòng thì chỉ có cách khiến ông ấy mang ơn. Cái ‘ân tình’ này chính là cởi bỏ khúc mắc của ngươi, kéo ngươi lầm đường lạc lối trở về chính đạo.”

Đoạn Xung không hiểu: “Vậy ngài lộ tin tức cho Từ Mân để hắn thiết lập võ đài là muốn làm gì?”

Sở Tu Ninh từ từ giải thích: “Bởi vì gần đây lời đồn đãi vớ vẩn về hai phụ tử ngươi bất hoà đã gây xôn xao dư luận, cho nên phải để Từ Mân lôi sự tình ra gây náo loạn rồi ngươi tự mình ra mặt, như vậy mới có thể để lời đồn lắng xuống. Hành động này là vì giúp Kim lão bản củng cố địa vị ở Đông Nam hải, đương nhiên cũng vì để sau đó ta và Kim lão bản có thể hợp tác vui sướng.”

“Ta thật chán ghét những kẻ làm quan, tính kế đầy mình.” Đoạn Xung trào phúng.

“Không có sao, chúng ta cũng đâu thích những kẻ như ngươi.” Sở Tu Ninh tươi cười ôn hòa.

Đoạn Xung hơi chựng lại, Sở Tu Ninh thật không giống với quyền thần đương triều trong tưởng tượng của hắn: “Nếu ngài không chuẩn bị dùng mưu kế trên người của ta, vì sao phải đợi gần qua bảy ngày ước định mới đến gặp ta?”

Sở Tu Ninh trần thuật: “Ta đang tự hỏi làm thế nào để dạy dỗ ngươi. Vốn dĩ ta tới tìm Kim lão bản nói chuyện hợp tác định đưa ra điều kiện không có quan hệ đến ngươi, thế nhưng sau khi nghe xong sự tích của ngươi, ta chỉ cảm thấy ngươi là một kẻ ác độc ích kỷ không có thuốc nào cứu được. Tuy nhiên hôm mới vừa lên đảo, khuyển tử theo Ngu Tổng binh tới gặp ngươi, nghe ngươi nói ngươi bị hoang mang... Khuyển tử bèn tới tìm ta, nói thẳng hắn cũng thực hoang mang. Ta nghe xong hắn thuật lại, bắt đầu cảm thấy ngươi chỉ là kẻ hơi cố chấp mà thôi, tính tình có thể cứu được, cho nên ngay lúc đó mới sửa lại sách lược.”

Đoạn Xung trầm mặc: “Ngài đã biết ta sai chỗ nào?”

“Ngươi không có sai.” Sở Tu Ninh đáp một cách "chém đinh chặt sắt".

Đoạn Xung sửng sốt.

Bên ngoài bốn người nghe góc tường cũng đều không hiểu được.

“Thế gian vốn không có thị phi đúng sai, chỉ vì sự sinh tồn của ‘con người’ mà chế định ra quy tắc. Tựa như luật pháp, nếu dùng cường quyền để ép buộc thì cũng sẽ bị cường quyền lật đổ. Giả sử có một ngày ‘con người’ không địch lại một giống loài mới nào đó càng cường đại hơn, bị giống loài ấy loại bỏ và thay thế, vậy thì quan điểm thị phi đúng sai của "con người" sẽ không còn sót lại chút gì.”

Đoạn Xung ngây ngốc: “Ngài muốn ám chỉ giống loài cường đại ấy chính là ta?” Hàng mày gắt gao nhíu lại, giọng điệu hàm chứa sự tức giận, “Ta không phải là người không hiểu thị phi thiện ác, ta biết tri ân báo đáp, biết kính yêu nghĩa phụ, chỗ nào không phải là "con người"?”

Sở Tu Ninh hỏi lại: “Ngươi thật là "con người" hay sao? Theo ý ta, "con người" phải có lòng vươn lên, có lòng thương xót, có lòng vị tha, có lòng biết ơn, có lòng ghen ghét, có lòng thù hận, ngươi thiếu điểm gì?”

Đoạn Xung suy tư: “Ta...”

“Ngươi không có lòng thương hại!” Sở Tu Ninh ngắt lời, “Ngươi mang phụ thân ngươi ra làm ví dụ, nói ông ta giết những thiếu niên Đông Doanh không lưu tình chút nào để rồi từ đó dạy ngươi lĩnh hội về vấn đề giữ vững lập trường. Nhưng ngươi chỉ nhìn thấy vấn đề lập trường, không thấy được lòng thương hại của phụ thân ngươi.”

