Bạch Thành Úc quay đầu lại, nhìn khăn trải giường nhăn nhúm rối tung, quần áo hỗn độn bị vứt bỏ trên mặt đất.
Tỉnh lại sau cơn say rượu rất đau đầu, trong óc cũng trống rỗng, anh thờ người một hồi lâu, mới đi vào phòng tắm, trước bồn rửa mặt có lắp gương, phản chiếu lại là một người đàn ông trên người không có chỗ nào là lành lặn, phủ kín vết hôn xanh tím.
Anh không thể tưởng tượng nổi, mình bị một người đàn ông khác xâm hại.
Anh học y, biết bên trong không rửa sạch sạch sẽ sinh bệnh, mạnh mẽ nhẫn nại cảm giác khó chịu, tự mình vệ sinh sạch sẽ, vừa bước ra khỏi phòng tắm.
Trong phòng có thêm một người khác, anh vẫn chưa hiểu rõ, vì sao Kiều Ngạn lại ở chỗ này.
Trên người anh chỉ khoác một chiếc áo tắm dài, đang muốn lùi vào trong phòng tắm, liền nghe thấy Kiều Ngạn mở miệng nói," tối hôm qua em đã thấy hết rồi, bây giờ trốn cũng chẳng thay đổi được gì."
"..."
Thân thể Bạch Thành Úc cứng đờ, dường như không nghe rõ, ngập ngừng hỏi, "Em đang nói gì vậy?"
Kiều Ngạn từ trên ghế đứng dậy, nhìn anh rồi bước tới, Bạch Thành Úc theo bản năng lùi người về phía sau, lúc trước ở trước mặt anh biểu hiện là một người em trai rực rỡ ôn hòa, hiện giờ anh cảm thấy như mình sắp bị hồng thủy mãnh thú cắn nuốt vậy.
Hồng thủy mãnh thú: con mãnh thú và dòng nước lũ; nước lũ và thú dữ (ví với tai hoạ ghê gớm.)。比喻極大的禍害。
Kiều Ngạn vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, giọng nói ôn nhu, "Đàn anh, em đối với anh tốt như vậy, tại sao anh còn muốn đi tìm người khác?"
"..."
Anh đáp trả, "Bang" một tiếng, gạt phắt tay Kiều Ngạn đi.
Ý cười trên mặt Kiều Ngạn cũng theo đó mà tan biến, một bàn tay nắm chặt hàm dưới của anh, lúc này anh mới phát hiện, hóa ra Kiều Ngạn cao như vậy.
Dĩ vãng đối phương đều hơi cong eo, dịu ngoan cọ đầu vào cổ anh, Bạch Thành Úc không có người thân, cũng không có bạn bè gì, đối với sự nhiệt tình thân cận của Kiều Ngạn, anh ta chưa bao giờ từ chối, anh thậm chí còn rất cao hứng khi mình có một người bạn thân thiết như vậy.
Bởi vì động tác vừa rồi, áo tắm rộng bị rơi trên mặt đất, Bạch Thành Úc trần như nhộng, trên làn da trần trụi ấy không còn nghi ngờ gì đã bại lộ ra dấu vết hoan ái chứng minh cho cuộc làm tình kịch liệt tối qua, nhưng mà trước mặt lại là thanh niên quần áo chỉnh tề, đến đầu tóc cũng có thể nhìn ra được, là được tỉ mỉ tạo kiểu.
"Kiều Ngạn" Bạch Thành Úc muốn gỡ tay đối phương ra,"Cậu có hiểu mình đang làm gì hay không?"
Đã đến mức này rồi, anh vẫn còn cố ý nhường cho hắn một bậc thang để bước xuống.
Mơ mơ hồ hồ, anh biết mình không thể chọc giận người này, anh cũng không muốn đối nghịch với hắn.
Kiều Ngạn thả lỏng tay, hỏi lại anh, "Hiểu lầm gì?"
"Chúng ta đều là đàn ông, huống hồ tôi vẫn luôn coi cậu như em trai vì đã đối xử tốt với tôi cũng mới nói cho cậu biết quan hệ của tôi và Tiểu Văn, cậu cũng biết có thể là do hôm qua tôi uống quá chén, mới gây ra chuyện hiểu lầm." Rõ ràng là anh chịu thiệt, nhưng vẫn nuốt nỗi ủy khuất vào trong bụng, Bạch Thành Úc mím môi, nói, "Chuyện này, cứ coi như chưa từng xảy ra."
Ánh mắt anh không dám đặt trên giường, rủ mi mắt, run run rẩy rẩy đi tới cạnh giường, nhặt quần áo bị ném trên đất lên.
Quần áo có nhăn, có rũ phủi thế nào cũng không phẳng được.
Anh còn chưa kịp nhặt xong đống đồ trên sàn kia, đã nghe thấy tiếng Kiều Ngạn, "Chia tay với cô ta đi."
Kiều Ngạn trong tay đang cầm điện thoại của anh, không biết từ khi nào, bấm gọi số Tiểu Văn, sau đó bật loa ngoài.
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng," Thành Úc, tối hôm qua anh đi đâu vậy? Gọi điện thoại cũng không thấy bắt máy."
"..."
Kiều Ngạn đưa điện thoại sang, ánh mắt uy hiếp không cần nói cũng biết.
Bạch Thành Úc đột nhiên hiểu được rằng, mình chưa bao giờ hiểu rõ được Kiều Ngạn.
"Thành Úc?" Cô gái lại nói.
"Tiểu Văn, tối hôm qua bạn bè rủ anh đi nhậu, uống hơi nhiều, em không cần lo lắng."
Cô gái thở dài nhẹ nhõm một hơi, quan tâm nói, "Có cần em mua thuốc giải rượu về không? Dày này cũng uống ít rượu thôi, không tốt cho sức khỏe."
"Sau này anh sẽ chú ý." Bạch Thành Úc khẽ cười nói.
Kiều Ngạn gọi cho Tiểu Văn, cũng không phải để nghe bọn họ tình chàng ý thiếp, Bạch Thành Úc còn chưa mặc quần áo vào, ngón tay thon gầy của Kiều Ngạn, vuốt ve trên ngực anh.
Bạch Thành Úc không khỏi rên ra tiếng.
Tiểu Văn khẩn trương hỏi, "Làm sao vậy?"
"Vừa rồi, không cẩn thận đụng vào cửa." Vừa dứt lời, Bạch Thành Úc ngay lập tức cắn chặt môi.
Từ trước đến nay anh là một người đàn ông truyền thống điển hình rất bảo thủ, cho rằng nếu chưa kết hôn, thì không thể làm chuyện quá mức thân mật, hẹn hò với Tiểu Văn hai tháng, hai người nhiều nhất cũng chỉ mới nắm tay, ngẫu nhiên có mấy lần, anh đưa Tiểu Văn về ký túc xá nữ, cũng là Tiểu Văn nhân lúc anh không chú ý, đột ngột hôn lên mặt anh.
Kiều Ngạn môi khẽ cắn vành tay anh, đè thấp giọng nói," Cũng nên để cho cô ta biết, bạn trai mình tối hôm qua đã làm những chuyện gì."
"..."
Bạch Thành Úc dường như không thể mở miệng.
Tiểu Văn bên kia vẫn đang mải miết líu lo, môi Kiều Ngạn, dán bên mặt anh.
Sợ đối phương sẽ làm ra chuyện khác người, Bạch Thành Úc đoạt lại điện thoại, trực tiếp kết thúc cuộc gọi.
"Luyến tiếc sao?" Kiều Ngạn cười hỏi.
"..." Trong quá khứ nếu người thanh niên trước mặt này nở nụ cười, anh cũng chỉ cảm thấy đối phương tính cách rất có mị lực, nhưng hiện giờ nó khiến anh lạnh sống lưng.
"Kiều Ngạn, cô ấy là mối tình đầu của tôi, hơn nữa tôi cũng..."
"Cũng cái gì?" Kiều Ngạn đánh gãy lời anh nói.
"..."Bạch Thành Úc không mở miệng.
"Chia tay với cô ta đi." Kiều Ngạn trầm giọng nói, loại ngữ khí này, tuyệt không chấp nhận sự từ chối của đối phương.
"Kiều Ngạn, cậu đừng như vậy." Bạch Thành Úc giọng nói run run.
Tối hôm qua ý thức lâm vào trạng thái mê mang, ngược lại cũng không phân rõ được đang làm chuyện gì với người đàn ông khác, nhưng giờ phút này anh hoàn toàn tỉnh táo, khi Kiều Ngạn gập hai chân anh lại, anh chỉ muốn khép hai chân vào.
Kiều Ngạn giọng điệu dịu dàng, "Đàn anh, đừng khiến em phải nổi điên lên?"
"..."
Nếu không trải qua chuyện hôm nay, chỉ sợ anh thật sự cho rằng Kiều Ngạn là một người lương thiện.
"Tôi có chỗ nào không bằng cô ta?" Kiều Ngạn hỏi.
"Chúng ta đều là đàn ông."
Kiều Ngạn có chút vô tội nói, "Nhưng tối hôm qua, cũng là anh quấn lấy tôi không chịu buông mà."
"..."
"Em đối xử với anh tốt như vậy, vì sao anh lại muốn chọc giận em, chỉ có hai chúng ta, chẳng lẽ không tốt sao?"
"Cậu điên rồi." Bạch Thành Úc đẩy Kiều Ngạn ra, sau đó nhặt quần áo trên mặt đất lên, thậm chí không kịp mặc vào, lập tức đẩy cửa phòng chạy ra ngoài.
Anh cậy then cửa, cửa phòng đã bị anh đẩy ra khe hở, nhưng ngay sau đó, phía sau có người ập đến, hung hăng áp chế anh trên cánh cửa.
Kiều Ngạn lực đạo lớn kinh người, anh không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, cảm giác cả người bị ghim chặt vào cửa, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Anh hoảng hốt cảm nhận được Kiều Ngạn bế phốc anh lên, lưng vừa mới chạm vào giường, đã bị người kia gắt gao bắt lấy cổ chân, tách sang hai bên.
Lần đầu tiên anh hoàn toàn tỉnh táo cảm nhận mình bị người đàn ông khác chiếm hữu, loại này thể nghiệm tuyệt đối không hề thoải mái, ngược lại khiến anh phải nằm trên giường một tuần trời.
Sau đó, anh bị Kiều Ngạn nhốt ở trong phòng, thậm chí còn không được quyền mặc quần áo.
Ở nơi đó trải qua mọi việc, ngực anh như bị ma chướng áp chế, không biết bao lâu nữa mới có thể hóa giải, thế cho nên hiện tại nếu có bạn nữ nào có ý với anh, anh đều không dám thân cận.......