Bước chân Mục Dư Tâm dừng một chút, cô xoay người, híp mắt đánh giá Thẩm Quyền, cô khẽ cười một tiếng, nói: "Tôi là cảnh sát à?"
Người ngoài nghe không hiểu câu hỏi kỳ lạ của cô, nhưng Thẩm Quyền lại hiểu.
Hắn nói: "Là tôi."
Mục Dư Tâm cười: "Vậy cám ơn đề nghị của anh, cậu ấy quả nhiên rất thích hoa bách hợp."
Thẩm Quyền không nói gì, chỉ hơi nhếch môi rồi xoay người rời đi.
Mục Dư Tâm bước về phía phòng thẩm vấn, hai đường thẳng song song dưới chân hai người lúc này như trở thành một cái bóng đen, quấn vào nhau.
Lương Chấp thấy Thẩm Quyền trở về, hỏi hắn: "Thẩm ca! Kế tiếp có tính quay về thành phố A không?"
"Vẫn chưa bàn bạc ổn thỏa giá cả với bên bán sỉ, ngày mai còn phải đi ra chợ thêm một lần nữa." Thẩm Quyền nói: “Còn cậu và Thẩm Quang Minh?"
Lương Chấp nói: "Quang Minh còn phải điều tra vụ án, em không muốn đi về một mình, cho nên định tìm một khách sạn gần đây để ở."
Thẩm Quyền gật đầu: "Vậy anh về lấy hành lý, chúng ta cùng đi."
"Từ từ." Thẩm Quang Minh gọi Thẩm Quyền lại: "Đợi một chút! Còn một người sẽ đi cùng bọn anh."
Thẩm Quyền thắc mắc: "Ai?"
"Mục Dư Tâm." Lương Chấp nói xong thấy Thẩm Quyền vẫn không hiểu nên bổ sung: "Là em gái em gặp được ở chợ hoa! Vừa lúc cô bé cũng ở khách sạn này."
Thái độ của Thẩm Quyền lãnh đạm ngay lập tức: "À."
Lương Chấp nhìn theo Thẩm Quyền rời đi, vậy ra lúc trước cậu cứ cảm thấy Thẩm Quyền không vui, hóa ra không phải là tưởng tượng.
Thẩm Quang Minh lại như có chút đăm chiêu, anh đột nhiên vỗ vai Lương Chấp, nói: "Ông nói xem có phải Thẩm Quyền đang ghen không?"
Lương Chấp giật mình, rụt cổ trừng mắt nói: "Ghen? Uống dấm của ai mà ghen? Không lẽ ông cảm… Cảm thấy là......"
Trái tim Lương Chấp đập càng lúc càng nhanh, ngay cả cậu cũng không biết mình đang chờ mong cái gì.
Thẩm Quang Minh nghiêm túc nói: "Này không phải nói rõ… Anh tôi thích Mục Dư Tâm sao?"
Giờ khắc này, tim Lương Chấp như ngừng đập: "......Hả?"
Đôi mắt Thẩm Quang Minh nhìn quanh quất một chút, tiếp tục nói: "Nhìn sơ thì Mục Dư Tâm là tuýp mà anh tôi thích! Lúc trước ổng thấy cậu với cô bé thêm số của nhau, mặt cứ xụ xuống."
"Là, là thế à......" Lương Chấp càng nghe càng cảm thấy chuyện có thể là như vậy.
Cho nên hiện giờ, Thẩm Quyền xem mình là tình địch, ý thức được điểm ấy, tâm trạng Lương Chấp bất ngờ nặng nề.
Thiếu nam ôm ấp tình cảm chỉ có thể tâm sự với hệ thống: "Hầy."
Hệ thống nói: "Tôi không muốn nghe."
Lương Chấp tùy hứng nói: "Không, tao sẽ nói! Mày bình thường cũng chả giúp gì cả, chỉ có thể làm thùng rác!" (*)
(*) Thùng rác: ý nói chỗ trút bầu tâm sự, trút cằn nhằn, chung là trút tất cả mọi thứ trong lòng ra.
Hệ thống nói: "Vậy thì cứ tới, rác rưởi."
Lương Chấp: "......" Tại sao lần nào cậu cũng không oán được con hệ thống không có nhân tính này.
Lương Chấp nói: "Nói thật thì, tao vẫn thích Thẩm Quyền, lần đầu tiên thấy mặt đã cảm thấy hợp duyên."
Hệ thống nói xa xăm: "Cậu ở thế giới gốc rõ ràng chỉ biết xem AV......" (*AV = phim người lớn)
Lương Chấp không thể tin: "Mày cũng thấy được???"
Hệ thống từ chối trả lời vấn đề này.
Lương Chấp luôn cảm thấy mình là một thằng con trai thẳng tăm tắp, bởi vì ru rú ở nhà suốt nên không tìm được bạn gái, thế là trầm mê trong thế giới tiểu thuyết, thỉnh thoảng cũng tự an ủi mình sống một mình được, sống tốt là được rồi.
Nhưng sau hai lần chết, cậu bắt đầu cảm thấy sống một mình rất khó chịu, nhỡ có một ngày mình bị sát nhân gϊếŧ chết, sẽ không có ai ngồi bên giường khóc cho mình.
Lương Chấp nói: "Mày nói tao phải làm gì bây giờ đây?"
Hệ thống hỏi lại: "Cậu có thể làm được gì sao?"
Lương Chấp bất lực: "Tại sao lần nào tao cũng không nhớ được bài học để đừng nói chuyện với mày nữa......"
Hệ thống có lẽ thấy tâm trạng Lương Chấp suy sụp thật sự, nên nói một câu mềm mỏng: "Cậu chỉ cần tránh xa Mục Dư Tâm là được."