Giọng Sở Tu Ninh xót xa, “Ngươi đâu thể hiểu được, những người tựa như phụ thân ngươi, cùng với ngàn ngàn vạn vạn nhi lang cam nguyện hiến thân trên chiến trường, tuy cầm đao trong tay nhưng lòng thương hại đã khắc sâu vào trong xương cốt bọn họ. Bọn họ vung đao giết chóc mục đích là ngăn chặn can qua, bọn họ là người hung tàn nhất thế gian nhưng cũng chí thiện nhất thế gian.”

Sở Tu Ninh cười khẩy, “Còn ngươi thì sao? Dưới lập trường của ngươi, những người không được ngươi yêu thương thì ngươi đều coi họ là con kiến! Ngươi đã từng có nửa phần thương hại đối với thế nhân hay chưa? Nếu không có, ngươi cũng dám can đảm nói ngươi là "con người"? Dám can đảm cùng so sánh ngang hàng với phụ thân ngươi?”

Tốc độ nói chuyện của Sở Tu Ninh dần dần nhanh hơn, giọng nói càng thêm hùng hồn, ánh mắt tựa một thanh kiếm, sắc bén dường như muốn xuyên thấu qua tâm Đoạn Xung.

Đoạn Xung bị lời nói của Sở Tu Ninh đè nặng, chậm rãi thu chân sửa thành tư thế ngồi xếp bằng.

Đột nhiên hắn lấy lại tinh thần: “Thương hại? Ngoại trừ nghĩa phụ, có ai từng thương hại ta chưa? Ta còn chưa biết đi vững thì Ngu Khang An đã sai người ôm ta ra chiến trường nhìn ông ấy giết người. Ta chẳng thấy trong xương cốt ông ta có chút xíu thương hại nào, ta chỉ thấy mạng người không đáng giá biết bao nhiêu, có cứng đầu đến đâu đi nữa thì chỉ một đao là hết! Ta nhắc đi nhắc lại ta rất sợ chết, không muốn tòng quân, ông ấy chỉ trích ta là kẻ nhu nhược, nói người Ngu gia không có ai sợ chết, còn ném ta vào ổ sói! Cho dù hiện tại ta không có lòng thương hại, không xứng làm người, tất cả đều do Ngu Khang An ép ra!”

Hắn nói chuyện một cách hung hăng, dường như đang giải tỏa mọi chất chứa trong lòng, không khí tràn ngập mùi thuốc súng.

Bên ngoài nhà tù Ngu Thanh hơi ngẩng đầu liếc nhanh phụ thân một cái.

“Cho nên ta mới nói ngươi không sai, người sai chính là Ngu Khang An. Thân là phụ mẫu thì phải làm người hướng dẫn cho con cái, chỉ cần giáo dục con cái nhận thức được thế giới này đầy rẫy thủ đoạn, dạy cho con cái tự mình phân rõ thị phi lựa chọn lập trường, chứ không phải mạnh mẽ ép buộc ý chí của mình vào đầu con cái.”

Sở Tu Ninh chậm rãi nói, vẫy vẫy tay ý bảo Đoạn Xung tới gần một chút, “Nhưng ta không muốn thảo luận với ngươi về thị phi đúng sai của Ngu Khang An, chúng ta tán gẫu một chút về nghĩa phụ ngươi nhé.”

Đoạn Xung do dự một lát rồi đứng lên, từ trong góc xa của lồng sắt tiến ra, đứng cách Sở Tu Ninh chỉ một hàng rào sắt.

Sở Tu Ninh hạ giọng, bảo đảm mấy người bên ngoài nghe không được: “Đoạn Xung, ngươi tìm mọi cách phủ nhận họ Ngu, nhưng xét theo bản chất thì ngươi cũng như các đệ đệ muội muội đều giống y hệt Ngu Khang An. Không đúng, phải nói mức độ khốn nạn của ngươi còn vượt xa Ngu Khang An.”

Đoạn Xung trợn mắt tức giận.

Sở Tu Ninh không chút nào sợ hãi, lại gần hơn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn: “Ngươi hận Ngu Khang An không hiểu ngươi, không tôn trọng ngươi, vậy ngươi có hiểu Kim Trấm, có tôn trọng Kim Trấm hay không? Ngươi không hề có, giống như Ngu Khang An đã cưỡng bách ngươi tiếp thu ý chí của ông ấy, ngươi cũng cưỡng bách Kim Trấm tiếp thu ý chí của ngươi.”

“Ta không có!” Đoạn Xung quát lên, hai tay đột nhiên vươn ra khỏi khe hở hàng rào, suýt nữa bóp cổ Sở Tu Ninh nhưng cố nhịn xuống.

“Ngươi có.” Sở Tu Ninh lạnh lùng nhìn hắn.

“Ta không có! Ta biết nghĩa phụ không vui nên vẫn luôn giấu ông ấy, ta cưỡng bách ông ấy lúc nào?!”

