Edited by Bà Còm; Converted by wikidich.com
Xe ngựa chờ ngoài cửa cung, Cẩm Y Vệ tới tám người, năm người cưỡi ngựa, Đoạn Tiểu Giang phụ trách lái xe, Khấu Lẫm mang theo "Sở Tiêu" ngồi trong xe ngựa. Hắn sợ lại có người ám sát, để dưới mí mắt tương đối yên tâm hơn.
Xe ngựa mới vừa đi mấy bước, Khấu Lẫm chuẩn bị thiếp đi một chút, đôi mắt còn chưa kịp khép lại thì bên ngoài truyền đến thanh âm: “Khấu Chỉ Huy Sứ?”
Sắc mặt Khấu Lẫm hơi đổi, xốc lên màn cửa sổ cười nói: “Tống Tướng quân, à không, hiện tại nên sửa miệng xưng hô một tiếng Tống Chỉ Huy Sứ.”
Sở Dao xuyên qua cửa sổ nhìn người cưỡi ngựa đang chào hỏi với Khấu Lẫm, từ vị trí này của nàng nhìn không thấy mặt, theo quan phục trên người thì hẳn là Kim Ngô Vệ. Nàng lại nhìn thẻ bài ngà đeo bên hông, hóa ra lại là Chỉ Huy Sứ Kim Ngô Vệ Tống Thế Quân, đích thứ tôn của Định Quốc Công phủ, ca ca của Tống Yên Hàn.
Kim Ngô Vệ là chi nhánh tương đối quan trọng của mười hai đội Cấm quân, bởi vì án mất trộm ở Đông Cung mà Chỉ Huy Sứ tiền nhiệm bị Thánh thượng bãi quan, vị trí này rốt cuộc lại lọt vào tay Tống Thế Quân lúc xưa ở ngoài biên thùy bảo vệ lãnh thổ.
Tống Thế Quân cười đáp trả: “Hôm nay Tam ty hội thẩm ở Đại Lý Tự, nghe nói Khấu huynh thật sự nổi bật.”
Khấu Lẫm vuốt ve nhẫn ban chỉ vàng, nhàn nhạt hỏi: “Chẳng lẽ Bùi đại nhân về nhà cáo trạng?”
“Đâu có.” Tống Thế Quân bày ra thái độ hiền lành, lời nói khiến người nghe như tắm mình trong gió xuân, “Không nói vấn đề này nữa. Tống mỗ muốn ăn mừng mình được triệu hồi kinh thành, không cần lại rời xa nơi chôn rau cắt rốn, tối nay đặc biệt mở tiệc ở Hồng Tụ Chiêu, không biết Khấu huynh có nể mặt tham dự hay không?”
Sở Dao khẽ nhíu mày, trong kinh mở tiệc đều phải gởi thiệp mời trước đó, xem ra mời Khấu Lẫm chỉ là Tống Thế Quân vừa mới đưa ra quyết định mà thôi. Lại còn ở Hồng Tụ Chiêu nữa chứ!
Trong vòng quyền quý ở kinh thành, Gấm lâu là nơi mời mọc ăn uống, Hồng Tụ Chiêu thì nổi tiếng về xem ca vũ, tuy không phải là hoa lâu, nhưng cụ thể đến đó để làm gì thì Sở Dao chưa từng đi qua nên không rõ.
Khấu Lẫm hỏi: “Không biết Tống huynh còn mời ai?”
Tống Thế Quân úp mở: “Chỉ là mấy bằng hữu chí giao, Khấu huynh đến đó liền biết.”
Khấu Lẫm hơi gật đầu: “Tống huynh cứ đi trước, Khấu mỗ liền theo sau.”
“Gặp lại ở Hồng Tụ Chiêu.” Tống Thế Quân đối với việc Khấu Lẫm chịu cho mình mặt mũi có vẻ rất là vui mừng, ôm quyền giục ngựa rời đi.
Đoạn Tiểu Giang lập tức thò đầu vô hỏi: “Có cần thuộc hạ đi trước thăm dò một chút, nhìn xem Tống Thế Quân mời ai hay không?”
Khấu Lẫm lắc đầu: “Không cần, đại khái ta đã biết có ai rồi.”
“Vậy hiện tại chúng ta đến đó?”
“Ngươi hồi nha môn kêu Viên Thiếu Cẩn.”
“Thuộc hạ minh bạch.”
Đoạn Tiểu Giang lấy ngựa của một gã Cẩm Y Vệ, để cho hắn điều khiển xe ngựa.
Bởi vì Hồng Tụ Chiêu ở giữa sườn núi vùng ngoại ô, xe ngựa thay đổi phương hướng đi ra ngoài thành.
