Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

chương 111: 111: sai rồi sao

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong nháy mắt, Ninh Tu Viễn mới ý thức được chính mình có bao nhiêu quan tâm tới Sầm Lễ.

Hắn cơ hồ không có thần kinh thất sắc giống như hiện tại, hắn đã từng nói với Sầm Lễ những lời nói cay nghiệt nhục mạ đối phương, nhưng nếu Sầm Lễ thật sự làm mấy việc đó, lại không phải điều hắn muốn nghĩ tới.

Mấy ngày nay bọn họ sống chung hòa thuận hơn trước rất nhiều, thái độ của Sầm Lễ đối với hắn cũng không còn bài xích quá nhiều, Ninh Tu Viễn cho rằng, bọn họ sẽ mãi luôn như vậy.

Dọc đường đi đều không ngừng tăng tốc, hắn tựa hồ đã hiểu rõ Giang Ngôn đi tới tìm hắn, là vì muốn kéo dài thời gian.

Ở trong ấn tượng của Ninh Tu Viễn, Giang Ngôn không phải loại người như vậy, có thể chứng kiến được bộ dạng điên cuồng của cậu ta, hắn chỉ cảm thấy đối phương trở nên quá mức xa lạ.

Có lẽ, Giang Ngôn đã sớm không hề giống như ấn tượng ban đầu ôn hòa mà hiền dịu, chỉ bởi vì hắn không phát hiện ra thôi.

Sau khi về nhà, Ninh Tu Viễn thấy đám người hầu trong nhà đều bị trói ở phòng khách, miệng cũng bị dán băng dính, hắn vội vàng đi lên lầu hai, thấy trong phòng ngủ trống trơn, dây xích đã bị người tháo bỏ.

Sắc mặt của hắn trắng bệch, lập tức gọi điện thoại cho Giang Ngôn.

Giang Ngôn rất nhanh đã bắt máy, sau đó nói, “A Viễn, em biết anh sẽ gọi cho em mà.”

“Sầm Lễ đang ở đâu??” Ninh Tu Viễn hỏi.

“Quả nhiên chỉ là vì muốn tìm cậu ta.” Giang Ngôn cười,” bất quá chỉ là một thứ đồ chơi còn không được coi là bạn tình, cũng đáng để anh quan tâm tới sao?”

“Tiểu Ngôn, đừng làm loạn nữa, nói cho tôi biết cậu ấy hiện đang ở đâu?” Ninh Tu Viễn dùng giọng điệu kiên nhẫn dỗ dành Giang Ngôn.

“Chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, anh lại bởi vì cậu ta mà muốn hủy bỏ hôn ước, em thích anh từ rất lâu rồi, vẫn luôn nghĩ đến sau này có thể ở bên anh, anh còn nhớ không? Trước kia anh sẽ không vứt bỏ em như vậy, khiến người ngoài chế giễu buông lười gièm pha em.”

“Đàn ông có thể mang thai xác thật rất hiếm lạ, bụng Sầm Lễ cũng đã lớn như vậy.”

“Tiểu Ngôn, chờ cậu ấy sinh bé con xong, tôi sẽ đưa cậu ấy đi, có thể chứ?” Ninh Tu Viễn tận lực xoa dịu cảm xúc của cậu ta.

“Anh lừa em."

“Tôi giữ lại cậu ta, cũng chỉ vì muốn đứa nhỏ được sinh ra an toàn, nếu em không thích, chờ cậu ấy sinh xong còn lại tùy em xử trí, bằng không làm lớn chuyện lên, chú Giang bên kia cũng không yên tâm, đây dù sao cũng là cốt nhục Ninh gia.” Ninh Tu Viễn nói.

Giang Ngôn mở loa ngoài, mỗi một câu của Ninh Tu Viễn, đều vang vọng khắp căn nhà kho.

Giang Ngôn nhìn người đang dựa góc tường kia nói, “Có nghe thấy không, cậu bất quá chỉ là một công cụ sinh đẻ thôi.” biểu tình Sầm Lễ rất bình đạm.

Không thể thấy được dáng vẻ chật vật mà mình muốn thấy, Giang Ngôn hung hăng tát Sầm Lễ, trên khuôn mặt trắng nõn, lập tức hiện rõ dấu tay.

Mấy lời vừa rồi, không phải ý Ninh Tu Viễn, nhưng hắn cũng không còn cách nào nữa.

Nghe thấy bên kia điện thoại truyền đến tiếng bạt tai, Ninh Tu Viễn sắc mặt âm trầm, “Đừng làm thương cậu ấy.”

“Anh đau lòng sao?”

”Không.”

”Cũng đúng thôi, vì loại người hạ tiện như vậy, xác thật không đáng giá, dù sao trước kia, anh cũng thường xuyên đối xử với cậu ta như vậy.”

Đối với hành động của Sầm Lễ, Ninh Tu Viễn cũng không xa lạ gì, trong quá khứ nếu Sầm Lễ làm trái ý hắn, hắn đều sẽ dùng bạo lực khiến người này phải khuất phục.

Bất quá cũng chỉ là bạn giường, chỉ cần biết điều hoàn thành tốt bổn phận của một người bạn tình nên làm.

Ninh Tu Viễn bắt đầu nghĩ, trước kia hắn làm như vậy, liệu có phải việc làm đúng không?