“Cho nên ngươi càng khốn nạn hơn so với Ngu Khang An -- nếu bị cưỡng bách trắng trợn thì còn biết đường mà phản kháng; nhưng nếu sau lưng trù tính, hãm hại Kim Trấm đi vào con đường bất nhân bất nghĩa, ngươi vẫn ngồi đây cảm thấy mình rất oan ức? Ừ, cũng đúng, Ngu Khang An biết ngươi còn sống, phản ứng đầu tiên là xông lên đảo muốn giết ngươi, đến chết cũng không chịu nhả ra là ông ấy sai rồi...”

“Ta không có!”

Sở Tu Ninh cứ mở miệng ra là so sánh hắn với Ngu Khang An, quả thực sắp bức điên hắn rồi. Đoạn Xung đỏ mắt chỉ biết rống câu “Ta không có”. Bởi vì hắn chưa kịp thốt ra câu phản bác nào đã bị Sở Tu Ninh dùng lời nói quật lại, hết vấn đề đến vấn đề khác liên tiếp tung ra, giống như từng khối đá lớn hung hăng đập xuống đỉnh đầu hắn.

Tâm tình Đoạn Xung lúc này giống như đang bị rơi xuống hồ nước băng giá, muốn giãy giụa trồi lên mặt nước hít thở nhưng lập tức bị cục đá đập xuống không cách gì thò đầu ra. Chìm trong nước một thời gian lâu nên tay chân dần dần tê dại, cơ thể suy nhược, đầu óc ù ù, hô hấp không thông, bắt đầu bị ngẹt thở. Dường như độc trong cơ thể vẫn còn chưa hết, hai đầu gối hắn mềm nhũn, vịn hàng rào sắt ngồi xổm xuống.

Hắn biết Sở Tu Ninh là chính khách đứng đầu, hắn biết lời nói của chính khách không thể tin, nhưng những câu nói của Sở Tu Ninh thật sự đánh trúng nội tâm của hắn.

“Ngươi cứ nhìn đi, ngay cả tình trạng hiện giờ cũng giống y như đúc năm đó. Ngươi nhất quyết giữ ý kiến của mình, không chịu tiếp thu an bài của Ngu Khang An dành cho ngươi, vì thế ông ta liền vứt bỏ ngươi nơi hoang đảo đầy rắn độc. Còn nghĩa phụ ngươi cũng nhất quyết giữ ý mình, không chịu nghe theo sự sắp đặt của ngươi, thế là ngươi tự cầm tù chính mình, ném ông ta với bệnh cũ quấn thân một mình bơ vơ bên ngoài thừa nhận bốn bề thụ địch.”

Sở Tu Ninh cũng ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với hắn, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp hơi mang theo chút mê hoặc, “Ngươi biết bao nhiêu người đang chờ xem ông ấy bị chê cười? Những kẻ mơ ước chiếm lấy Ma Phong Đảo đang canh chừng ông ấy như hổ rình mồi, có giống như năm đó những con rắn độc vờn quanh ngươi trên hoang đảo hay không?”

“Nghĩa phụ ngươi đang chờ ngươi cúi đầu, chờ ngươi nhận sai, chờ ngươi trở lại bên người ông ấy. Ngươi có nghe được tiếng kêu cầu của nghĩa phụ ngươi hay không? Chẳng phải cũng giống năm đó ngươi kêu gào Ngu Khang An quay lại?”

Hình ảnh in vào trong tâm trí không thể nào vứt đi được, Đoạn Xung dùng đôi tay ôm đầu: “Ngài đừng nói nữa...”

“Nhưng mặc kệ ngươi kêu gào thế nào thì Ngu Khang cũng không quay đầu, khi đó ngươi có cảm giác bất lực mờ mịt ra sao ngươi còn nhớ rõ? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn giống Ngu Khang An thông thái rởm gàn bướng hồ đồ, khiến nghĩa phụ ngươi thương nhất trên đời cảm thụ được nỗi thống khổ ngươi từng gặp qua?”

“Ta, ta không hề nghĩ như vậy...”

Sở Tu Ninh đứng lên, vuốt lại nếp nhăn trên y phục.

Đoạn Xung ngẩng đầu, tựa như người sắp chết đuối nhìn thấy một cọng rơm cứu mạng, hốc mắt đỏ hoe nghẹn ngào hỏi: “Ta thật sai rồi sao?”

Sở Tu Ninh nhẹ nhàng thở dài: “Ngươi không có sai, chỉ xem ngươi có nghĩ thông suốt hay không mà thôi -- -- Chuyện mình không muốn thì đừng bắt người khác làm.”

Đoạn Xung chìm vào yên lặng, Sở Tu Ninh cũng không lên tiếng nữa, những gì nên nói ông đều đã nói xong.

Thật là quá sức bội phục lão Hồ ly rồi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio