Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

chương 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

[Hoàn tất rút thẻ.]

[Tên: Thẻ cường hoá - thể chất ( điểm).]

[Nội dung miêu tả: Cường hoá tố chất cơ thể, gia tăng sức đề kháng, giảm nguy hiểm đột ngột.]

[Chú thích: Cơ thể khỏe mạnh là điều tốt nhất.]

Dù Giản Tĩnh chỉ mới rút một thẻ nhưng lượng tin tức không hề ít ỏi.

Tiền tố của ‘Thẻ cường hóa’ cho thấy thẻ có nhiều loại, nhưng ‘ điểm’ ở sau có hơi khó hiểu, không biết đó là ý gì.

Dù sao cô vẫn còn điểm, để xem còn loại nào nữa.

‘Rút một thẻ nữa.’

[Thẻ đang được rút.]

[Tên: Thẻ kỹ năng - Quan sát (sơ cấp).]

[Nội dung miêu tả: Sử dụng thẻ để có được năng lực quan sát thông thường.]

[Chú thích: Kịp thời phát hiện nguy hiểm còn quan trọng hơn giải quyết nguy hiểm.]

Xem miêu tả thì có vẻ thẻ này rất hữu dụng, Giản Tĩnh cảm thấy khó tin, người ta hay nói sống ảo không thể thay đổi vận mệnh, nạp tiền không thể thay đổi sai lầm, cô được sống một lần nữa lại trở thành kẻ vô cùng may mắn rồi ư?

Nhân lúc bản thân đang may mắn, thế là tiếp tục: ‘Rút nữa.’

[Thẻ đang được rút.]

[Tên: Thẻ đạo cụ - Xịt hơi cay (/).]

[Nội dung miêu tả: Xịt hơi cay đặc chế, liều lượng có thể khiến một người đàn ông trưởng thành hôn mê trong vòng năm giây, tự điều khiển tác dụng, phun một lần lập tức gây choáng váng.]

[Chú thích: Xin đừng dùng cho hành vi phạm pháp.]

[Đã rút ba thẻ, còn muốn rút không?]

Giản Tĩnh không rút nữa, cô cảm thấy có hơi vi diệu không hợp lý lắm.

Mặc dù ba tấm thẻ này vô cùng có ích, nhưng... Nói thế nào nhỉ, dường như đây không phải cách sống của một thế giới bình thường. Tạm thời không nói về cường hoá cơ thể, thế còn năng lực quan sát và xịt hơi cay?

Giản Tĩnh không sử dụng ba tấm thẻ ngay, thầm hỏi: ‘Thẻ có lấy ra được không?’

[Chỉ có thẻ vật phẩm mới có thể.]

‘Lấy ra.’

Trong tay Giản Tĩnh đột nhiên xuất hiện một bình xịt hơi cay, dung lượng ml, vô cùng nhỏ gọn, nằm vừa vặn trong lòng bàn tay. Nước thuốc bên trong không màu không vị, trên thân bình có nhãn ghi mấy chữ ‘Xịt hơi cay’.

‘Thu hồi.’ Giản Tĩnh thử thu nó lại. Lòng bàn tay cô trống trơn.

Món hàng này nhìn có vẻ khá đáng tin, nhưng Giản Tĩnh vẫn vô cùng bình tĩnh, không sử dụng ngay tức thì. Cô phân vân giữa thẻ cường hóa và thẻ kỹ năng, ngẫm nghĩ xem cái nào có hệ số an toàn cao hơn.

Thành thật mà nói, có hệ thống trong tay, cố nhịn để không dùng đến nó là không thực tế, nhất là hiện tại cô đang có một dự cảm xấu, luôn cảm thấy đã bỏ sót tin tức then chốt nào đó. Nhưng cô cũng không thể loại bỏ tình huống bị dính bẫy, vì thế vẫn nên chọn thứ ít nguy hại hơn giữa hai cái.

Trong lúc Giản Tĩnh rối bời, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng bước chân, có vẻ như đang đi về phía phòng bệnh của cô.

Ký ức Giản Tĩnh còn hỗn độn, cô nhanh chóng quyết định chọn sử dụng thẻ kỹ năng.

[Thẻ kỹ năng - Quan sát (sơ cấp) đã sử dụng.]

Cùng lúc đó, khách đến thăm đã mở cửa đi vào.

Thoạt đầu, sự chú ý của Giản Tĩnh đặt trên bộ âu phục trên người anh ấy: Được dệt hai mặt, bề mặt màu xanh thẫm, lớp bên trong là ca-rô màu đỏ, chất vải mềm mại sáng bóng. Vì trong da dê có pha thêm chút vải lanh, kèm theo chút hoa văn như bông tuyết trắng, nên mặc trên người không thấy một nếp nhăn.

Giản Tĩnh tức khắc đoán được, đây chắc chắn không phải là nhân viên bảo hiểm hay nhân viên tiêu thụ, mà là một người đàn ông vừa có tiền vừa có địa vị, con có vóc dáng rất đẹp.

“Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng xem lại quyển sách này nữa.” Vị khách đến thăm sải bước đến trước giường bệnh, không hề khách khí cầm lấy [Thám tử mèo trắng] trên chăn của cô.

Giản Tĩnh ngẩng đầu, nhìn rõ khuôn mặt ấy.

Người này cao một mét tám, mày kiếm mắt sáng, gương mặt anh tuấn, ngoại trừ bộ âu phục đắt tiền thì trên tay còn đeo chiếc đồng hồ của Vacheron Constantin.

Anh ấy khép sách lại, tiện tay bỏ lên chiếc tủ đầu giường.

Hành động này giúp Giản Tĩnh quan sát được tay anh ấy.

Ngón tay đối phương trắng nõn mượt mà, không hề có bất kỳ vết thương hay vết chai sạn, chắc chắn chưa từng làm công việc lao động tay chân. Phía ngoài ngón áp út có dính chút mực đen, trên đó không có nhẵn cũng không có vết hằn của nhẫn, hẳn là chưa lập gia đình.

Khi vị khách đó lại gần Giản Tĩnh, cô có thể ngửi thấy mùi cà phê thoang thoảng chưa tan.

Tổng kết, đây là một thương nhân thành đạt.

“Tổng giám đốc Khang.” Sau một hồi sàng lọc, cuối cùng Giản Tĩnh cũng tìm ra người hợp lý trong ký ức: “Sao anh lại tới đây?”

“Như em thấy đấy, thăm bệnh.” Khang Mộ Thành cắm hoa tươi vào bình, đặt bình lên bệ cửa sổ bên cạnh. Ánh nắng rực rỡ chiếu rọi, từng đóa hoa yêu kiều ướŧ áŧ dần nở rộ, khiến phòng bệnh đầy mùi khử trùng nặng nề bừng sáng.

Giản Tĩnh không tự chủ thả lỏng cơ thể.

Khang Mộ Thành chính là ‘Bá Nhạc’ có đôi mắt tinh tường nhìn trúng [Thám tử mèo trắng] vào năm đó, hôm nay anh ấy đã là Phó tổng giám đốc của Nhà Xuất bản. Lần này cô tự sát trong nhà cũng nhờ anh kịp thời chạy đến đưa cô đi bệnh viện.

Nói cách khác, Khang Mộ Thành là ân nhân của cô về mọi mặt.

“Anh thật sự không hiểu, em có lý do gì để quyết định tự sát.” Đừng thấy Khang Mộ Thành tặng hoa thì cho rằng anh ấy là một người dịu dàng, sự thật hoàn toàn ngược lại, anh ấy lạnh lùng sắc bén: “Vì mấy bình luận tệ hại đó sao?”

Khang Mộ Thành vừa chất vấn vừa ngồi bên giường bệnh, dựa vào vóc dáng cao lớn của mình đưa mắt nhìn xuống cô: “Em hẳn là biết nhà phê bình cũng chỉ là người làm việc kiếm tiền, lượng tiêu thụ của [Bác sĩ ác ma] không kém như em nghĩ, có điều Nhà Xuất bản Thần Tinh muốn tâng bốc nhà văn thiên tài khác, nên đạp lên em mà thôi.”

Giản Tĩnh ‘ừm’ một tiếng, tiêu hoá loạt ký ức liên quan.

Tại thế giới này, văn học in ấn vô cùng phát triển, nhà văn có thu nhập và địa vị xã hội khá cao, rất nhiều nhà xuất bản vì để đạt được lượng tiêu thụ đứng đầu đã dồn sức tâng bốc nhà văn ký hợp đồng với công ty mình, cũng như ngành công nghiệp thần tượng ở thế giới kia, khó tránh khỏi có hơi cường điệu.

Nhà Xuất bản Thần Tinh là đối thủ với Nhà Xuất bản Kim Ô mà cô ký hợp đồng, hai nhà thường có những động thái cạnh tranh với nhau.

“Hành động lần này của em, ngoài việc khiến người ta cười nhạo đôi câu thì cũng chẳng có ích gì.” Khang Mộ Thành nói: “Cách duy nhất có thể phản kích bọn họ chính là viết ra tác phẩm hay hơn.”

Vẻ mặt Khang Mộ Thành bình tĩnh, Giản Tĩnh không đọc được tâm tư của anh ấy, hỏi: “Nếu như không nghĩ được gì để viết thì sao?”

“Văn học là nghệ thuật, cũng là buôn bán. Nếu em không có tài năng thích hợp, chi bằng rời khỏi hoặc cứ chịu đựng như thế.” Khang Mộ Thành dừng lại, chuyển ý: “Sao nào, em muốn nói với anh là em định nhận thua ư?”

Giản Tĩnh mới sống lại, vẫn chưa nghĩ sâu xa như thế, bèn cười nói: “Chẳng qua chỉ tiện miệng hỏi một chút thôi mà.”

“Anh cho rằng em có tài năng như thế.” Ngoài dự liệu, Khang Mộ Thành dần hạ giọng khuyên giải cô: “[Bác sĩ ác ma] mới trưng bày mà thôi, đừng vội ra kết luận như thế.”

Giản Tĩnh cười khổ, không nói gì.

Khang Mộ Thành không muốn gây áp lực lớn đối với bệnh nhân, bèn lánh sang chuyện khác: “Lúc anh tìm được em, người em đang ở bên ngoài, điều này có phải là một tin tốt hay không?”

“Tôi hối hận rồi.” Thẻ kỹ năng mới không thể đọc được suy nghĩ, nhưng Giản Tĩnh hoàn toàn đủ khả năng hiểu được hàm ý của anh ấy, vô cùng thẳng thắn thừa nhận: “Trải qua phút giây đó, em tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện dại dột ấy nữa.”

Cuộc sống ở một ngã rẽ khác của cô đã kết thúc rồi, tiếp theo, cô phải tiếp tục sống cuộc đời này.

Khang Mộ Thành lần đầu tiên mỉm cười kể từ sau khi tiến vào phòng bệnh: “Tốt lắm.”

Người trẻ tuổi thất bại một lần không đáng sợ, cái đáng sợ là không còn cơ hội để hối hận.

“Bác sĩ bảo em cần phải nghỉ ngơi thêm. Tôi phải đi rồi, lát nữa có cuộc họp.” Khang Mộ Thành đứng dậy, phủi phủi vạt áo không chút bụi bặm, như sực nhớ ra điều gì đó bèn hỏi cô: “Còn nhớ những lời anh nói với em năm đó không?”

Trong chốc lát Giản Tĩnh không thể nhớ nổi, mù mờ nhìn qua.

Cũng may Khang Mộ Thành chẳng cần cô trả lời đã tự mình nói: “Sáng tác là việc của em, còn bán đi là việc của anh. Em đã làm xong việc của mình, chuyện tiếp theo hãy giao lại cho anh.”

“Nghỉ ngơi cho khoẻ nhé!” Khang Mộ Thành vỗ vai cô, dè dặt gật đầu tạm biệt.

“Đi thong thả.” Giản Tĩnh trả lời một cách chậm chạp.

Sau khi Khang Mộ Thành rời đi, phòng bệnh trở về sự yên tĩnh.

Ánh mặt trời rọi lên sàn nhà, hoa tươi nở rộ, bên ngoài là bầu trời xanh thẳm cùng với áng mây trắng xoá, trong gió phảng phất mùi hương của nhà ăn.

Phòng bệnh một người yên tĩnh và dễ chịu. Giản Tĩnh suy tư, dựa vào chiếc gối mềm sau lưng.

Qua chuyện vừa rồi có thể thấy thẻ kỹ năng quả thật có tác dụng không nhỏ, nhưng không đạt đến mức khoa trương.

Có thể quan sát được, đồng nghĩa có thể phân tích được. Ví dụ như âu phục, việc phân tích chất liệu đến từ tri thức dự trữ của cô, nhưng cô không biết gì về kiểu xén cúc áo, không thể đưa ra thông tin hữu ích.