Hắn nói, “Đừng để đứa bé trong bụng bị ảnh hưởng, Tiểu Ngôn, em cũng biết người tôi quan tâm nhất là em mà, cũng đừng vì cậu ta mà khiến mỗi quan hệ giữa chúng ta trở nên căng thẳng, nếu xác định ở bên em, Ninh gia dù sao cũng phải có con cháu đời sau nối nghiệp.”

“Nhưng cũng có thể tìm một người mang thai hộ mà.”

“Lũ đàn bà quá mức phiền toái, huống hồ Ninh gia đều đã biết Sầm Lễ có thai, bằng không sao tôi nguyện để em phải cam chịu nỗi ủy khuất này, nghe lời anh, nhé?” Qua một lúc lâu, Giang Ngôn mới không tình nguyện mà lên tiếng.

Ninh Tu Viễn hiện tại cảm thấy vô cùng may mắn, vì đã gắn chip định vị vào chiếc đồng hồ hắn tặng cho Sầm Lễ.

Hắn cởi tró cho người hầu, sau đó tra được vị trí cụ thể của Sầm Lễ, là một khu xưởng hoang vùng ngoại ô L thị.

Ninh Tu Viễn một giấy cũng không dám trì hoãn, mang theo vài người tới chỗ xưởng kia.

Hắn lái xe đến nơi, trước cửa nhà kho có hai người đang đứng canh, bị người của hắn chế ngự, khắp người hắn tản ra sát khí, nghĩ đến có thể là bọn họ đang nhốt Sầm Lễ ở đây, khiến hắn ra tay với đám người kia không chút hạ thủ lưu tình.

Ninh Tu Viễn tìm được Sầm Lễ đang bị nhốt trong một nhà kho cũ, quần áo trên người đầy bụi bẩn, má trái Sầm Lễ đỏ ửng, chắc chắn là bị Giang Ngôn đánh.

Ninh Tu Viễn tháo bỏ dây chói ở chân Sầm Lễ, câu nói không liên quan gì tới ý định giải thích, “Trước đó tôi nói qua loa vài câu, chỉ để trấn an cảm xúc điên cuồng của cậu ta.”

Tay Sầm Lễ bị dây thừng chói chặt đến hắn vết ở cổ tay, Ninh Tu Viễn hỏi, “Có đau không?”

Sầm Lễ giống như người ngoài cuộc, không nặng không nhẹ mở miệng nói, “Số lần bị trói cũng không ít, không đau lắm.”

“...”

Hắn cũng từng dùng thủ đoạn tương tự như vậy, để trói buộc Sầm Lễ ở bên mình.

“Chẳng lẽ ngay từ đầu anh giam tôi lại, còn không phải vì muốn biến tôi thành cái máy đẻ sao? Nhốt tôi trong phòng, chuyên tâm sinh con cho anh.”

“...”

Hết đường chối cãi, Ninh Tu Viễn vẫn là lần đầu tiên được lĩnh giáo.

Mặc kệ trước kia hắn quả thật có ý nghĩ như vậy, nhưng lâu dần, suy nghĩ của hắn cũng phải thay đổi.

Hắn còn không chưa kịp mở miệng nói chuyện, đã nghe thấy ngoài cửa truyền đến một giọng nói, “Anh gạt em.”

Giang Ngôn trong tay cầm một con dao bén nhọn, trực tiếp xông tới định đâm Sầm Lễ,” loại người như mày nên sớm chết đi! Chỉ cần mày chết, mọi thứ sẽ trở lại như cũ!”

Ninh Tu Viễn vội vàng chạy tới ngăn cả, con dao trực tiếp đâm sâu vào tay hắn, máu đỏ tươi dọc theo lưỡi dao chảy xuống……

Thấy trên tay dính đầy máu, Giang Ngôn hoang mang rối loạn ném dao đi, nói, “A Viễn em không phải cố ý, em chỉ nghĩ chúng ta có thể giống như trước kia, lúc ấy dù anh có đang hẹn hò với ai, anh cũng sẽ không bởi vì bọn họ mà bỏ quên em, em sẽ không làm hại cậu ta, chúng ta hòa hợp ở chung, nếu anh đáp ứng..."

Ninh Tu Viễn xanh cả mặt, ánh mắt nhìn Giang Ngôn, giống như đang nhìn một người xa lạ vậy.

“Em không phải cố ý mà” Giang Ngôn lại nói,"Em không muốn tổn thương anh.”

”Giang Ngôn, đừng để cho Giang gia bị cắt đứt mạch tài chính cung cấp, cuộc sống hiện tại như bây giờ sẽ không còn cho cậu hưởng thụ nữa đâu.” Ninh Tu Viễn nói.

Cậu ta tuy rằng không tới công ty làm việc, nhưng cũng biết chuyện gần đây của công ty, cũng may có Ninh thị hỗ trợ vượt qua cửa ải khó khăn, thế cho nên chuyện cậu ta bị từ hôn mới phải chịu nhiều lời gièm pha như vậy, Giang gia cũng chỉ có thể nuốt cục tức này xuống.

“A Viễn” Giang Ngôn đầy mặt đều là nước mắt, chạy tới ôm lấy cánh tay Ninh Tu Viễn.

Ninh Tu Viễn một phát hất phăng tay cậu ta ra, một chút cũng không buồn liếc đến, “Từ nay về sau, chúng ta coi như chưa từng quen biết, nếu cậu còn dám làm chuyện gì khác người nữa, đừng trách đến lúc đó tôi không niệm tình cũ.”

“...”Giang Ngôn ngây ngẩn cả người.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio