Edited by Bà Còm; Converted by wikidich
Phủ Thượng thư.
Khấu Lẫm đi vội vàng khiến Sở Dao lo lắng đã xảy ra đại sự gì đó. Mới hơn nửa canh giờ, Sở Tiêu mặt xám mày tro quay về một mình, sắc mặt cực kỳ hoảng loạn: “A Dao, Khấu đại nhân bị thương.”
Sở Dao kinh hãi: “Chuyện gì xảy ra?”
“Chúng ta đi nửa đường thì gặp thích khách, vốn dĩ đã nắm chắc phần thắng, đối phương đã ra lệnh lui binh, đột nhiên sau lưng cha xuất hiện một thích khách. Lúc ấy Khấu đại nhân bị ba người cuốn lấy, không có cách gì phân thân bèn giơ chân đạp cha một cái. Cha vừa bị y đá ngã thì thanh kiếm kia liền đâm vào bụng Khấu đại nhân.” Hiện tại Sở Tiêu hồi tưởng một màn kia vẫn còn sợ hãi, nếu không có Khấu Lẫm nhanh chóng đưa ra quyết định, giữa lưng của cha đã bị đâm xuyên qua rồi.
Sở Dao ngây ngốc một hồi, bỗng nhiên chộp cánh tay Sở Tiêu run rẩy hỏi: “Bị thương nghiêm trọng không?”
Sở Tiêu lắc đầu: “Có lẽ không phải rất nghiêm trọng, Khấu đại nhân vẫn còn thanh tỉnh chờ Ngũ Thành Binh Mã Tư và Thuận Thiên phủ Doãn đến nơi, coi bộ không có thương tổn đến vùng yếu hại...” Hắn không dám nói rõ cho Sở Dao biết, quan phục của Khấu Lẫm đều bị nhiễm đỏ, cũng không biết chảy bao nhiêu máu, “Khoảng cách đến Thái Y Viện khá gần nên Khấu đại nhân được đưa đến Thái Y Viện, chân của cha cũng phải để Thái Y nhìn một cái, bị y đá không nhẹ, đi đường khập khiễng.”
Mí mắt Sở Dao giật liên tục: “Muội đến đó ngay.”
“Đừng đi.” Sở Tiêu giữ chặt nàng, “Cha và Khấu đại nhân đều kêu ta về trước để trấn an muội, sợ tin tức truyền đến sẽ khiến muội lo lắng. Trên đường hiện giờ không dễ đi, chờ đến khi muội đến được Thái Y Viện thì có lẽ hai người họ đã quay về.”
Sở Dao không thể làm gì hơn, ngồi chờ mà lòng nóng như lửa đốt.
Kết quả chờ suốt hai canh giờ thì thấy Đoạn Tiểu Giang trở lại, vẻ mặt như đưa đám: “Phu nhân, ngài mau đến Thái Y Viện cứu đại nhân đi.”
Sở Dao nghe được lời này, hai mắt tối sầm suýt nữa ngất xỉu.
Sở Tiêu cũng hoảng sợ: “Khấu đại nhân làm sao vậy? Chẳng phải không bị thương đến chỗ yếu hại hay sao? Trên thân kiếm kia có độc à?”
Đoạn Tiểu Giang khóc không ra nước mắt: “Không phải, sự tình là như thế này... Phu nhân nhất định phải tin tưởng, hôm nay những thích khách đó đều là thích khách thật sự, chỉ duy nhất tên cuối cùng thọc đại nhân một kiếm là người đại nhân an bài. Kiếm kia cũng không phải kiếm thật, là kiếm co duỗi dùng trong xiếc ảo thuật, máu cũng là giả...”
Sở Tiêu và Sở Dao đều sửng sốt: “Hả?”
Đoạn Tiểu Giang giải thích: “Đại nhân muốn diễn khổ nhục kế để moi tiền Ngũ Thành Binh Mã Tư và Thuận Thiên Phủ, hơn nữa...”
Sở Tiêu hoàn hồn, tức đến nỗi nhảy dựng lên: “Hơn nữa thuận tiện đá cha ta một cú cho hả giận, còn khiến cha ta cảm kích y!”
Đoạn Tiểu Giang che mặt: “Nhưng Thượng Thư đại nhân cũng quá thông minh. Vốn dĩ với tình trạng thê thê thảm thảm của đại nhân suýt lừa được quyền quản gia tới tay, Thượng Thư đại nhân bỗng nhiên chỉ ra, vì sao các thích khách kia đều dùng đao, duy nhất tên thích khách này lại dùng kiếm. Hơn nữa dưới tình huống hỗn loạn như thế, Thượng Thư đại nhân vẫn có thể nhìn ra y phục dạ hành của thích khách kiểu dáng không giống nhau...”
So sánh với Sở Tiêu đang phẫn nộ, Sở Dao chỉ vỗ về ngực thở phào một hơi, lẩm bẩm tự nói: “Chàng không bị thương là tốt.”
Đoạn Tiểu Giang vội vàng thúc giục: “Phu nhân, ngài mau qua đi, đại nhân không biết nặng nhẹ đã đá Thượng Thư đại nhân suýt nữa trật khớp. Thượng Thư đại nhân giận dữ vô cùng, hô Tạ Tướng quân đến bảo làm thế nào cũng phải lột sạch đại nhân nhìn xem bị thương thật hay giả, muốn trói đại nhân mang lên điện vấn tội. Đại nhân trốn Đông trốn Tây, Thái Y Viện sắp bị hủy đi rồi...”
“A Dao đừng đi!” Sở Tiêu túm chặt ống tay áo của muội muội, gương mặt vốn bị đông lạnh đỏ bừng đã bị cơn giận biến thành trắng bệch, “Cứ để cho cha lột sạch y áp giải lên điện, thật sự là khinh người quá đáng!”
“Sở Bách hộ nói lời này cũng không đúng rồi.” Đoạn Tiểu Giang sợ Sở Dao bực bội nên mặc kệ, vội vàng phân trần, “Đại nhân thật sự cứu người trước tiên, nhát kiếm cuối cùng chỉ là nhất thời nảy lòng tham... Hơn nữa, thật ra đại nhân cũng vì muốn giải hòa với Thượng Thư đại nhân để tương lai có thể sống tốt hơn ở phủ Thượng thư, nên mới có thể ra hạ sách này...”
“Nói ra nghe có vẻ như bị ủy khuất lắm vậy, muốn giải hòa với người khác là phải dựa vào tính kế hay sao? Ban đầu ta còn không hiểu, vì sao một người rộng lượng như cha mà cứ há mồm ngậm miệng kêu y là tiện nhân, hôm nay xem như đã biết!” Sở Tiêu cực kỳ bất bình, trong lòng cảm kích Khấu Lẫm là một chuyện nhưng vẫn thật sự rất tức giận.
Lúc ấy hắn có mặt tại hiện trường đã chứng kiến hết thảy, hoàn toàn có thể lý giải vì sao phụ thân lại lên cơn giận đến mức này -- trong lúc sinh tử, Khấu Lẫm không hề do dự chắn một kiếm kia thực sự khiến người chấn động; kết quả cuối cùng chứng minh, lo lắng cảm động một hồi thì tất cả đều là giả.
Còn bị đá một cú.
Phụ thân chẳng qua chỉ muốn áp giải hắn lên điện, không tức đến nỗi trực tiếp kêu cữu cữu cầm đao chém chết y thì coi như tính tình phụ thân đã quá tốt rồi!
Trong khi Sở Tiêu đang bực bội, Sở Dao đã ăn mặc chỉnh tề, đội xong mũ rèm: “Đi thôi.”
Khi nàng ra sân đột nhiên dừng lại, phân phó Xuân Đào trở về phòng lấy áo choàng lông chồn của Khấu Lẫm mang tới.
By Bà Còm in Wattpad
Tới gần buổi trưa, vào lúc này ra cửa thì tuyết đọng trên đường phố đã được Ngũ Thành Binh Mã Tư dọn dẹp sạch sẽ.
Khi vào tới sân Thái Y Viện, Sở Dao gặp Vương Thái Y quen thuộc với Sở gia đang đứng ngoài cửa ngóng chờ.
Nhìn thấy Sở Dao Vương Thái Y thở phào nhẹ nhõm, vừa định mở miệng chào Sở tiểu thư thì chợt nhớ ra nàng đã xuất giá, nên gọi Khấu phu nhân mới đúng. Thế nhưng Khấu Lẫm ở rể, vậy có phải nên xưng hô Sở phu nhân?! Tóm lại hình như Khấu Lẫm không sửa họ? Vương Thái Y đau đầu: “Khấu phu nhân, rốt cuộc cũng tới rồi.”
Sở Dao khẽ gật đầu chào: “Vương Thái Y, hiện tại chuyện như thế nào?”
“Chân của Thượng Thư đại nhân vừa mới châm cứu xong.” Vương Thái Y hạ giọng, “Nhưng Khấu Chỉ Huy Sứ... Tóm lại là Tạ Tướng quân đem người bao vây hậu viện, không biết Khấu Chỉ Huy Sứ trốn trong một góc xó xỉnh nào? Tạ Tướng quân liền ngồi trong viện chờ y xuất hiện, hai người đã giằng co hơn một canh giờ.”
Sở Dao cũng hạ giọng hỏi: “Chuyện này nhiều người biết hay không?”
Vương Thái Y đáp: “Náo động lớn như vậy dĩ nhiên ai cũng biết, các Thái Y đều đang thì thầm to nhỏ, nhưng người biết rõ nội tình thì chỉ có một vài nhân vật trong cuộc.”
Sở Dao hiểu rõ, cha nàng tạm thời vẫn chưa lôi chuyện này ra ánh sáng.
Sở Dao lại hỏi: “Vậy người của Cẩm Y Vệ đâu?”
Đoạn Tiểu Giang vội nói: “Đại nhân không phân phó tại hạ kêu người, chỉ bảo tại hạ đi thỉnh phu nhân tới cầu tình với Thượng Thư đại nhân, ngàn vạn lần đừng nháo lớn...” Lại ngượng ngùng bổ sung, “Đại nhân nói, có thượng điện hay không cũng không sao, nhưng nếu tin tức đại nhân không bị thương bị truyền ra ngoài thì sẽ không moi được tiền của Ngũ Thành Binh Mã Tư và Thuận Thiên Phủ, vậy thì đại nhân sẽ khóc...”
Sở Dao hết ý kiến thở dài trong lòng, đã đến lúc lửa sém lông mày mà đầu óc còn chỉ nghĩ đến moi tiền.
Được Xuân Đào đỡ vừa định vào cửa, Sở Dao nghe phía sau có người hô: “A Tiêu!”
Sở Dao sửng sốt, đây là giọng Thái Tử mà. Quay đầu nhìn thấy một chiếc xe ngựa mộc mạc từ xa tới gần, cửa sổ xe mở ra, Thái Tử Minh Hành nhô đầu ra chào hỏi Sở Tiêu. Bên người Thái Tử hình như không mang theo thái giám, người ngồi đánh xe phía trước lại là Thôi Thần mặc thường phục.
Vương Thái Y dĩ nhiên là nhận ra, hoảng hốt suy nghĩ có nên tiến lên bái kiến, bị Thôi Thần giơ tay ra hiệu ngăn lại.
Mọi người chỉ có thể đứng ở cửa bất động.
Có Thôi Thần canh giữ bên người chứng tỏ Thái Tử không phải lén trốn tới đây, hẳn là vụ ám sát lần này đã truyền tới tai Thánh Thượng. Phụ thân là lão sư của Thái Tử, Thái Tử thỉnh cầu tới thăm cũng đúng lẽ mà thôi.
Tuy nhiên Sở Dao biết rõ, Thái Tử lòng như lửa đốt hấp tấp chạy tới đây như vậy, phần lớn là vì nghe nói khi bị ám sát Sở Tiêu cũng có mặt.
Sau khi xe ngựa ngừng lại, nhảy xuống xe trước lại là một công tử thiếu niên, thân hình không cao, da như bạch ngọc, đôi mắt vừa to vừa tròn.
Đoạn Tiểu Giang ở sau lưng Sở Dao nhỏ giọng thì thầm: “Phu nhân, vị này chính là Công chúa Dung An.”
Sở Dao cũng đã đoán được thân phận vị thiếu niên kia. Lần trước trong vụ Ngu Thanh cũng có Công chúa Dung An hỗ trợ, thật ra Sở Dao rất có hảo cảm với vị Công chúa này.
Công chúa Dung An ba bước cũng thành hai nhào về phía Đoạn Tiểu Giang, nôn nóng hỏi: “Khấu thúc thúc đâu, ta nghe nói thúc ấy bị đâm một kiếm? Thương thế có nặng hay không?”
Khấu... thúc thúc?
Sở Dao nghe kiểu xưng hô này, nhíu mày.
Đoạn Tiểu Giang cười nói: “Nhọc lòng Công chúa lo lắng, đại nhân không bị thương đến chỗ yếu hại, đang ở bên trong...”
Công chúa Dung An không đợi hắn nói xong, đẩy ra hai người vội vàng chạy vào.
Thái Tử Minh Hành cũng xuống xe, đi đến trước mặt Sở Tiêu cẩn thận xem xét: “A Tiêu, huynh có bị thương nơi nào không?”
Sở Tiêu dịch dịch bước chân, nhắm thẳng sau lưng muội muội mà trốn: “Điện hạ, ta không có việc gì.”
Hắn và Thái Tử thật sự không thân, hơn nữa mỗi lần giao tiếp với Thái Tử luôn làm hắn không thoải mái, loại cảm giác quái dị này rất khó nói, chỉ cần Thái Tử liếc hắn một cái là cả người hắn giống như bị kim châm.
“Điện hạ, chúng ta đi vào trước nhé.” Thôi Thần lại gần ôm quyền.
“Được.”
Minh Hành đi vào trước, vô tới trong viện quay đầu lại đang định nói chuyện với Sở Tiêu, liếc mắt một cái nhìn thấy Sở Dao đang bước đi khập khiễng chợt bừng tỉnh: “Hóa ra là A Dao tỷ tỷ.” Nàng đội mũ rèm búi tóc phụ nhân làm hắn nhất thời không nhận ra.
Đã vào cửa Thái Y Viện, Sở Dao hơi khom mình hành lễ: “Thái Tử điện hạ.”
Minh Hành vội vàng nói: “Không cần đa lễ. Cũng đã thật nhiều năm ta chưa từng gặp qua tỷ, nháy mắt A Dao tỷ tỷ đã xuất giá rồi.”
Còn gả cho Khấu Lẫm, làm hắn giật mình một thời gian. Phải biết rằng hắn chán ghét nhất là Khấu Lẫm, sau này kế vị chuyện thứ nhất hắn muốn làm chính là diệt trừ Cẩm Y Vệ.
Thôi Thần cũng tò mò liếc nhìn Sở Dao một cái, hóa ra nữ nhân này thiếu chút nữa đã thành thê tử của hắn. Thật đúng là chỉ thiếu một xíu nữa thôi, lúc ấy Sở Thượng Thư đã đồng ý, nhà bọn họ cũng đã bắt đầu chuẩn bị sính lễ thì Sở Thượng Thư lại đột nhiên thay đổi, gả nàng cho Khấu Lẫm.
Ai cũng biết chính vì Khấu Lẫm chơi xấu, cũng không biết đã bắt được nhược điểm gì của Sở Tu Ninh. Tổ phụ hắn rất tức giận muốn buộc tội Khấu Lẫm, nhưng thật ra Thôi Thần lại thấy không sao cả, dù gì hắn cũng vốn cho rằng Sở Dao không phải lương xứng.
Vừa đi đến hậu viện liền nghe thanh âm của Dung An: “Vì sao không cho ta đi vào? Các ngươi biết ta là ai chứ!”
“Quay lại!” Minh Hành quát một tiếng.
Dung An giật mình, mặt mày phụng phịu chạy về chộp cánh tay Minh Hành: “Ca, vì sao Thái Y Viện lại có nhiều người đến từ Thần Cơ Doanh như vậy?”
Thái Tử Minh Hành giải thích: “Sở Thượng Thư bị ám sát, Tạ Tướng quân dẫn người tới bảo hộ, có gì kỳ quái sao?”
Dung An còn nhớ vụ lần trước, căm thù Tạ Tòng Diễm đến tận xương tuỷ: “Vậy Khấu thúc thúc đâu, vì sao bọn họ phong tỏa hậu viện không cho gặp, làm giống như bắt tặc vậy?”
Minh Hành cũng cảm thấy trận thế này có chút kỳ quái, khó hiểu nhìn Sở Tiêu.
Sở Dao trả lời: “Ta nghĩ phu quân và cữu cữu hẳn đang thương thảo về vụ thích khách. Điện hạ, chúng ta vẫn không nên làm phiền.”
Một tiếng "Phu quân" nói ra khiến Dung An nhìn về phía nàng: “Ngươi chính là nữ nhi của Sở Thượng Thư?” Không đợi nàng trả lời bèn nói tiếp, “Phu quân của ngươi bị đâm, ngược lại trông ngươi thảnh thơi quá nhỉ, không hề thấy một chút vội vã, ngươi làm thê tử người ta thế nào?”
Sở Dao hơi khom người: “Hồi Công chúa điện hạ, chân ta bị què, có gấp cũng không đi mau được.”
Nhìn thấy lông mày Dung An dựng thẳng lên, Thái Tử giành trước một bước trách mắng: “Người khác làm thê tử như thế nào liên quan gì đến muội? Muội để tâm làm chi? Nếu muội còn nhiều chuyện thì sau này ta sẽ không bao giờ dẫn muội xuất cung.”
Dung An bĩu môi hậm hực không nói.
Thái Tử Minh Hành hỏi Vương Thái Y: “Thượng Thư đại nhân đâu?”
Vương Thái Y vội vàng đáp: “Ở viện châm cứu ạ.”
Minh Hành đi về hướng viện châm cứu, Sở Dao cũng đi cùng. Lúc này nàng có kêu được Khấu Lẫm ra cũng vô dụng, Khấu Lẫm kêu nàng tới là để cầu phụ thân.
Nhưng khi tới đại sảnh của viện châm cứu, vừa thấy cha mặt mày trắng bệch, Sở Dao hết hồn tim đập thình thịch. Lại thấy cha đứng dậy hành lễ với Thái Tử, nếu không phải được hai Thái y kịp thời đỡ lấy thì đã té ngã càng khiến nàng lắp bắp kinh hãi. Khi cha ngồi xuống nhìn trán ông lấm tấm mồ hôi, có thể thấy được đau biết bao nhiêu.
Bây giờ Sở Dao mới biết rõ chân của cha bị đá mạnh như thế nào, nàng vừa đau lòng vừa buồn bực, thật sự không biết nặng nhẹ.
Sau khi Thái Tử Minh Hành hỏi thăm Sở Tu Ninh, chuẩn bị đi ra ngoài thì lại nhìn về phía Sở Tiêu kêu: “A Tiêu, huynh ra ngoài hành lang ta có việc muốn nói với huynh.”
Sở Tiêu ngoảnh mặt làm ngơ, đứng không nhúc nhích.
Sở Tu Ninh ho nhẹ một tiếng: “Điện hạ đang nói với con kìa.”
“Vâng ạ.” Sở Tiêu chỉ có thể mặt mày đau khổ theo Thái Tử Minh Hành ra cửa, cũng không biết là muốn đi đâu. Dọc đường đi hắn không nói lời nào, Thái Tử cũng không hé răng.
Trường hợp này làm Sở Tiêu cảm thấy kỳ quái. Lúc trước mỗi khi nhìn thấy Thái Tử, nếu Sở Tiêu bày ra bộ dạng không muốn để ý tới hắn, thế nào Thái Tử cũng sẽ không ngừng bám lấy hắn truy vấn nguyên nhân, nào là “Tâm tình huynh không tốt à?”, “Ta chọc huynh tức giận sao?”, “Huynh đừng bỏ mặc ta mà...” Sở Tiêu luôn bị làm phiền không nhẹ. Nhưng hôm nay Thái Tử nhìn vô cùng khác thường, có cảm giác giống như một tiểu hài tử luôn dính mông ngươi bỗng nhiên trưởng thành.
Ngẫm lại cũng đúng, hắn và Thái Tử đã ba năm rồi không gặp.
Theo Thái Tử đi đến một chỗ yên tĩnh của hành lang gấp khúc, Thôi Thần đứng bảo hộ cách xa một quãng, Sở Tiêu hỏi: “Thái Tử tìm ta có việc?”
Minh Hành liếc hắn một cái, lại quay đầu nhìn về phía mái hiên bị đóng băng xa xa: “A Tiêu, lần trước ở phủ Định Quốc Công... không phải ta đã ngất đi rồi sao... Cũng không biết làm thế nào, mơ mơ màng màng mà ta đã cùng Thái Tử Phi ngủ với nhau một đêm...” Hắn hoài nghi người của phủ Định Quốc Công đã hạ dược hắn.
Sở Tiêu nghe xong chả hiểu con khỉ khô gì, thầm nghĩ ngươi ngủ một đêm với thê tử thì kể cho ta biết làm chi?
Lại thấy Thái Tử Minh Hành do dự một lúc lại ngập ngừng: “Sau trận đó ta bèn thử lại, hóa ra ta có thể... ngủ với nữ nhân.”