Năng lực quan sát của bản thân cũng không thể coi là mạnh mẽ, ước chừng chỉ suy ra được rằng mấy thứ về đối phương như có tiền, vóc dáng đẹp, gương mặt đẹp, chưa lập gia đình và từng uống cà phê.

Mà mấy điều này, người sáng suốt cũng có thể nhìn ra.

Có điều có sao nói vậy, tác dụng lớn nhất của thẻ sơ cấp không phải tăng năng lực mà là tăng ý thức. Lúc đầu cô cũng không có thói quen quan sát, nhưng sau khi dùng thẻ, việc quan sát đã thành động thái của tiềm thức.

Thói quen này nếu không được luyện tập quanh năm suốt tháng sẽ khó mà hình thành được, hiện nay Giản Tĩnh không tốn chút sức nào đã có được, khiến cô vô cùng hài lòng.

Nhưng dù vậy, cô vẫn không có ý định sử dụng thẻ cường hóa.

Cô dự định sẽ quan sát ba ngày trước, nếu cơ thể không có tác dụng phụ sẽ suy nghĩ sử dụng thêm.

Còn bây giờ, nên đi ngủ thôi.

Trúng độc cacbon monoxit không phải chuyện nhỏ, phải chữa trị thật tốt mới được.

Giản Tĩnh ngủ một giấc đến tận tối. Tám giờ tối cô mơ màng tỉnh lại, bụng đói cồn cào.

Ở thế giới song song, ba mẹ của cô đã qua đời từ lâu cũng chẳng có bạn bè nào. Người duy nhất đến thăm - Khang Mộ Thành đó cũng không thèm mang theo trái cây hay sữa, chọn ngay hoa tươi chỉ ngắm chứ không ăn được. Lúc này phòng bệnh trống rỗng, không có gì để ăn.

Tám giờ tối, nhà ăn bệnh viện cũng đã đóng cửa, không thể gọi người mang bữa ăn đến.

Giản Tĩnh hết cách, không thể làm gì hơn là gọi y tá đến rút kim, tự mình đi xuống siêu thị dưới lầu mua đồ ăn.

Bệnh viện ở hai thế giới không khác nhau là bao, ban đêm trừ khu nội trú thì chỉ có ánh đèn cấp cứu. Xe cứu thương đậu bên hông cổng vào, lúc nào cũng chuẩn bị lên đường cấp cứu.

Siêu thị ở cạnh căn nhà thấp cạnh phòng cấp cứu, bán đủ thứ đồ, đồ ăn đồ dùng đồ gì cũng có.

Giản Tĩnh chọn tới chọn lui, cuối cùng dạ dày bảo rằng nó muốn ăn mì gói, thế là mua mì ly ăn.

Bà chủ nói: “Ấm nấu nước hỏng rồi, cô sang phòng cấp cứu bên đó mượn đi.”

Giản Tĩnh không thể làm gì khác, cô rẽ vào phòng cấp cứu.

Phòng cấp cứu như một thế giới khác, vừa huyên náo vừa bận rộn, bệnh nhân nằm trên giường bệnh đang lớn tiếng rêи ɾỉ, cụ ông bám vào thùng rác nôn mửa, trẻ sơ sinh khóc lớn vì không thể diễn tả nỗi đau đớn.

Bước chân các y tá vội vã, dưới mắt bác sĩ là quầng thâm đen.

Trong góc có đặt máy lọc nước, đèn vàng hiển thị đang nấu nước nóng.

Đang lúc Giản Tĩnh định từ bỏ, đi thẳng về khu nội trú tìm y tá mượn nước thì âm thanh quen thuộc lại vang lên, đồng thời trước mắt hiện ra khung chữ hư ảo.

[Hệ thống: Nhiệm vụ mới đã được phân phát.]

[Tên nhiệm vụ: Vụ án gϊếŧ người ở phòng cấp cứu.]

[Miêu tả nhiệm vụ: Vào ban đêm, trong phòng cấp cứu đã xảy ra một thảm án thương tâm. Xin ký chủ bảo vệ bản thân an toàn, đồng thời cố gắng tìm ra kẻ phạm tội, giảm bớt thương vong cho nhân viên.]

[Thưởng phạt nhiệm vụ: Dựa theo kết quả để quyết định.]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio