Edited by Bà Còm in Wattpad
- - -- “Ta biết rồi.” Sau một hồi lâu Ngu Thanh mới lên tiếng, chắc hẳn đang tự phân tích vấn đề, “Đa tạ Khấu Chỉ Huy Sứ nhắc nhở, nhưng trận đồ ảo thuật này...”
“Ảo thuật? À, cùng lắm chỉ là một ít kỹ xảo mê hoặc tâm trí, lôi ra mê hoặc hạng người ý chí không kiên định thì được, nhưng muốn dùng nó để đối phó bản quan thì quả thực buồn cười. Hôm nay bản quan để cho bọn chúng được mở rộng tầm mắt, mơ tưởng tính kế bản quan hả, đạo hạnh của bọn chúng còn lâu mới đủ!” Khấu Lẫm nói xong, tháo xuống Tú Xuân đao ném cho Đoạn Tiểu Giang, nhảy lên xe ngựa ngồi xuống ở vị trí điều khiển, “Tất cả các ngươi đều tiến vào trong xe ngựa đi, bản quan sẽ đích thân đánh xe.”
Chúng Cẩm Y Vệ đồng loạt bỏ ngựa ngồi vào trong xe.
Đoạn Tiểu Giang gõ gõ cửa xe ngựa: “Đại nhân, ngài có thể cưỡi ngựa dẫn đường ở phía trước, chúng thuộc hạ đi theo là được mà.”
Bỏ ngựa rời đi, chờ ra khỏi trận đồ lại trở về tìm, nhỡ mà ngựa chạy mất chẳng phải là một tổn thất lớn hay sao? Không quá phù hợp với tính cách keo kiệt của đại nhân nhà bọn họ.
“Ít nói nhảm, bản quan sẽ châm chước.”
Khấu Lẫm kéo dây cương đứng yên thật lâu ngẫm nghĩ. Trận đồ này có hình xoắn ốc, mục đích là điều khiển não bộ khiến cho người ở trong trận không ngừng đi loanh quanh. Như vậy hắn chỉ cần hoàn toàn tập trung định lực hướng tới một đường thẳng tắp mà đi, không để cho đầu óc bị điều khiển mà đi vòng vòng tại chỗ, đi ra khỏi phạm vi ảo trận là thắng. Nhưng muốn chiến thắng tiềm thức thì thật sự nói dễ hơn làm, Khấu Lẫm cũng không xác định được mình có làm được hay không, nhất định hắn phải mượn sự giúp đỡ từ ngoại lực.
Từ túi tiền hắn móc ra một lượng vàng ném thẳng về phía trước. Khấu Lẫm vận dụng nội lực vừa đủ để nén vàng bay thẳng tắp như một mũi tên rời cung, đến một khoảng cách khá xa mới rơi một đường vòng cung xuống đất.
“Đi!” Khấu Lẫm lập tức giục ngựa đuổi theo!
Đuổi tới chỗ thỏi vàng rơi, hắn xuống ngựa nhặt lên, dùng tay áo lau khô, lại ném về phía trước, tiếp tục giục ngựa chạy như điên. Lúc này, trong đầu óc trong ánh mắt Khấu Lẫm tất cả đều là thỏi vàng tỏa ánh sáng lấp lánh, tựa như ngôi sao Bắc đẩu duy nhất xuyên thấu màn đêm.
Trận đồ?
Ảnh hưởng tiềm thức?
Căn bản không có thứ gì khác quan trọng hơn so với việc nhặt lại thỏi vàng trước mặt.
Phương pháp của Khấu Lẫm giống như cách dạy con lừa kéo cối xay, treo lên một củ cải đỏ trước mắt nó, con lừa sẽ cứ nhìn chằm chằm vào củ cải mà chạy quanh cối xay cả một ngày cũng không biết mệt.
Hắn không có thể nào thua cả một con lừa.
Tuy nhiên cách này thật sự không quá đẹp mặt, không thể để cho đám thủ hạ nhìn thấy.
Sở Dao chỉ cảm thấy xe ngựa đột nhiên chạy nhanh, lại đột nhiên dừng lại, lại đột nhiên chạy nhanh. Một đám ngồi trong xe ngựa lảo đảo ngã trái ngã phải, đều cho rằng Khấu Lẫm đang sử dụng thần công độc môn gì đó rất kinh thiên động địa quỷ khốc thần sầu.
Đến lần thứ chín nhặt vàng, Khấu Lẫm lau khô thỏi vàng một lần nữa rồi thả lại vào túi tiền, sửa sang lại mũ quan có chút lệch, hắng giọng lên tiếng: “Được rồi, xuống xe đi, ảo trận này đã bị bản quan phá giải, chúng ta đi ra thôi.”
Cửa xe ngựa kéo ra, chúng Cẩm Y Vệ nhảy xuống. Nhìn quang cảnh hoàn toàn không giống lúc trước, trên mặt mọi người đều viết lên mấy chữ "tâm phục khẩu phục", bao gồm Viên Thiếu Cẩn vừa xuống xe liền ngồi xổm ở ven đường nôn mửa.
Sở Dao nhìn quanh bốn phía nhưng không thấy Ngu Thanh, nghĩ chắc có lẽ hắn nghe theo lời khuyên đã đi rồi. Khi nàng lại nhìn về phía Khấu Lẫm thì hoàn toàn chỉ còn là sự cảm kích và bội phục. Nàng đã từng nghiên cứu rất kỹ về kỳ môn độn giáp, biết được ảo thuật Đông Doanh vô cùng lợi hại, cho dù Ngu Thanh đi Hồng Tụ Chiêu nghiên cứu trận đồ thì cũng không thể phá trận thần tốc như vậy.
Ánh mắt sùng bái này khiến Khấu Lẫm thập phần hưởng thụ, nhưng lại làm ra vẻ đạm nhiên ra lệnh: “Sự tình tối nay, không cho phép ai được đồn ra ngoài.” Chỉ chỉ Viên Thiếu Cẩn và Sở Dao, “Bao gồm hai người các ngươi.”
Viên Thiếu Cẩn chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, trong sợ hãi mang theo một tia hưng phấn: “Có người thiết kế hãm hại Ngu Thiếu soái, còn làm bị thương Tống Thất tiểu thư, chúng ta...”
"Sở Tiêu" cắt ngang: “Chẳng lẽ ngươi muốn điều tra để cho mọi người biết Ngu Thanh tự mình hồi kinh, rồi còn tra được hóa ra là vì tặng lễ cho cha ngươi?”
Viên Thiếu Cẩn nhíu mày, ôm quyền: “Thuộc hạ đã hiểu.”
Sở Dao lại liếc mắt nhìn Khấu Lẫm một cái. Nàng không rõ Khấu Lẫm vì sao lại ra tay trợ giúp Ngu Thanh, nhưng biết hắn chỉ giúp được đến đây mà thôi. Những việc gì không mang lại ích lợi cho bản thân thì Khấu Lẫm sẽ không làm, huống chi lần này còn dính dáng đến Định Quốc Công phủ, hắn càng sẽ đứng ngoài cuộc.
Nàng nghĩ đến kẻ bí ẩn muốn gây hại cho ca ca, nhưng có lẽ đối phương cũng kiêng kỵ Khấu Lẫm, không muốn để hắn nhúng tay vào nên mới kéo Định Quốc Công phủ xuống nước.
Đăng tại Wattpad by Bà Còm
Khi Sở Dao được đưa về phủ Thượng thư, trời cũng đã sắp sáng.
Phụ thân nàng đã sớm ngủ rồi lại bị nàng đánh thức để bàn về vụ manh mối Thái Tử cung cấp. Phụ thân bảo nàng ở trước mặt Khấu Lẫm cứ nói gì đó qua loa lấy lệ cho xong, dù sao Khấu Lẫm vốn cũng không ôm hy vọng Thái Tử thật sự có manh mối, càng sẽ không đi chất vấn Thái Tử.
Sở Dao đồng ý xong liền rời phòng, không đề cập đến Ngu Thanh. Dù sao Ngu Thanh cũng là người nghiêng về trận doanh của Viên Thủ Phụ, nếu bị phụ thân bắt lấy sai phạm thì ông có thể bám vào đó mà cắn cho gần chết mới thôi. Nàng muốn phân ưu với phụ thân, nhưng cũng không nghĩ muốn thương tổn Ngu Thanh. Cho dù hắn đã từng ở trước mặt mọi người nhục nhã nàng, nhưng thời gian cũng đã trôi qua quá lâu rồi, phần tình cảm yêu đương đơn thuần kia sớm đã không còn sót lại chút gì, nhưng tình cảm thanh mai trúc mã vẫn còn đó.
Trong đầu nàng mãi suy nghĩ hết thảy những chuyện phát sinh tối nay, đi về hướng viện của mình. Đi một nửa lại nhớ tới không đúng rồi, nàng đang ở trong thân thể ca ca, thế là lại phải đi vòng lại vào phòng ngủ của ca ca.
Sở Dao nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, một canh giờ sau thì ý thức của Sở Tiêu mới hồi phục, nàng trở lại thân thể của mình mới có thể ngủ trong chốc lát.
Mới sáng sớm, Sở Dao thoáng nghe thanh âm Sở Tiêu ở ngoài cửa bèn giật mình tỉnh giấc. Sở Dao mơ mơ màng màng ngồi dậy, tùy tiện mặc vào một bộ xiêm y: “Ca?”
“Ngươi nha đầu này, ta vào phòng của muội muội thì có vấn đề gì? Lúc trước đôi ta còn ở trong cùng một bụng với nhau gần mười tháng đấy.” Sở Tiêu không màng Xuân Đào ngăn trở, đẩy cửa tiến vào, hấp tấp báo, “A Dao, Khấu đại nhân lại phái người tới đón ta, bảo ta phải mau chóng hồi nha môn vẽ cho xong bức họa dỏm kia.”
“Khấu đại nhân phái Cẩm Y Vệ đến đón ca ca, là sợ trên đường ca xảy ra chuyện.” Sở Dao ra hiệu cho Sở Tiêu đóng cửa, vẫy tay kêu lại gần thầm thì, “Ca có biết, hôm qua ca mới từ trong phòng giam ra tới thì xém chút nữa Ngu Thanh đã điền vào.”
Sở Tiêu giật mình kinh hãi, ngồi xuống mép giường: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Sở Dao cẩn thận thuật lại toàn bộ sự việc phát sinh tối qua, sau đó hỏi: “Lúc xưa ca với huynh ấy rốt cuộc làm chuyện xấu gì thế? Chọc phải ai vậy?”
“Hai chúng ta từ nhỏ làm biết bao nhiêu chuyện xấu, trộm trứng chim, thọc tổ kiến, lấy ná bắn lén phu tử...” Sở Tiêu gõ gõ đầu, “Mấy vụ đó có tính hay không? Sao kỳ thế, cho dù có đắc tội người nào thì đã sớm bị ăn mệt rồi, vì sao đã qua đi nhiều năm như vậy mới nhớ ra tìm chúng ta báo thù?”
Sở Dao cũng nghĩ không ra điểm này: “Được rồi, ca đến nha môn đi. Nếu như Khấu đại nhân hỏi manh mối của Thái Tử, ca cứ nói là nếu muốn biết thì đến hỏi cha.”
“Được.” Sở Tiêu đi tới cửa lại quay đầu, “Ngu Thanh trở về Phúc Kiến rồi sao?”
“Có lẽ là vậy, huynh ấy cũng biết nặng nhẹ.”
Sở Tiêu gật đầu, tâm sự nặng nề rời khỏi phủ Thượng thư, leo lên xe ngựa tới đón hắn, trong lòng còn đang suy nghĩ về Ngu Thanh -- là huynh đệ tốt nhất của hắn, cũng là tên khốn nạn khiến hắn bực bội.
Đăng tại Wattpad by Bà Còm
Khi Sở Dao rời giường thì Khấu Lẫm mới vừa về tới nha môn chuẩn bị nghỉ ngơi một lát. Nhưng hắn nằm ở trên giường trằn trọc không ngủ được, trong đầu luôn nhớ tới Sở Tiêu. Gia hỏa này lúc thì nam lúc thì nữ, hắn dùng hết kiến thức sở hữu cũng hoàn toàn không cách gì phán đoán. Bất kỳ là bộ dạng "hoa lê dưới mưa" ở Đại Lý Tự hay run bần bật ở Hồng Tụ Chiêu đều làm hắn sinh ra một loại cảm xúc quái dị muốn bảo hộ.
Khấu Lẫm suy xét sự tình, phương pháp tư duy của hắn luôn xuất phát từ kiến thức thông thường, cho tới khi kiến thức thông thường cũng không thể giúp hắn phán đoán, hắn sẽ lựa chọn tin tưởng vào giác quan thứ sáu của mình -- -- hắn cảm giác Sở Tiêu là một nữ nhân.
“Có khả năng thật sự là nữ giả nam.” Khấu Lẫm nhỏ giọng nói thầm, nhớ lại bộ dáng kim thoa đầy đầu của Sở Dao ngày đó, giả tưởng Sở Tiêu mặc vào nữ trang, mang những kim thoa kia hẳn là cũng khá đẹp.
Ủa?
Sao bỗng nhiên hắn lại lấy vàng ra so sánh với nữ nhân?
Khấu Lẫm bị ý niệm của mình làm cho kinh ngạc, rốt cuộc ngủ không được bèn rời giường ra cửa tiếp tục làm việc. Trên đường đi ngang qua luyện võ trường, xa xa nhìn thấy một đám người tụ tập vòng trong vòng ngoài.
Đoạn Tiểu Giang và Lục Thiên Cơ đứng bên ngoài vòng người vừa nói vừa cười, bộ dáng rất có hứng thú.
Khấu Lẫm tiến lại, giơ tay ngăn lại ý bảo hai người không cần hành lễ: “Bọn họ đang làm gì thế?”
Đoạn Tiểu Giang cười hì hì giải thích: “Là chuyện như vậy thưa đại nhân, đám khỉ ranh nhà chúng ta không phải rất khinh thường con cái thế gia à, muốn khi dễ Viên công tử; kết quả Viên công tử thật là có chút năng lực, bắn ra mười mũi tên tất cả đều trúng giữa hồng tâm.”
Lục Thiên Cơ chỉ vào Sở Tiêu: “Người của chúng ta đều chịu phục. Đúng lúc Sở Bách hộ vừa từ phủ Thượng thư quay về, khịt mũi coi thường Viên Bách hộ, nói chính mình có thể bắn rớt hết tất cả mũi tên của Viên Bách hộ đang cắm vào hồng tâm trên bia ngắm.”
Đoạn Tiểu Giang giơ ngón tay cái lên: “Cứ tưởng Sở công tử chỉ là "đem da trâu thổi phồng lên", kết quả hắn vừa giương cung thì quả thực khiến chúng ta rớt cằm kinh ngạc. Sở công tử đã bắn rớt chín mũi tên, chỉ còn lại một mũi cuối cùng.”
Khấu Lẫm chớp mắt, không thể tin được, cũng đi đến nhìn xem.
Đăng tại Wattpad by Bà Còm
“Viên Thiếu Cẩn, một mũi tên cuối cùng nếu ta vẫn bắn trúng, sau này y phục của ta trong nha môn Cẩm Y Vệ phải do ngươi hoàn toàn giặt sạch.” Sở Tiêu kéo căng cây cung, tên đã lên dây nhưng lại chậm chạp không bắn, khiêu khích, “Nếu không trúng thì ta quỳ xuống nhận ngươi làm cha!”
Viên Thiếu Cẩn bị chọc tức mặt đỏ lên, người khác không biết chứ hắn lại biết rõ tài bắn cung của Sở Tiêu cực kỳ tốt. Cũng bởi vì vậy mà hắn mới phải khổ luyện cung tiễn, tự nhận là bây giờ khả năng cũng tương đương với Sở Tiêu, ai ngờ ba năm không gặp, gia hỏa này lại tiến bộ không ngừng.
[Còn lâu mới theo kịp ta], trong lòng Sở Tiêu chửi thầm. Lúc xưa hắn lập chí muốn đi theo Ngu Thanh ra chiến trường, vì thế rất chuyên cần tập luyện võ nghệ, nhưng từ khi mắc chứng vựng huyết phải bất đắc dĩ từ bỏ võ học, không luyện võ được thì chỉ còn có thể tập trung hết tất cả đam mê vào việc bắn tên.
Trước mắt bao người, Viên Thiếu Cẩn không thể lui, căng da đầu chấp nhận: “Được!”
Sở Tiêu cười ha ha, ánh mắt chuyên chú nhắm vào mũi tên cắm trên hồng tâm của bia ngắm, hơi nghiêng người, nhắm lại một mắt.
Đăng tại Wattpad by Bà Còm
Sở Tiêu nhìn chăm chú bia ngắm, Khấu Lẫm nhìn chăm chú vào hắn, cảm giác giống như nhìn một người xa lạ. Khấu Lẫm bất chợt nhận ra: Sở Tiêu mới vừa rồi xuất hiện ở trong đầu hắn và Sở Tiêu ở trước mặt hắn bây giờ dường như không phải cùng một người.
Chắc chắn Sở Tiêu là kẻ có hai nhân cách -- một mặt là bộ dáng vừa ngốc vừa sảng khoái như hiện tại, một mặt thì nhu nhã trầm tĩnh rất là tương tự với Sở Dao. Mà kẻ làm Khấu Lẫm hắn đây động lòng trắc ẩn rõ ràng chính là kẻ với tính cách thứ hai -- lúc khóc hay lúc sợ hãi thì biểu cảm của hắn rất giống Sở Dao, cho nên mới khiến Khấu Lẫm có cảm giác Sở Tiêu là một nữ nhân.
Cái nhân cách gì mà quái lạ thế này?
Như là một cuộn chỉ bị rối tung, Khấu Lẫm càng gỡ càng rối.
Đăng tại Wattpad by Bà Còm
Vèo!
Sở Tiêu bắn trúng hồng tâm, đồng thời đánh rớt mũi tên của Viên Thiếu Cẩn.
Luyện võ trường kinh ngạc im bặt trong chớp mắt, sau đó các Cẩm Y Vệ đồng loạt vỗ tay reo hò.
“Sở Bách hộ lợi hại!”
“Lúc xưa là chúng ta coi thường ngươi!”
“Sở Bách hộ, lúc trước là ta không đúng...”
Sở Tiêu nhướng mày hất mặt về phía Viên Thiếu Cẩn, còn chưa kịp đắc ý thì đã nghe “vèo vèo vèo” liên tiếp, tất cả các mũi tên của Sở Tiêu cắm trên bia ngắm thế nhưng cũng bị đánh rớt. Hơn nữa bị đánh rớt bởi mấy đoạn cành khô!
Tất cả các Cẩm Y Vệ quay đầu lại nhìn, thấy Khấu Lẫm đang ném xuống một khúc cành khô còn dư lại trên tay. Đoạn Tiểu Giang đưa khăn qua cho đại nhân nhà mình lau tay.
“Khấu đại nhân võ công tái thế!”
“Khấu đại nhân sức lực vô song!”
“Khấu đại nhân...”
“Sở Bách hộ, lại đây.” Khấu Lẫm chắp tay sau lưng, ưỡn thẳng lưng, dùng khí độ nói cho Sở Tiêu biết trên đời này không ai có thể ở trên địa bàn của Khấu Lẫm mà đoạt sự nổi bật của hắn.
Thật ra Sở Tiêu bị oan muốn chết, hắn chỉ muốn đấu với Viên Thiếu Cẩn mà thôi, vốn cũng không nghĩ muốn nổi bật, mặt mày xám xịt cầm cung đi qua: “Đại nhân.”
Khấu Lẫm đang muốn dò hỏi hắn ngày hôm qua thương lượng với Sở Thượng thư như thế nào, đột nhiên Từ Công Danh ba bước cũng thành hai bước, vội vàng chạy đến hạ giọng báo: “Đại nhân, không tốt, đã xảy ra chuyện!”
“Ngươi cứ làm như có ngày nào mà không "xảy ra chuyện" hay sao đấy!" Khấu Lẫm sớm đã quen với câu dạo đầu này.
Từ Công Danh sắc mặt nặng nề: “Vừa mới nhận được tin tức, Ngu Thanh bị bắt.”
Cây cung trong tay Sở Tiêu “lạch cạch” rơi xuống đất.