Sở Dao vội nói: “Đại nhân, hãy ngừng lại một chút đi đã. Thuộc hạ còn phải về nhà thương thảo với phụ thân mới có thể nhanh chóng báo cho ngài manh mối của Thái Tử.”
Gặp qua Tống Thế Quân xong, bất kỳ biểu tình hay là thanh âm của Khấu Lẫm đều nghiêm túc hơn rất nhiều: “Hiện giờ tình cảnh của ngươi rất nguy hiểm, bản quan đã đích thân đón ngươi từ phủ Thượng thư thì phải phụ trách đưa ngươi an toàn trở về. Huống chi ngươi hãy thương thảo với cữu cữu của ngươi cũng giống nhau thôi.”
Sở Dao hơi ngạc nhiên, nghe ý của hắn thì tối nay Tạ Tòng Diễm cũng sẽ đến Hồng Tụ Chiêu. Giao tình của tiểu cữu cữu và Tống Thế Quân nông hay sâu? Chẳng phải Phó gia có thù oán với Tống gia hay sao?
“Vì sao ngươi có biểu tình ngoài ý muốn như vậy?” Trong mắt Khấu Lẫm lộ ra hồ nghi, “Định Quốc Công vẫn luôn chờ tôn nữ nhỏ nhất cập kê, muốn đem nàng ta gả cho cữu cữu ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết?”
“Thuộc hạ...”
Sở Dao trầm mặc, nàng không biết, làm sao mà nàng biết được? Chỉ mới gần đây nàng mới nhận rõ tiểu cữu cữu của mình là ai.
Mãi cho đến xe ngựa ra khỏi thành, càng ngày càng xóc nảy, nàng cũng không nói thêm câu nào.
Đăng tại Wattpad by Bà Còm
Khấu Lẫm một đường vẫn luôn nhìn chằm chằm "Sở Tiêu". Không biết vì sao, cảm giác quái dị giống như đêm đó ở Đại Lý Tự lại từ trong lòng xông ra. Khấu Lẫm ướm hỏi một lần nữa: “Sở Tiêu, rốt cuộc vì sao ngươi vẫn chưa thành thân?”
Sở Dao nhướng mày ngẩng đầu: “Vấn đề này, không phải thuộc hạ đã trả lời qua rồi sao?”
Khấu Lẫm chậm rãi nói: “Bản quan cho rằng không hợp lý, thân thể muội muội ngươi tàn tật mà Sở Thượng thư còn có tâm giúp nàng tìm phu gia thích hợp. Trong khi đó suốt thời gian trước khi ngươi về quê dưỡng bệnh lại không hề nghe đề cập tới hôn sự của ngươi. Mỗi khi có người tới làm mai đều trực tiếp cự tuyệt.”
Vấn đề này Sở Dao làm thế nào giải thích? Chứng vựng huyết của Sở Tiêu lợi hại như vậy, chẳng những thấy máu sẽ ngất xỉu, nếu lỡ thân thể tiếp xúc thân mật rồi lại ngất xỉu, phụ thân nàng nào dám để Sở Tiêu thành thân? Ngoại trừ cưới một nữ nhân không còn tấm thân xử nữ, bằng không một khi động phòng đổ máu, Sở Tiêu ngất đi sẽ đổi lại thành Sở Dao?
Nàng thử gạt vấn đề này ra: “Đại nhân so với thuộc hạ lớn hơn vài tuổi, vì sao cũng chưa thành thân?”
“Là bản quan đang hỏi ngươi.” Khấu Lẫm không dễ dàng bị lừa gạt, nhưng hắn vẫn quyết định trả lời vấn đề này. Hắn biết trong kinh loan truyền lời đồn hắn có quan hệ đoạn tụ, lỡ như vị Sở Đại tài tử trước mặt thật sự là tên đoạn tụ hàng thật giá thật muốn câu dẫn hắn thì làm sao bây giờ?!
“Bản quan không thành thân là vì từ trước đến nay bản quan chưa tìm được một vị nhạc phụ nào... kiếm tiền nhiều hơn so với bản quan, chưa tìm được nhà nào để có thể... ở rể.”
“Ở...?” Sở Dao lần đầu tiên hoài nghi thính giác của mình, “Đại nhân ngài vừa nói... ở rể?”
Khấu Lẫm nhướng mày: “Ngươi không nghe lầm, là ở rể! Bản quan lẻ loi một mình nên không sợ bị thiên hạ chọc cột sống, ngoài việc tiết kiệm được tiền hạ sính lễ, sau này ăn mặc chi phí đều được ăn vạ nhạc phụ, được lời như vậy cớ sao lại không làm...”
“Đại nhân, chúng ta tới rồi.”
Theo thanh âm của Cẩm Y Vệ, xe ngựa chậm rãi dừng lại.
Sở Dao vẫn còn bị từ “Ở rể” làm cho đầu óc mông lung, đi theo Khấu Lẫm xuống xe ngựa, đứng lại trước một tòa lầu.
Đăng tại Wattpad by Bà Còm
Lúc này trên lầu đã đứng vài người, trong đó một người lên tiếng chào: “Khấu đại nhân.”
"Sở Tiêu" đứng sau lưng Khấu Lẫm, thoáng ngẩng đầu nhìn xem, ngoại trừ Tạ Tòng Diễm thì nàng không quen biết một ai. Nhưng người có thể được Tống Thế Quân mời đến thì nhất định lai lịch không nhỏ, địa vị cũng tương đương với Khấu Lẫm và Tạ Tòng Diễm. Hơn nữa xem trang phục, tất cả đều là võ tướng.
Lúc Sở Dao ngưỡng đầu thì tầm mắt Tạ Tòng Diễm đang quét trên người Khấu Lẫm chậm rãi chuyển sang người "Sở Tiêu". Hai ánh mắt hơi vừa tiếp xúc thì Sở Dao vội vàng cúi đầu xuống.
Ngoại trừ lần trước ở nhà ăn của Cẩm Y Vệ, đây là lần thứ hai nàng ở trong thân thể ca ca gặp mặt tiểu cữu cữu. Lần trước người quá đông nên Tạ Tòng Diễm không rảnh lo đến nàng, hy vọng lần này cũng đừng khiến cho tiểu cữu cữu chú ý.
Tính cách của Tạ Tòng Diễm quái gở, trước kia ở một căn viện rất cách biệt trong phủ Thượng thư, hơn nữa lại lớn hơn nàng và ca ca sáu tuổi nên cũng không cùng học hành với nhau.
Khi còn nhỏ nàng và ca ca đến viện Tạ Tòng Diễm chơi, ca ca nghịch phá dẫm chết hoa cỏ trong sân bị Tạ Tòng Diễm lột quần hung hăng đánh cho một trận, từ đấy ca ca liền có chút sợ tiểu cữu cữu, luôn luôn tránh mặt. Còn nàng thì hái hoa đào trong vườn của mình cầm đến bồi thường cho Tạ Tòng Diễm, bị đuổi ra ngoài liền ngồi trước cửa khóc lóc thảm thiết, cuối cùng nàng khóc thắng, Tạ Tòng Diễm nhận hoa của nàng.
Sau khi nàng té gãy chân, không bao lâu Tạ Tòng Diễm liền vào quân doanh Bắc địa, rất ít khi về nhà, có về cũng chỉ đến gặp một mình nàng mà thôi, gần như không nhìn tới ca ca. Tạ Tòng Diễm chỉ biết khi nàng gãy chân, ca ca bị kinh hách nên không thể thấy máu mới bất đắc dĩ từ bỏ ý tưởng tòng quân ngoan ngoãn học hành. Đối với Tạ Tòng Diễm mà nói, chuyện của ca ca không có gì đáng để ý, căn bản lười tốn thêm một phần tâm tư.
“Các ngươi trước tiên cứ ở đây chờ.” Khấu Lẫm phân phó, cởi xuống Tú Xuân đao ném cho "Sở Tiêu" phía sau.
Sở Dao vươn đôi tay tiếp nhận, trọng lượng vượt quá sức nàng tưởng tượng xa lắc, bị mất thăng bằng lảo đảo bật lùi về phía sau vài bước, bỗng cảm thấy trước mắt nhoáng lên một thân ảnh, nhìn lại thì thấy Khấu Lẫm đã ở trên lầu. Nàng nhìn trái phải một vòng, tòa lầu cao ngất này quả nhiên không có bậc thang.
Vốn dĩ nàng còn cảm thấy kỳ quái đám võ tướng này sao lại có nhã hứng kỳ quái như vậy, buổi tối gió lạnh leo lên lầu cao ngắm trăng, hoá ra là vì muốn khoe khoang khinh công.
Sở Dao quấn chặt cổ áo, sợ bị gió núi vù vù thổi vào, trong lòng suy nghĩ về manh mối của Thái Tử. Chỉ với bằng chứng là trong tay Thái Tử Phi có một bản đồ bố phòng của Đông Cung thì cũng không thể chứng minh được điều gì. Nhưng ở dưới tình huống không có một manh mối nào khác, cứ đặt giả thiết là Định Quốc Công phủ làm, vậy mục đích của bọn họ là gì?
Nếu muốn phế Thái Tử để lập Duệ Vương, với địa vị của Định Quốc Công phủ căn bản không cần phiền toái đến thế.
Chẳng lẽ là mượn lý do mất trộm để Thánh thượng gạt bỏ thủ lĩnh Kim Ngô Vệ, cắm một chân vào mười hai đội Cấm quân? Vậy thì có chút chuyện bé xé to!
Sở Dao trầm tư thật lâu, sau đó sinh ra một giả thiết -- có lẽ trong bức họa Núi Sông Vạn Dặm còn có huyền cơ nào đó, bởi vì Định Quốc Công biết được nên phải lén trộm cho bằng được để nắm trong tay.
Đương nhiên hết thảy đều là đoán, nàng cần phải về thuật lại manh mối của Thái Tử cho phụ thân, để phụ thân và Tạ Tòng Diễm thương lượng xem hai người họ định đoạt thế nào. Sở Dao vẫn đang chìm vào suy nghĩ thì Đoạn Tiểu Giang đã dẫn theo Viên Thiếu Cẩn tới rồi.
“Đại nhân đâu?” Đoạn Tiểu Giang thấy "Sở Tiêu" ôm Tú Xuân đao của Khấu Lẫm trong lòng bèn hỏi.
“Đại nhân trên lầu.” Sở Dao chỉ cho hắn.
Đoạn Tiểu Giang thấy trên người "Sở Tiêu" đeo một thanh đao, lại ôm một thanh đao, trên trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi, cười vươn tay: “Vẫn để ta cầm cho, Tú Xuân đao của đại nhân là đặc chế, so với thanh đao của chúng ta nặng hơn nhiều.”
“Đa tạ Đoạn tổng kỳ.” Sở Dao đưa đao cho hắn.
Thấy Đoạn Tiểu Giang đi đến nói chuyện với mấy Cẩm Y Vệ khác, Viên Thiếu Cẩn đi đến trước mặt "Sở Tiêu", không nóng không lạnh mỉa mai: “Ngươi đối với thân phận chó săn thật đúng là thích ứng rất mau.”
Sở Dao gật đầu đáp trả: “Viên huynh cũng phải mau chóng thích ứng nhé.”
Viên Thiếu Cẩn đạm nhiên nói: “Yên tâm, ta khẳng định sẽ vượt qua ngươi.”
Lời này Sở Dao có chút không thể hiểu nổi, thầm nghĩ Viên Thiếu Cẩn có phải "tẩu hỏa nhập ma" hay không, ngay cả làm chó săn cho Khấu Lẫm mà cũng muốn tranh đua với "Sở Tiêu"?
Nói thật lòng, nàng không thích Viên đảng nhưng chưa từng chán ghét Viên Thiếu Cẩn, tiểu tử này tư chất thông minh, chăm chỉ cầu tiến, văn võ song toàn, một chút xíu thói hư tật xấu của công tử quyền quý cũng không có. Ngoại trừ một lòng một dạ nhất định phải đoạt vị trí đệ nhất của "Sở Tiêu".
Sở Dao vì muốn giữ được vị trí đệ nhất cho thân thể ca ca nên luôn luôn ngày đêm khổ học, không chút nào dám chậm trễ. Tài danh lan xa, hơn phân nửa là bị Viên Thiếu Cẩn bức ra.
“Đúng rồi Viên huynh, vụ giúp ta làm chứng ở hội thẩm, đa tạ!” Sở Dao chắp tay.
“Ngươi không thể chết bởi vì những thứ vu oan vớ vẩn đó, muốn chết cũng phải chết ở trong tay ta.” Viên Thiếu Cẩn lạnh lùng cười, chỉ vô ngực của nàng liếc một cái, “Ngươi hiểu ý của ta mà.”
Sở Dao đưa mắt nhìn sang hướng khác, làm bộ nghe không hiểu.
Lúc này, những võ tướng trên lầu rốt cuộc uống đủ... gió lạnh, từng nhóm đáp xuống đất, chuyện trò vui vẻ tiến vào bên trong Hồng Tụ Chiêu.
Khấu Lẫm xa xa giơ tay ra hiệu, Đoạn Tiểu Giang phiên dịch ý bảo "Sở Tiêu" và Viên Thiếu Cẩn theo vào. Hai người vội vàng đuổi kịp.
Viên Thiếu Cẩn vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi: “Khấu đại nhân lại đây xã giao, kêu ngươi và ta đi theo là có ý gì? Những người này đều là chính tam phẩm thủ lĩnh vệ quân, ngoại trừ Khấu đại nhân thì tất cả đều xuất thân từ nhà công huân, không có một ai là "đèn cạn dầu".”
Sở Dao lắc đầu, nàng chỉ hiểu biết về thủ đoạn tống tiền của Khấu Lẫm, những tâm tư khác nàng đoán không ra.