Sao có thể.
Nhất định là Bạch Thành Úc lừa hắn.
Ninh Tu Viễn đẩy Bạch Thành Úc ra, lầm bầm lầu bầu,”Sáng sớm hôm nay trước khi tôi ra khỏi nhà, em ấy còn nói sẽ chờ tôi về.”
“...”
“Chỉ còn hai ngày nữa, chúng tôi sẽ kết hôn.” giọng Ninh Tu Viễn run run.
Thiệp mời đã phát đi, lễ đường cũng đang được trang trí, Sầm Lễ cũng đã gặp mặt cha mẹ hắn, hết thảy đều thuận lý thành chương.
Chỉ là lúc hắn hôn mê, hôn lễ bị hủy bỏ, truyền thông đưa tin tức, bị Ninh gia ém xuống, nhưng có giấu thế nào, tin tức cũng vẫn truyền ra ngoài, trước hôn lễ hai ngày, cô dâu phóng hỏa, thiêu rụi cả một tòa nhà.
Ninh Tu Viễn vẫn luôn coi Sầm Lễ như phụ nữ, mặc kệ là trước đây hay là hiện tại, ngay cả khi chuẩn bị kết hôn, hắn vẫn thường gọi Sầm Lễ bằng xưng hô của một đôi vợ chồng bình thường.
Sầm Lễ đã nói sẽ chờ hắn về nhà, chỉ cần về nhà, là có thể gặp được Sầm Lễ.
Bên ngoài phòng bệnh có người đứng canh cửa, thấy hắn tỉnh lại, vội vàng gọi cho Ninh Kỳ.
Ninh Tu Viễn chỉ vào người nọ nói, "Cậu đưa tôi về nhà, tôi không muốn để em ấy phải chờ lâu.”
“...”Người nọ chứng kiến bộ dạng này của Ninh Tu Viễn, cũng không dám cự tuyệt.
Xe chạy đến bên ngoài căn hộ, ngôi nhà ấm áp giờ đây đã tan tác tàn hoang, nội thất trong nhà, đều bị thiêu rụi sạch, không phân biệt được đâu với đâu nữa.
Những thứ có liên quan đến hắn và Sầm Lễ, đều ở trong căn nhà này, trong nháy mắt Ninh Tu Viễn mới hiểu được rằng, Sầm Lễ có bao nhiêu nhẫn tâm, đống đồ kỉ niệm có quan hệ với hai người, đều không để lại cho hắn.
Ninh Tu Viễn ngồi xổm xuống, dùng tay phủi tro tàn, sau đó nắm chặt trong lòng bàn tay.
Hắn nhớ lại buổi sáng hôm xảy ra chuyện, có lẽ lúc ấy hắn đã có dự cảm, vì sao hắn không ở lại? Trong công ty có cuộc hội nghị, hắn cũng có thể hủy bỏ.
Nếu lúc ấy Sầm Lễ về nhà, hắn không đè cậu trên sofa, nếu hắn chịu lắng nghe lời Sầm Lễ nói, nếu ngay từ đâu hắn đối xử tốt với Sầm Lễ, không nên dùng mọi thủ đoạn để cưỡng ép cậu ấy thì...!
Đầu Ninh Tu Viễn rất loạn.
Đời này của hắn, rất ít khi hối hận về điều gì đó, với hắn mà nói, chuyện đã xảy ra, hối hận cũng không giải quyết được gì.
Chỉ có người vô dụng, mới phải hối hận.
Khóe mắt Ninh Tu Viễn ươn ướt, hắn nghĩ, trước kia hắn sống như thế nào, người bên cạnh chán không thích chơi nữa, hắn lại đổi người mới là được.
Đằng sau có người gọi hắn, “Ninh thiếu?” Ninh Tu Viễn đứng lên, tro bụi trong tay theo cơn gió mà bay đi.
Ninh Tu Viễn có chút sợ hãi khi nhắc đến hai chữ kia, hắn hỏi, “Sầm Lễ bây giờ đang ở đâu?"
Người phía sau hắn do dự nói, “Lão gia nói người này rất đen đủi, ngay từ đầu không nên đồng ý cho hai người ở bên nhau, dù sao người cũng không còn nữa, giữ lại cũng chẳng có nghĩa gì, khiến cho người khác bị vạ lây.”
“...”
Cả người Ninh Tu Viễn lung lay, được người phía sau đỡ lấy.
“Cậu đã hôn mê hai ngày trời.” Người nọ lại nói.
Hai ngày sao?
Ninh Tu Viễn nghĩ, hôm nay, là ngày hắn và Sầm Lễ kết hôn.
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trời quang vạn dặm, ánh mặt trời có chút chói mắt, ngày đẹp trời như vậy, nhưng người thì đang nơi đâu.
”Thiếu gia, dạng người gì mà không tìm được? Đừng quá khổ sở."
“...”
Đúng vậy, dạng người gì mà không tìm được, nhưng ngực hắn lại rất đau đớn.
Sầm Lễ quá tuyệt tình, câu nói cuối cùng qua điện thoại kia, giống như ma chú mà quanh quẩn bên tai hắn mãi.
Ninh Tu Viễn tới hộp đêm, lúc đi vào có không ít người liếc mắt nhìn hắn.
Bởi vì có Sầm Lễ bên cạnh, sau này có người khác hẹn hắn, hắn cũng rất ít khi tới đây, điện thoại không ngừng vang lên, là người khác nhắn tin cho hắn, đều là lời chúc phúc.
Hôn lễ đã bị hủy bỏ, theo lý mà nói, sẽ không nhận được mấy lời nhắn thế này.
Thẳng đến khi Ninh Tu Viễn chấp nhận cuộc gọi, hắn mới biết được hôm nay là sinh nhật hắn.
Một năm đã qua đi, thời gian này một năm trước, hắn gửi rất nhiều tin nhắn cho Sầm Lễ, gọi điện thoại cũng không thấy bắt máy.
Sau đó hắn lái xe tới đứng chờ ở kí túc xá, thấy Sầm Lễ đang trên đường về, tiếp tiếp kéo cậu vào trong xe, lái xe đưa người tới đây.
Sau đó bởi vì Sầm Lễ chọc hắn nổi giận, làm trò trước mặt mọi người, khiêng Sầm Lễ vác lên vai, giống như một tư thế của trai bao, tiếp đó lại đi thuê phòng ở một khách sạn gần hộp đêm.
Lần đầu tiên mang thai, không sai biệt lắm thì chính là vào khoảng thời gian đấy.
Cũng chỉ mới qua một năm, nhưng Ninh Tu Viễn lại cảm thấy thời gian chạy rất chậm.
Người trong hộp đêm vẻ mặt chân thành hơn hẳn, sau đó lại tới không ít người, đều ở vui vẻ chúc mừng sinh nhật hắn, không có bất cứ kẻ nào nhắc tới Sầm Lễ, giống như Sầm Lễ chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời hắn vậy.
“Ninh thiếu, đã lâu không gặp anh.” Có một thiếu niên sán tới, đút cho hắn một trái nho mọng nước.
Ninh Tu Viễn chỉ ủ rũ cúi đầu uống rượu, bên cạnh lại có người đưa mic cho hắn, nói thọ tinh hôm nay nên hát một bài, bằng không sẽ rất nhàm chán.
Hắn đối xử với Sầm Lễ ra sao, những người này đều biết, cũng cho rằng Sầm Lễ chỉ là thú vui mới mẻ nhất thời, không có thì không có thôi, tất nhiên, cũng không có người nào muốn nhắc lại chuyện đen đủi kia.
Trong hộp đêm rất ồn ào, Ninh Tu Viễn đi ra ngoài hút một điếu thuốc.
Hắn men theo lối nhỏ, nghe thấy cách đó không xa có người đang ở nói chuyện với nhau, hắn nghe xong vài câu, liền dừng bước chân.
“Tôi biết mà người kia chính là quỷ đoản mệnh, cho rằng leo được lên giường Ninh Thiếu, là có thể sống sung sướng, chết rồi cũng tốt, trước kia còn bày đặt lên mặt với tôi.”
“Quả thực là đoản mệnh.”
“Tất nhiên rồi, tôi thấy cậu ta như vậy, cũng không phải loại người hay ho gì.”
”Nghe nói cậu ta sinh được một đứa cháu trai cho nhà họ Ninh, đây là thật hay giả vậy?”
“Là thật thì thế nào, cậu cho rằng Ninh thiếu thích cậu ta sao? Ninh thiếu bất quá cũng chỉ coi cậu ta như công cụ để phát tiết thôi, có khi còn không bằng chúng ta, lúc ấy tôi tự hắt rượu lên người mình, nói là cậu ta làm, Ninh thiếu trực tiếp cầm bình rượu đến, bắt cậu ta phải uống.” Nói ra lời này, người kia còn có chút đắc ý, cuộc tranh giành trước mặt kim chủ, cậu ta đã thắng, đây là chiến tích đáng giá nên khoe khoang.
Nói xong, hai người nở nụ cười.
Người kia trong tay bưng một đĩa trái cây, cũng không biết là muốn đi đâu, kết quả thấy Ninh Tu Viễn đứng ở hành lang, sắc mặt âm trầm.
“Ninh thiếu sao anh lại ở đây?” cậu ta nơm nớp lo sợ hỏi, Sầm Lễ mất chưa đến một tuần, Ninh Tu Viễn đã tới hộp đêm tìm hoan, câu ta cho rằng Ninh Tu Viễn cũng không hề quan tâm Sầm Lễ đến vậy.
Ninh Tu Viễn đen mặt, trực tiếp bóp cổ cậu ta, tàn nhẫn dùng lực.
Đĩa đựng trái cây rơi đầy đất, người bên cạnh hô lớn, “Giết người! Giết người!!”
Ninh Tu Viễn ra tay rất hung tàn, lúc bảo vệ kéo hắn ra, người kia hơi thở thoi thóp, giám đốc vội vàng đi tới cười lấy lòng hắn,” Ninh thiếu, Tiểu Lưu có chỗ nào khiến cậu không hài lòng, cậu cứ nói thẳng với tôi, tôi giúp cậu dạy dỗ lại cậu ta, đừng tự làm bẩn tay mình.”
Lúc ấy Sầm Lễ không muốn uống rượu, ngày hôm sau còn có kì thi, hắn ép cậu phải uống, ly thủy tinh rơi vỡ, còn cứa chảy máu tay cậu.
Sầm Lễ nói, bản thân cậu không làm gì sai, nhưng hắn lại không nghe lọt tai.
Hai mắt Ninh Tu Viễn cay xè, hắn không còn tinh lực mà đi quản đám người trong hộp đêm, trực tiếp lái xe rời khỏi đây.
Hắn nghĩ tới còn một nơi nữa, hắn có thể tìm được đồ vật liên quan tới Sầm Lễ……
Hắn phát hiện, trên thế giới này, dường như không ai có thể thay thế Sầm Lễ..